Tự Nguyện
-
Chương 9
Dọc đường về, Hứa Diễn Thần không chủ động nói chuyện với Vu Sính Đình mà chỉ nghe cô nói về những tiết mục ở nhà hát, còn mình thì vừa gật đầu vừa ậm ờ đáp lại.
Hẳn là do không thấy Vu Sính Đình nhắc đến Phùng Mộ Huân, đột nhiên, Hứa Diễn Thần nắm chặt cổ tay cô, hỏi bằng giọng điệu lãnh đạm: “Em với người đàn ông vừa rồi đưa em về đã quen nhau từ lâu rồi?”
Vu Sính Đình thấy anh ta nhắc đến Phùng Mộ Huân, liền thoáng cười, “Chẳng phải em đã nói anh ấy cũng từng sống trong đại viện sao?”
“À.” Hứa Diễn Thần đáp lại, sau đó như nghĩ ra điều gì đó nên nói: “Thật ra bọn anh đã từng gặp nhau một lần, anh ta là bạn của một khách hàng bên công ty anh. Hình như anh ta có ý với em.”
Vu Sính Đình ngây người chốc lát, cô nghĩ chuyện Hứa Diễn Thần gặp hội Phùng Nghị vì việc làm ăn là lẽ thường, cũng không hỏi rõ, chỉ cố ý nói: “Biết em đắt hàng thế rồi, còn không mau mà nắm cho chắc.”
Hứa Diễn Thần nhíu chặt mày, không đáp lời. Thấy anh ta có vẻ buồn bã, Vu Sính Đình còn nghĩ anh ta tưởng cô nói thật, đành lắc lắc cánh tay anh ta: “Giời ơi là giời, anh tưởng em có phúc ai gặp người nấy thích à? Đàn ông chỉ gặp em có vài lần mà đã có ý với em, sao có thể chứ.”
Hứa Diễn Thần cười khan một tiếng, cong môi nói, “Phải không đấy? Anh ta có phải là vị hôn phu kia của em không?” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đôi phần châm chọc. Lần trước, Liêu Hải Lâm đến tìm anh ta, còn nói với anh ta rằng Vu Sính Đình có một vị hôn phu môn đăng hộ đối, mà người đó còn mới về thành phố. Lúc ấy nghe xong, trong lòng anh ta chợt có cảm giác xấu hổ xen với tức giận. Trở lại công ty, Ngụy Tử và Quan Hân Nhiên báo cáo vài câu với anh ta, không ngờ tâm trạng anh ta lại càng trở nên tồi tệ.
Anh ta không ngu. Chẳng trách hôm ấy, ánh mắt người đàn ông đó nhìn anh ta có chút quái lạ, có ý miệt thị rõ ràng, suốt cả bữa cơm còn chẳng thèm nói với anh ta lấy nửa câu, thật khiến cho anh ta và Quan Hân Nhiên có chút ngượng ngập. Hôm nay nhớ lại mới thấy, người đó chắc chắn biết quan hệ giữa anh ta và Vu Sính Đình.
“Mẹ em nói gì với anh rồi?” Vu Sính Đình khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, ánh mắt khóa chặt lấy anh ta: “Hứa Diễn Thần, thật ra anh có gì khúc mắc thì cứ hỏi thẳng em, mà giọng điệu của anh có thể đừng kỳ quái như vậy được không?”
Lúc này, Hứa Diễn Thần bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vừa rồi em để anh ta đưa về, em có dám nói là em không có một chút suy nghĩ nào với anh ta không?”
Vu Sính Đình cảm thấy lời nói này của Hứa Diễn Thần quá sức hoang đường, cô kiên quyết nói: “Hứa Diễn Thần, em đối xử với anh như vậy mà anh vẫn còn chưa hiểu sao? Chẳng lẽ cứ nhất định là em phải mỗi ngày nói một lần thì anh mới yên tâm? Hay là mới thế thôi anh đã vội vàng muốn đẩy em sang cho người đàn ông khác?” Không hiểu sao, khi nghe thấy lời chất vấn này của Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình vô cùng tức giận. Cô nhịn đau, tập tễnh đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Hứa Diễn Thần vội vàng chạy lên trước, tóm lấy cánh tay Vu Sính Đình rồi ôm cô vào lòng, lời nói ra như lời cầu khẩn: “Xin lỗi, Đình Đình.” Anh ta bất động trong chốc lát, hai tay ôm chặt thắt lưng cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang trực bộc phát trong lòng: “Anh chỉ không muốn mất em thôi. Bây giờ công ty đã có chút khởi sắc, chờ anh hoàn thành hạng mục này xong, chúng ta sẽ kết hôn. Chỉ cần em không rời khỏi anh thôi.”
Hứa Diễn Thần cũng thừa nhận, vì công việc nên đã bỏ quên cô. Hôm Liêu Hải Lâm đến công ty nói đạo lý với anh ta, dường như anh ta cũng hơi dao động trước tương lai của mình và Vu Sính Đình, nhưng trong lòng lại không muốn bị Liêu Hải Lâm coi thường nên cũng có chút suy tính thiệt hơn. Khi thấy sự nghiệp ngày một phất lên, anh ta càng thêm tin tưởng rằng mình có thể mang lại hạnh phúc cho Vu Sính Đình, Hứa Diễn Thần này căn bản không thua kém bất kỳ ai.
Vu Sính Đình biết ý của anh ta, nhìn thấu vẻ lo lắng vừa rồi, cô nép vào lòng anh ta, nhoẻn miệng cười, cố tình véo ngực anh ta: “Hứa Diễn Thần, bây giờ là anh cam tâm tình nguyện, em không ép anh lấy em. Sau này nếu như anh lại dở chứng, mở miệng là nói lời làm tổn thương người khác, em thật sự sẽ không để ý đến anh nữa, anh tự đi mà quan tâm cho mình. Với lại, ai muốn lấy anh chứ.”
Hứa Diễn Thần vỗ vỗ lưng cô, cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói thầm vào tai cô: “Đều tại anh không tốt. Không lấy anh, vậy em muốn lấy ai?”
***
Về đến nhà, Vu Sính Đình mới biết Liêu Hải Lâm vẫn chưa về, trong phòng khách chỉ có một mình Vu Hàn Sinh đang uống trà. Thấy con gái về, Vu Hàn Sinh đặt chén trà xuống, cười ha hả: “Điểm Điểm, tối nay về cùng ai đấy?”
Vu Sính Đình cười thầm, hỏi vặn lại: “Bố, sao bố không hỏi là tại sao con không về cùng vợ bố?”
Vu Hàn Sinh làm ra vẻ đã nắm rõ cục diện, “Mẹ con gọi điện về rồi, nói là muộn muộn mới về.” Vừa rồi, trong điện thoại, Liêu Hải Lâm có vẻ rất hưng phấn mà nói cho ông biết, hôm nay bà đã ra tay để Phùng Mộ Huân và con gái có thời gian riêng ở cạnh nhau. Ông nghĩ, lần này chẳng cần hỏi cũng biết, là Phùng Mộ Huân đưa con gái về. Đến giờ, Vu Hàn Sinh mới thấy thật không uổng phí tâm huyết, rốt cuộc thì con gái cũng thông suốt rồi, không để ông và bà xã hoài phí tâm sức. Lúc trước ông không tỏ thái độ phản đối rõ ràng về quan hệ của cô và Hứa Diễn Thần, là bởi vì sợ cô ương bướng làm ầm lên với mình.
Trong nhà, ông sắm vai một ông bố hiền từ, còn Liêu Hải Lâm là bà mẹ dữ dằn. Vu Sính Đình được ông cưng chiều hết mực, chưa từng lớn tiếng cãi lại ông. Ông đã từng nghĩ, nếu con gái thật sự không bỏ được Hứa Diễn Thần, vậy thì cứ để tùy cô đi.
“Thế thì bố cũng biết là ai rồi đấy, con chẳng cần nói với bố nữa.” Vu Sính Đình cố ý thừa nước đục thả câu, mang tâm trạng vui vẻ làm mặt quỷ với Vu Hàn Sinh rồi rời khỏi phòng khách.
Vu Hàn Sinh không nhịn được, lắc đầu cười, trong lòng thì nghĩ, con bé này không nói, bố cũng biết thừa.
Sau khi hóa giải được mâu thuẫn với Hứa Diễn Thần, tâm trạng Vu Sính Đình tốt lên hẳn, mà chuyện của hai người cũng thuận lợi hơn rồi. Vu Sính Đình thầm nghĩ, đến lúc đấy, cho dù bố mẹ có phản đối thế nào, cuối cùng vẫn sẽ phải tôn trọng ý nguyện của cô mà thôi. Vu Hàn Sinh đâu biết được tâm trạng vui vẻ của con gái hôm nay là xuất phát từ nguyên nhân này. Ngay lập tức, ông gọi điện cho Liêu Hải Lâm thông báo tình hình. Ở đầu bên kia, Liêu Hải Lâm nói: Biết trước thế này, em đã sắp xếp nhiều cơ hội nữa cho bọn nó, có khi đến giờ là thành rồi ấy chứ.
Tắm rửa xong, nằm trên giường đọc sách, Vu Sính Đình đột nhiên nhận được điện thoại của Phùng Mộ Huân.
Lúc đầu, Vu Sính Đình còn hoài nghi với số máy lạ, nhưng vừa nhận điện thoại, giọng nói của Phùng Mộ Huân liền truyền đến: “Về đến nhà rồi à? Chân có ổn không?” Phùng Mộ Huân đợi một lúc lâu, do dự mãi không biết có nên gọi điện cho cô hay không.
Giọng nói của anh vốn trầm thấp, nhưng lại xen lẫn chút dịu dàng ân cần đến lạ kỳ. Cô nghe thấy thì hoảng hốt trong chốc lát, định thần lại rồi mới trả lời: “Về được một lúc rồi, chân cũng đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh.”
Nghe cô nói đã về nhà được một lúc rồi, Phùng Mộ Huân thư thái hẳn, khóe miệng không giấu được ý cười: “Thế là tốt rồi, đừng khách sáo. Bây giờ đang làm gì vậy?”
“Nằm trên giường đọc sách. Sao thế?” Câu cú ngắn gọn. Vu Sính Đình hỏi lại một câu.
Sắc mặt Phùng Mộ Huân trầm xuống: “Không có gì, chỉ là quan tâm hỏi thăm một câu thôi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Sau khi ngắt cuộc gọi, Vu Sính Đình đặt điện thoại ở tủ cạnh giường, cũng gập sách lại luôn. Thật ra, qua cuộc gọi vừa rồi, cô có thể mơ hồ cảm giác được Phùng Mộ Huân không chỉ đơn thuần xuất phát từ tình bạn, nhưng anh vẫn luôn giữ khoảng cách thích hợp với cô, khiến cho cô không có cách nào để cự tuyệt rõ ràng, mà chỉ tế nhị làm cho anh biết khó mà lui.
Khi một người có thiện cảm với bạn, bạn không thể nào không cảm nhận được. Nếu bảo là không phát hiện ra, vậy thì chỉ có thể nói là vốn dĩ đã coi như không thấy.
***
Mấy ngày nay Phùng Mộ Huân không gọi điện cho Vu Sính Đình. Anh biết rằng mình không được quá nôn nóng, nhưng cũng không thể biệt tăm biệt tích, vậy thì sẽ bị cô quên mất. Nếu thường xuyên gọi điện cho cô, hoặc đến nhà họ Vu, thật chỉ sợ cô càng tránh xa anh hơn. Một người đàn ông muốn chinh phục một người phụ nữ, đương nhiên là muốn thu gọn được cả trái tim lẫn thể xác của nàng rồi.
Mấy hôm nay, quân đoàn bắt đầu đợt diễn tập. Lúc đảm nhiệm vị trí chỉ huy diễn tập ở quân khu Quảng Châu, cũng có đánh thắng vài trận, giờ được cử đến bộ tư lệnh, Phùng Mộ Huân càng nghiêm túc hơn. Đợt này, anh phải dùng bốn ngày mới phá được bộ chỉ huy đối phương, đem vinh quang về cho quân đoàn. Đây cũng là chiến thắng đầu tiên của anh sau khi về thành phố. Qua đại hội mừng công, anh mới có thời gian rảnh đến gặp Phùng Nghị.
“Tình hình công ty họ thế nào rồi?”
Phùng Nghị cười: “Không tệ đâu, nguồn khách giới thiệu cho bọn họ cũng rất ổn định. Liên tiếp mấy dự án mới được ủn đến luôn.”
Khóe miệng Phùng Mộ Huân khẽ nhếch lên thành một nụ cười, nhưng trong mắt lại là vẻ u trầm.
Lúc này, Phùng Nghị có vẻ không cam lòng: “Anh, anh định lúc nào mới đối phó với thằng nhãi này? Em phải cho nó biết tay mới được.”
Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cười lạnh một tiếng, híp mắt nhìn anh ta, giọng điệu như đang đùa cợt: “Ờ, cậu ra tay với Hứa Diễn Thần, sau đấy cô ấy sẽ một mực ở bên hắn, cùng hắn xây dựng lại từ đầu. Aiz...đúng là biện pháp hay.”
Phùng Nghị bị Phùng Mộ Huân châm chọc, câm nín một lúc lâu không nói gì. Lát sau, Phùng Mộ Huân lại nói: “Việc này không vội, cậu đừng có làm liều, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Hẳn là do không thấy Vu Sính Đình nhắc đến Phùng Mộ Huân, đột nhiên, Hứa Diễn Thần nắm chặt cổ tay cô, hỏi bằng giọng điệu lãnh đạm: “Em với người đàn ông vừa rồi đưa em về đã quen nhau từ lâu rồi?”
Vu Sính Đình thấy anh ta nhắc đến Phùng Mộ Huân, liền thoáng cười, “Chẳng phải em đã nói anh ấy cũng từng sống trong đại viện sao?”
“À.” Hứa Diễn Thần đáp lại, sau đó như nghĩ ra điều gì đó nên nói: “Thật ra bọn anh đã từng gặp nhau một lần, anh ta là bạn của một khách hàng bên công ty anh. Hình như anh ta có ý với em.”
Vu Sính Đình ngây người chốc lát, cô nghĩ chuyện Hứa Diễn Thần gặp hội Phùng Nghị vì việc làm ăn là lẽ thường, cũng không hỏi rõ, chỉ cố ý nói: “Biết em đắt hàng thế rồi, còn không mau mà nắm cho chắc.”
Hứa Diễn Thần nhíu chặt mày, không đáp lời. Thấy anh ta có vẻ buồn bã, Vu Sính Đình còn nghĩ anh ta tưởng cô nói thật, đành lắc lắc cánh tay anh ta: “Giời ơi là giời, anh tưởng em có phúc ai gặp người nấy thích à? Đàn ông chỉ gặp em có vài lần mà đã có ý với em, sao có thể chứ.”
Hứa Diễn Thần cười khan một tiếng, cong môi nói, “Phải không đấy? Anh ta có phải là vị hôn phu kia của em không?” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đôi phần châm chọc. Lần trước, Liêu Hải Lâm đến tìm anh ta, còn nói với anh ta rằng Vu Sính Đình có một vị hôn phu môn đăng hộ đối, mà người đó còn mới về thành phố. Lúc ấy nghe xong, trong lòng anh ta chợt có cảm giác xấu hổ xen với tức giận. Trở lại công ty, Ngụy Tử và Quan Hân Nhiên báo cáo vài câu với anh ta, không ngờ tâm trạng anh ta lại càng trở nên tồi tệ.
Anh ta không ngu. Chẳng trách hôm ấy, ánh mắt người đàn ông đó nhìn anh ta có chút quái lạ, có ý miệt thị rõ ràng, suốt cả bữa cơm còn chẳng thèm nói với anh ta lấy nửa câu, thật khiến cho anh ta và Quan Hân Nhiên có chút ngượng ngập. Hôm nay nhớ lại mới thấy, người đó chắc chắn biết quan hệ giữa anh ta và Vu Sính Đình.
“Mẹ em nói gì với anh rồi?” Vu Sính Đình khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, ánh mắt khóa chặt lấy anh ta: “Hứa Diễn Thần, thật ra anh có gì khúc mắc thì cứ hỏi thẳng em, mà giọng điệu của anh có thể đừng kỳ quái như vậy được không?”
Lúc này, Hứa Diễn Thần bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vừa rồi em để anh ta đưa về, em có dám nói là em không có một chút suy nghĩ nào với anh ta không?”
Vu Sính Đình cảm thấy lời nói này của Hứa Diễn Thần quá sức hoang đường, cô kiên quyết nói: “Hứa Diễn Thần, em đối xử với anh như vậy mà anh vẫn còn chưa hiểu sao? Chẳng lẽ cứ nhất định là em phải mỗi ngày nói một lần thì anh mới yên tâm? Hay là mới thế thôi anh đã vội vàng muốn đẩy em sang cho người đàn ông khác?” Không hiểu sao, khi nghe thấy lời chất vấn này của Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình vô cùng tức giận. Cô nhịn đau, tập tễnh đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Hứa Diễn Thần vội vàng chạy lên trước, tóm lấy cánh tay Vu Sính Đình rồi ôm cô vào lòng, lời nói ra như lời cầu khẩn: “Xin lỗi, Đình Đình.” Anh ta bất động trong chốc lát, hai tay ôm chặt thắt lưng cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang trực bộc phát trong lòng: “Anh chỉ không muốn mất em thôi. Bây giờ công ty đã có chút khởi sắc, chờ anh hoàn thành hạng mục này xong, chúng ta sẽ kết hôn. Chỉ cần em không rời khỏi anh thôi.”
Hứa Diễn Thần cũng thừa nhận, vì công việc nên đã bỏ quên cô. Hôm Liêu Hải Lâm đến công ty nói đạo lý với anh ta, dường như anh ta cũng hơi dao động trước tương lai của mình và Vu Sính Đình, nhưng trong lòng lại không muốn bị Liêu Hải Lâm coi thường nên cũng có chút suy tính thiệt hơn. Khi thấy sự nghiệp ngày một phất lên, anh ta càng thêm tin tưởng rằng mình có thể mang lại hạnh phúc cho Vu Sính Đình, Hứa Diễn Thần này căn bản không thua kém bất kỳ ai.
Vu Sính Đình biết ý của anh ta, nhìn thấu vẻ lo lắng vừa rồi, cô nép vào lòng anh ta, nhoẻn miệng cười, cố tình véo ngực anh ta: “Hứa Diễn Thần, bây giờ là anh cam tâm tình nguyện, em không ép anh lấy em. Sau này nếu như anh lại dở chứng, mở miệng là nói lời làm tổn thương người khác, em thật sự sẽ không để ý đến anh nữa, anh tự đi mà quan tâm cho mình. Với lại, ai muốn lấy anh chứ.”
Hứa Diễn Thần vỗ vỗ lưng cô, cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói thầm vào tai cô: “Đều tại anh không tốt. Không lấy anh, vậy em muốn lấy ai?”
***
Về đến nhà, Vu Sính Đình mới biết Liêu Hải Lâm vẫn chưa về, trong phòng khách chỉ có một mình Vu Hàn Sinh đang uống trà. Thấy con gái về, Vu Hàn Sinh đặt chén trà xuống, cười ha hả: “Điểm Điểm, tối nay về cùng ai đấy?”
Vu Sính Đình cười thầm, hỏi vặn lại: “Bố, sao bố không hỏi là tại sao con không về cùng vợ bố?”
Vu Hàn Sinh làm ra vẻ đã nắm rõ cục diện, “Mẹ con gọi điện về rồi, nói là muộn muộn mới về.” Vừa rồi, trong điện thoại, Liêu Hải Lâm có vẻ rất hưng phấn mà nói cho ông biết, hôm nay bà đã ra tay để Phùng Mộ Huân và con gái có thời gian riêng ở cạnh nhau. Ông nghĩ, lần này chẳng cần hỏi cũng biết, là Phùng Mộ Huân đưa con gái về. Đến giờ, Vu Hàn Sinh mới thấy thật không uổng phí tâm huyết, rốt cuộc thì con gái cũng thông suốt rồi, không để ông và bà xã hoài phí tâm sức. Lúc trước ông không tỏ thái độ phản đối rõ ràng về quan hệ của cô và Hứa Diễn Thần, là bởi vì sợ cô ương bướng làm ầm lên với mình.
Trong nhà, ông sắm vai một ông bố hiền từ, còn Liêu Hải Lâm là bà mẹ dữ dằn. Vu Sính Đình được ông cưng chiều hết mực, chưa từng lớn tiếng cãi lại ông. Ông đã từng nghĩ, nếu con gái thật sự không bỏ được Hứa Diễn Thần, vậy thì cứ để tùy cô đi.
“Thế thì bố cũng biết là ai rồi đấy, con chẳng cần nói với bố nữa.” Vu Sính Đình cố ý thừa nước đục thả câu, mang tâm trạng vui vẻ làm mặt quỷ với Vu Hàn Sinh rồi rời khỏi phòng khách.
Vu Hàn Sinh không nhịn được, lắc đầu cười, trong lòng thì nghĩ, con bé này không nói, bố cũng biết thừa.
Sau khi hóa giải được mâu thuẫn với Hứa Diễn Thần, tâm trạng Vu Sính Đình tốt lên hẳn, mà chuyện của hai người cũng thuận lợi hơn rồi. Vu Sính Đình thầm nghĩ, đến lúc đấy, cho dù bố mẹ có phản đối thế nào, cuối cùng vẫn sẽ phải tôn trọng ý nguyện của cô mà thôi. Vu Hàn Sinh đâu biết được tâm trạng vui vẻ của con gái hôm nay là xuất phát từ nguyên nhân này. Ngay lập tức, ông gọi điện cho Liêu Hải Lâm thông báo tình hình. Ở đầu bên kia, Liêu Hải Lâm nói: Biết trước thế này, em đã sắp xếp nhiều cơ hội nữa cho bọn nó, có khi đến giờ là thành rồi ấy chứ.
Tắm rửa xong, nằm trên giường đọc sách, Vu Sính Đình đột nhiên nhận được điện thoại của Phùng Mộ Huân.
Lúc đầu, Vu Sính Đình còn hoài nghi với số máy lạ, nhưng vừa nhận điện thoại, giọng nói của Phùng Mộ Huân liền truyền đến: “Về đến nhà rồi à? Chân có ổn không?” Phùng Mộ Huân đợi một lúc lâu, do dự mãi không biết có nên gọi điện cho cô hay không.
Giọng nói của anh vốn trầm thấp, nhưng lại xen lẫn chút dịu dàng ân cần đến lạ kỳ. Cô nghe thấy thì hoảng hốt trong chốc lát, định thần lại rồi mới trả lời: “Về được một lúc rồi, chân cũng đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh.”
Nghe cô nói đã về nhà được một lúc rồi, Phùng Mộ Huân thư thái hẳn, khóe miệng không giấu được ý cười: “Thế là tốt rồi, đừng khách sáo. Bây giờ đang làm gì vậy?”
“Nằm trên giường đọc sách. Sao thế?” Câu cú ngắn gọn. Vu Sính Đình hỏi lại một câu.
Sắc mặt Phùng Mộ Huân trầm xuống: “Không có gì, chỉ là quan tâm hỏi thăm một câu thôi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Sau khi ngắt cuộc gọi, Vu Sính Đình đặt điện thoại ở tủ cạnh giường, cũng gập sách lại luôn. Thật ra, qua cuộc gọi vừa rồi, cô có thể mơ hồ cảm giác được Phùng Mộ Huân không chỉ đơn thuần xuất phát từ tình bạn, nhưng anh vẫn luôn giữ khoảng cách thích hợp với cô, khiến cho cô không có cách nào để cự tuyệt rõ ràng, mà chỉ tế nhị làm cho anh biết khó mà lui.
Khi một người có thiện cảm với bạn, bạn không thể nào không cảm nhận được. Nếu bảo là không phát hiện ra, vậy thì chỉ có thể nói là vốn dĩ đã coi như không thấy.
***
Mấy ngày nay Phùng Mộ Huân không gọi điện cho Vu Sính Đình. Anh biết rằng mình không được quá nôn nóng, nhưng cũng không thể biệt tăm biệt tích, vậy thì sẽ bị cô quên mất. Nếu thường xuyên gọi điện cho cô, hoặc đến nhà họ Vu, thật chỉ sợ cô càng tránh xa anh hơn. Một người đàn ông muốn chinh phục một người phụ nữ, đương nhiên là muốn thu gọn được cả trái tim lẫn thể xác của nàng rồi.
Mấy hôm nay, quân đoàn bắt đầu đợt diễn tập. Lúc đảm nhiệm vị trí chỉ huy diễn tập ở quân khu Quảng Châu, cũng có đánh thắng vài trận, giờ được cử đến bộ tư lệnh, Phùng Mộ Huân càng nghiêm túc hơn. Đợt này, anh phải dùng bốn ngày mới phá được bộ chỉ huy đối phương, đem vinh quang về cho quân đoàn. Đây cũng là chiến thắng đầu tiên của anh sau khi về thành phố. Qua đại hội mừng công, anh mới có thời gian rảnh đến gặp Phùng Nghị.
“Tình hình công ty họ thế nào rồi?”
Phùng Nghị cười: “Không tệ đâu, nguồn khách giới thiệu cho bọn họ cũng rất ổn định. Liên tiếp mấy dự án mới được ủn đến luôn.”
Khóe miệng Phùng Mộ Huân khẽ nhếch lên thành một nụ cười, nhưng trong mắt lại là vẻ u trầm.
Lúc này, Phùng Nghị có vẻ không cam lòng: “Anh, anh định lúc nào mới đối phó với thằng nhãi này? Em phải cho nó biết tay mới được.”
Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cười lạnh một tiếng, híp mắt nhìn anh ta, giọng điệu như đang đùa cợt: “Ờ, cậu ra tay với Hứa Diễn Thần, sau đấy cô ấy sẽ một mực ở bên hắn, cùng hắn xây dựng lại từ đầu. Aiz...đúng là biện pháp hay.”
Phùng Nghị bị Phùng Mộ Huân châm chọc, câm nín một lúc lâu không nói gì. Lát sau, Phùng Mộ Huân lại nói: “Việc này không vội, cậu đừng có làm liều, bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook