Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo
-
Chương 103: Đào Tiểu Đào giả bộ
Cung Nhã Thương, em rất nhớ anh.
Cuộn mình, câu nói kia từ đáy lòng Đào Chi Yêu, theo đêm đó rong ruổi cùng chiếc xe, rồi biến mất trong làn gió lạnh một cách yên lặng.
******
Một căn nhà cổ phong cách Âu châu.
Trong một thư phòng gọn gàng mà thoải mái, lúc này vì thời tiết chuyển lạnh, cho nên mở lò sưởi, mà thằng nhóc lăn qua lăn lại trên ghế sô pha mặc một chiếc áo lông xù rất dày, căn bản không sợ lạnh, ngay cả gió còn không thổi được đến nó.
Vẻ mặt Khải Tư đầy ý cười lấy một ly sữa nóng hổi trong tay người dầu đưa cho Đào Tiểu Đào, hòa nhã nói: “Tiểu thiên sứ, đến đây, uống sữa rồi chuẩn bị ngủ đi. Vừa mới đi thăm toàn bộ tòa nhà, nhất định rất lạnh.”
Đào Tiểu Đào ngoan ngoãn nhận lấy từ từ uống, cười tủm tỉm nhìn Khải Tư làm nũng nói: “Cám ơn gia gia. Cả người Tiểu Đào cũng nóng hầm hập rồi.”
Khải Tư nhìn nó, cười dịu dàng.
Đào Tiểu Đào nghiêng đầu hết nhìn đông lại ngó tây trông thật đáng yêu, trên thực tế lại đang tìm một thứ đồ quan trọng hoặc một cơ quan bí mật trong căn phòng có khả năng nhất này, bởi vì muốn thay mẹ tìm vật quan trọng nhất của con quỷ này, nó quấn quít lấy Khải Tư đưa nó đi tham quan toàn bộ khu nhà, đáng tiếc, không tìm được gì đáng nghi ngờ cả.
Mà thư phòng, là nơi cuối cùng.
Ít nhất là nó cũng tìm được nơi cuối cùng này.
Sau khi Đào Tiểu Đào uống hết sữa, một tầng bọt sữa dính lại trên môi, Khải Tư đang muốn lau giúp nó, Đào Tiểu Đào lại nghịch ngợm đáng yêu vươn đầu lưỡi liếm liếm, tựa hồ rất thích thú, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Khải Tư nhìn đến ngây ra.
Đào Tiểu Đào thấy Khải Tư vẫn dịu dàng với nó, nó không biết sự hòa ái và yêu thương của người gọi là gia gia này với nó có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả, nhưng mà, nó thưởng xuyên thấy lão có vẻ mặt đầy tình thương.
Cả ngày hôm nay lão vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, vẫn kiên nhẫn nhìn nó làm nũng, chạy loạn khắp nơi, vừa đi vừa giải thích đây là chỗ nào, dùng để làm gì, xây từ lúc nào!
Biểu hiện của lão rất giống một gia gia chân chính đối tốt với nó, Tiểu Đào tuy chỉ là trẻ con, nhưng có thể phân biệt cái gì là tốt cái gì là không tốt, sự dịu dàng và yêu chiều của hắn khiến đứa bé thiếu tình thương của cha từ nhỏ như nó mềm lòng.
Hoàn toàn đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ này, cho dù là giả, cũng cam lòng.
Nhưng mà, nghĩ đến cơn ác mộng của mẹ, nghĩ đến ở bên ngoài không biết mẹ đang làm gì, có lẽ là chuyện rất nguy hiểm, có lẽ lão dùng mình uy hiếp mẹ đi làm chuyện xấu gì đó, thế nên lão đưa mình sa vào hạnh phúc ngắn ngủi này để đánh lạc hướng.
Tỉnh táo lại khỏi nụ cười của Khải Tư, Đào Tiểu Đào nhảy xuống sô pha, một mình trong thư phòng tỏ vẻ kinh ngạc, mỗi một chỗ đều tò mò sờ sờ nhìn xem, tựa hồ đây chỉ là thiên tính của mỗi đứa trẻ mà thôi.
Khải Tư nhìn nó, cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Tiểu thiên sứ, chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Đào Tiểu Đào quay đầu lại, cười rạng rỡ với lão, giọng nói trong trẻo từ từ vang lên: “Nhưng làm sao bây giờ gia gia, không có mẹ giúp con ngủ, một mình con rất sợ, không thể ngủ được. Con muốn ở đây chờ mẹ về. Gia gia, người sẽ không giận Tiểu Đào chứ?” Nói xong Tiểu Đào vô tội chớp chớp lông mi thật dài, nhìn thẳng Khải Tư.
Khải Tư thấy nụ cười thuần khiết của nó, ngẩn người, rất nhanh hồi phục tỉnh táo lại, dịu dàng nói: “Đương nhiên không ngại. Tiểu thiên sứ, lại đây, để gia gia ôm một cái nào.” Chần chừ một chút, cuối cùng Khải Tư nói: “Mẹ con có việc phải làm, một thời gian sẽ không về. Tiểu Đào phải ngoan, không được để mẹ lo lắng.”
Đào Tiểu Đào ngây người một chút, nghe lời đi đến, nhu thuận dựa vào lòng Khải Tư, giọng buồn rầu hỏi: “Mẹ đi làm chuyện gì ? Vì sao bỏ lại Tiểu Đào một mình?”
Khải Tư cười, giải thích: “Mẹ phải làm việc mà, sau còn nuôi Tiểu Đào khôn lớn. Tiểu Đào đã là một chàng trai rồi, không được để mẹ lo lắng, biết chưa?”
Đào Tiểu Đào gật đầu, thật lâu sau, ngẩng đầu lên, vô tội nhìn hắn: “Nhưng mà mỗi tối mẹ đều kể chuyện cổ tích cho con, chờ con ngủ. Gia gia, người có thể kể chuyện cổ tích cho con không?”
Khải Tư cười nói: “Đương nhiên có thể. Ở đây có rất nhiều sách, tiểu thiên sứ muốn nghe chuyện nào, thì tự chọn một quyển đi.”
Đào Tiểu Đào vui mừng lập tức đứng dậy, bộ dáng như đưa đám vừa rồi biến mất, nó đứng dậy, kéo Khải Tư đi đến giá sách, từ từ chọn quyển mà mình thích.
Khi đi ngang qua một góc nhỏ, Đào Tiểu Đào phát hiện hai giá sách ở góc tường có treo một bức tranh, là một người phụ nữ hiền lành, mang theo nụ cười hòa ái bao dung, ánh mắt dịu dàng. Nhìn người trong bức tranh, thân thể của cô giống như được vây bởi một tầng hào quanh màu trắng, trên mái tóc vàng óng có gài một bông tường vi đỏ thắm kiều diễm, bức họa nhìn qua thật sống động, giống như thật, tựa hồ như đang ở một bên nhìn bọn họ.
Đào Tiểu Đào thấy vẻ mặt Khải Tư khẽ biến, lập tức làm bộ như rất hứng thú, kích động hô: “Gia gia, cô gái này là ai vậy, cô ấy không những đẹp mà còn dịu dàng nữa.”
Đào Tiểu Đào nói xong, liền nhón mũi chân lên, tay muốn sờ lên hai má ửng đỏ của cô gái, nhìn qua mang theo ý cười, làm Đào Tiểu Đào rất muốn sờ.
“Dừng tay!” Khác với lúc hòa ái bình thường, thấy động tác của Đào Tiểu Đào, Khải Tư biến sắc, trầm xuống đáng sợ, lớn tiếng kêu.
Bang một tiếng chụp được bàn tay nhỏ bé của Đào Tiểu Đào.
Đào Tiểu Đào đau đớn, nhất thời sợ đến mức rùng mình toàn thân, không dám cử động.
Trong đôi mắt to mà đen nhánh như ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đêm ẩn chứa nước mắt, vô tội mà ấm ức nhìn Khải Tư, khóe miệng rúm lại, nhưng không dám khóc thành tiếng
Nhưng mà, bộ dáng rưng rưng lệ, điềm đạm đáng yêu như vậy, so với việc nó khóc lớn còn khiến người ta đau lòng hơn.
Trong lửa giận tỉnh táo lại, Khải Tư lập tức hiểu, hắn vừa không kìm chế được đã dọa tiểu thiên sứ của hắn.
Khẽ cúi người, lau nước mắt cho nó, than nhỏ một tiếng, Khải Tư ôm lấy Đào Tiểu Đào, giải thích nói: “Tiểu thiên sứ, nghe gia gia nói, trong phòng này, con có thể làm bất cứ việc gì, nhưng không thể sờ hay làm hư bức họa kia, nếu không, gia gia nhất định sẽ trừng phạt con thật nặng, hiểu không? Tiểu thiên sứ, gia gia thích đứa trẻ ngoan, con nhất định phải ngoan nhé.” Nếu những người bên cạnh Khải Tư nhìn thấy vẻ mặt Khải Tư lúc này, nghe hắn giải thích như vậy nhất định sẽ chấn động.
Thậm chí không dám tin.
Bởi vì người bình thường cũng không được phép bước vào căn phòng này.
Từng có người được cho phép vào căn phòng này lại vô ý đụng đến bức tranh kia, bị Khải Tư lôi xuống tại chỗ, đập nát hai tay cho chó ăn. Cho nên nói, hành vi vừa rồi của Đào Tiểu Đào làm Khải Tư tức giận, mà Khải Tư không trừng phạt Đào Tiểu Đào, đã là kỳ tích giữa ban ngày.
Đào Tiểu Đào bởi thấy lão dùng tay lau nước mắt cho nó, nước mắt rưng rưng vì thế mà tràn ra như đê vỡ.
Đào Tiểu Đào vừa cố chịu đựng, nhưng vẫn không thể xóa đi sự ấm ức, nó vừa cố tỉnh táo lại vừa đỏ mắt vô tội nói: “Người trên bức họa kia là người rất quan trọng trong lòng gia gia ư?”
Lúc này tinh thần Khải Tư hoảng hốt, nhất là bị kia bức họa gợi lên chuyện cũ, mà lại áy náy với bộ dáng ấm ức của Đào Tiểu Đào. Cho nên không thấy trong mắt Đào Tiểu Đào hiện lên một tia giảo hoạt.
Khải Tư mắng càng dữ dội, biểu hiện càng tức giận, chứng tỏ hắn càng để ý.
Chính nơi này, là nơi nó muốn tìm!
Khải Tư nhìn bức họa kia, hứng thú nói: “Bức tranh này với gia gia mà nói rất quan trọng, người trên bức tranh là mẹ của gia gia, cũng chính là cụ ngoại của con. Là người gia gia yêu nhất trên thế gian này.”
Đào Tiểu Đào nhỏ giọng khóc như cũ, vô cùng oan ức hỏi: “Gia gia không thương Tiểu Đào sao? Vì Tiểu Đào không ngoan?”
Rất quan trọng? Đào Tiểu Đào nhìn nhìn bức tranh kia, xem ra, bức tranh này thật sự không đơn giản.
Khải Tư ôm nó, vừa đi ra ngoài vừa an ủi: “Ngoan, đừng khóc nhé. Gia gia rất thích thiên sứ mà. Sắc trời không còn sớm nữa, tiểu thiên sứ nên đi ngủ thôi. Người đâu, đưa thiếu gia về phòng nghỉ ngơi.”
Khải Tư vừa nói, nhất thời có một người nữ hầu lớn tuổi đi vào, đón Đào Tiểu Đào trong tay Khải Tư.
Đào Tiểu Đào vừa đi vừa thấp giọng nói: “Gia gia ngủ ngon.”
Khải Tư nhướng mày cười, “Tiểu bảo bối ngủ ngon.”
Bị đưa về phòng, Đào Tiểu Đào giả vờ ngủ, sau khi chắc chắn nữ hầu kia đã đi rồi, mới lén lút quay lại, thông qua khe hở ở thư phòng nhòm vào, Đào Tiểu Đào quả nhiên nghĩ không sai, Khải Tư không biết chạm vào cái gì, bức tranh kia liền mở ra, lộ ra một cái tủ sắt bên trong.
Đôi mắt như ngọc lưu ly hiện lên một tia quỷ quái, nơi đó, chính là nơi để thứ đồ mẹ muốn. Âm thầm nắm chặt hai tay, mà nó, sẽ lấy thay mẹ.
Cuộn mình, câu nói kia từ đáy lòng Đào Chi Yêu, theo đêm đó rong ruổi cùng chiếc xe, rồi biến mất trong làn gió lạnh một cách yên lặng.
******
Một căn nhà cổ phong cách Âu châu.
Trong một thư phòng gọn gàng mà thoải mái, lúc này vì thời tiết chuyển lạnh, cho nên mở lò sưởi, mà thằng nhóc lăn qua lăn lại trên ghế sô pha mặc một chiếc áo lông xù rất dày, căn bản không sợ lạnh, ngay cả gió còn không thổi được đến nó.
Vẻ mặt Khải Tư đầy ý cười lấy một ly sữa nóng hổi trong tay người dầu đưa cho Đào Tiểu Đào, hòa nhã nói: “Tiểu thiên sứ, đến đây, uống sữa rồi chuẩn bị ngủ đi. Vừa mới đi thăm toàn bộ tòa nhà, nhất định rất lạnh.”
Đào Tiểu Đào ngoan ngoãn nhận lấy từ từ uống, cười tủm tỉm nhìn Khải Tư làm nũng nói: “Cám ơn gia gia. Cả người Tiểu Đào cũng nóng hầm hập rồi.”
Khải Tư nhìn nó, cười dịu dàng.
Đào Tiểu Đào nghiêng đầu hết nhìn đông lại ngó tây trông thật đáng yêu, trên thực tế lại đang tìm một thứ đồ quan trọng hoặc một cơ quan bí mật trong căn phòng có khả năng nhất này, bởi vì muốn thay mẹ tìm vật quan trọng nhất của con quỷ này, nó quấn quít lấy Khải Tư đưa nó đi tham quan toàn bộ khu nhà, đáng tiếc, không tìm được gì đáng nghi ngờ cả.
Mà thư phòng, là nơi cuối cùng.
Ít nhất là nó cũng tìm được nơi cuối cùng này.
Sau khi Đào Tiểu Đào uống hết sữa, một tầng bọt sữa dính lại trên môi, Khải Tư đang muốn lau giúp nó, Đào Tiểu Đào lại nghịch ngợm đáng yêu vươn đầu lưỡi liếm liếm, tựa hồ rất thích thú, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Khải Tư nhìn đến ngây ra.
Đào Tiểu Đào thấy Khải Tư vẫn dịu dàng với nó, nó không biết sự hòa ái và yêu thương của người gọi là gia gia này với nó có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả, nhưng mà, nó thưởng xuyên thấy lão có vẻ mặt đầy tình thương.
Cả ngày hôm nay lão vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, vẫn kiên nhẫn nhìn nó làm nũng, chạy loạn khắp nơi, vừa đi vừa giải thích đây là chỗ nào, dùng để làm gì, xây từ lúc nào!
Biểu hiện của lão rất giống một gia gia chân chính đối tốt với nó, Tiểu Đào tuy chỉ là trẻ con, nhưng có thể phân biệt cái gì là tốt cái gì là không tốt, sự dịu dàng và yêu chiều của hắn khiến đứa bé thiếu tình thương của cha từ nhỏ như nó mềm lòng.
Hoàn toàn đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ này, cho dù là giả, cũng cam lòng.
Nhưng mà, nghĩ đến cơn ác mộng của mẹ, nghĩ đến ở bên ngoài không biết mẹ đang làm gì, có lẽ là chuyện rất nguy hiểm, có lẽ lão dùng mình uy hiếp mẹ đi làm chuyện xấu gì đó, thế nên lão đưa mình sa vào hạnh phúc ngắn ngủi này để đánh lạc hướng.
Tỉnh táo lại khỏi nụ cười của Khải Tư, Đào Tiểu Đào nhảy xuống sô pha, một mình trong thư phòng tỏ vẻ kinh ngạc, mỗi một chỗ đều tò mò sờ sờ nhìn xem, tựa hồ đây chỉ là thiên tính của mỗi đứa trẻ mà thôi.
Khải Tư nhìn nó, cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Tiểu thiên sứ, chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Đào Tiểu Đào quay đầu lại, cười rạng rỡ với lão, giọng nói trong trẻo từ từ vang lên: “Nhưng làm sao bây giờ gia gia, không có mẹ giúp con ngủ, một mình con rất sợ, không thể ngủ được. Con muốn ở đây chờ mẹ về. Gia gia, người sẽ không giận Tiểu Đào chứ?” Nói xong Tiểu Đào vô tội chớp chớp lông mi thật dài, nhìn thẳng Khải Tư.
Khải Tư thấy nụ cười thuần khiết của nó, ngẩn người, rất nhanh hồi phục tỉnh táo lại, dịu dàng nói: “Đương nhiên không ngại. Tiểu thiên sứ, lại đây, để gia gia ôm một cái nào.” Chần chừ một chút, cuối cùng Khải Tư nói: “Mẹ con có việc phải làm, một thời gian sẽ không về. Tiểu Đào phải ngoan, không được để mẹ lo lắng.”
Đào Tiểu Đào ngây người một chút, nghe lời đi đến, nhu thuận dựa vào lòng Khải Tư, giọng buồn rầu hỏi: “Mẹ đi làm chuyện gì ? Vì sao bỏ lại Tiểu Đào một mình?”
Khải Tư cười, giải thích: “Mẹ phải làm việc mà, sau còn nuôi Tiểu Đào khôn lớn. Tiểu Đào đã là một chàng trai rồi, không được để mẹ lo lắng, biết chưa?”
Đào Tiểu Đào gật đầu, thật lâu sau, ngẩng đầu lên, vô tội nhìn hắn: “Nhưng mà mỗi tối mẹ đều kể chuyện cổ tích cho con, chờ con ngủ. Gia gia, người có thể kể chuyện cổ tích cho con không?”
Khải Tư cười nói: “Đương nhiên có thể. Ở đây có rất nhiều sách, tiểu thiên sứ muốn nghe chuyện nào, thì tự chọn một quyển đi.”
Đào Tiểu Đào vui mừng lập tức đứng dậy, bộ dáng như đưa đám vừa rồi biến mất, nó đứng dậy, kéo Khải Tư đi đến giá sách, từ từ chọn quyển mà mình thích.
Khi đi ngang qua một góc nhỏ, Đào Tiểu Đào phát hiện hai giá sách ở góc tường có treo một bức tranh, là một người phụ nữ hiền lành, mang theo nụ cười hòa ái bao dung, ánh mắt dịu dàng. Nhìn người trong bức tranh, thân thể của cô giống như được vây bởi một tầng hào quanh màu trắng, trên mái tóc vàng óng có gài một bông tường vi đỏ thắm kiều diễm, bức họa nhìn qua thật sống động, giống như thật, tựa hồ như đang ở một bên nhìn bọn họ.
Đào Tiểu Đào thấy vẻ mặt Khải Tư khẽ biến, lập tức làm bộ như rất hứng thú, kích động hô: “Gia gia, cô gái này là ai vậy, cô ấy không những đẹp mà còn dịu dàng nữa.”
Đào Tiểu Đào nói xong, liền nhón mũi chân lên, tay muốn sờ lên hai má ửng đỏ của cô gái, nhìn qua mang theo ý cười, làm Đào Tiểu Đào rất muốn sờ.
“Dừng tay!” Khác với lúc hòa ái bình thường, thấy động tác của Đào Tiểu Đào, Khải Tư biến sắc, trầm xuống đáng sợ, lớn tiếng kêu.
Bang một tiếng chụp được bàn tay nhỏ bé của Đào Tiểu Đào.
Đào Tiểu Đào đau đớn, nhất thời sợ đến mức rùng mình toàn thân, không dám cử động.
Trong đôi mắt to mà đen nhánh như ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đêm ẩn chứa nước mắt, vô tội mà ấm ức nhìn Khải Tư, khóe miệng rúm lại, nhưng không dám khóc thành tiếng
Nhưng mà, bộ dáng rưng rưng lệ, điềm đạm đáng yêu như vậy, so với việc nó khóc lớn còn khiến người ta đau lòng hơn.
Trong lửa giận tỉnh táo lại, Khải Tư lập tức hiểu, hắn vừa không kìm chế được đã dọa tiểu thiên sứ của hắn.
Khẽ cúi người, lau nước mắt cho nó, than nhỏ một tiếng, Khải Tư ôm lấy Đào Tiểu Đào, giải thích nói: “Tiểu thiên sứ, nghe gia gia nói, trong phòng này, con có thể làm bất cứ việc gì, nhưng không thể sờ hay làm hư bức họa kia, nếu không, gia gia nhất định sẽ trừng phạt con thật nặng, hiểu không? Tiểu thiên sứ, gia gia thích đứa trẻ ngoan, con nhất định phải ngoan nhé.” Nếu những người bên cạnh Khải Tư nhìn thấy vẻ mặt Khải Tư lúc này, nghe hắn giải thích như vậy nhất định sẽ chấn động.
Thậm chí không dám tin.
Bởi vì người bình thường cũng không được phép bước vào căn phòng này.
Từng có người được cho phép vào căn phòng này lại vô ý đụng đến bức tranh kia, bị Khải Tư lôi xuống tại chỗ, đập nát hai tay cho chó ăn. Cho nên nói, hành vi vừa rồi của Đào Tiểu Đào làm Khải Tư tức giận, mà Khải Tư không trừng phạt Đào Tiểu Đào, đã là kỳ tích giữa ban ngày.
Đào Tiểu Đào bởi thấy lão dùng tay lau nước mắt cho nó, nước mắt rưng rưng vì thế mà tràn ra như đê vỡ.
Đào Tiểu Đào vừa cố chịu đựng, nhưng vẫn không thể xóa đi sự ấm ức, nó vừa cố tỉnh táo lại vừa đỏ mắt vô tội nói: “Người trên bức họa kia là người rất quan trọng trong lòng gia gia ư?”
Lúc này tinh thần Khải Tư hoảng hốt, nhất là bị kia bức họa gợi lên chuyện cũ, mà lại áy náy với bộ dáng ấm ức của Đào Tiểu Đào. Cho nên không thấy trong mắt Đào Tiểu Đào hiện lên một tia giảo hoạt.
Khải Tư mắng càng dữ dội, biểu hiện càng tức giận, chứng tỏ hắn càng để ý.
Chính nơi này, là nơi nó muốn tìm!
Khải Tư nhìn bức họa kia, hứng thú nói: “Bức tranh này với gia gia mà nói rất quan trọng, người trên bức tranh là mẹ của gia gia, cũng chính là cụ ngoại của con. Là người gia gia yêu nhất trên thế gian này.”
Đào Tiểu Đào nhỏ giọng khóc như cũ, vô cùng oan ức hỏi: “Gia gia không thương Tiểu Đào sao? Vì Tiểu Đào không ngoan?”
Rất quan trọng? Đào Tiểu Đào nhìn nhìn bức tranh kia, xem ra, bức tranh này thật sự không đơn giản.
Khải Tư ôm nó, vừa đi ra ngoài vừa an ủi: “Ngoan, đừng khóc nhé. Gia gia rất thích thiên sứ mà. Sắc trời không còn sớm nữa, tiểu thiên sứ nên đi ngủ thôi. Người đâu, đưa thiếu gia về phòng nghỉ ngơi.”
Khải Tư vừa nói, nhất thời có một người nữ hầu lớn tuổi đi vào, đón Đào Tiểu Đào trong tay Khải Tư.
Đào Tiểu Đào vừa đi vừa thấp giọng nói: “Gia gia ngủ ngon.”
Khải Tư nhướng mày cười, “Tiểu bảo bối ngủ ngon.”
Bị đưa về phòng, Đào Tiểu Đào giả vờ ngủ, sau khi chắc chắn nữ hầu kia đã đi rồi, mới lén lút quay lại, thông qua khe hở ở thư phòng nhòm vào, Đào Tiểu Đào quả nhiên nghĩ không sai, Khải Tư không biết chạm vào cái gì, bức tranh kia liền mở ra, lộ ra một cái tủ sắt bên trong.
Đôi mắt như ngọc lưu ly hiện lên một tia quỷ quái, nơi đó, chính là nơi để thứ đồ mẹ muốn. Âm thầm nắm chặt hai tay, mà nó, sẽ lấy thay mẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook