Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo
-
Chương 144: Kết 9
…… Tí tách…… Tí tách……
Đây là tiếng gì vậy……
Một khắc rơi xuống từ trên cao kia, trong giấc mộng chỉ nhớ có một mảnh xanh lớn, mà màu xanh giống như bầu trời, khi rơi xuống, chỉ cảm thấy cả thân mình như được đặt trong đám mây mềm mại vậy, trở lại thành trẻ con, được bao trong cơ thể dịu dàng của mẹ.
Trong tai là tiếng nước biển lưu động, toàn thân treo giữa không trung, cả thân thể vô lực chỉ có thể mặc theo sóng nước, khóe miệng vẫn cười như cũ, nhưng không hiểu sao, khi nghĩ đã chìm đến đáy, đầu lại đau đớn một trận, từng trận mê muội, như ánh sáng yếu ớt cũng dần rời xa mình, cuối cùng, nhỏ dần, xung quanh hóa thành một màn đen.
Tách, tách…… Đây là tiếng gì……
Hãy tỉnh lại. Tỉnh lại…… Tỉnh lại…… tỉnh lại nhanh…… Là ai đang khóc? Là ai đang kêu bi thương?
Nhưng vì đầu đau như vậy, vì ngực đau như vậy, vì mí mắt như nặng ngàn cân, không thể mở được, lại không thể thở được? Giống như trẻ sơ sinh, không biết hô hấp như thế nào, thật buồn bực, thật khó chịu, thật đau khổ.
Rốt cuộc cô làm sao vậy?! Ai đến nói cho cô biết, cô làm sao vậy?
Cuối cùng, bên tai cô bỗng xuất hiện một tiếng thở dài nặng nề, thở dài trầm nặng mà ưu tư, lại giống như mang theo yêu thương cả đời.
Dường như trong bóng tối khi người đó vươn tay đến ôm cô vào lòng, đau đớn và nặng nề lại từ từ rời xa.
Lông mi run rẩy, khẽ mở hai mắt, trước mắt tuy vẫn là một mảnh u ám, nhưng cuối cùng đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại cô mới nhận ra người nằm khóc bên cô là Tiểu Đào, còn có hồ ly, mèo đêm, quạ đen, chồn tía.
Sao lại thế này? Vì cái gì cô đã tỉnh lại rồi mà các cô còn khóc thương tâm như vậy? Vì cái gì cô tỉnh lại rồi mà không ai mảy may phản ứng? Chuyện gì đã xảy ra?
Đào Chi Yêu đưa tay qua vuốt tóc Tiểu Đào, vừa vuốt ve vừa nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng khóc bảo bối, mẹ ở đây mà.” Nhưng không hiểu sao, rõ ràng cô đã chạm đến bọn họ, nhưng lại không có cảm giác gì, thậm chí bọn họ vẫn khóc như cũ, không để ý đến cô.
Cô kỳ quái ngồi dậy, nhẹ giọng gọi tên Tiểu Đào, còn đưa tay lau nước mắt cho nó, nhưng nó vẫn nghẹn giọng gọi cô, vẫn khóc không ngừng. Sao lại thế?
Đào Chi Yêu nhìn hai tay của mình, cô không tin, cô không tin!
Vội vàng ngồi dậy từ giường, xoay người xuống, Đào Chi Yêu vọt đến trước mắt hồ ly, vừa hoàng hốt vừa lớn tiếng gọi cô: “Hồ ly, hồ ly! hồ ly, là tôi, sư tử đây, tôi tỉnh rồi. Nhìn tôi đây. Tôi tỉnh rồi, nhìn tôi đi!!”
Sao lại thế này? Sao lại thế này? Rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao cô rõ ràng đa tỉnh lại, bọn họ lại đều không nhận ra, ai cũng không nghe thấy?
Đào Chi Yêu chưa từ bỏ ý định, lại vọt đến bên cạnh người khác, thử lại, nhưng vẫn không có ai phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Còn có một người không ở đây, Cung Nhã Thương, Cung Nhã Thương đâu?
Anh đi đâu rồi?
Khẽ nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên cảnh cuối cùng trước khi cô rơi xuống biển…… Không, không thể. Đào Chi Yêu thống khổ nhắm mắt lại, vì sao, vì sao lại ngốc như thế?
Cánh tay anh, máu chảy không ngừng, những giọt máu rơi trên mặt đất nhanh chóng bốc hơi lên, nhiễm dỏ cả một mảnh, còn nhiễm đỏ cả đôi mắt cô, nhất định là mơ, tất cả là mơ, cô không được tin, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, khi tỉnh tất cả sẽ biến mất, mọi chuyện đều hóa thánh hư ảo, bọn họ lại trở về trước kia, cả nhà cùng đi dạo phố, anh và cô mặc váy trắng xinh đẹp, ôm tiểu thiên sứ Đào Tiểu Đào chụp bức ảnh hạnh phúc.
Đào Chi Yêu lui đến một góc phòng bệnh, cuộn mình lại, vẫn nhắm mắt thật chặt, yên lặng cầu nguyện mình tỉnh lại nhanh lên, tỉnh lại nhanh lên!
Đây là tiếng gì vậy……
Một khắc rơi xuống từ trên cao kia, trong giấc mộng chỉ nhớ có một mảnh xanh lớn, mà màu xanh giống như bầu trời, khi rơi xuống, chỉ cảm thấy cả thân mình như được đặt trong đám mây mềm mại vậy, trở lại thành trẻ con, được bao trong cơ thể dịu dàng của mẹ.
Trong tai là tiếng nước biển lưu động, toàn thân treo giữa không trung, cả thân thể vô lực chỉ có thể mặc theo sóng nước, khóe miệng vẫn cười như cũ, nhưng không hiểu sao, khi nghĩ đã chìm đến đáy, đầu lại đau đớn một trận, từng trận mê muội, như ánh sáng yếu ớt cũng dần rời xa mình, cuối cùng, nhỏ dần, xung quanh hóa thành một màn đen.
Tách, tách…… Đây là tiếng gì……
Hãy tỉnh lại. Tỉnh lại…… Tỉnh lại…… tỉnh lại nhanh…… Là ai đang khóc? Là ai đang kêu bi thương?
Nhưng vì đầu đau như vậy, vì ngực đau như vậy, vì mí mắt như nặng ngàn cân, không thể mở được, lại không thể thở được? Giống như trẻ sơ sinh, không biết hô hấp như thế nào, thật buồn bực, thật khó chịu, thật đau khổ.
Rốt cuộc cô làm sao vậy?! Ai đến nói cho cô biết, cô làm sao vậy?
Cuối cùng, bên tai cô bỗng xuất hiện một tiếng thở dài nặng nề, thở dài trầm nặng mà ưu tư, lại giống như mang theo yêu thương cả đời.
Dường như trong bóng tối khi người đó vươn tay đến ôm cô vào lòng, đau đớn và nặng nề lại từ từ rời xa.
Lông mi run rẩy, khẽ mở hai mắt, trước mắt tuy vẫn là một mảnh u ám, nhưng cuối cùng đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại cô mới nhận ra người nằm khóc bên cô là Tiểu Đào, còn có hồ ly, mèo đêm, quạ đen, chồn tía.
Sao lại thế này? Vì cái gì cô đã tỉnh lại rồi mà các cô còn khóc thương tâm như vậy? Vì cái gì cô tỉnh lại rồi mà không ai mảy may phản ứng? Chuyện gì đã xảy ra?
Đào Chi Yêu đưa tay qua vuốt tóc Tiểu Đào, vừa vuốt ve vừa nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng khóc bảo bối, mẹ ở đây mà.” Nhưng không hiểu sao, rõ ràng cô đã chạm đến bọn họ, nhưng lại không có cảm giác gì, thậm chí bọn họ vẫn khóc như cũ, không để ý đến cô.
Cô kỳ quái ngồi dậy, nhẹ giọng gọi tên Tiểu Đào, còn đưa tay lau nước mắt cho nó, nhưng nó vẫn nghẹn giọng gọi cô, vẫn khóc không ngừng. Sao lại thế?
Đào Chi Yêu nhìn hai tay của mình, cô không tin, cô không tin!
Vội vàng ngồi dậy từ giường, xoay người xuống, Đào Chi Yêu vọt đến trước mắt hồ ly, vừa hoàng hốt vừa lớn tiếng gọi cô: “Hồ ly, hồ ly! hồ ly, là tôi, sư tử đây, tôi tỉnh rồi. Nhìn tôi đây. Tôi tỉnh rồi, nhìn tôi đi!!”
Sao lại thế này? Sao lại thế này? Rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao cô rõ ràng đa tỉnh lại, bọn họ lại đều không nhận ra, ai cũng không nghe thấy?
Đào Chi Yêu chưa từ bỏ ý định, lại vọt đến bên cạnh người khác, thử lại, nhưng vẫn không có ai phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Còn có một người không ở đây, Cung Nhã Thương, Cung Nhã Thương đâu?
Anh đi đâu rồi?
Khẽ nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên cảnh cuối cùng trước khi cô rơi xuống biển…… Không, không thể. Đào Chi Yêu thống khổ nhắm mắt lại, vì sao, vì sao lại ngốc như thế?
Cánh tay anh, máu chảy không ngừng, những giọt máu rơi trên mặt đất nhanh chóng bốc hơi lên, nhiễm dỏ cả một mảnh, còn nhiễm đỏ cả đôi mắt cô, nhất định là mơ, tất cả là mơ, cô không được tin, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, khi tỉnh tất cả sẽ biến mất, mọi chuyện đều hóa thánh hư ảo, bọn họ lại trở về trước kia, cả nhà cùng đi dạo phố, anh và cô mặc váy trắng xinh đẹp, ôm tiểu thiên sứ Đào Tiểu Đào chụp bức ảnh hạnh phúc.
Đào Chi Yêu lui đến một góc phòng bệnh, cuộn mình lại, vẫn nhắm mắt thật chặt, yên lặng cầu nguyện mình tỉnh lại nhanh lên, tỉnh lại nhanh lên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook