Tư Nhân Hoa Viên
Chương 7

Mấy buổi tối liên tục, Kha Nhất Minh đều không có biện pháp giống như bình thường về nhà đúng giờ, hơn nữa đều là sau khi Từ Văn Uyên về đã lâu mới về nhà, có đôi khi cho dù có về sớm, y cũng sẽ bận việc… sắp xếp hồ sơ.

Hỏi y nguyên nhân, y nói là có nhiều khách hàng mà y đảm nhiệm lại bị công ty khác đoạt đi, điều này đối với một công ty nhỏ doanh thu không lớn như bọn họ là phi thường tổn thất vả lại rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty. Công ty ở trên vì bù lại tổn thất, sẽ đem hi vọng phần lớn đặt ở trên nghiệp vụ viên bộ phận tiêu thụ, mong bọn họ có thể lôi kéo càng nhiều khách hàng.

Ở công ty trên, dưới dự uy hiếp nếu không tìm được khách hàng mới, công ty liền sẽ cắt giảm nhân sự mà càng trầm trọng hơn là có thể đóng cửa, Kha Nhất Minh thân là nghiệp vụ viên nên cũng như những đồng nghiệp khác, vì bảo trụ công tác nên ra sức theo kịp công trạng. Bởi vì nghe nói cuối năm ai công trạng kém nhất liền bị đuổi đi.

“Em căn bản không cần lo lắng, nếu bị giảm biên chế, đến công ty của tôi là được rồi.” Nhìn Kha Nhất Minh trong chốc lát sắp xếp tư liệu khách hàng, Từ Văn Uyên đem đống văn kiện của Kha Nhất Minh thả lại trên bàn trà.

Kha Nhất Minh không có hồi đáp, nhưng nghe được lời của hắn, liền trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục mải miết sắp xếp lại tư liệu.

Từ Văn Uyên nhún nhún vai. Hắn cũng chỉ tùy tiện nói ra, theo tính cách của Kha Nhất Minh đương nhiên không có khả năng sẽ đồng ý chuyện này. Y không thể ỷ lại người khác, cũng không thích nợ nhân tình, lúc trước hắn uy hiếp y phải ở lại căn hộ này, nhưng sau y lại nói muốn trả tiền thuê nhà cho hắn. Nguyên nhân liền chỉ là bởi không muốn thiếu nhân tình của hắn.

Hắn khuyên mãi y cũng không chịu nghe, sau hắn nói thay vì tiền thuê nhà hay dùng việc quét dọn cùng nấu bữa ăn y mới bằng lòng. Kha Nhất Minh bận rộn như thế cũng không phải là hắn nhìn thấy mà vui được.

Một trong những nguyên nhân là nếu hắn tại lúc y chưa hoàn thành công việc mà đi quấy rầy y, phỏng chừng y sẽ thực tức giận thực tức giận. Tuy rằng hắn chưa thử qua, nhưng hắn có thể tưởng tượng, theo cá tính đâu ra đấy của Kha Nhất Minh, nếu như y đang bận rộn mà liều lĩnh bổ nhào tới y khẳng định bọn họ sẽ lâm vào trong một hồi hỗn chiến.

Nhưng là chờ Kha Nhất Minh xong việc, cũng đã là mười một giờ nửa đêm, thứ hai, đồ ăn cũng đều lạnh hết!

Hai nguyên nhân đó, được rồi, hắn rốt cuộc cố nén dục vọng chờ y xử lý xong hồ sơ, cuối cùng có thể ôm y sau đó thật sâu tiến vào trong thân thể mềm mại cực nóng của y, nhưng là mỗi lần đều chưa có tận hứng, y cũng sẽ ở nửa đường thở hồng hộc kêu: “Stop!”
“Cái gì?”

“Tôi ngày mai sáng sớm còn phải đem số liệu còn tồn đọng nhập vào trong kho dữ liệu công ty, cho nên đêm nay tới đây thôi.”

“Nếu tôi nói không?”

“Tôi nếu bị giảm biên chế, cẩn thận tôi với anh liều mạng!”

Nghe thấy y nói như vậy, hắn có thể tiếp tục nữa mới là lạ. Dục vọng cũng bị giội đi mất, vì bảo trụ “tính” phúc ngày sau, hắn chỉ có thể đến phòng tắm tự mình giải quyết.

Vừa nghĩ tới cuộc sống như vậy không phải trong thời gian ngắn có thể chấm dứt, Từ Văn Uyên liền cảm giác mình phi thường đáng thương.

Trước kia hắn cũng không có bi thảm đến mức đến phòng tắm tự mình giải quyết, chỉ cần hắn muốn, một cú điện thoại liền sẽ có người tự tìm tới cửa để phục vụ hắn. Nhưng là hiện tại, cho dù dục vọng mãnh liệt cảm thấy chưa thỏa mãn, hắn cũng chưa nghĩ tới tìm người đến thỏa mãn dục vọng của mình ngoại trừ Kha Nhất Minh.

Ai.

Từ Văn Uyên ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi, hết cách ngồi trên ghế sofa, nhìn bóng lưng Kha Nhất Minh bận rộn.

Nhưng hắn ngồi xuống chưa được bao lâu, chợt nghe di động vang lên trong thư phòng, vì thế hắn liền đi nghe điện thoại.

Kha Nhất Minh một mực bề bộn của mình, căn bản không chú ý tới Từ Văn Uyên ly khai phòng khách, đợi cho y uống sạch cà phê dùng để nâng cao tinh thần lại chuẩn bị đi lấy tiếp một cốc thì y mới phát hiện Từ Văn Uyên không ở trong phòng khách.

“…Bây giờ còn chưa phải lúc để cậu thấy y.”

Kha Nhất Minh nguyên bản cũng không có ý định nghe lén Từ Văn Uyên nói chuyên điện thoại, nhưng mà đi lấy cà phê lại đi qua cạnh thư phòng nên khi đột nhiên nghe thấy câu này thì y không hiểu sao liền muốn biết Từ Văn Uyên đang nói cái gì, vì thế liền tới gần thư phòng cẩn thận nghe.

“Không tại sao, chính là bây giờ còn không phải thời cơ. Tóm lại sau này tôi sẽ không đi tìm người khác, cậu tìm người khác đi đi… Nói y có cái gì mị lực… Chờ cậu gặp được một người như vậy liền minh bạch thôi. Không có nguyên nhân đặc biệt nào, chỉ là muốn cùng y một chỗ… Uy, Trình Dịch Hạo, lúc trước cậu không phải luôn muốn tôi tìm một người ổn định sao? Hiện tại làm sao cậu ngạc nhiên như vậy… Nói đến chán ghét như thế, cẩn thận sau khi cậu đụng phải một người như vậy thì tôi liền cũng buồn nôn cậu… Đừng nói cái gì không có khả năng, lúc trước cậu không phải cũng nói tôi đời này không có khả năng sẽ thu tâm sao? Được rồi, đều đã mười một giờ, tôi tắt đây.”

Kha Nhất Minh đi vào phòng khách ngồi trở lại vị trí ban nãy, cà phê bốc hơi nóng bị y đặt qua một bên, lời nói của Từ Văn Uyên mới rồi luôn vọng lại bên tai.

Từ Văn Uyên luôn không nhắc tới tên, y không xác định được hắn chỉ rốt cuộc là ai, nhưng mà từ sâu bên trong, y cảm giác người đó chính là…

“Nhất Minh, thu xếp xong rồi sao?”

Từ Văn Uyên từ thư phòng đi ra, ngối xuống bên cạnh y.

Kha Nhất Minh nhìn hắn một cái, nghĩ nghĩ, mới hỏi: “Anh thế nào cũng là đại lão bản của công ty, buổi tối cũng không đi xã giao sao? Tôi thấy anh đều là vừa tan tầm liền về.”

“Xã giao?” Từ Văn Uyên nhíu lông mày, kỳ quái Kha Nhất Minh làm sao mà tò mò chuyện của hắn, bất quá hắn vẫn là giải thích, “Đương nhiên có a, chẳng qua gần nhất đều là xã giao không quan trọng, cho nên tôi đều thoái thác.”

“Nếu không cần đi xã giao… như vậy anh chính là có thời gian sao? Vì cái gì không ra ngoài chơi… đều là chờ ở nhà?”

“Thế nào em lại tò mò chuyện của tôi vậy?”

“Này… Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

Từ Văn Uyên cẩn thận xem xét kỹ lưỡng sắc mặt Kha Nhất Minh, cho đến khi thấy y không được tự nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn mới thu hồi ánh mắt.

“Đó là bởi vì không cần phải ra ngoài a.”

Kha Nhất Minh thân thể định một chút, y kỳ quái liếc nhìn Từ Văn Uyên một cái, mới cầm lấy bút tiếp tục sao chép bản ghi tư liệu khách hàng.

“Nhất Minh.”

“Cái gì?”

“Mười một giờ.”

“Tiếp tục nửa giờ.”

“Nga.”

Từ Văn Uyên nghe vậy, tuy rằng bất mãn cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại, kế tiếp hắn không ngừng nhìn thời gian, chờ mười một giờ rưỡi nhanh tới.

***

“…Tổng tài, mười giờ có hội nghị mở rộng hạng mục của công ty Hoa Thịnh hợp tác cùng chúng ta, buổi chiều ba giờ là cùng công ty trên tiến hành nghiên cứu và thảo luận. Buổi tối tám giờ là đại thọ của chủ tịch Tĩnh Nguyên. Tĩnh Nguyên cùng công ty chúng ta lui tới rất thân, lại là đại khách hàng nhất nhì mà công ty chúng ta hợp tác, cho nên tôi hi vọng Tổng tài không nên giống mấy lần trước thoái thác lời mời hay tìm người thay thế… Tổng tài?”

Nói cả buổi, Trữ thư ký mới phát hiện đối tượng cô đang nói chuyện không biết đi vào cõi thần tiên nào rồi.

“A?”

Từ Văn Uyên không biết đang suy nghĩ gì lấy lại tinh thần, nhìn về phía thư ký của mình đang xuyên qua cặp kính mắt mà dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

“A, tôi đã biết, thọ yến của chủ tịch Tĩnh Nguyên tôi sẽ đi.”

Tuy rằng vẫn như đi vào cõi thần tiên, bất quá hắn vẫn là nghe được chuyện mà thứ ký nói.

“Vậy là tốt rồi.” Trữ thư ký phóng tâm mà khép lại quyển sổ ghi chép, “Như vậy, không có việc gì khác tôi ra ngoài trước.”

“Trữ thư ký, cô chờ một chút.”

“Vâng?”

Sau khi thư ký hỏi, Từ Văn Uyên không có lập tức nói, mà là nghĩ một lát, mới cẩn thận hỏi han: “Cô có biết công ty đồ điện Hoa Thăng không?”

“Biết.”

“Danh tiếng công ty này thế nào?”

“Mặc dù là công ty nhỏ không có danh khí gì, nhưng làm việc trong giới vẫn là không tệ.”

“Là vậy sao?” Từ Văn Uyên như có suy nghĩ gì dùng ngón tay khinh gõ lên mặt bàn.

“Làm sao vậy, Tổng tài?”

“Là như vậy, tôi nghĩ để cô giúp tôi hỏi thăm mua hàng một chút, công ty gần nhất có canh tân hay là mua đồ điện gì đó. Sau đó, cô cũng giúp tôi hướng những công ty chúng ta hợp tác hỏi chuyện giống vậy, rồi đem thống kê số lượng tên công ty mua đồ điên thống kê cho tôi.”

“Tổng tài là muốn hướng đồ điện Hoa Thăng mua đồ sao?” Trữ thư ký lập tức liền minh bạch quyết định của hắn.

“Ân, đúng vậy.”

“Sau đó tiến cử cho những công ty chúng ta hợp ta cũng mua thiết bị của bọn họ?”

“Uhm.”

“Tổng tài tính toán cùng công ty kia hợp tác làm hạng mục gì sao?”

“Kia cũng không phải.”

“Như vậy sao?” Nếu không có làm việc dựa trên lợi ích, vậy Từ Văn Uyên tại sao phải trợ giúp công ty điện khí này?

“Tóm lại cô cứ chiếu theo lời của tôi đi làm là được rồi.” Từ Văn Uyên lộ ra biểu tình không muốn tiếp tục bị hỏi.

“Tôi đã biết.” Đến lúc này còn không kín miệng lại chính là đồ ngốc, “Tôi đây sẽ đi thẩm tra ngay bây giờ, có được kết quả lập tức trả lời ngài.”

“Ân.”

***

“Kha Nhất Minh, cậu vào đi.”

Kha Nhất Minh đang làm việc đột nhiên bị gọi vào văn phòng thủ trưởng, tại loại thời gian đặc biệt này bị gọi vào đều khiến người liên tưởng đến chuyện không tốt, bởi vậy trước khi y đi vào liền chiếm được ánh mắt lo lắng của các đồng nghiệp.

Nhưng sau khi Kha Nhất Minh đang thấp thỏm bất an đi vào văn phòng thủ trưởng, y nhận được không phải là lời nghiêm khắc khiển trách, mà là ánh mắt kích động của thủ trưởng.

“Kha Nhất Minh, cậu nói cho tôi biết, cậu có phải có người quen ở công ty TICI không?

“Người quen? Sao cơ?” Kha Nhất Minh chỉ thấy không hiểu gì cả.

“Cậu biết không? Công ty này tính toán cùng công ty chúng ta hạ đơn đặt hàng, bọn họ chuẩn bị muốn mua trên trăm vạn sản phẩm điện khí a!”

“Trên trăm vạn!?” Cái này Kha Nhất Minh có thể lý giải nguyên nhân thủ trưởng sở dĩ lại kích động như vậy.

Nếu như là công ty điện khí lớn, danh sách một trăm vạn tự nhiên không hiếm thấy, nhưng đối với công ty bọn họ mà nói chỉ một trăm cũng căn bản là phượng mao lân giác (thứ quý hiếm). Hướng công ty bọn họ mua thiết bị chủ yếu là cửa hàng các loại, những thứ khác phải dựa vào bán lẻ, giống công ty nhỏ như bọn họ có thể bán đi thiết bị trên trăm vạn cũng có thể xem là đại sự rồi.

“Đúng, đúng vậy, trên trăm vạn, trên trăm vạn a! Thật sự là từ trên trời rơi xuống đại bính a!” (bánh lớn)

“Cái này cùng tôi có quan hệ gì?”

Công ty có thể nhận được danh sách lớn như vậy đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như cần thông báo tin vui không phải hẳn là nên nói với mọi người sao?

“Dĩ nhiên với cậu có quan hệ. Bởi vì công ty này chỉ định tên một mình cậu đi hiệp đàm chuyện này a. Cho nên, Kha Nhất Minh, cậu cũng biết, công ty chúng ta hiện tại phi thường phi thường cần đơn đặt hàng như vậy, thật sự rất rất cần, cậu hiểu được chứ?”

“Hiểu được.” Bị thủ trưởng ánh mắt phi thường phi thường chờ mong chăm chú nhìn, không rõ cũng phải hiểu được, nhưng là, “Vì sao bọn họ lại chỉ định tên tôi đi đàm vậy?”

“Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết là, bộ phận tiêu thụ của chúng ta phải đàm họp cái này, thậm chí là phải nghĩ biện pháp để TICI thành khách hàng trường kì của chúng ta. Kha Nhất Minh, bộ phận tiêu thụ chúng ta liền trông cậy vào cậu.”

“… Tôi hiểu.”

“Tốt lắm, Kha Nhất Minh, nếu thành công nhận được đơn hàng này tôi sẽ cho cậu mở lễ chúc mừng, sẽ cho cậu tăng lương, đương nhiên, cậu cũng có thể sẽ được thăng chức.”

Kha Nhất Minh không thể nào nghĩ cao hứng. Tuy rằng thành công y nhận được nhiều chỗ tốt như thế, nhưng nếu thất bại thì sao đây? Cái khác đừng nói, y sao dám khẳng định.

TICI, công ty này y có nghe nói qua, rất có tiếng a. Nhưng là vì cái gì bọn họ cần chỉ đích danh tên y đi hiệp đàm chuyện này chứ? Thật sự là nghĩ mãi cũng không rõ…

Từ từ!

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Kha Nhất Minh tỉnh ngộ.

Từ Văn Uyên không phải là lão bản của công ty này sao? Sách, y như thế nào lại quên chứ… Chẳng lẽ lại là hắn…

Đúng vậy, chính là hắn!

Đi vào lầu một công ty TICI, Kha Nhất Minh hướng quầy nói mục đích tới đây, đã bị người trực tiếp dẫn tới văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất, sau đó y gặp Từ Văn Uyên mới chia tay chưa đầy năm tiếng.

Sau khi y tiến vào, Từ Văn Uyên mặt hướng cửa sổ, đưa lưng về phía đại môn, nghiêng thân đi đến hướng y. Không biết vì cái gì, ở trong văn phòng rộng rãi sạch sẽ nhìn thấy bộ dạng Từ Văn Uyên một thân âu phục, Kha Nhất Minh cảm giác hắn so với bình thường thoạt nhìn thành thục ổn trọng hơn.

“Trữ thư ký, cô có thể đi ra ngoài, không cần châm trà.”

“Vâng.”

Trữ Thư Ký nói xong liền đi ra khỏi văn phòng cũng đóng lại cửa.

Từ Văn Uyên ngồi trên ghế trước bàn làm việc, sau đó cười hướng Kha Nhất Minh đứng ở cửa ngoắc ngoắc ngón tay.

“Nhất Minh, lại đây.”

Nghe thấy thanh âm không đứng đắn của hắn, Kha Nhất Minh không thoải mái nhăn lại mi. Bộ dạng hắn ngả ngớn cùng một thân âu phục màu đen nghiêm túc thật sự là rất không phù hợp.

“Nhất Minh, lại đây ngồi đi.”

Từ Văn Uyên thúc giục, sau đó dùng tay vỗ vỗ chỗ đùi mình, ý bảo Kha Nhất Minh ngồi lên.

Kha Nhất Minh lông mày nhăn càng chặt hơn, y trầm mặt một lát, không lời nào để nói xoay người, chuẩn bị mở cửa rới khỏi chỗ này.

“Ân hừ, em không phải muốn đơn đặt hàng này sao?”

Kha Nhất Minh dừng bước, sau đó chậm rãi quay lại, thấy Từ Văn Uyên đang quơ quơ một tờ văn kiện lành lạnh nhìn về phía y.

“Chỉ cần em chịu ngồi xuống, nó sẽ là của em nha.”

Từ Văn Uyên hôn một chút văn kiện trong tay, sau đó đối Kha Nhất Minh sáng lạn cười.

Nụ cười Từ Văn Uyên như có thể mê hoặc mọi nhân tâm, nhưng Kha Nhất Minh đã nếm qua vô số lần nên hiểu được, hắn cười như vậy liền thể hiện giờ phút này trong bụng hắn tuyệt đối tràn ngập ý nghĩ xấu, không chút hảo ý.

Nhưng là, hiểu thì hiểu, có biện pháp không cự tuyệt vẫn là một chuyện khác…

Cuối cùng y chỉ có thể âm thầm cắn chặt răng, lấy tốc độ nhanh nhất đi về phía Từ Văn Uyên, sau đó không có bất kỳ tình cảm gì đặt mông ngồi lên đùi hắn.

Mặc kệ y là lấy cái dạng gì ngồi xuống, chỉ cần y có thể ngồi xuống như vậy cũng đủ rồi, Từ Văn Uyên dùng tay ôm lấy thắt lưng Kha Nhất Minh kéo lại để y càng gần sát mình hơn, đem văn kiện trong tay giao cho y.

“Tôi đã kí tên, em chỉ cần kí tên lên là được. Như vậy em chính là nhận được đơn đặt hàng này rồi.” Kha Nhất Minh cầm qua vừa nhìn, quả nhiên thấy chữ kí đoan chính cương nghị của Từ Văn Uyên ở trên đó.

Nhìn văn kiện trầm mặc một lúc lâu, Kha Nhất Minh mới hướng Từ Văn Uyên hỏi, “Anh sở dĩ chỉ định gọi tôi, là vì muốn đem phần công lao cho tôi sao?”

“Đúng vậy.” Từ Văn Uyên căn bản không nghĩ tới giấu diếm chuyện này, hắn thành thực trả lời, “Nếu không phải em, tôi vốn là sẽ không chú ý công ty điện khí này. Đúng rồi, không chỉ là phần đơn đặt hàng này thôi đâu, tôi còn giúp em lôi kéo thêm mấy đơn đặt hàng nữa.”

Từ Văn Uyên nói xong, từ một quyển sổ rút ra mấy phần văn kiện, nhìn nhìn xác định lúc sau mới giao cho Kha Nhất Minh. Tay Kha Nhất Minh mỗi lần xem ánh mắt liền trừng lớn, đến cuối cùng, y nghẹn họng nhìn chằm chằm Từ Văn Uyên, tay cũng bắt đầu ngăn không được phát run: “Này, cái này…”

“Những công ty này là do cùng công ty của tôi lui tới chặt chẽ, lão bản của bọn họ nể mặt tôi vài phần liền ký mấy đơn đặt hàng này, cho nên em có thể yên tâm mà lấy về giao cho lão bản của em.”

“Trời, trời ạ… Tổng giá trị các đơn đặt hàng tăng lên ít nhất có năm trăm vạn đi…” Kha Nhất Minh khó có thể tin lại xem xét nội dung trên đơn đặt hàng, xác định chính mình không nhìn lầm, thanh âm của y run đến càng lợi hại, “Trời ạ…”

Nhìn bộ dáng khiếp sợ của y, Từ Văn Uyên có chút đắc ý, hắn chống tay lên bàn, hứng thú nhìn phản ứng của Kha Nhất Minh.

“Thế nào, có đơn đặt hàng này, em không cần lo lắng công trạng của mình nữa chứ?”

Há lại không cần lo lắng, y hoàn toàn có thể vô tư!

Thật vất vả chuyển tầm mắt từ văn kiện trong tay qua trên người Từ Văn Uyên, Kha Nhất Minh kích động muốn nói cái gì lại nửa ngày cổ họng không ra một chữ.

“Có phải thực cảm kích tôi không?”

Tuy rằng y một chữ cũng không nói, nhưng Từ Văn Uyên vẫn là biết ý nghĩ của y.

“Anh… anh vì sao phải giúp tôi…”

Từ Văn Uyên không cho là đúng, nâng vai một chút: “Giúp em cũng là giúp chính mình.”

“Tôi… Tôi…”

“Nếu như em muốn cảm ơn tôi… Hắc hắc…” Từ Văn Uyên bỗng nhiên giảo hoạt nở nụ cười, Kha Nhất Minh đã làm tốt chuẩn bị bị hắn ăn sạch sẽ, nhưng lời hắn nói lại xoay chuyển, nghiêm túc nói với y, “Kêu tên tôi.”

“Cái… Này…” Không nghĩ tới hắn nói như vậy, Kha Nhất Minh ngây ngốc một chút.

“Kêu tên tôi, Nhất Minh.” Từ Văn Uyên nghiêm túc nhìn thẳng y, lặp lại.

Kha Nhất Minh ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi dời mặt qua, sau đó cúi đầu. Phản ứng của y làm ánh mắt Từ Văn Uyên ảm đảm một chút, cho là y ngay cả kêu tên của mình cũng không chịu, đang định buông tha cho thì đột nhiên nghe được tiếng gọi rất nhỏ:

“Văn Uyên…”

Trong nháy mắt đó, Từ Văn Uyên chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đợi cho hắn hồi phục tinh thần thì thấy Kha Nhất Min đang cúi thấp nhưng lỗ tai thì lại hồng hồng. Từ Văn Uyên nhịn không được nở nụ cười, hắn có điểm ý xấu nói với y:”Không có nghe rõ, tiếng quá nhỏ, tiếp tục gọi lại một lần.”

“…Văn Uyên.” Vừa đấu tranh thật lâu thanh âm mới thốt ra, nhưng lại khiếnTừ Văn Uyên tâm như nở hoa.

“Tiếp tục gọi một lần.”

Kha Nhất Minh ngay cả cổ đều đỏ, cơ hồ muốn đem mặt chôn trong ngực, bộ dạng đáng yêu ấy cơ hồ làm Từ Văn Uyên nhịn không được muốn bổ nhào vào y.

“Một lần cuối cùng.” Thậm chí đã kêu hai lần hắn cư nhiên còn chưa đủ, Kha Nhất Minh ngẩng đầu lên nói với hắn.

“Ân, một lần cuối, bất quá, lần này em phải nhìn tôi mà nói.” Từ Văn Uyên hai tay nâng mặt y lên, để cho y không thể lộn xộn.

Nghe được hắn nói như vậy, Kha Nhất Minh mặt càng đỏ hơn, nhìn trái phải chính là không nhìn Từ Văn Uyên trước mặt.

“Nếu em không gọi, chúng ta liền ngồi như vậy luôn đi. Như thế này nếu có người tiến vào thấy được không biết sẽ thế nào đây.” Đây không phải uy hiếp, mà là muốn để người đang trốn tránh một lý do không thể rút lui, để cho y nhìn thẳng vào vấn đề.

Từ Văn Uyên lời nói quả nhiên hiệu quả, Kha Nhất Minh ánh mắt ở chung quanh xao động vài cái, cuối cùng là chậm rãi dừng ở trên mặt hắn.

“Kêu đi.”

“A…” Nhìn thẳng kêu tên hắn, thật đúng là người ta khó xử.

“Nhất Minh.” Từ Văn Uyên mềm nhẹ thúc giục y.

Kha Nhất Minh nhìn Từ Văn Uyên, thấy biểu tình ôn nhu của hắn cùng ánh mắt mong chờ, nhớ tới tối hôm qua nghe lén lời nói của hắn, còn có chuyện ngày hôm nay, chút bất tri bất giác, y đã mở miệng, nhẹ nhàng gọi: “Văn Uyên.”

Từ Văn Uyên trầm mặc, hắn đắm chìm trong loại vui sướng khác thường này. Lần đầu tiên, được người gọi tên lại làm hắn kích động như thế, tựa như có cái gì đó bị phong ấn trong lòng bởi một tiếng gọi này dễ dàng bị mở ra. Này, chính là một loại cảm xúc gọi là xúc động đi.

Dừng miệng, nhưng nghĩ nghĩ, y cuối cùng vẫn là gọi lên: “Văn Uyên.”

Biết y phải đấu tranh một hồi cuối cùng mới gọi được tên mình, thật sâu nhìn y một cái, Từ Văn Uyên chầm chậm đem môi kề sát y, sau đó hôn lên môi y.

Một nụ hôn thực ôn nhu, giống như là tình nhân thì thầm bình thường, như mộc thanh phong, rồi lại bao hàm hàng vạn hàng nghìn tình ý.

>>Hết chương 7<<

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương