Chồn tía đứng ở cửa thật lâu, nhớ lại mọi chuyện khó hiểu ngày hôm nay, lắc đầu thở dài lại thở dài.

Lúc này, Dạ Phong lặng yên sóng vai cùng cô, khẽ cười nói: "Sao vậy, còn nghĩ chuyện này à?"

Chồn tía thấp giọng nói: "Tôi chỉ thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, rất không có khả năng. Có điểm giống như đang ở trong mộng."

Dạ Phong thờ ơ nói: "Rất nhiều chuyện, đều là mệnh trời, đã được sắp đặt sẵn rồi, không thể tìm được nguyên nhân. Tựa như..." Dạ Phong dừng một chút, nghiêng đầu đánh giá cô.

Cô cảm giác được tầm mắt cực nóng của hắn, có điểm bối rối, kinh hoảng nói: "Cái gì?" Nói xong cô lại có cảm giác muốn chạy trốn, nhưng Dạ Phong không cho cô cơ hội lùi bước né tránh, tới gần bên tai cô, ám muội mà nhu tình ngàn vạn nói: "Tựa như tôi gặp em. Cũng là mệnh trời."

"Anh..... Anh nói bậy gì đó ?" Mặt chồn tía đỏ lên, lúc này sợ đến mức chạy lên hành lang dài.

Để lại mình Dạ Phong đứng đó, cười khẽ thành tiếng, ra chiều nghĩ ngợi mông lung.

Trong phòng bệnh rực rỡ ánh sáng, chiếu vào ba thần tiên, xung quanh là một vầng hào quanh, khiến cả người họ sáng rực tuyệt mỹ, khuôn mặt trắng đến trong suốt.

Đào Chi Yêu nhìn cánh tay trái của Cung Nhã Thương thật lâu, không chớp mắt, Cung Nhã Thương ôm cô, dịu dàng nói: "Lại nghĩ về anh ta à?"

Đào Chi Yêu nhất thời áy náy nói: "Xin lỗi, Cung."

"Không sao," Cung Nhã Thương hôn lên hai má cô, như gió mát nói: "Anh cũng nên cám ơn anh ấy, để em về bên anh."

"Cung..." Đào Chi Yêu nhìn hắn, cảm động nói: "Em yêu anh."

Trong cảnh đẹp này, trong lúc ý đưa tình lại, Đào Tiểu Đào ngồi đầu giường ăn hoa quả, lại hừ nhẹ, coi thường nói: "Nếu cha mẹ muốn diễn cảnh cấm trẻ em, thì cũng nên để ý đến đứa trẻ như con chứ."

Cung Nhã Thương ôm Đào Chi Yêu quay đầu nhìn nó, Đào Tiểu Đào cũng cười híp hai mắt nhìn lại bọn họ.

Đào Chi Yêu ngẩng đầu nhìn Cung Nhã Thương một cái, hai người ăn ý, Cung Nhã Thương ôm lấy Đào Chi Yêu, vội vàng bế lên giường, nháy mắt Đào Chi Yêu và Đào Tiểu Đào đã nằm cạnh nhau.

Cung Nhã Thương cũng nằm lên bên kia giường, hai người để Đào Tiểu Đào ở giữa, cùng đùa với nó, giấc mộng này của Đào Tiểu Đào không biết đã từ bao lâu, cả một nhà, nó nằm giữa, một tay ôm một người, ngủ trong hạnh phúc ngọt ngào.

"Đừng nhúc nhích, mệt rồi, ngủ thôi." Cung Nhã Thương dặn dò Đào Tiểu Đào.

Đào Tiểu Đào ngoan ngoãn dạ một tiếng, nhưng sau đó lại mở to mắt nhìn cha mẹ. Đào Chi Yêu xoa xoa người nó, để nó ngoan ngoãn nhắm lại, nhẹ giọng nói: "Ngoan, ngủ đi."

Đào Tiểu Đào nhìn cha, lại nhìn mẹ, tìm một tư thế thoải mái trong lòng bọn họ, an tâm mà nhắm mắt lại, rồi đi vào giấc ngủ.

Ánh trời chiều ấm áp mà nhu hòa, cứ như vậy rơi rải lên giường.

Nhìn qua, càng giống như một bức họa tuyệt đẹp mà vô giá.

Bọn họ, là người một nhà. Đào Tiểu Đào nở nụ cười ngọt ngào trong mộng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương