Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng
-
Chương 15: Tôi Hứa Chỉ Ôm Thôi
Túc Kỳ giật nảy mình, trợn mắt nhìn Hoắc Kiến Trương.
Không thể được! Mới đêm hôm trước thôi, anh cuồng chiếm cô suốt năm tiếng đồng hồ.
Trong lúc Túc Kỳ vì đau ngất đi, Hoắc Kiến Trương vẫn liên tục luận động ra vào phía dưới của cô.
Ngay cả hồi tưởng lại, Túc Kỳ cũng không dám, chân tay lạnh buốt.
Gương mặt cô tái mét, run run giật lùi lại về phía sau, đến khi bắp chân va chạm với giường ngủ, cả người mất đà liền ngã ngồi xuống dưới.
- Tôi chỉ đến lấy lại mèo thôi!
Cô lắp bắp đáp.
Bình thường, Túc Kỳ vốn không sợ Hoắc Kiến Trương.
Cô sẵn sàng cùng anh đấu khẩu một với một.
Thế nhưng, chỉ riêng trong chuyện này, cô giống như con cá nằm trên thớt, còn anh chẳng khác gì lưỡi dao sắc lạnh, đang từ từ xẻ cô, từng chút, chút một.
Cơ thể cao lớn, tráng kiện thơm thoảng mùi nho của Hoắc Kiến Trương đang dần dần ép sát về phía cô.
Anh khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nhìn Túc Kỳ đầy châm biếm.
- Thì sao?
- Anh ép tôi mặc váy để làm cái quái gì?
Cô giật lùi ra xa, vươn tay ẵm lấy Lucky đang ngủ say, chống chế đáp.
Lucky béo mẫm giật mình mở choàng mắt, nhận ra chủ nhân đang ôm, nó liền kêu meo meo vài tiếng, sau đó dụi đầu lên đùi cô, lim dim hai mắt.
- Nhìn!
Hoắc Kiến Trương gằn giọng, dùng tay bóp chặt bả vai bên phải của cô, lực ép xuống đủ khiến Túc Kỳ đau nhói.
Trong đôi mắt tàn độc ngập tràn sự chiếm hữu kia, Túc Kỳ có thể thấy rõ khuôn mặt hoảng hốt của cô đang in hằn lên cả giác mạc của anh.
Hơi thở nóng rực như sắp sửa thiêu rụi từng ***** ** mềm yếu của Túc Kỳ.
Đến bây giờ cô mới hiểu, có những người quyền lực tới nỗi, chỉ cần dùng ánh mắt liền có thể dễ dàng chi phối đối phương.
- Tôi chỉ bảo cô mặc váy, chứ đâu bảo muốn lên giường với cô? Cô - bị - lú hả?
Ba từ cuối, Hoắc Kiến Trương cố tình nhấn mạnh, dường như muốn ghim sâu vào trong đầu Túc Kỳ.
Hai mắt to tròn của cô chớp chớp liên hồi, không dám tin vào chính những gì tai mình đang nghe thấy.
Con người đê tiện này, cô thừa hiểu dục vọng của anh khủng khiếp tới mức nào.
Túc Kỳ tin sao được!
Méo!!!
Trong lúc cô đang thẫn thờ suy nghĩ, Hoắc Kiến Trương đã nhanh tay bế thốc Lucky của cô lên cao, trừng mắt đe dọa lại lần nữa:
- Còn chậm chễ, tôi quẳng nó xuống dưới lầu ngay lập tức!
- Được! Được! Nam nhi đại trượng phu, anh nhớ giữ lời hứa!
Chiếc váy ngủ hai dây màu đen được may bởi lớp ren mỏng dính, không đủ che chắn các phần cơ thể nhạy cảm.
Túc Kỳ hai má đỏ bừng, mặc dù rất giận dữ, nhưng thâm tâm đành phải nhẫn nhịn, cố gắng chịu nhục.
Trái ngược với tâm trạng khó xử của cô, Hoắc Kiến Trương lại vô cùng thích thú.
Anh nằm ngửa lên giường, đầu gối lên cánh tay, nheo mắt nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt.
- Nhà tắm ở đâu để tôi ra ngoài thay?
Túc Kỳ thành thật hỏi.
Hửm?
Hoắc Kiến Trương tặc lưỡi, thản nhiên đáp lời:
- Thay luôn ở đây đi!
- Anh thật biến thái!
Túc Kỳ giận dữ hét lên.
Anh dám ép cô thay váy trước mặt nữa, có sở thích nào quá đáng hơn như thế này hay không?
Hoắc Kiến Trương đang nhắm mắt, bỗng bị một lớp vải mỏng choàng lên trên.
Túc Kỳ ném váy lên mặt anh, hung hăng mở cửa phòng bước ra bên ngoài trước sự ngỡ ngàng của Hoắc Kiến Trương.
Cô ta dám chống đối anh?
- Đứng lại!
Hoắc Kiến Trương ngồi bật dậy, lao xuống kéo lấy cổ tay cô.
Người giúp việc vừa vặn đang lau dọn tại phòng ăn, trông thấy cậu chủ tàn bạo của mình thường ngày vốn không gần nữ sắc, nay lại vì một người phụ nữ mà lao mình níu kéo, nhất thời há hốc miệng sửng sốt.
Cổ tay Túc Kỳ bị anh kéo đến đau nhói, muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh nhưng không thể được.
Cô liên tục dùng sức chống trả lại anh, tự nhủ nhất định phải thoát ra bên ngoài.
- Tôi sẽ giết chết con mèo béo kia!
Hoắc Kiến Trương gằn giọng đe dọa.
- Mời anh tự nhiên!
Cô thừa hiểu, Hoắc Kiến Trương cũng là một người rất yêu mèo.
Nhìn cách anh chăm sóc cho Lucky cẩn thận đến vậy, chắc chắn Hoắc Kiến Trương sẽ không ra tay tàn nhẫn với Lucky.
- Cô không sợ tôi?
Anh không tin người phụ nữ này lại can đảm đến thế, dám chống đối anh hết lần này tới lần khác.
Để xem, anh thuần hóa cô trở thành sủng vật ngoan ngoãn tới mức nào!
- Thả tôi xuống! Hoắc khốn khiếp, anh đã hứa không làm gì mà?
Túc Kỳ bị anh bế vác lên vai, tức tốc bước lên lầu, mặc cho cô la hét gào lớn.
Rầm!
Cả người Túc Kỳ bị anh ném mạnh, đành trơ mắt nhìn cánh cửa phòng dần chốt chặt lại.
Hoắc Kiến Trương chống hai tay lên giường, đem cô bao trọn dưới thân.
Hơi thở nam tính cường tráng phả lên mặt cô, sắp sửa ăn tươi nuốt sống Túc Kỳ đến nơi.
Ở khoảng cách gần như thế, cô thật ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, làm cho anh hết sức hài lòng.
Cô càng phản kháng, anh lại càng thích thú làm càn.
- Yên tâm đi!
Cổ họng anh chậm rãi chuyển động lên xuống, dục vọng trong người đang cố gắng kìm nén cực điểm.
- Tôi chỉ ôm cô ngủ thôi! Thừa tướng tại thượng, đâu dám nuốt lời!
Không thể được! Mới đêm hôm trước thôi, anh cuồng chiếm cô suốt năm tiếng đồng hồ.
Trong lúc Túc Kỳ vì đau ngất đi, Hoắc Kiến Trương vẫn liên tục luận động ra vào phía dưới của cô.
Ngay cả hồi tưởng lại, Túc Kỳ cũng không dám, chân tay lạnh buốt.
Gương mặt cô tái mét, run run giật lùi lại về phía sau, đến khi bắp chân va chạm với giường ngủ, cả người mất đà liền ngã ngồi xuống dưới.
- Tôi chỉ đến lấy lại mèo thôi!
Cô lắp bắp đáp.
Bình thường, Túc Kỳ vốn không sợ Hoắc Kiến Trương.
Cô sẵn sàng cùng anh đấu khẩu một với một.
Thế nhưng, chỉ riêng trong chuyện này, cô giống như con cá nằm trên thớt, còn anh chẳng khác gì lưỡi dao sắc lạnh, đang từ từ xẻ cô, từng chút, chút một.
Cơ thể cao lớn, tráng kiện thơm thoảng mùi nho của Hoắc Kiến Trương đang dần dần ép sát về phía cô.
Anh khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nhìn Túc Kỳ đầy châm biếm.
- Thì sao?
- Anh ép tôi mặc váy để làm cái quái gì?
Cô giật lùi ra xa, vươn tay ẵm lấy Lucky đang ngủ say, chống chế đáp.
Lucky béo mẫm giật mình mở choàng mắt, nhận ra chủ nhân đang ôm, nó liền kêu meo meo vài tiếng, sau đó dụi đầu lên đùi cô, lim dim hai mắt.
- Nhìn!
Hoắc Kiến Trương gằn giọng, dùng tay bóp chặt bả vai bên phải của cô, lực ép xuống đủ khiến Túc Kỳ đau nhói.
Trong đôi mắt tàn độc ngập tràn sự chiếm hữu kia, Túc Kỳ có thể thấy rõ khuôn mặt hoảng hốt của cô đang in hằn lên cả giác mạc của anh.
Hơi thở nóng rực như sắp sửa thiêu rụi từng ***** ** mềm yếu của Túc Kỳ.
Đến bây giờ cô mới hiểu, có những người quyền lực tới nỗi, chỉ cần dùng ánh mắt liền có thể dễ dàng chi phối đối phương.
- Tôi chỉ bảo cô mặc váy, chứ đâu bảo muốn lên giường với cô? Cô - bị - lú hả?
Ba từ cuối, Hoắc Kiến Trương cố tình nhấn mạnh, dường như muốn ghim sâu vào trong đầu Túc Kỳ.
Hai mắt to tròn của cô chớp chớp liên hồi, không dám tin vào chính những gì tai mình đang nghe thấy.
Con người đê tiện này, cô thừa hiểu dục vọng của anh khủng khiếp tới mức nào.
Túc Kỳ tin sao được!
Méo!!!
Trong lúc cô đang thẫn thờ suy nghĩ, Hoắc Kiến Trương đã nhanh tay bế thốc Lucky của cô lên cao, trừng mắt đe dọa lại lần nữa:
- Còn chậm chễ, tôi quẳng nó xuống dưới lầu ngay lập tức!
- Được! Được! Nam nhi đại trượng phu, anh nhớ giữ lời hứa!
Chiếc váy ngủ hai dây màu đen được may bởi lớp ren mỏng dính, không đủ che chắn các phần cơ thể nhạy cảm.
Túc Kỳ hai má đỏ bừng, mặc dù rất giận dữ, nhưng thâm tâm đành phải nhẫn nhịn, cố gắng chịu nhục.
Trái ngược với tâm trạng khó xử của cô, Hoắc Kiến Trương lại vô cùng thích thú.
Anh nằm ngửa lên giường, đầu gối lên cánh tay, nheo mắt nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt.
- Nhà tắm ở đâu để tôi ra ngoài thay?
Túc Kỳ thành thật hỏi.
Hửm?
Hoắc Kiến Trương tặc lưỡi, thản nhiên đáp lời:
- Thay luôn ở đây đi!
- Anh thật biến thái!
Túc Kỳ giận dữ hét lên.
Anh dám ép cô thay váy trước mặt nữa, có sở thích nào quá đáng hơn như thế này hay không?
Hoắc Kiến Trương đang nhắm mắt, bỗng bị một lớp vải mỏng choàng lên trên.
Túc Kỳ ném váy lên mặt anh, hung hăng mở cửa phòng bước ra bên ngoài trước sự ngỡ ngàng của Hoắc Kiến Trương.
Cô ta dám chống đối anh?
- Đứng lại!
Hoắc Kiến Trương ngồi bật dậy, lao xuống kéo lấy cổ tay cô.
Người giúp việc vừa vặn đang lau dọn tại phòng ăn, trông thấy cậu chủ tàn bạo của mình thường ngày vốn không gần nữ sắc, nay lại vì một người phụ nữ mà lao mình níu kéo, nhất thời há hốc miệng sửng sốt.
Cổ tay Túc Kỳ bị anh kéo đến đau nhói, muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh nhưng không thể được.
Cô liên tục dùng sức chống trả lại anh, tự nhủ nhất định phải thoát ra bên ngoài.
- Tôi sẽ giết chết con mèo béo kia!
Hoắc Kiến Trương gằn giọng đe dọa.
- Mời anh tự nhiên!
Cô thừa hiểu, Hoắc Kiến Trương cũng là một người rất yêu mèo.
Nhìn cách anh chăm sóc cho Lucky cẩn thận đến vậy, chắc chắn Hoắc Kiến Trương sẽ không ra tay tàn nhẫn với Lucky.
- Cô không sợ tôi?
Anh không tin người phụ nữ này lại can đảm đến thế, dám chống đối anh hết lần này tới lần khác.
Để xem, anh thuần hóa cô trở thành sủng vật ngoan ngoãn tới mức nào!
- Thả tôi xuống! Hoắc khốn khiếp, anh đã hứa không làm gì mà?
Túc Kỳ bị anh bế vác lên vai, tức tốc bước lên lầu, mặc cho cô la hét gào lớn.
Rầm!
Cả người Túc Kỳ bị anh ném mạnh, đành trơ mắt nhìn cánh cửa phòng dần chốt chặt lại.
Hoắc Kiến Trương chống hai tay lên giường, đem cô bao trọn dưới thân.
Hơi thở nam tính cường tráng phả lên mặt cô, sắp sửa ăn tươi nuốt sống Túc Kỳ đến nơi.
Ở khoảng cách gần như thế, cô thật ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, làm cho anh hết sức hài lòng.
Cô càng phản kháng, anh lại càng thích thú làm càn.
- Yên tâm đi!
Cổ họng anh chậm rãi chuyển động lên xuống, dục vọng trong người đang cố gắng kìm nén cực điểm.
- Tôi chỉ ôm cô ngủ thôi! Thừa tướng tại thượng, đâu dám nuốt lời!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook