Tổng thư ký mở lớn hai mắt, kinh hãi nhìn những người nhìn như vô hại nhưng khí thế lại bức người kia, sợ hãi lắp bắp nói: “Các người, các người rốt cuộc, rốt cuộc muốn làm gì?”

“Đừng sợ, đừng sợ……” Giọng nói Đào Chi Yêu thản nhiên phảng phất mang theo một loại sức mạnh làm yên lòng người, khiến tổng thư ký ngơ ngác nhìn người phụ nữ xinh đẹp này trước mắt, đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ.

“Ai da, cứ ngồi đi, chúng tôi chỉ là có chút chuyện muốn nói với chủ tịch của cô, ông ta sẽ không trách cô đâu, đừng lo.” Đào Chi Yêu nhẹ nhàng cúi người xuống, mời cô nàng ngồi yên chỗ cũ.

Sau đó, tổng thư ký thấy cô nhìn những người phụ nữ còn lại, cười nhẹ nói: “Đi thôi.”

Thân ảnh bốn người yên lặng rời đi, bước vào thang máy, Đào Chi Yêu hít sâu một hơi, bấm con số 101 kia.

Đào Chi Yêu nhìn ba người trên gương mặt là tự tin, khẽ cười: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Ba người cười rạng rỡ, đều gật đầu, vẻ mặt lộ sự tín nhiệm vô điều kiện với cô.

Ánh mắt Đào Chi Yêu chợt tắt, khẽ tối lại, tối đến không nhìn ra tia tình cảm nào, lạnh lùng nói: “Đây chỉ là một bước nhỏ thôi, chúng ta phải từ từ đoạt lại từng thứ một đã bị hắn lấy đi.”

Hồ lý cười kiều mị, phong tình vạn chúng, dịu dàng nói: “Sư tử, ngày hôm nay, hình như chờ đã lâu rồi.”

Những người khác đều hồi tưởng trong lòng, tất cả mọi thứ, chỉ có các cô mới hiểu được thôi.

Trong phòng họp.

Không khí khẩn trương mà quỷ dị, khiến hội thư ký ứa mồ hôi lạnh nín thở đợi kết quả.

Ngoài những vị đổng sự ở giữa sôi nổi bàn luận, ba vị đổng sự chủ chốt lại thở dài lắc đầu.

Cảm thấy không khí dị thường, Khải Tư thản nhiên nói: “Ba vị đổng sự có ý kiến gì sao?”

Ánh mắt ba người đều dừng trên người Christ, khi hắn đang muốn nói ra sự thật, bỗng, cửa phòng hợp bị mở ra, là bốn cô gái ăn mặc đơn giản, hình như đến không phải để tranh giành mà chỉ đi dã ngoại.

Chỉ thấy đứng đầu bốn cô gái kia, mang theo nụ cười thanh nhã, thản nhiên quét mắt qua các vị đổng sự, có người định mắng các cô vô lê, thì Đào Chi Yêu đã nhẹ giọng nói: “Có, rất có ý kiến.”

Khải Tư nhìn những mụ đàn bà không kiêng nể này, dám tuyên chiến với hắn, mắt Khải Tư tối lại, lạnh nhạt nói: “Những lời này, hãy nói với bảo vệ đi.”

Khải Tư nói xong liền bấm điện thoại cho bảo vệ đem những người này ra ngoài, thân phận lúc này của hắn chính là chủ tịch tập đoàn đế quốc trong sạch, không thể làm những chuyện mất mặt.

Đầu bên kia truyền lại: “Ngài Khải Tư, không tốt rồi, chúng tôi đang thiếu người, không biết vài người trong số họ đã chạy đi đâu mất?”

Nghe xong, sắc mặt Khải Tư trắng bệch, cuối cùng lạnh giọng nói: “Tiểu sư tử, cô cho cô có tư cách phát biểu ở đây sao? Còn không nhanh đi, đừng để những vị đây chê cười.”

Đào Chi Yêu đến bên cạnh ba đổng sự chủ chốt, cười hứng thú nhìn họ.

Nụ cười rất nhạt, tiếng cười rất nhẹ, lại phảng phất có một sức mạnh up hiếp ba vị này.

Cuối cùng, Christ nhìn về phía Khải Tư, hơi áy náy nói: “Ông bạn Khải Tư, xin lỗi.”

Nói xong, ba người cùng đứng lên, ra khỏi căn phòng.

Thấy hành động kỳ lạ của họ, những người khác đều vô cùng ngạc nhiên. Cuộc họp lại náo động, không hiểu đang diễn ra tình huống gì.

Thấy hành vi khách át giọng chủ của các cô, Khải Tư giận dữ nói: “Tiểu sư tử, lần này cô đùa quá mức rồi. Cô định làm gì?” Cô ta đã làm gì những người kia, người bạn già, cũng là người đem lại lợi ích lớn nhất cho hắn, sao hắn lại không biết gì?

Đào Chi Yêu nở nụ cười, cúi đầu, nói khẽ: “Làm chuyện gì? Ngài nhìn rồi sẽ hiểu.”

Đang nói, hồ ly đem ba tập giấy chuyển nhượng cổ phần đặt giữa bàn hội nghị, để mọi đổng sự đều thấy.

Ba giao kèo kia quả nhiên có sức công phá lớn, sóng to nổi lên, sắc mặt những người vừa đồng tình kia trong nháy mắt biến thành do dự.

“Điều này sao có thể?! ” Xem qua giao kèo, Khải Tư khó hiểu phẫn nộ nói.

Đào Chi Yêu thản nhiên nói: “Sự thật như ngài vừa nhìn.”

Nhìn nhóm đổng sự đã lay động, Khải Tư vùng vẫy lần cuối cùng: “Đề án tôi vừa cho mọi người xem, tất cả mọi người đã đồng ý, vậy thì thông qua hạng mục này, mọi người tan họp.”

“Tôi không đồng ý.” Đào Chi Yêu thản nhiên ngắt lời hắn.

Khải Tư giận quá thành cười nói: “Tiểu sư tử, cô nên xem đến phần lợi nhuận khổng lồ kia chứ?” Đào Chi Yêu phối hợp gật đầu, “Ngài nói đúng, Khải Tư đại nhân.”

Nghe cô nói, Khải Tư lộ nụ cười đắc ý. Nhìn nhóm đổng sự bằng ánh mắt tự cao tự đại, chỉ cần hắn giữ được lòng của bọn họ, công ty này vẫn sẽ thuộc về hắn, nhưng, lời nói tiếp theo của Đào Chi Yêu lại khiến Khải Tư không cười nổi.

“Nhưng, Khải Tư đại nhân, vì lợi ích của các đổng sự khác mà nghĩ,” Đào Chi Yêu lấy một món đồ đặt lên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn nói một câu, bản đồ lộ tuyến dầu trong tay ngài là giả. Mà bàn trong tay tôi mới là thật.”

Đúng vậy, Đào Chi Yêu nói thật, những điều cô nói đều là sự thật.

Ngày ấy trên quảng trường Alamo, Ayama thông minh vì lường trước sự tình ngoài ý muốn đã chuẩn bị một bức bản đồ giả.

Trên quảng trường ngày đó, Debbie thật xuất hiện, khiến Ayama tý nữa tin cô chính là Đào Chi Yêu, nhưng Ayama thông minh đã nhận ra điểm khác biệt trong đó.

Cho nên khi gặp cô, đã đưa đồ giả cho Debbie thật.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Ayama, sau khi Debbie lấy được đồ đã vội rời đi, để lại Ayama một mình đứng đó, vì Đào Chi Yêu, nên hắn rất lo lắng đứng chờ thêm một quãng thời gian.

Khi hắn sắp đi, cuối cùng Đào Chi Yêu cũng xuất hiện, hắn kích động muốn giao nó cho cô, nhưng lại phát hiện cô bất an đến dị thường. Cô đến chứng minh Debbie vừa rồi là giả, nhưng Đào Chi Yêu lại không nói gì, Ayama tỉnh táo liền có suy tính trong lòng, quyết định đem nó về, sau đó giao cho Lạc Ngọc Sanh hắn tin chuyển lại cho cô.

Dặn Lạc Ngọc Sanh khi hắn thấy thời cơ chín muồi mới giao nó lại cho Đào Chi Yêu.

Mà đêm đó, Lạc Ngọc Sanh vẫn đi theo Đào Chi Yêu đã cảm nhận được đó là thời điểm thích hợp nhất, sau khi giao lại nó cho cô, nói xong lời đầy ý vị kia liền yên tâm rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương