Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu
-
Chương 3: Tuổi trẻ phản nghịch
Editor: L.N.H.T
Dòng họ của Khâu Vân Vân quả thật đã từng vinh quang lừng lẫy. Nhà bọn họ có lịch sử rất lâu đời rồi.
Nhà họ Khâu từng có gia phổ rất cổ kính, mấy quyển sách cổ ghi lại những biến đổi ào ạt mấy đời nhà bọn họ.
Lúc Dư Uyển Uyển có trí nhớ thì cô nhớ mẹ cô có một hộp trang sức cũ. Lúc nhỏ Dư Uyển Uyển đã từng bất cẩn làm hộp trang sức kia rơi xuống đất, sau đó bị Khâu Vân Vân đánh một trận.
Thẳng đến khi về sau, Dư Uyển Uyển trưởng thành một chút, hiểu chuyện một chút thì lén mở hộp trang sức kia ra, lại phát hiện bên trong hộp trang sức rất đẹp kia chẳng có gì cả.
Lại tiếp tục sau đó, lúc Khâu Vân Vân đang xem ti vi, vẻ mặt bà cô đơn mà nói với cô, “Bà ngoại con từng muốn để lại cho ta một ít đồ trang sức, đáng tiếc vẫn không giữ lại…”
Rốt cuộc nhà họ Khâu vẫn không vững được, cho dù Khâu Vân Vân muốn thế nào thì nhà họ Khâu cũng đã thành dân thường.
Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà, từ nhỏ Khâu Vân Vân đã được dạy dỗ như tiểu thư khuê các, đến hai mươi sáu tuổi thì thành gái ế còn trinh, khi đó mới miễn cưỡng gã cho con trai nhà họ Dư làm Đông y.
Con trai nhà họ Dư là sinh viên ở vùng khác, trong nhà không có ba mẹ, cũng không có của để lại.
Vì vậy, lịch sử của một tiểu thư nghèo túng và một con trai nông dân bắt đầu.
Con trai nhà họ Dư là một người đàn ông nhu nhược có hơi cà lăm. Lúc nhỏ bị một thầy bói mù nói số mệnh của ông không tốt, khắc ba khắc mẹ khắc bạn bè. Chú bác vừa nghe vậy thì đều không muốn nuôi ông nữa. Sau khi lớn lên, đoán chừng các cô gái trong thôn cũng chẳng có ai muốn gả cho một người như ông. Tất cả mọi người đều nói, đời này con trai nhà họ Dư chắn hẳn không cưới được vợ rồi.
Nhưng mặc dù con trai nhà họ Dư yếu đuối, lúc nào cũng bị bắt nạt nhưng lại có sự dẻo dai không chịu thua ai, dùng dáng vẻ liều mạng ở trong một thôn nhỏ đậu vào một thành phố lớn. Lúc trung học thì dựa vào giáo dục phổ cập, cao trung thì dựa vào thầy cô giáo lúc trung học nhiệt tình giúp đỡ.
Vào đại học, ông dựa vào đi làm thuê và học bổng.
Vào cánh cửa đại học, con trai nhà họ Dư càng đơn độc hơn. Người khác hẹn hò yêu đương thì ông đi làm thuê, người khác tụ họp ra ngoài ăn chơi thì ông liều mạng học bài. Mặc dù ông thi không phải là người đứng đầu chuyên ngành nhưng kiến thức chẳng thua ai. Con trai nhà họ Dư cố gắng học tập, chẳng mấy chốc được một vị giáo sư già thưởng thức.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì học lên nghiên cứu sinh, học xong nghiên cứu sinh thì được giáo sư già giới thiệu cho việc làm.
Rốt cục con trai nhà họ Dư ở lại trong thành phố lớn, thành công đổi giày rơm thành giày da.
Con trai nhà họ Dư từ bác sĩ bình thường lên thành Phó chủ nhiệm. Viện trưởng là con trai lớn của giáo sư từng dạy ông, xem ông như anh trai. Con trai nhà họ Dư từng sống ở nhà giáo sư già, không khác con trai trong nhà là mấy.
Ở trong bệnh viện, thật ra con trai nhà họ Dư cũng coi như là bác sĩ có tương lai.
Đáng tiếc, vóc người ông nhỏ, dáng vẻ lại không đẹp. Tính cách còn không tốt, kích động một chút là nói cà lăm. Bình thường với ai cũng cười híp mắt, luôn bị người khác bắt nạt. Toàn bộ người trong bệnh viện, ngay cả y tá nịnh hót nhất, nghèo nhất, khó coi nhất cũng không coi trọng ông.
Xem ra lời của ông thầy bói mù nói về ông lúc trước không hề quá chút nào. Không có cô gái nào muốn gả cho ông, ông liều mạng cố gắng cũng vô dụng.
Đến cuối cùng, con trai nhà họ Dư tuyệt vọng với cuộc sống. Quyết định dốc sức làm việc, cố gắng thành chuyên gia nổi tiếng.
Vận mệnh lại mang mỹ nữ gặp rủi ro Khâu Vân Vân đến trước mặt ông…
Sau khi xem mắt, thật ra Khâu Vân Vân hoàn toàn chướng mắt con trai nhà họ Dư, nhưng trong nhà bà lại không muốn để bà kéo dài thêm. Khi đó bà đã hai mươi sáu tuổi rồi, ở thời đại đó hai mươi sáu tuổi mà chưa cưới thì coi như là cưới muộn.
Với tình huống của Khâu Vân Vân, có kéo dài thêm chắc hẳn đời này cũng không hết hy vọng. Thật ra những năm này, người khác giới thiệu đối tượng cho Khâu Vân Vân đều là cưới lần hai. Vất vả lắm mới có một người độc thân, còn là Phó chủ nhiệm bệnh viện.
Vì vậy Khâu Vân Vân có ghét bỏ con trai nhà họ Dư đến mấy thì sau cùng cũng phải gả cho ông dưới sự thúc ép của người nhà.
Chị gái của bà nói, mệnh tiểu thư của bà là một nha hoàn. Không gả cho công nhân, nống dân, gả cho một bác sĩ bà còn muốn thế nào?
Phía bên con trai nhà họ Dư thì lại giống như có một khối vàng từ trên trời rơi mạnh xuống vậy. Ông chẳng những cưới được vợ, còn cưới được một người vợ vô cùng xinh đẹp.
Thật ra ông cũng biết Khâu Vân Vân uất ức, không hề cam tâm tình nguyện. Vì vậy việc lớn việc nhỏ trong nhà ngoài nhà, tiền lương tiền thưởng đều nộp hết lên, do bà quản lý mọi thứ.
Nhưng tính tình của Khâu Vân Vân là tính tình của đại tiểu thư, ngoại trừ dùng tiền làm đẹp ra thì bà biết làm cái gì?
Vì vậy cuộc sống vốn có thể sống rất giàu có sung túc, nhưng khi qua tay của Khâu Vân Vân thì vĩnh viễn không đủ. Vừa đến cuối tháng thì chỉ có thể ăn cơm trắng với rau dưa.
Khâu Vân Vân còn thường xuyên cố tình gây sự, luôn muốn con trai nhà họ Dư mua hoa, mua quà tặng bà. Khâu Vân Vân vẫn luôn cố gắng cải thiện đẳng cấp của người sống trong núi này.
Cũng may kết hôn được một năm, Dư Uyển Uyển được sinh ra. Nếu không chẳng biết chừng trong nhà sẽ bị Khâu Vân Vân chà đạp thành cái dạng gì.
Dư Uyển Uyển vừa ra đời, Khâu Vân Vân đã đem toàn bộ kỳ vọng, toàn bộ ảo tưởng trong cuộc sống của mình lên người con gái.
Bà dốc sức bồi dưỡng Dư Uyển Uyển, hi vọng Dư Uyển Uyển có thể gả cho một nhà tốt. Cho dù không thể gây dựng lại vinh quang nhà họ Khâu của ngày xưa, nhưng ít nhất có thể có một cuộc sống hạnh phúc giàu có.
Từ nhỏ Dư Uyển Uyển đã bị ép học Piano, vũ đạo, mỹ thuật, thậm chí Khâu Vân Vân còn dạy cô nói chuyện bằng tiếng Anh…
Bồi dưỡng một đứa bé so với nuôi thả một đứa bé thì tất nhiên sẽ tốn nhiều tiền hơn.
Piano nhất định phải mua, chi phí ở trường dạy học đắt đỏ, cùng chi phí xã giao ở trường dạy học… Quá nhiều chi phí xa xỉ không cần thiết, khiến cho cuộc sống của nhà họ Dư vẫn luôn ở trạng thái túng thiếu.
Lúc Dư Uyển Uyển học tiểu học, mẹ cô vừa muốn cô giao tiếp tốt với mấy đứa nhỏ nhà có tiền trong trường, vừa nói với cô, “Trường học tổ chức chơi xuân, có ích lợi gì với con đâu, đến nơi tồi tàn kia chơi không bằng dùng thời gian đó luyện Piano cho giỏi!”
Vì vậy, từ tiểu học đến trung học, chơi xuân dạo thu, đi chơi xem phim rạp đều phải tiết kiệm.
Lúc nhỏ Dư Uyển Uyển khóc lóc muốn đi chơi xuân, muốn đi dạo thu, nhưng không hề được đi.
Ba của cô thì muốn nói giúp cô, đáng tiếc ba cô nói chuyện cà lăm, còn chưa nói mấy câu đã bị mẹ mắng ngược lại một trận.
“Đời này của tôi gả cho anh, cuộc sống trở nên như vậy còn chưa tính, chẳng lẽ anh cũng muốn con gái tôi phải giống tôi sao?
Vì vậy ba của cô chẳng nói được câu gì, trốn ở trong phòng nhỏ bên cạnh than thở.
Từ nhỏ đến lớn, trừ đến trường học đàn giao tiếp với bạn học ra, Dư Uyển Uyển có rất ít tiền tiêu vặt, ngay cả kem cũng chưa được ăn chứ nói gì đến đồ ăn vặt. Mãi đến khi năm thứ tư của tiểu học, ba cô thừa dịp mẹ cô đến nhà bạn chơi dẫn cô đến MacDonald ăn một bữa.
Dư Uyển Uyển rất yêu ba của mình, bởi vì từ nhỏ cô đã nhớ, mặc dù ở trong nhà ba cô luôn bấm bụng chịu đựng, ra vẻ cực kỳ vô dụng, nhưng lúc nào cũng có thể góp được tiền, mua chút đồ chơi nhỏ không đáng bao nhiêu tiền cho cô. Những điều này là trí nhớ đẹp nhất trong thời thơ ấu của Dư Uyển Uyển.
Còn mẹ cô thì như một Đại ma vương, hết bắt cô làm cái này thì muốn cô làm cái khác, nhưng lại tốn rất nhiều tiền bạc, còn mua một hộp âm nhạc lộng lẫy làm quà tặng cho bạn học ở lớp Piano.
Dư Uyển Uyển vẫn luôn nhớ, năm đó cô mười tuổi, mặc váy bồng do mẹ cô tự may, tham gia tiệc sinh nhật của một bạn học… bị một đám hoàng tử nhỏ công chúa nhỏ cười nhạo quà cô mua.
Khi đó, cô như vịt con xấu xí vào nhầm bầy thiên nga vậy.
Có đoạn thời gian, cô rất ghét đến lớp Piano, sống chết cũng không chịu đi, bị mẹ cô đánh cho một trận mới khóc lóc đi học…
Chỉ là cô cảm thấy những bạn học trong lớp kia đều đang cười nhạo cô.
Mãi đến lúc tốt nghiệp trung học, Dư Uyển Uyển vẫn luôn là một đứa trẻ nghe lời.
Không nghe lời mẹ cô sẽ đánh cô, dùng thước đánh vào mông nhiều thịt nhất của cô…
Lúc thi cao trung, Khâu Vân Vân tìm tất cả các mối quan hệ cho mình, muốn đưa Dư Uyển Uyển vào một trường “quý tộc”, kết quả nói chuyện đàm phán xong hết rồi, lại bị một đứa con nhà giàu mới nổi ở vùng khác giành mất.
Dư Uyển Uyển bị mẹ cô hành hạ đến sợ chết khiếp, trong lúc thi phát huy thất thường, cuối cùng thi đậu một trường cao trung bình thường.
Khoản thời gian đó, Khâu Vân Vân luôn có cảm giác rất đau đớn. Động một chút là nước mắt nước mũi tèm lem, đều nói do nhà giàu mới nổi tạo nghiệt gây ra.
Vào cao trung, rốt cuộc Dư Uyển Uyển cũng cảm thấy mình không thể nào chịu được những cơn gây sự vô cớ của mẹ nữa rồi.
Vì vậy, lần đầu tiên nghiêm chỉnh chơi trò làm liều với Khâu Vân Vân.
Chuyện làm liều thứ nhất chính là yêu sớm, lén lút yêu đương với Phương Dật Thần. Sau đó cả đời này bị cô chơi hủy rồi.
Về sau sau khi Dư Uyển Uyển ly hôn, Khâu Vân Vân đã từng bất chấp tất cả chạy đi tìm Phương Dật Thần, muốn quậy lớn chuyện này, muốn một công đạo.
Khâu Vân Vân khóc lớn nói: “Mày phá hủy cuộc đời con gái tao, hiện tại mày nổi tiếng, đòi ly hôn, lương tâm của mày bị chó ăn rồi hả?”
Lại sau đó, Khâu Vân Vân bị Dư Uyển Uyển mang đi. Cô nhớ ngày đó, tóc mẹ cô đều trắng hết, vô cùng già nua.
Lại sau đó nữa, rốt cuộc Dư Uyển Uyển không còn cách nào, tiếp tục ở lại trong căn nhà chưa tới ba mươi mét vuông.
Khâu Vân Vân vì chuyện của cô mà cả người đều trở nên khẩn trương, có khuynh hướng mắc chứng ngu ngốc ở người già, điên cuồng phát động tất cả các mối quan hệ, không ngừng giới thiệu những người độc thân lớn tuổi muốn tái hôn để cô xem mắt.
Kiếp trước, Dư Uyển Uyển vẫn luôn không rõ, tại sao cô và Khâu Vân Vân lại giống như kẻ địch của nhau.
Thật ra Khâu Vân Vân chỉ muốn con gái mình thành Phượng Hoàng, thành một người mẹ giàu có. Bà một lòng tính toán cho con gái, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới tốt cho con gái.
Tuổi trẻ của Dư Uyển Uyển là thời kỳ nổi loạn, phần nhiều thời gian đều dùng để oán hận mẹ cô. Thậm chí về sau, cô từng nói cô hận bà.
Thẳng cho đến lúc này, Dư Uyển Uyển trở lại kiếp trước, nhìn người mẹ vẫn còn trẻ, thích chưng diện, luôn muốn tiêu tốn ít tiền để nâng cao chất lượng suộc sống, nhưng lúc nào cũng khiến cho rối loạn.
Đột nhiên phát hiện, cô đã không còn oán giận bà nữa rồi.
Dư Uyển Uyển biết, mặc dù mẹ cô ham mê hư vinh, muốn cô gả vào một nhà tốt, nhưng ít nhất là bà yêu cô.
Cô sẽ không chống lại bà, sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương bà. Sẽ không giống như trước sống cùng người đàn ông kia bảy năm, có vứt cô là vứt, tựa như vứt rác vậy.
Kiếp trước, cho dù cô thật sự trở thành rác rưới, Khâu Vân Vân vẫn muốn lượm cô về, thu hồi tái sử dụng.
Khâu Vân Vân liều mạng vì cuộc sống của con gái mình, đây được coi là lỗi sai sao?
Có lẽ tất cả đều do cách thức không đúng mà thôi.
“Con ngồi quá trạm, sau đó gặp được môt chị đeo kính, chị ấy mời con chụp hình cho tạp chí của chị ấy. Chụp xong chị ấy trả con 200 đồng. Con được trở thành người mẫu một lần.” Vẻ mặt Dư Uyển Uyển bình tĩnh giải thích với mẹ.
Kiếp trước, cô lười trao đổi với mẹ. Cô cảm thấy mẹ của cô chỉ biết quấy nhiễu, cho nên lúc chụp ảnh quảng cáo đều giấu bà, kiếm được bao nhiêu tiền đều tiêu hết, cho dù đến cuối tháng nhà cô chỉ có thể ăn cơm trắng với rau dưa, Dư Uyển Uyển đều chưa từng lấy tiền ra.
Nhưng lúc này, Dư Uyển Uyển lại quyết định giao hết tiền mình kiếm được cho bà.
Tựa như sau khi cô ly hôn, lại rời nhà, mẹ cô sợ cô vất vả nên cứ cách một thời gian lại cho tiền cô.
“Con bị ngốc hả? Ai nói gì con cũng tin? Người phụ nữ kia không làm gì con chứ?” Khâu Vân Vân rất tức giận Dư Uyển Uyển không cẩn thận. Lỡ như gặp phải kẻ xấu, con bé này sẽ khóc như chưa bao giờ được khóc đấy.
Bà chẳng quan tâm đến dưa leo đắp trên mặt, lập tức chạy tới kiểm tra xem Dư Uyển Uyển có bị thương hay không?
Bởi vì quá gấp gáp nên 200 đồng bị bà vỗ rớt xuống đất. Thái độ của bà Khâu Vân Vân với tiền bạc vẫn luôn lãnh diễm cao quý. Bà luôn thiếu tiền, nhưng lại luôn coi tiền là thứ khốn kiếp.
“Con không sao, sao con có thể dễ dàng tin tưởng người khác chứ. Con gọi Uông Tiểu Lục đi với con.” Dư Uyển Uyển nhìn mẹ cô không chớp mắt, qua loa nói dối.
Không biết từ lúc nào, trong mắt cô như có cát bay vào, khiến cô rất muốn khóc.
Kiếp trước, cô cho rằng người sẽ luôn yêu cô lại không hề yêu cô như trong tưởng tượng.
Kiếp trước, cô cho rằng người sẽ luôn sẽ luôn oán hận thật ra lại rất yêu cô. Chỉ là cách yêu không đúng mà thôi.
“Con vẫn chưa ngốc lắm.” Khâu Vân Vân thở phào một hơi, cúi đầu bắt đầu nhặt tiền.
Khâu Vân Vân thật sự cảm thấy, tiền vào nhà họ Dư đáng lẽ ra nên thuộc về bà sắp xếp. Ở trong căn nhà chưa tới ba mươi mét vuông này, bà chính là bà hoàng.
“Nhưng con đã đồng ý với chị kia, sáng ngày mai sẽ chụp hình tiếp.” Dư Uyển Uyển cắn khóe môi mềm dẻo nói.
“Chụp thì chụp, ngày mai mẹ đi với con. Làm không tốt con có thể nổi tiếng không? Trên ti vi có đưa tin tức ngôi sao nữ gả cho người có tiền đấy.” Khâu Vân Vân càu nhàu, bà cảm thấy tất cả cách để con gái mình gả cao đều đáng để thử nghiệm. Cho nên kiếp trước cho dù biết Dư Uyển Uyển làm người mẫu cũng không ngăn cấm cô.
“Cái gì? Mẹ muốn đi với con, con tự đi được không? Cùng lắm thì gọi Uông Tiểu Lục đi cùng?” Dư Uyển Uyển khịt khịt mũi.
“Không được, bé gái con thì biết cái gì? Đừng để bị ăn thiệt!”
Dòng họ của Khâu Vân Vân quả thật đã từng vinh quang lừng lẫy. Nhà bọn họ có lịch sử rất lâu đời rồi.
Nhà họ Khâu từng có gia phổ rất cổ kính, mấy quyển sách cổ ghi lại những biến đổi ào ạt mấy đời nhà bọn họ.
Lúc Dư Uyển Uyển có trí nhớ thì cô nhớ mẹ cô có một hộp trang sức cũ. Lúc nhỏ Dư Uyển Uyển đã từng bất cẩn làm hộp trang sức kia rơi xuống đất, sau đó bị Khâu Vân Vân đánh một trận.
Thẳng đến khi về sau, Dư Uyển Uyển trưởng thành một chút, hiểu chuyện một chút thì lén mở hộp trang sức kia ra, lại phát hiện bên trong hộp trang sức rất đẹp kia chẳng có gì cả.
Lại tiếp tục sau đó, lúc Khâu Vân Vân đang xem ti vi, vẻ mặt bà cô đơn mà nói với cô, “Bà ngoại con từng muốn để lại cho ta một ít đồ trang sức, đáng tiếc vẫn không giữ lại…”
Rốt cuộc nhà họ Khâu vẫn không vững được, cho dù Khâu Vân Vân muốn thế nào thì nhà họ Khâu cũng đã thành dân thường.
Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà, từ nhỏ Khâu Vân Vân đã được dạy dỗ như tiểu thư khuê các, đến hai mươi sáu tuổi thì thành gái ế còn trinh, khi đó mới miễn cưỡng gã cho con trai nhà họ Dư làm Đông y.
Con trai nhà họ Dư là sinh viên ở vùng khác, trong nhà không có ba mẹ, cũng không có của để lại.
Vì vậy, lịch sử của một tiểu thư nghèo túng và một con trai nông dân bắt đầu.
Con trai nhà họ Dư là một người đàn ông nhu nhược có hơi cà lăm. Lúc nhỏ bị một thầy bói mù nói số mệnh của ông không tốt, khắc ba khắc mẹ khắc bạn bè. Chú bác vừa nghe vậy thì đều không muốn nuôi ông nữa. Sau khi lớn lên, đoán chừng các cô gái trong thôn cũng chẳng có ai muốn gả cho một người như ông. Tất cả mọi người đều nói, đời này con trai nhà họ Dư chắn hẳn không cưới được vợ rồi.
Nhưng mặc dù con trai nhà họ Dư yếu đuối, lúc nào cũng bị bắt nạt nhưng lại có sự dẻo dai không chịu thua ai, dùng dáng vẻ liều mạng ở trong một thôn nhỏ đậu vào một thành phố lớn. Lúc trung học thì dựa vào giáo dục phổ cập, cao trung thì dựa vào thầy cô giáo lúc trung học nhiệt tình giúp đỡ.
Vào đại học, ông dựa vào đi làm thuê và học bổng.
Vào cánh cửa đại học, con trai nhà họ Dư càng đơn độc hơn. Người khác hẹn hò yêu đương thì ông đi làm thuê, người khác tụ họp ra ngoài ăn chơi thì ông liều mạng học bài. Mặc dù ông thi không phải là người đứng đầu chuyên ngành nhưng kiến thức chẳng thua ai. Con trai nhà họ Dư cố gắng học tập, chẳng mấy chốc được một vị giáo sư già thưởng thức.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì học lên nghiên cứu sinh, học xong nghiên cứu sinh thì được giáo sư già giới thiệu cho việc làm.
Rốt cục con trai nhà họ Dư ở lại trong thành phố lớn, thành công đổi giày rơm thành giày da.
Con trai nhà họ Dư từ bác sĩ bình thường lên thành Phó chủ nhiệm. Viện trưởng là con trai lớn của giáo sư từng dạy ông, xem ông như anh trai. Con trai nhà họ Dư từng sống ở nhà giáo sư già, không khác con trai trong nhà là mấy.
Ở trong bệnh viện, thật ra con trai nhà họ Dư cũng coi như là bác sĩ có tương lai.
Đáng tiếc, vóc người ông nhỏ, dáng vẻ lại không đẹp. Tính cách còn không tốt, kích động một chút là nói cà lăm. Bình thường với ai cũng cười híp mắt, luôn bị người khác bắt nạt. Toàn bộ người trong bệnh viện, ngay cả y tá nịnh hót nhất, nghèo nhất, khó coi nhất cũng không coi trọng ông.
Xem ra lời của ông thầy bói mù nói về ông lúc trước không hề quá chút nào. Không có cô gái nào muốn gả cho ông, ông liều mạng cố gắng cũng vô dụng.
Đến cuối cùng, con trai nhà họ Dư tuyệt vọng với cuộc sống. Quyết định dốc sức làm việc, cố gắng thành chuyên gia nổi tiếng.
Vận mệnh lại mang mỹ nữ gặp rủi ro Khâu Vân Vân đến trước mặt ông…
Sau khi xem mắt, thật ra Khâu Vân Vân hoàn toàn chướng mắt con trai nhà họ Dư, nhưng trong nhà bà lại không muốn để bà kéo dài thêm. Khi đó bà đã hai mươi sáu tuổi rồi, ở thời đại đó hai mươi sáu tuổi mà chưa cưới thì coi như là cưới muộn.
Với tình huống của Khâu Vân Vân, có kéo dài thêm chắc hẳn đời này cũng không hết hy vọng. Thật ra những năm này, người khác giới thiệu đối tượng cho Khâu Vân Vân đều là cưới lần hai. Vất vả lắm mới có một người độc thân, còn là Phó chủ nhiệm bệnh viện.
Vì vậy Khâu Vân Vân có ghét bỏ con trai nhà họ Dư đến mấy thì sau cùng cũng phải gả cho ông dưới sự thúc ép của người nhà.
Chị gái của bà nói, mệnh tiểu thư của bà là một nha hoàn. Không gả cho công nhân, nống dân, gả cho một bác sĩ bà còn muốn thế nào?
Phía bên con trai nhà họ Dư thì lại giống như có một khối vàng từ trên trời rơi mạnh xuống vậy. Ông chẳng những cưới được vợ, còn cưới được một người vợ vô cùng xinh đẹp.
Thật ra ông cũng biết Khâu Vân Vân uất ức, không hề cam tâm tình nguyện. Vì vậy việc lớn việc nhỏ trong nhà ngoài nhà, tiền lương tiền thưởng đều nộp hết lên, do bà quản lý mọi thứ.
Nhưng tính tình của Khâu Vân Vân là tính tình của đại tiểu thư, ngoại trừ dùng tiền làm đẹp ra thì bà biết làm cái gì?
Vì vậy cuộc sống vốn có thể sống rất giàu có sung túc, nhưng khi qua tay của Khâu Vân Vân thì vĩnh viễn không đủ. Vừa đến cuối tháng thì chỉ có thể ăn cơm trắng với rau dưa.
Khâu Vân Vân còn thường xuyên cố tình gây sự, luôn muốn con trai nhà họ Dư mua hoa, mua quà tặng bà. Khâu Vân Vân vẫn luôn cố gắng cải thiện đẳng cấp của người sống trong núi này.
Cũng may kết hôn được một năm, Dư Uyển Uyển được sinh ra. Nếu không chẳng biết chừng trong nhà sẽ bị Khâu Vân Vân chà đạp thành cái dạng gì.
Dư Uyển Uyển vừa ra đời, Khâu Vân Vân đã đem toàn bộ kỳ vọng, toàn bộ ảo tưởng trong cuộc sống của mình lên người con gái.
Bà dốc sức bồi dưỡng Dư Uyển Uyển, hi vọng Dư Uyển Uyển có thể gả cho một nhà tốt. Cho dù không thể gây dựng lại vinh quang nhà họ Khâu của ngày xưa, nhưng ít nhất có thể có một cuộc sống hạnh phúc giàu có.
Từ nhỏ Dư Uyển Uyển đã bị ép học Piano, vũ đạo, mỹ thuật, thậm chí Khâu Vân Vân còn dạy cô nói chuyện bằng tiếng Anh…
Bồi dưỡng một đứa bé so với nuôi thả một đứa bé thì tất nhiên sẽ tốn nhiều tiền hơn.
Piano nhất định phải mua, chi phí ở trường dạy học đắt đỏ, cùng chi phí xã giao ở trường dạy học… Quá nhiều chi phí xa xỉ không cần thiết, khiến cho cuộc sống của nhà họ Dư vẫn luôn ở trạng thái túng thiếu.
Lúc Dư Uyển Uyển học tiểu học, mẹ cô vừa muốn cô giao tiếp tốt với mấy đứa nhỏ nhà có tiền trong trường, vừa nói với cô, “Trường học tổ chức chơi xuân, có ích lợi gì với con đâu, đến nơi tồi tàn kia chơi không bằng dùng thời gian đó luyện Piano cho giỏi!”
Vì vậy, từ tiểu học đến trung học, chơi xuân dạo thu, đi chơi xem phim rạp đều phải tiết kiệm.
Lúc nhỏ Dư Uyển Uyển khóc lóc muốn đi chơi xuân, muốn đi dạo thu, nhưng không hề được đi.
Ba của cô thì muốn nói giúp cô, đáng tiếc ba cô nói chuyện cà lăm, còn chưa nói mấy câu đã bị mẹ mắng ngược lại một trận.
“Đời này của tôi gả cho anh, cuộc sống trở nên như vậy còn chưa tính, chẳng lẽ anh cũng muốn con gái tôi phải giống tôi sao?
Vì vậy ba của cô chẳng nói được câu gì, trốn ở trong phòng nhỏ bên cạnh than thở.
Từ nhỏ đến lớn, trừ đến trường học đàn giao tiếp với bạn học ra, Dư Uyển Uyển có rất ít tiền tiêu vặt, ngay cả kem cũng chưa được ăn chứ nói gì đến đồ ăn vặt. Mãi đến khi năm thứ tư của tiểu học, ba cô thừa dịp mẹ cô đến nhà bạn chơi dẫn cô đến MacDonald ăn một bữa.
Dư Uyển Uyển rất yêu ba của mình, bởi vì từ nhỏ cô đã nhớ, mặc dù ở trong nhà ba cô luôn bấm bụng chịu đựng, ra vẻ cực kỳ vô dụng, nhưng lúc nào cũng có thể góp được tiền, mua chút đồ chơi nhỏ không đáng bao nhiêu tiền cho cô. Những điều này là trí nhớ đẹp nhất trong thời thơ ấu của Dư Uyển Uyển.
Còn mẹ cô thì như một Đại ma vương, hết bắt cô làm cái này thì muốn cô làm cái khác, nhưng lại tốn rất nhiều tiền bạc, còn mua một hộp âm nhạc lộng lẫy làm quà tặng cho bạn học ở lớp Piano.
Dư Uyển Uyển vẫn luôn nhớ, năm đó cô mười tuổi, mặc váy bồng do mẹ cô tự may, tham gia tiệc sinh nhật của một bạn học… bị một đám hoàng tử nhỏ công chúa nhỏ cười nhạo quà cô mua.
Khi đó, cô như vịt con xấu xí vào nhầm bầy thiên nga vậy.
Có đoạn thời gian, cô rất ghét đến lớp Piano, sống chết cũng không chịu đi, bị mẹ cô đánh cho một trận mới khóc lóc đi học…
Chỉ là cô cảm thấy những bạn học trong lớp kia đều đang cười nhạo cô.
Mãi đến lúc tốt nghiệp trung học, Dư Uyển Uyển vẫn luôn là một đứa trẻ nghe lời.
Không nghe lời mẹ cô sẽ đánh cô, dùng thước đánh vào mông nhiều thịt nhất của cô…
Lúc thi cao trung, Khâu Vân Vân tìm tất cả các mối quan hệ cho mình, muốn đưa Dư Uyển Uyển vào một trường “quý tộc”, kết quả nói chuyện đàm phán xong hết rồi, lại bị một đứa con nhà giàu mới nổi ở vùng khác giành mất.
Dư Uyển Uyển bị mẹ cô hành hạ đến sợ chết khiếp, trong lúc thi phát huy thất thường, cuối cùng thi đậu một trường cao trung bình thường.
Khoản thời gian đó, Khâu Vân Vân luôn có cảm giác rất đau đớn. Động một chút là nước mắt nước mũi tèm lem, đều nói do nhà giàu mới nổi tạo nghiệt gây ra.
Vào cao trung, rốt cuộc Dư Uyển Uyển cũng cảm thấy mình không thể nào chịu được những cơn gây sự vô cớ của mẹ nữa rồi.
Vì vậy, lần đầu tiên nghiêm chỉnh chơi trò làm liều với Khâu Vân Vân.
Chuyện làm liều thứ nhất chính là yêu sớm, lén lút yêu đương với Phương Dật Thần. Sau đó cả đời này bị cô chơi hủy rồi.
Về sau sau khi Dư Uyển Uyển ly hôn, Khâu Vân Vân đã từng bất chấp tất cả chạy đi tìm Phương Dật Thần, muốn quậy lớn chuyện này, muốn một công đạo.
Khâu Vân Vân khóc lớn nói: “Mày phá hủy cuộc đời con gái tao, hiện tại mày nổi tiếng, đòi ly hôn, lương tâm của mày bị chó ăn rồi hả?”
Lại sau đó, Khâu Vân Vân bị Dư Uyển Uyển mang đi. Cô nhớ ngày đó, tóc mẹ cô đều trắng hết, vô cùng già nua.
Lại sau đó nữa, rốt cuộc Dư Uyển Uyển không còn cách nào, tiếp tục ở lại trong căn nhà chưa tới ba mươi mét vuông.
Khâu Vân Vân vì chuyện của cô mà cả người đều trở nên khẩn trương, có khuynh hướng mắc chứng ngu ngốc ở người già, điên cuồng phát động tất cả các mối quan hệ, không ngừng giới thiệu những người độc thân lớn tuổi muốn tái hôn để cô xem mắt.
Kiếp trước, Dư Uyển Uyển vẫn luôn không rõ, tại sao cô và Khâu Vân Vân lại giống như kẻ địch của nhau.
Thật ra Khâu Vân Vân chỉ muốn con gái mình thành Phượng Hoàng, thành một người mẹ giàu có. Bà một lòng tính toán cho con gái, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới tốt cho con gái.
Tuổi trẻ của Dư Uyển Uyển là thời kỳ nổi loạn, phần nhiều thời gian đều dùng để oán hận mẹ cô. Thậm chí về sau, cô từng nói cô hận bà.
Thẳng cho đến lúc này, Dư Uyển Uyển trở lại kiếp trước, nhìn người mẹ vẫn còn trẻ, thích chưng diện, luôn muốn tiêu tốn ít tiền để nâng cao chất lượng suộc sống, nhưng lúc nào cũng khiến cho rối loạn.
Đột nhiên phát hiện, cô đã không còn oán giận bà nữa rồi.
Dư Uyển Uyển biết, mặc dù mẹ cô ham mê hư vinh, muốn cô gả vào một nhà tốt, nhưng ít nhất là bà yêu cô.
Cô sẽ không chống lại bà, sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương bà. Sẽ không giống như trước sống cùng người đàn ông kia bảy năm, có vứt cô là vứt, tựa như vứt rác vậy.
Kiếp trước, cho dù cô thật sự trở thành rác rưới, Khâu Vân Vân vẫn muốn lượm cô về, thu hồi tái sử dụng.
Khâu Vân Vân liều mạng vì cuộc sống của con gái mình, đây được coi là lỗi sai sao?
Có lẽ tất cả đều do cách thức không đúng mà thôi.
“Con ngồi quá trạm, sau đó gặp được môt chị đeo kính, chị ấy mời con chụp hình cho tạp chí của chị ấy. Chụp xong chị ấy trả con 200 đồng. Con được trở thành người mẫu một lần.” Vẻ mặt Dư Uyển Uyển bình tĩnh giải thích với mẹ.
Kiếp trước, cô lười trao đổi với mẹ. Cô cảm thấy mẹ của cô chỉ biết quấy nhiễu, cho nên lúc chụp ảnh quảng cáo đều giấu bà, kiếm được bao nhiêu tiền đều tiêu hết, cho dù đến cuối tháng nhà cô chỉ có thể ăn cơm trắng với rau dưa, Dư Uyển Uyển đều chưa từng lấy tiền ra.
Nhưng lúc này, Dư Uyển Uyển lại quyết định giao hết tiền mình kiếm được cho bà.
Tựa như sau khi cô ly hôn, lại rời nhà, mẹ cô sợ cô vất vả nên cứ cách một thời gian lại cho tiền cô.
“Con bị ngốc hả? Ai nói gì con cũng tin? Người phụ nữ kia không làm gì con chứ?” Khâu Vân Vân rất tức giận Dư Uyển Uyển không cẩn thận. Lỡ như gặp phải kẻ xấu, con bé này sẽ khóc như chưa bao giờ được khóc đấy.
Bà chẳng quan tâm đến dưa leo đắp trên mặt, lập tức chạy tới kiểm tra xem Dư Uyển Uyển có bị thương hay không?
Bởi vì quá gấp gáp nên 200 đồng bị bà vỗ rớt xuống đất. Thái độ của bà Khâu Vân Vân với tiền bạc vẫn luôn lãnh diễm cao quý. Bà luôn thiếu tiền, nhưng lại luôn coi tiền là thứ khốn kiếp.
“Con không sao, sao con có thể dễ dàng tin tưởng người khác chứ. Con gọi Uông Tiểu Lục đi với con.” Dư Uyển Uyển nhìn mẹ cô không chớp mắt, qua loa nói dối.
Không biết từ lúc nào, trong mắt cô như có cát bay vào, khiến cô rất muốn khóc.
Kiếp trước, cô cho rằng người sẽ luôn yêu cô lại không hề yêu cô như trong tưởng tượng.
Kiếp trước, cô cho rằng người sẽ luôn sẽ luôn oán hận thật ra lại rất yêu cô. Chỉ là cách yêu không đúng mà thôi.
“Con vẫn chưa ngốc lắm.” Khâu Vân Vân thở phào một hơi, cúi đầu bắt đầu nhặt tiền.
Khâu Vân Vân thật sự cảm thấy, tiền vào nhà họ Dư đáng lẽ ra nên thuộc về bà sắp xếp. Ở trong căn nhà chưa tới ba mươi mét vuông này, bà chính là bà hoàng.
“Nhưng con đã đồng ý với chị kia, sáng ngày mai sẽ chụp hình tiếp.” Dư Uyển Uyển cắn khóe môi mềm dẻo nói.
“Chụp thì chụp, ngày mai mẹ đi với con. Làm không tốt con có thể nổi tiếng không? Trên ti vi có đưa tin tức ngôi sao nữ gả cho người có tiền đấy.” Khâu Vân Vân càu nhàu, bà cảm thấy tất cả cách để con gái mình gả cao đều đáng để thử nghiệm. Cho nên kiếp trước cho dù biết Dư Uyển Uyển làm người mẫu cũng không ngăn cấm cô.
“Cái gì? Mẹ muốn đi với con, con tự đi được không? Cùng lắm thì gọi Uông Tiểu Lục đi cùng?” Dư Uyển Uyển khịt khịt mũi.
“Không được, bé gái con thì biết cái gì? Đừng để bị ăn thiệt!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook