Tư Nhân Hỉ Sự
-
Chương 14: Thuê chung
63.
Cuối tháng sáu liền phải rời trường, Hứa Tri Hiểu bắt đầu cân nhắc thuê phòng gần trường.
Căn cứ nguyên tắc có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, cậu định tìm người thuê chung.
Mà khi cậu hỏi hai đàn anh tốt nghiệp cùng năm, mới biết thì ra hai người đã sớm thuê được phòng rồi, hai phòng ngủ một phòng khách, vừa vặn một người một phòng.
“Em hỏi Vương Khiên chút đi, anh lần trước nghe cậu ta nói muốn từ ký túc xá dọn ra.” Một đàn anh có lòng tốt nhắc nhở.
Biểu hiện trên mặt Hứa Tri Hiểu không thay đổi, trong lòng lại đang ha ha, Vương Khiên dám thuê chung với cậu, cậu dám sao? Nói không chắc ngày nào đó tỉnh lại đã bị người tố cáo X quấy rầy.
Mà không chờ cậu phát biểu ý kiến, một đàn anh khác đã giơ tay lên, hỏi thăm người mới vào cửa một chút, “Vương Khiên cậu tới rồi. Vừa vặn, Tri Hiểu tìm người thuê chung khắp nơi đây, hai ngươi ở chung đi, tiết kiệm tiền làm việc gọn gàng.”
“Híc, em thấy vẫn là…”
Lời còn chưa nói hết, một bàn tay lớn đã rơi xuống đỉnh đầu, cực kỳ tự nhiên mà xoa xoa, “Vậy thì tốt rồi, ngày mai đưa cậu đi xem phòng. Ở gần đây thôi, điều kiện không tệ, đảm bảo cậu thoả mãn.”
“…”
Hứa Tri Hiểu đồng ý cũng không được, từ chối cũng không xong, trong lòng nháy mắt Sparta tám trăm lần, rốt cục nghiêm mặt nặn ra một câu, “Thật cảm ơn đàn anh…”
64.
Năm ngoái Lĩnh Đại mở rộng tuyển sinh, ký túc xá khoa chính quy không đủ, có một bộ phận sinh viên hệ chính quy vào ở ký túc xá nghiên cứu sinh.
Vì phối hợp để quản lý sinh viên hệ chính quy, lầu nghiên cứu sinh không thể không bắt đầu tiến hành biện pháp cắt mạng cắt điện đến hừng đông.
Điều này đối với Vương Khiên mà nói, thực sự không phải là một tin tức tốt.
Vẫn luôn kéo dài tới tháng sáu năm nay, hắn không thể nhịn được nữa, thẳng thắn quyết định dọn ra ngoài ở.
Hắn đã sớm nhìn trúng một căn hai phòng ngủ một phòng khách ở ngoài trường.
Diện tích không lớn, nhưng đúng sở thích, sáng sủa, chỉnh trang, tầng trệt cũng không tệ. Chủ hộ là nhân viên Lĩnh Đại thế hệ trước, bởi vì cả nhà di dân, cho nên mới cho thuê phòng ở trống không.
Vương Khiên sớm đã bàn xong giá cả với chủ nhà trọ, chỉ chờ khi tìm được bạn cùng phòng lý tưởng liền xách giỏ vào ở.
Cho nên đối với chuyện này, Hứa Tri Hiểu hoàn toàn không có quyền lên tiếng.
Sau khi xem phòng, Vương Khiên không nói lời gì liền quyết định thời gian dọn nhà.
Sau ba ngày, bạn cùng phòng thuê chung lóng lánh mới ra lò.
65.
Hứa Tri Hiểu chuyển đi quá gấp, có mấy thứ còn ở trong túc xá.
Cậu gần đây bận quá không có thời gian trở lại lấy, thẳng thắn gọi điện thoại cho Giang Siêu đưa tới cho cậu.
Buổi tối, Giang Siêu một tay mang đồ một tay nhấc bia, loảng xoảng loảng xoảng gõ vang cửa nhà mới của Hứa Tri Hiểu, “Hứa Ngốc, mở cửa nhanh! Tay muốn gãy rồi gãy rồi gãy rồi rồi rồi rồi —— “
Cửa mở ra rồi.
Giang Siêu choáng váng.
“Là cậu à, vào đi. Tri Hiểu ra ngoài mua đồ rồi, trở về ngay thôi.” Vương Khiên lấy khăn lau tóc nhỏ nước, nghiêng người nhường ra không gian vào cửa.
Giang Siêu hoá đá ở cửa, “Nam nam nam nam thần?!”
Vương Khiên liếc hắn một cái, “Vào rồi nói.”
Giang Siêu cứ y như hồn ma bước vào cửa, nhẹ tay nhẹ chân thả đồ lên ghế sa lông, chỗ khác một mắt cũng không dám nhìn, đúng sau đó xoay người liền tránh đi, “Nam thần gì a em đi trước ha em bỏ đồ lên ghế salông rồi làm phiền anh nói cho Hứa Ngốc một tiếng cám ơn bái bai không cần tiễn!”
“Chờ đã.”
Giang Siêu như bị trúng thần chú định thân, két một cái đứng nghiêm.
Vương Khiên thấy dáng vẻ cẩn thận này của hắn, không khỏi buồn cười, “Ở đây ngồi chút đi, Tri Hiểu lập tức liền về.”
“Không không không không cần!”
Vương Khiên hơi híp mắt lại, “Tôi sao lại thấy cậu đang là sợ tôi vậy?”
“Không không không không có a!”
Đúng vào lúc này, Hứa Tri Hiểu đã trở lại, trong tay mang theo đồ dùng hàng ngày mới mua.
“Ồ, mày tới sớm vậy à?” Cậu chào hỏi Giang Siêu, “Vào ngồi đi, đứng ở cửa làm gì?”
Giang Siêu đưa lưng về phía Vương Khiên, mãnh liệt nháy mắt ra dấu với cậu, “Không cần, tao ở trong túc xá còn có vài thứ chưa dọn xong, phải về rồi, không cần ngồi, ha ha ha, ha ha.”
“Mày cười ngu cái gì, uống lộn thuốc?” Hứa Tri Hiểu nói thầm một câu, “Vậy được rồi, cám ơn mày tới một chuyến, lần sau mời mày ăn cơm.”
“Ha ha đùa thôi, cái này thì có gì phải cảm ơn chứ, vậy tao đi trước đây, bái bai! Nam thần bái bai!”
Lời còn chưa dứt, Giang Siêu cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
“Ê, bia của mày ——” Hứa Tri Hiểu há hốc mồm, “Làm gì a, chạy nhanh như vậy.”
Vương Khiên ở phía sau cậu chậm rãi nói: “Đoán chừng là có việc gấp đi.”
66.
Khuya hôm đó, Hứa Tri Hiểu nhận được tin nhắn lên án từ Giang Siêu.
“Hứa Ngốc! Mày quá không có suy nghĩ! Mày sao lại không nói cho tao mày ở chung với nam thần của mày! Tao hôm nay nhìn thấy anh ta mở cửa suýt chút nữa doạ tè quần luôn được không! Chuyện lớn như vậy lại dám gạt tao, xui xẻo!”
Hứa Tri Hiểu không nói, “Tụi tao chỉ là thuê chung mà thôi! Trong mấy người quen vừa vặn chỉ có anh ấy muốn thuê phòng, tao còn cách gì? Tao hiện tại mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, cảm thấy ngủ cũng không ngon.”
“Hừ hừ, tôi thấy mày xuân rồi. Tâm tư nhộn nhạo, đêm dài đằng đẵng khó có thể ngủ mới đúng không!”
“Nhộn cái đầu mày!”
Cậu chỉ sợ bản thân vào một hôm nào đó đang ngủ thì nói mớ, trong lúc vô tình lọt hố, vậy coi như thật sự chỉ có thể nhìn trời ha ha rồi.
Cuối tháng sáu liền phải rời trường, Hứa Tri Hiểu bắt đầu cân nhắc thuê phòng gần trường.
Căn cứ nguyên tắc có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, cậu định tìm người thuê chung.
Mà khi cậu hỏi hai đàn anh tốt nghiệp cùng năm, mới biết thì ra hai người đã sớm thuê được phòng rồi, hai phòng ngủ một phòng khách, vừa vặn một người một phòng.
“Em hỏi Vương Khiên chút đi, anh lần trước nghe cậu ta nói muốn từ ký túc xá dọn ra.” Một đàn anh có lòng tốt nhắc nhở.
Biểu hiện trên mặt Hứa Tri Hiểu không thay đổi, trong lòng lại đang ha ha, Vương Khiên dám thuê chung với cậu, cậu dám sao? Nói không chắc ngày nào đó tỉnh lại đã bị người tố cáo X quấy rầy.
Mà không chờ cậu phát biểu ý kiến, một đàn anh khác đã giơ tay lên, hỏi thăm người mới vào cửa một chút, “Vương Khiên cậu tới rồi. Vừa vặn, Tri Hiểu tìm người thuê chung khắp nơi đây, hai ngươi ở chung đi, tiết kiệm tiền làm việc gọn gàng.”
“Híc, em thấy vẫn là…”
Lời còn chưa nói hết, một bàn tay lớn đã rơi xuống đỉnh đầu, cực kỳ tự nhiên mà xoa xoa, “Vậy thì tốt rồi, ngày mai đưa cậu đi xem phòng. Ở gần đây thôi, điều kiện không tệ, đảm bảo cậu thoả mãn.”
“…”
Hứa Tri Hiểu đồng ý cũng không được, từ chối cũng không xong, trong lòng nháy mắt Sparta tám trăm lần, rốt cục nghiêm mặt nặn ra một câu, “Thật cảm ơn đàn anh…”
64.
Năm ngoái Lĩnh Đại mở rộng tuyển sinh, ký túc xá khoa chính quy không đủ, có một bộ phận sinh viên hệ chính quy vào ở ký túc xá nghiên cứu sinh.
Vì phối hợp để quản lý sinh viên hệ chính quy, lầu nghiên cứu sinh không thể không bắt đầu tiến hành biện pháp cắt mạng cắt điện đến hừng đông.
Điều này đối với Vương Khiên mà nói, thực sự không phải là một tin tức tốt.
Vẫn luôn kéo dài tới tháng sáu năm nay, hắn không thể nhịn được nữa, thẳng thắn quyết định dọn ra ngoài ở.
Hắn đã sớm nhìn trúng một căn hai phòng ngủ một phòng khách ở ngoài trường.
Diện tích không lớn, nhưng đúng sở thích, sáng sủa, chỉnh trang, tầng trệt cũng không tệ. Chủ hộ là nhân viên Lĩnh Đại thế hệ trước, bởi vì cả nhà di dân, cho nên mới cho thuê phòng ở trống không.
Vương Khiên sớm đã bàn xong giá cả với chủ nhà trọ, chỉ chờ khi tìm được bạn cùng phòng lý tưởng liền xách giỏ vào ở.
Cho nên đối với chuyện này, Hứa Tri Hiểu hoàn toàn không có quyền lên tiếng.
Sau khi xem phòng, Vương Khiên không nói lời gì liền quyết định thời gian dọn nhà.
Sau ba ngày, bạn cùng phòng thuê chung lóng lánh mới ra lò.
65.
Hứa Tri Hiểu chuyển đi quá gấp, có mấy thứ còn ở trong túc xá.
Cậu gần đây bận quá không có thời gian trở lại lấy, thẳng thắn gọi điện thoại cho Giang Siêu đưa tới cho cậu.
Buổi tối, Giang Siêu một tay mang đồ một tay nhấc bia, loảng xoảng loảng xoảng gõ vang cửa nhà mới của Hứa Tri Hiểu, “Hứa Ngốc, mở cửa nhanh! Tay muốn gãy rồi gãy rồi gãy rồi rồi rồi rồi —— “
Cửa mở ra rồi.
Giang Siêu choáng váng.
“Là cậu à, vào đi. Tri Hiểu ra ngoài mua đồ rồi, trở về ngay thôi.” Vương Khiên lấy khăn lau tóc nhỏ nước, nghiêng người nhường ra không gian vào cửa.
Giang Siêu hoá đá ở cửa, “Nam nam nam nam thần?!”
Vương Khiên liếc hắn một cái, “Vào rồi nói.”
Giang Siêu cứ y như hồn ma bước vào cửa, nhẹ tay nhẹ chân thả đồ lên ghế sa lông, chỗ khác một mắt cũng không dám nhìn, đúng sau đó xoay người liền tránh đi, “Nam thần gì a em đi trước ha em bỏ đồ lên ghế salông rồi làm phiền anh nói cho Hứa Ngốc một tiếng cám ơn bái bai không cần tiễn!”
“Chờ đã.”
Giang Siêu như bị trúng thần chú định thân, két một cái đứng nghiêm.
Vương Khiên thấy dáng vẻ cẩn thận này của hắn, không khỏi buồn cười, “Ở đây ngồi chút đi, Tri Hiểu lập tức liền về.”
“Không không không không cần!”
Vương Khiên hơi híp mắt lại, “Tôi sao lại thấy cậu đang là sợ tôi vậy?”
“Không không không không có a!”
Đúng vào lúc này, Hứa Tri Hiểu đã trở lại, trong tay mang theo đồ dùng hàng ngày mới mua.
“Ồ, mày tới sớm vậy à?” Cậu chào hỏi Giang Siêu, “Vào ngồi đi, đứng ở cửa làm gì?”
Giang Siêu đưa lưng về phía Vương Khiên, mãnh liệt nháy mắt ra dấu với cậu, “Không cần, tao ở trong túc xá còn có vài thứ chưa dọn xong, phải về rồi, không cần ngồi, ha ha ha, ha ha.”
“Mày cười ngu cái gì, uống lộn thuốc?” Hứa Tri Hiểu nói thầm một câu, “Vậy được rồi, cám ơn mày tới một chuyến, lần sau mời mày ăn cơm.”
“Ha ha đùa thôi, cái này thì có gì phải cảm ơn chứ, vậy tao đi trước đây, bái bai! Nam thần bái bai!”
Lời còn chưa dứt, Giang Siêu cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
“Ê, bia của mày ——” Hứa Tri Hiểu há hốc mồm, “Làm gì a, chạy nhanh như vậy.”
Vương Khiên ở phía sau cậu chậm rãi nói: “Đoán chừng là có việc gấp đi.”
66.
Khuya hôm đó, Hứa Tri Hiểu nhận được tin nhắn lên án từ Giang Siêu.
“Hứa Ngốc! Mày quá không có suy nghĩ! Mày sao lại không nói cho tao mày ở chung với nam thần của mày! Tao hôm nay nhìn thấy anh ta mở cửa suýt chút nữa doạ tè quần luôn được không! Chuyện lớn như vậy lại dám gạt tao, xui xẻo!”
Hứa Tri Hiểu không nói, “Tụi tao chỉ là thuê chung mà thôi! Trong mấy người quen vừa vặn chỉ có anh ấy muốn thuê phòng, tao còn cách gì? Tao hiện tại mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, cảm thấy ngủ cũng không ngon.”
“Hừ hừ, tôi thấy mày xuân rồi. Tâm tư nhộn nhạo, đêm dài đằng đẵng khó có thể ngủ mới đúng không!”
“Nhộn cái đầu mày!”
Cậu chỉ sợ bản thân vào một hôm nào đó đang ngủ thì nói mớ, trong lúc vô tình lọt hố, vậy coi như thật sự chỉ có thể nhìn trời ha ha rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook