Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
-
Chương 109: Miêu loạn (1)
Edit: Mạc Thiên Y
“Theo ý chàng Lệ phi nương nương là có ý gì?” Sau một lúc lâu, Tô Tuệ Nương nhẹ giọng hỏi.
Khóe môi Yến Hoằng Chân lập tức lộ ra độ cong khinh thường: “Đánh tiếng, mượn hơi đơn giản chỉ là hai loại này.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Ở điểm này hai vợ chồng ngược lại nhất trí một cách kinh người: “Chỉ là có một điểm ta không hiểu rõ, Lệ phi nương nương dường như có phần, ờm, quá nhiệt tình.” Lần trước chuyện Lữ thị thiếu chút nữa sinh non rốt cuộc là thuộc chuyện ngấm ngầm xấu xa trong cung đình, không tiện rêu rao, cho dù đám thủ phạm sau màn, sau khi Hoàng thượng hồi cung cũng bị lặng lẽ xử lý. Nhưng chuyện đã cách hơn mấy tháng, Lệ phi lại bất ngờ triệu kiến nàng, còn dùng nguyên do này ban thưởng lộ liễu, thật sự là có chút không hợp lẽ thường.
Yến Hoằng Chân trước giờ biết rõ, Tuệ tỷ tỷ của hắn là nữ nhân rất có kiến thức, đặc biệt ở một vài sự tình lại càng nhạy cảm, nói nào ngay, loáng cái đã khiến nàng ấy phát giác chỗ không đúng rồi. Yến Hoằng Chân bất giác sờ sờ lỗ mũi, Tô Tuệ Nương lập tức quét mắt sang, cau mày nói: “Là chuyện gì xảy ra mà ta không biết sao?”
“Cũng không có gì” Yến Hoằng Chân đảo mắt, cố gắng biểu hiện ra bộ dáng vân đạm phong khinh: “Chẳng qua là có một việc ta chưa nói với nàng, ờm, thời gian gần đây bọn người Miêu bên phía Kiềm Quý náo động đến lợi hại, bệ hạ có ý xuất binh trấn áp.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy lập tức chấn động, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là: Hỏng rồi! Tô Văn còn đang ở nơi đó mà! Mà suy nghĩ thứ hai chính là —— nàng sửng sốt hỏi: “Chàng, chàng sắp ra chiến trường?”
Yến Hoằng Chân có chút bất an nhìn nàng một cái, một lát sau, khẽ gật đầu.
Tô Tuệ Nương lại chẳng nói gì nữa cả.
Một lúc sau, Mộc Hương ôm Duyên Duyên trở về, Tô Tuệ Nương nhìn gương mặt nhỏ xíu mũm mĩm vô ưu vô lo của con gái, thốt nhiên cảm thấy bi thương trong lòng, không nén được nước mắt lăn xuống. Bấy giờ Yến Hoằng Chân một bên bị dọa phải biết, hắn ôm chặt hai vai Tô Tuệ Nương, trên mặt ngập sợ hãi và bất an: “Tuệ tỷ tỷ, là ta không tốt, ta, ta hẳn nên sớm nói cho nàng biết mới phải.”
Tô Tuệ Nương đau lòng nghĩ, không phải ngươi không tốt, là ta quá ngu ngốc. Chẳng trách mỗi đêm hắn đều khổ học binh thư như thế, ra là đã sớm đối với chuyện xuất binh rõ như lòng bàn tay rồi. Khóc một trận, phát tiết uất ức bất mãn trong lòng được sinh ra bởi vì bị giấu diếm. Tô Tuệ Nương lau nước mắt, nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chàng phải nói cho rõ ràng.”
Yến Hoằng Chân lập tức giải thích: “Chuyện này đã được đề cập từ một năm trước rồi…”
Thì ra vùng đất Kiềm Quý kia ngoài người Hán ra, phần lớn là người Miêu cư ngụ, chia làm 5 bộ tộc: Hồng Miêu, Bạch Miêu, Hoàng Miêu, Lam Miêu, Hắc Miêu, mỗi một bộ lạc đều có một vị quan Thổ ty chấp chưởng (hiểu na ná là tộc trưởng – MTY) , người của Ngũ Miêu nguyên nhân bởi phong tục và lịch sử, mà đa phần coi nhau như kẻ thù. Dĩ nhiên, loại tình huống này triều đình cũng muốn thấy, dù sao Kiềm Quý cằn cỗi cộng thêm xa xôi, khống chế của trung ương đối với địa phương kém xa những nơi phồn hoa khác. Song, loại tình huống này đã xảy ra thay đổi tại hơn một năm trước, Hồng Bạch Hoàng Lam bốn tộc Miêu kết thành một phe, chung tay đánh bại Hắc Miêu, hủy làng trại, bắt nữ nhân của họ giết con cái họ, hoàn toàn là xu thế “diệt tộc”. Thổ ty của Hắc Miêu kia cũng là kẻ “có lòng” thấy tình huống không ổn, lập tức sai con trai chạy đến kinh thành. Cáo “Ngự trạng” thì không nói, người nọ thật sự tới được kinh thành, cũng không biết tại sao mà gặp được hoàng thượng. Lẽ ra vấn đề này thuộc nội bộ của người Miêu, Chu Trọng Quốc hẳn là không có hứng thú gì, chỉ cần khu thuộc địa ổn định, giang sơn của y vững chắc, chết vài tên người Miêu thì có là gì.
Thế nhưng, không chịu nổi một tin tức mà vị thiếu tộc trưởng kia mang tới. Gã nguyên văn là: “Bệ hạ a, ngài có biết người của bốn tộc kia vì sao đột nhiên lạnh lùng hạ sát thủ chúng ta không a, đó là bởi vì bọn chúng phát hiện trên địa giới của người Hắc Miêu chúng thần, có một tòa mỏ vàng và một tòa mỏ sắt a.”
Chu Trọng Quốc nghe đến đây thì đứng ngồi không yên, mỏ vàng trước khỏi phải nói, mà mỏ sắt kia ấy là “vật tư chiến lược” trọng yếu a! Đao thương kiếm kích, thứ nào mà không làm từ sắt? Lũ người Miêu chúng bay vì giấu giếm tin tức này mà tàn sát làng trại của người ta, đây là muốn làm gì? Đây là muốn tạo phản a!
“Sự tình liên quan đến cơ mật, thật sự không thể nói cho nàng biết sớm được!” mặt Yến Hoằng Chân đầy ngập hối lỗi. Chu Trọng Quốc kia chắc chắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào lời một bên của đứa con trai lưu vong của Thổ ty, y sẽ phái người đi điều tra, đi tới đi lui thì cần thời gian rồi. Mãi đến khi xác nhận tin tức không sai, Chu Trọng Quốc trong cơn giận dữ quyết định xuất binh, trong hoàng cung mới dần dần truyền ra tiếng gió.
“Hoàng thượng có ý định chỉ ta làm tiên phong, hơn nữa nàng cũng biết, chỉ cần đại quân của triều đình vừa tới, đám người Miêu kia cùng lắm cũng chỉ là gà đất chó kiểng thôi, đây đúng là một cơ hội kiếm quân công vô cùng tốt.” Hắn muốn đi để kiếm quân công, dĩ nhiên người khác cũng có thể nghĩ đến, thí dụ như Lệ phi, cô ta mặc dù xinh đẹp vô song, nhưng xuất thân thật sự không lớn, nhà mẹ đẻ chỉ là hộ thương nhân, mặc dù nhờ Lệ phi, phụ huynh được ban quan tấn tước, nhưng căn cơ dù sao cũng quá nông cạn, khó có thể tạo thành trợ lực. Thị ta gấp gáp mượn hơi Yến Hoằng Chân như vậy, nói đơn giản chính là mượn tay hắn, rải chút ít chỗ lợi cho người nhà thôi.
Nghe đến đó, trong lòng Tô Tuệ Nương vỡ lẽ. Nàng thở dài thườn thượt, tựa đầu lên vai Yến Hoằng Chân, lẩm bẩm nói: “Tại sao chàng không chịu ở yên một chút chứ, chúng ta bình bình an an sống không tốt sao?”
Bàn tay vỗ về tóc thê tử của Yến Hoằng Chân khẽ dừng, sau đó nói: “Được! Chờ ta đoạt lại thứ thuộc về ta, chờ ta cho Tuệ tỷ tỷ vinh quang lớn nhất, chờ đến lúc trên đời không còn ai dám làm khó chúng ta, sẽ bình bình an an sống.”
Lúc nào cũng khiến ta lo lắng như vậy, Tô Tuệ Nương cúi đầu hai mắt ở nơi Yến Hoằng Chân không nhìn thấy vụt toát ra thương cảm, điều ta muốn rõ ràng không phải là những thứ kia a, vì sao chàng không hiểu chứ!
Đây là điều khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân, trong thế giới của nữ nhân, chồng, con, gia đình ấm áp chính là tất cả hạnh phúc của họ. Nhưng nam nhân thì khác, sự nghiệp, tiền đồ… có quá nhiều chuyện sẽ phát tán lực chú ý của họ, chỉ sợ Yến Hoằng Chân ngoài miệng nói đều là vì nàng nhưng trên căn bản —— là bản thân hắn muốn làm thì có!
Từ buổi nói chuyện hôm đó, Tô Tuệ Nương có thể rõ ràng cảm thấy Yến Hoằng Chân trở nên càng bận rộn, mỗi ngày hầu như là không thấy bóng dáng đâu, ngay cả buổi tối, đôi khi cũng sẽ không trở về. Tô Tuệ Nương nghĩ hắn sắp ra chiến trường, nỗi lưu luyến trong lòng càng nặng, vì thế cũng không vội về phủ, dứt khoát ở lại ôn tuyền sơn trang. Chuyến này ở lại chính là hơn nửa tháng, mà tin tức liên quan tới việc triều đình phái binh bình định tộc Miêu, cũng bắt đầu công bố, không còn là bí mật nữa. Rất nhiều người cũng suy đoán, lần này có lẽ hoàng thượng vẫn sẽ phái Tấn vương lãnh binh, nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, thống soái lãnh binh lần này được hoàng thượng chỉ định lại là Âu Dương Hải. Người này mấy năm gần đây rất được hoàng thượng xem trọng, tốc độ thăng quan cũng như hạt vừng nở hoa —— liên tục vươn cao. Hơn nữa điều đáng nhắc tới là, gã có một nữ nhi tên là Âu Dương Cầm, hiện tại đang là trắc phi nương nương tại phủ Hoàng thái tôn.
Lệnh này vừa ban xuống, Âu gia bỗng chốc trở nên chạm tay có thể bỏng, kể cả chỗ Hoàng thái tôn cũng thiếu chút nữa bị đạp hỏng cánh cửa. Quả tim có hơi dao động bởi chuyện tiểu hoàng tử mới, nhưng Hoàng thái tôn lại một lần nữa yên tâm. Xem đi! Người hoàng thượng coi trọng nhất quả nhiên vẫn là Hoàng thái tôn ta, bằng không tại sao lại đề bạt mỗi Âu Dương Hải cơ chứ? Âu Dương Hải như mặt trời ban trưa, nhờ vậy mà Yến Hoằng Chân đồng dạng cũng xuất hiện trong danh sách xuất chinh lại không dẫn dụ tai mắt của người ta.
Đại để là mang ý định tốc chiến tốc thắng, ngày thứ ba sau khi thánh chỉ ban xuống, năm vạn đại quân tập kết hoàn tất. Nam nhi hà bất đới ngô câu (Là thân trai há lại không đeo kiếm Ngô Câu?- “Nam Viên kỳ 5”của Lý Hạ) thương vàng ngựa sắt, huyết vẩy sa trường, làm nên tên tuổi, rạng rỡ tổ tông, đây hẳn là ảo tưởng ẩn sâu trong lòng của tất cả nam nhân, ngay cả Yến Hoằng Chân cũng không ngoại lệ. Đêm trước khi đi, Tô Tuệ Nương tự mình xuống bếp, gói một bữa sủi cảo nhân thịt cay, Yến Hoằng Chân ăn một lèo cả năm mươi mốt cái, mãi đến khi không nuốt trôi mới thôi.
“Sớm trở về, ta và con chờ chàng!” Nàng không khóc mà cười nói.
Yến Hoằng Chân ôm thật chặt eo thê tử, hôn thật sâu. Một đêm ân ái, liều chết triền miên, sáng sớm hôm sau, lúc Tô Tuệ Nương mở hai mắt ra, bên cạnh đã không còn bóng dáng nam nhân. Mãi đến lúc này, nàng mới cho phép mình khóc. Khuôn mặt chôn tại gối đầu như còn lưu lại mùi của hắn, Tô Tuệ Nương khóc khổ sở không thôi.
Sau khi hắn đi, Tô Tuệ Nương không còn lý do ở lại ôn tuyền sơn trang, phân phó xuống dưới một tiếng, bèn dẫn Duyên tỷ nhi hồi phủ. Khóc một trận, trong lòng nàng đã thư thái không ít, Tô Tuệ Nương dầu gì cũng không phải là những nữ tử trẻ người non dạ khác, trong lòng nàng hiểu, nếu nam tử hán đã lên chiến trường thì tuyệt đối không có chuyện lùi bước giữa đường. Mình chỉ cần hầu hạ cha mẹ chồng cho tốt, nuôi con dưỡng cái, để cho cái nhà này tiếp tục duy trì yên ổn, mới là quan trọng nhất. Dĩ nhiên về hầu hạ cha mẹ chồng, nàng có như không có (Lâm thị không tính) thành thử gánh nặng trên người nói không chừng nhẹ hơn người khác.
Nam nhân không ở nhà, Tô Tuệ Nương bèn dứt khoát đóng phủ không ra. Mỗi ngày chỉ chơi với con, Duyên tỷ nhi là đứa nhỏ không có lương tâm, ban đầu còn đi lòng vòng dáng vẻ như muốn tìm phụ thân, nhưng chưa tới ba ngày, tiểu nha đầu đã hoàn toàn quăng cha con bé ra sau ót, ngày ngày chơi đùa vui vẻ. Có điều cũng may mà có cái đứa vô ưu vô lo này ở đây, cuộc sống của Tô Tuệ Nương luôn ngập niềm vui.
Trái lại Mộc Hương, gần đây trông có chút không bình thường, thường xuyên tần ngần ra đó lo lắng. Tô Tuệ Nương cũng biết lý do, bèn tâm sự riêng: “Ta từng nhắc với gia chuyện hôn sự của em và Tiểu Thuận Tử.”
Mộc Hương nghe vậy chợt đỏ mặt, bộ dạng không biết làm sao, Tô Tuệ Nương vỗ vỗ tay cô nàng, ý bảo bình tĩnh chớ nóng mới nói tiếp: “Tiểu Thuận Tử là người có lòng, gia nói, hắn hy vọng mình có thể đi theo gia xông pha chiến trường đạt được tiền đồ đã, sau đó mới đến chỗ ta chính thức cầu hôn, hắn muốn dùng kiệu lớn tám người khiêng rước em về làm vợ đấy!”
“Em nào xứng, nào xứng chứ!” Mộc Hương không kiềm được gục trên đầu gối Tô Tuệ Nương gào khóc.
“Bé ngoan, xem như là để họ có thể yên tâm giết địch trên chiến trường, chúng ta cũng phải giữ vững tinh thần, biết không?” Tô Tuệ Nương mắt ươn ướt, cười nói.
“Dạ!” Mộc Hương mặt đẫm nước mắt, gật đầu lia lịa.
“Theo ý chàng Lệ phi nương nương là có ý gì?” Sau một lúc lâu, Tô Tuệ Nương nhẹ giọng hỏi.
Khóe môi Yến Hoằng Chân lập tức lộ ra độ cong khinh thường: “Đánh tiếng, mượn hơi đơn giản chỉ là hai loại này.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Ở điểm này hai vợ chồng ngược lại nhất trí một cách kinh người: “Chỉ là có một điểm ta không hiểu rõ, Lệ phi nương nương dường như có phần, ờm, quá nhiệt tình.” Lần trước chuyện Lữ thị thiếu chút nữa sinh non rốt cuộc là thuộc chuyện ngấm ngầm xấu xa trong cung đình, không tiện rêu rao, cho dù đám thủ phạm sau màn, sau khi Hoàng thượng hồi cung cũng bị lặng lẽ xử lý. Nhưng chuyện đã cách hơn mấy tháng, Lệ phi lại bất ngờ triệu kiến nàng, còn dùng nguyên do này ban thưởng lộ liễu, thật sự là có chút không hợp lẽ thường.
Yến Hoằng Chân trước giờ biết rõ, Tuệ tỷ tỷ của hắn là nữ nhân rất có kiến thức, đặc biệt ở một vài sự tình lại càng nhạy cảm, nói nào ngay, loáng cái đã khiến nàng ấy phát giác chỗ không đúng rồi. Yến Hoằng Chân bất giác sờ sờ lỗ mũi, Tô Tuệ Nương lập tức quét mắt sang, cau mày nói: “Là chuyện gì xảy ra mà ta không biết sao?”
“Cũng không có gì” Yến Hoằng Chân đảo mắt, cố gắng biểu hiện ra bộ dáng vân đạm phong khinh: “Chẳng qua là có một việc ta chưa nói với nàng, ờm, thời gian gần đây bọn người Miêu bên phía Kiềm Quý náo động đến lợi hại, bệ hạ có ý xuất binh trấn áp.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy lập tức chấn động, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là: Hỏng rồi! Tô Văn còn đang ở nơi đó mà! Mà suy nghĩ thứ hai chính là —— nàng sửng sốt hỏi: “Chàng, chàng sắp ra chiến trường?”
Yến Hoằng Chân có chút bất an nhìn nàng một cái, một lát sau, khẽ gật đầu.
Tô Tuệ Nương lại chẳng nói gì nữa cả.
Một lúc sau, Mộc Hương ôm Duyên Duyên trở về, Tô Tuệ Nương nhìn gương mặt nhỏ xíu mũm mĩm vô ưu vô lo của con gái, thốt nhiên cảm thấy bi thương trong lòng, không nén được nước mắt lăn xuống. Bấy giờ Yến Hoằng Chân một bên bị dọa phải biết, hắn ôm chặt hai vai Tô Tuệ Nương, trên mặt ngập sợ hãi và bất an: “Tuệ tỷ tỷ, là ta không tốt, ta, ta hẳn nên sớm nói cho nàng biết mới phải.”
Tô Tuệ Nương đau lòng nghĩ, không phải ngươi không tốt, là ta quá ngu ngốc. Chẳng trách mỗi đêm hắn đều khổ học binh thư như thế, ra là đã sớm đối với chuyện xuất binh rõ như lòng bàn tay rồi. Khóc một trận, phát tiết uất ức bất mãn trong lòng được sinh ra bởi vì bị giấu diếm. Tô Tuệ Nương lau nước mắt, nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chàng phải nói cho rõ ràng.”
Yến Hoằng Chân lập tức giải thích: “Chuyện này đã được đề cập từ một năm trước rồi…”
Thì ra vùng đất Kiềm Quý kia ngoài người Hán ra, phần lớn là người Miêu cư ngụ, chia làm 5 bộ tộc: Hồng Miêu, Bạch Miêu, Hoàng Miêu, Lam Miêu, Hắc Miêu, mỗi một bộ lạc đều có một vị quan Thổ ty chấp chưởng (hiểu na ná là tộc trưởng – MTY) , người của Ngũ Miêu nguyên nhân bởi phong tục và lịch sử, mà đa phần coi nhau như kẻ thù. Dĩ nhiên, loại tình huống này triều đình cũng muốn thấy, dù sao Kiềm Quý cằn cỗi cộng thêm xa xôi, khống chế của trung ương đối với địa phương kém xa những nơi phồn hoa khác. Song, loại tình huống này đã xảy ra thay đổi tại hơn một năm trước, Hồng Bạch Hoàng Lam bốn tộc Miêu kết thành một phe, chung tay đánh bại Hắc Miêu, hủy làng trại, bắt nữ nhân của họ giết con cái họ, hoàn toàn là xu thế “diệt tộc”. Thổ ty của Hắc Miêu kia cũng là kẻ “có lòng” thấy tình huống không ổn, lập tức sai con trai chạy đến kinh thành. Cáo “Ngự trạng” thì không nói, người nọ thật sự tới được kinh thành, cũng không biết tại sao mà gặp được hoàng thượng. Lẽ ra vấn đề này thuộc nội bộ của người Miêu, Chu Trọng Quốc hẳn là không có hứng thú gì, chỉ cần khu thuộc địa ổn định, giang sơn của y vững chắc, chết vài tên người Miêu thì có là gì.
Thế nhưng, không chịu nổi một tin tức mà vị thiếu tộc trưởng kia mang tới. Gã nguyên văn là: “Bệ hạ a, ngài có biết người của bốn tộc kia vì sao đột nhiên lạnh lùng hạ sát thủ chúng ta không a, đó là bởi vì bọn chúng phát hiện trên địa giới của người Hắc Miêu chúng thần, có một tòa mỏ vàng và một tòa mỏ sắt a.”
Chu Trọng Quốc nghe đến đây thì đứng ngồi không yên, mỏ vàng trước khỏi phải nói, mà mỏ sắt kia ấy là “vật tư chiến lược” trọng yếu a! Đao thương kiếm kích, thứ nào mà không làm từ sắt? Lũ người Miêu chúng bay vì giấu giếm tin tức này mà tàn sát làng trại của người ta, đây là muốn làm gì? Đây là muốn tạo phản a!
“Sự tình liên quan đến cơ mật, thật sự không thể nói cho nàng biết sớm được!” mặt Yến Hoằng Chân đầy ngập hối lỗi. Chu Trọng Quốc kia chắc chắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào lời một bên của đứa con trai lưu vong của Thổ ty, y sẽ phái người đi điều tra, đi tới đi lui thì cần thời gian rồi. Mãi đến khi xác nhận tin tức không sai, Chu Trọng Quốc trong cơn giận dữ quyết định xuất binh, trong hoàng cung mới dần dần truyền ra tiếng gió.
“Hoàng thượng có ý định chỉ ta làm tiên phong, hơn nữa nàng cũng biết, chỉ cần đại quân của triều đình vừa tới, đám người Miêu kia cùng lắm cũng chỉ là gà đất chó kiểng thôi, đây đúng là một cơ hội kiếm quân công vô cùng tốt.” Hắn muốn đi để kiếm quân công, dĩ nhiên người khác cũng có thể nghĩ đến, thí dụ như Lệ phi, cô ta mặc dù xinh đẹp vô song, nhưng xuất thân thật sự không lớn, nhà mẹ đẻ chỉ là hộ thương nhân, mặc dù nhờ Lệ phi, phụ huynh được ban quan tấn tước, nhưng căn cơ dù sao cũng quá nông cạn, khó có thể tạo thành trợ lực. Thị ta gấp gáp mượn hơi Yến Hoằng Chân như vậy, nói đơn giản chính là mượn tay hắn, rải chút ít chỗ lợi cho người nhà thôi.
Nghe đến đó, trong lòng Tô Tuệ Nương vỡ lẽ. Nàng thở dài thườn thượt, tựa đầu lên vai Yến Hoằng Chân, lẩm bẩm nói: “Tại sao chàng không chịu ở yên một chút chứ, chúng ta bình bình an an sống không tốt sao?”
Bàn tay vỗ về tóc thê tử của Yến Hoằng Chân khẽ dừng, sau đó nói: “Được! Chờ ta đoạt lại thứ thuộc về ta, chờ ta cho Tuệ tỷ tỷ vinh quang lớn nhất, chờ đến lúc trên đời không còn ai dám làm khó chúng ta, sẽ bình bình an an sống.”
Lúc nào cũng khiến ta lo lắng như vậy, Tô Tuệ Nương cúi đầu hai mắt ở nơi Yến Hoằng Chân không nhìn thấy vụt toát ra thương cảm, điều ta muốn rõ ràng không phải là những thứ kia a, vì sao chàng không hiểu chứ!
Đây là điều khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân, trong thế giới của nữ nhân, chồng, con, gia đình ấm áp chính là tất cả hạnh phúc của họ. Nhưng nam nhân thì khác, sự nghiệp, tiền đồ… có quá nhiều chuyện sẽ phát tán lực chú ý của họ, chỉ sợ Yến Hoằng Chân ngoài miệng nói đều là vì nàng nhưng trên căn bản —— là bản thân hắn muốn làm thì có!
Từ buổi nói chuyện hôm đó, Tô Tuệ Nương có thể rõ ràng cảm thấy Yến Hoằng Chân trở nên càng bận rộn, mỗi ngày hầu như là không thấy bóng dáng đâu, ngay cả buổi tối, đôi khi cũng sẽ không trở về. Tô Tuệ Nương nghĩ hắn sắp ra chiến trường, nỗi lưu luyến trong lòng càng nặng, vì thế cũng không vội về phủ, dứt khoát ở lại ôn tuyền sơn trang. Chuyến này ở lại chính là hơn nửa tháng, mà tin tức liên quan tới việc triều đình phái binh bình định tộc Miêu, cũng bắt đầu công bố, không còn là bí mật nữa. Rất nhiều người cũng suy đoán, lần này có lẽ hoàng thượng vẫn sẽ phái Tấn vương lãnh binh, nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, thống soái lãnh binh lần này được hoàng thượng chỉ định lại là Âu Dương Hải. Người này mấy năm gần đây rất được hoàng thượng xem trọng, tốc độ thăng quan cũng như hạt vừng nở hoa —— liên tục vươn cao. Hơn nữa điều đáng nhắc tới là, gã có một nữ nhi tên là Âu Dương Cầm, hiện tại đang là trắc phi nương nương tại phủ Hoàng thái tôn.
Lệnh này vừa ban xuống, Âu gia bỗng chốc trở nên chạm tay có thể bỏng, kể cả chỗ Hoàng thái tôn cũng thiếu chút nữa bị đạp hỏng cánh cửa. Quả tim có hơi dao động bởi chuyện tiểu hoàng tử mới, nhưng Hoàng thái tôn lại một lần nữa yên tâm. Xem đi! Người hoàng thượng coi trọng nhất quả nhiên vẫn là Hoàng thái tôn ta, bằng không tại sao lại đề bạt mỗi Âu Dương Hải cơ chứ? Âu Dương Hải như mặt trời ban trưa, nhờ vậy mà Yến Hoằng Chân đồng dạng cũng xuất hiện trong danh sách xuất chinh lại không dẫn dụ tai mắt của người ta.
Đại để là mang ý định tốc chiến tốc thắng, ngày thứ ba sau khi thánh chỉ ban xuống, năm vạn đại quân tập kết hoàn tất. Nam nhi hà bất đới ngô câu (Là thân trai há lại không đeo kiếm Ngô Câu?- “Nam Viên kỳ 5”của Lý Hạ) thương vàng ngựa sắt, huyết vẩy sa trường, làm nên tên tuổi, rạng rỡ tổ tông, đây hẳn là ảo tưởng ẩn sâu trong lòng của tất cả nam nhân, ngay cả Yến Hoằng Chân cũng không ngoại lệ. Đêm trước khi đi, Tô Tuệ Nương tự mình xuống bếp, gói một bữa sủi cảo nhân thịt cay, Yến Hoằng Chân ăn một lèo cả năm mươi mốt cái, mãi đến khi không nuốt trôi mới thôi.
“Sớm trở về, ta và con chờ chàng!” Nàng không khóc mà cười nói.
Yến Hoằng Chân ôm thật chặt eo thê tử, hôn thật sâu. Một đêm ân ái, liều chết triền miên, sáng sớm hôm sau, lúc Tô Tuệ Nương mở hai mắt ra, bên cạnh đã không còn bóng dáng nam nhân. Mãi đến lúc này, nàng mới cho phép mình khóc. Khuôn mặt chôn tại gối đầu như còn lưu lại mùi của hắn, Tô Tuệ Nương khóc khổ sở không thôi.
Sau khi hắn đi, Tô Tuệ Nương không còn lý do ở lại ôn tuyền sơn trang, phân phó xuống dưới một tiếng, bèn dẫn Duyên tỷ nhi hồi phủ. Khóc một trận, trong lòng nàng đã thư thái không ít, Tô Tuệ Nương dầu gì cũng không phải là những nữ tử trẻ người non dạ khác, trong lòng nàng hiểu, nếu nam tử hán đã lên chiến trường thì tuyệt đối không có chuyện lùi bước giữa đường. Mình chỉ cần hầu hạ cha mẹ chồng cho tốt, nuôi con dưỡng cái, để cho cái nhà này tiếp tục duy trì yên ổn, mới là quan trọng nhất. Dĩ nhiên về hầu hạ cha mẹ chồng, nàng có như không có (Lâm thị không tính) thành thử gánh nặng trên người nói không chừng nhẹ hơn người khác.
Nam nhân không ở nhà, Tô Tuệ Nương bèn dứt khoát đóng phủ không ra. Mỗi ngày chỉ chơi với con, Duyên tỷ nhi là đứa nhỏ không có lương tâm, ban đầu còn đi lòng vòng dáng vẻ như muốn tìm phụ thân, nhưng chưa tới ba ngày, tiểu nha đầu đã hoàn toàn quăng cha con bé ra sau ót, ngày ngày chơi đùa vui vẻ. Có điều cũng may mà có cái đứa vô ưu vô lo này ở đây, cuộc sống của Tô Tuệ Nương luôn ngập niềm vui.
Trái lại Mộc Hương, gần đây trông có chút không bình thường, thường xuyên tần ngần ra đó lo lắng. Tô Tuệ Nương cũng biết lý do, bèn tâm sự riêng: “Ta từng nhắc với gia chuyện hôn sự của em và Tiểu Thuận Tử.”
Mộc Hương nghe vậy chợt đỏ mặt, bộ dạng không biết làm sao, Tô Tuệ Nương vỗ vỗ tay cô nàng, ý bảo bình tĩnh chớ nóng mới nói tiếp: “Tiểu Thuận Tử là người có lòng, gia nói, hắn hy vọng mình có thể đi theo gia xông pha chiến trường đạt được tiền đồ đã, sau đó mới đến chỗ ta chính thức cầu hôn, hắn muốn dùng kiệu lớn tám người khiêng rước em về làm vợ đấy!”
“Em nào xứng, nào xứng chứ!” Mộc Hương không kiềm được gục trên đầu gối Tô Tuệ Nương gào khóc.
“Bé ngoan, xem như là để họ có thể yên tâm giết địch trên chiến trường, chúng ta cũng phải giữ vững tinh thần, biết không?” Tô Tuệ Nương mắt ươn ướt, cười nói.
“Dạ!” Mộc Hương mặt đẫm nước mắt, gật đầu lia lịa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook