Tử Nguỵ
-
C107: Cha đẻ của zippo
Hôm nay Nguỵ Triết Minh cũng bận rộn với công việc, Tử Hàn Tuyết ở lại chung cư của Cẩn Duệ Dung cả ngày để chơi với ‘bánh bao nhỏ’.
Thời gian xảy ra biến cố, cô gần như không gặp cậu nhóc, dù chỉ mới một tuổi nhưng ‘bánh bao nhỏ’ hiểu chuyện không quấy khóc đòi mẹ, ngoan ngoãn chơi cùng cô bảo mẫu.
Mang một tách trà hoa đậu biếc đến bên đầu giường, vừa nhâm nhi trà ấm vừa nhìn con ngủ ngon, Tử Hàn Tuyết thi thoảng nở nụ cười ấm áp, nhìn con ngủ mà lòng cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cùng thưởng thức trà ấm thì toàn thân quả rất thư thái dễ chịu.
…----------------…
Một tuần trôi qua, bất luận có vướng bận nhiều việc đến đâu đi chăng nữa, Tử Hàn Tuyết đều dành thời gian trong ngày cho ‘bánh bao nhỏ’. Cô luôn đối xử ôn hòa với cô bảo mẫu của ‘bánh bao nhỏ’, luôn suy nghĩ chu toàn cho cô bé ấy, lúc nào cũng thấu hiểu cho người khác, để đáp lại sự nhạy bén ấy, cô bảo mẫu luôn chăm sóc ‘bánh bao nhỏ’ như ruột thịt của mình để Tử Hàn Tuyết an tâm mà lo công việc.
…----------------…
Mười hai tháng bảy,
Từ cổng biệt thự Nguỵ Gia tới cửa lớn, hoa tươi nở rộ xếp ngay ngắn thành hai hàng, ở giữa là thảm đỏ trải dọc chu toàn để đón khách.
Một bữa tiệc xa hoa quý phái, Tử Hàn Tuyết mặc trên người chiếc váy dạ hội màu hồng phấn, không một chút bánh bèo mà ngược lại trông cô rất có khí thế ngút trời.
Tay trong tay cùng Nguỵ Triết Minh đạp trên thảm đỏ sải bước thẳng một đường từ ngoài cổng vào bên trong bữa tiệc.
Mỗi bước đi của cô đều có những ánh nhịn ái mộ của mọi người.
Phàm mỗi loại hoa sẽ mang bên mình một mùi hương và nhan sắc riêng, đáng tiếc Tử Hàn Tuyết chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm chúng, cô dị ứng phấn hoa, nếu đến gần sẽ nhảy mũi liên tục.
Hôm nay là sinh nhật của ngài chủ tịch Nguỵ Văn Châu, Nguỵ Triết Minh đã đứng ra tổ chức cho bố mình một bữa tiệc hoành tráng, các loại hoa hiện tại đều được bày hết bên trong bữa tiệc, mùi thơm ngào ngạt xông lên tứ phía khiến Tử Hàn Tuyết nhất thời có chút choáng váng.
Tuỳ tiện ngồi xuống một chiếc ghế sofa gần đó nghỉ ngơi, đưa mắt nhìn xung quanh mà thấy không gian nơi đây, người người đều lắc lư chuyển động như thể họ đang đứng trên một bàn xoay nhún nhảy.
Trong chốc lát, tất cả đã dừng lại, thực chất Tử Hàn Tuyết đã ổn hơn nên cô đã thấy mọi thứ trở lại bình thường.
Khách đến mỗi lúc một đông, Nguỵ Triết Minh thấy cô hơi mệt nên để cô ngồi tạm ở đó mà ra cửa phụ bố mình tiếp khách.
Ngồi không cũng tẻ nhạt, Tử Hàn Tuyết lấy điện thoại ra để chụp lại những bông hoa xinh đẹp ở xa xa. Xoay bên trái, lại tới bên phải, mọi góc độ đều được chưng bày các loại hoa tươi nở rộ, tiếc là khách quá đông nên không thể chụp một cách trọn vẹn được.
Ngay lúc đó, dàn nhạc trên sân khấu vang lên, rộn ràng hoan hỉ. Những vũ công mặc trên người bộ đồ bươm bướm đủ màu cũng từ bên trong yểu điệu uốn lượn bước từng bước nhảy điêu luyện, buổi trình diễn có lẽ đã bắt đầu.
Không thể bỏ lỡ, Tử Hàn Tuyết lại đưa điện thoại lên quay lại buổi trình diễn đặc sắc cũng như khung cảnh hiện tại.
Rời khỏi sân khấu, camera lại được cô khe khẽ di chuyển thấp xuống khán đài rồi dừng lại. Nhìn Nguỵ Triết Minh qua màn hình điện thoại, zoom lại gần rồi ngắm nghía thật lâu, anh khoác trên mình bộ vest đen sang trọng lịch lãm, đôi mày đen mắt sáng, khuôn mặt thanh nhã đang chăm chú thưởng thức buỗi trình diễn hoàn hảo do chính mình sắp xếp.
Zoom màn hình trở về ban đầu, chợt thấy một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn thẳng vào mình. Minh Nhược Y nhếch mép nở nụ cười gian xảo nhìn Tử Hàn Tuyết, ả mặt dày luồn tay xuống cầm lấy tay Nguỵ Triết Minh.
Tử Hàn Tuyết vẫn giữ chặt sắc thái thanh tịnh, không hề bị hành động của cô ta gây ảnh hưởng.
Phát hiện có người chạm vào mình, Nguỵ Triết Minh khẽ giật mình quay sang, ánh mắt anh dừng lại ở vị trí của Tử Hàn Tuyết vài giây. Thấy cô đang nhìn vào bàn tay mình không chớp mắt, anh chợt bừng tỉnh phát hiện ả Minh Nhược Y kia đang cố tình nắm tay anh, vội vàng hất ả ra nhưng không quá bất lịch sự, vì ít nhiều anh cũng là đàn ông, không thể trước mặt quan khách cự tuyệt với một cô gái như vậy.
Nguỵ Triết Minh mỉm cười dịu dàng với Tử Hàn Tuyết, cẩn thận khúm núm đi xuyên qua các quan khách đang xem buổi trình diễn để tiến về phía bạn gái mình.
Nguỵ Văn Châu cũng ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế bên cạnh, cách Tử Hàn Tuyết gần sải tay, sắc thái trang trọng, quay đầu sang thấy Nguỵ Triết Minh vừa đi tới ngồi cạnh Tử Hàn Tuyết thì khẽ mỉm cười một cách miễn cưỡng.
Minh Nhược Y từ lúc nào đã đứng bên cạnh Nguỵ Văn Châu, ả cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt không rời của Tử Hàn Tuyết và Nguỵ Triết Minh mặt mày nhăn như trái khổ qua, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt hằn lên những nếp nhăn sâu hoắm, chặt đến mức có thể kẹp chết một vài con ruồi muỗi có lẽ cũng không thành vấn đề.
Trong khoảng khắc đó, Minh Nhược Y ả thầm rủa Tử Hàn Tuyết là một con điếm mưu mô xảo quyệt, cô ta quyến rũ Hoàn Cẩn Nam để hắn bỏ mặc ả và con, chưa đủ mà còn dám thân mật với Nguỵ Triết Minh trước mặt ả, đàn ông xung quanh đây tại sao luôn đổ gục trước cô ta, đúng là một con điếm thâm độc, nhất định ả sẽ phải cho cô mất tất cả, Tử Hàn Tuyết có gì thì Minh Nhược Y chắc chắn sẽ cướp hết.
Tử Hàn Tuyết khẽ quay sang thơm nhẹ lên má Nguỵ Triết Minh một cái, cắt đứt những suy nghĩ trong đầu của ả mà chuyển sang phát hoả ra bên ngoài. Cố tình để ả mất kiềm chế mà đến gây sự, nhưng tiếc thật, ả còn khá tỉnh táo.
Nguỵ Văn Châu đưa mắt nhìn các quan khách đầy trong bữa tiệc, đưa tay vào túi quần lấy ra một điếu xì gà đưa lên miệng, hai bàn tay bỗng lúng túng chạm chạm khắp nơi trên người như thể muốn tìm gì đó, lão quay đầu nhỏ giọng hỏi Nguỵ Triết Minh,
“Cho bố xin chút lửa…”
Nguỵ Triết Minh buông nhẹ tay Tử Hàn Tuyết ra, lấy trong túi quần chiếc zippo anh vẫn hay mang theo bên mình như một chiếc bùa hộ mệnh, quay sang đưa bàn tay trắng trẻo thon dài của mình lên mồi thuốc cho bố, sau đó cất một giọng nói ôn hòa khe khẽ trách móc: “Con đã nói bố bao nhiêu lần rồi, bỏ thuốc đi, không tốt cho bệnh tim của bố.”
“Ái chà chà. Chẳng phải là vị khách VIP của tôi đây sao.?”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy ai đó cất lên, âm điệu nghe có phần nịnh hót.
Một người đàn ông trên người mặc một bộ vest ánh bạc cất bước đến gần Nguỵ Văn Châu, trong khoảnh khắc hiện rõ khí thế của một người quý tộc.
Nghe vậy, sắc mặt Nguỵ Văn Châu bỗng chốc đầy vui mừng, hân hoan, đứng lên bắt tay quý ông kia vừa nói: “Ôi trời, vinh hạnh cho tôi quá vinh hạnh cho tôi quá. Hôm nay được ngài Vis đây tới cùng chung vui quả là hoan hỉ, hoan hỉ.”
Quan khách nghe Nguỵ Văn Châu gọi đến tên của người này, không khỏi kinh ngạc, ai nấy nhao nhao nhìn chăm chú.
“Hả? Là ngài Vis sao?”
“Có thật ngài ấy xuất hiện ở đây không?”
“Tôi muốn được thấy ngài ấy bằng da bằng thịt.”
“Không thể ngờ hôm nay lại được gặp ngài ấy ở đây.”
“Làm ơn đi, hãy giúp tôi chụp cùng ngài ấy một tấm hình nào.”
Tử Hàn Tuyết nheo đôi mắt to tròn đảo quanh, bấu nhẹ tay áo Nguỵ Triết Minh kéo lại gần, ghé sát tai anh ta thì thầm hỏi: “Quý ông kia là ai vậy? Sao lại khiến mọi người ở đây bỏ qua phép tắc mà nhao nhao vây lấy vậy.?”
Nguỵ Triết Minh nhìn người đang bắt tay với bố mình, thần sắc không đổi, chỉ là sắc mặt bỗng tươi hơn, có vẻ là tự hào,
“Ông ấy là Vis Richard Louis, Công tước thứ 9 của nhà Vister, là một quý tộc người Anh, tỷ phú, doanh nhân và chủ sở hữu của Tập đoàn Vister. Sau khi ước tính tài sản của mình, ông ấy nghiễm nhiên trở thành người giàu nhất thế giới dưới bốn mươi tuổi. Nằm trong số tập đoàn bất động sản lớn nhất thế giới, bên cạnh đó còn là một nhà sản xuất điêu khắc đại tài, ông ấy thường sáng chế ra các siêu phẩm độc lạ mà cả thế giới chỉ có một vài món, muốn đặt ông ấy thiết kế riêng cho mình một món đồ theo yêu cầu thì rất khó khăn. Ông ấy là cha đẻ của những chiếc zippo mà anh đang sở hữu đó.”
Cha đẻ? Zippo sao?
Lời này vừa nói ra, như vừa cho Tử Hàn Tuyết một tia hi vọng nhỏ bé nào đó, cô đưa ánh mắt chuyển hướng sang ngài Vis, lo âu nghi ngại. Liệu cô kết thân với ông ấy sẽ biết được thông tin của chủ nhân sở hữu chiếc zippo mà cô đang giữ trong tay không?
Quả nhiên không còn ai quan tâm đến màn trình diễn đặc sắc kia nữa, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng mà ngài Vis đang đứng, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là sửng sốt đến ngây người.
Đứng trước một nam nhân từ trước đến giờ nổi tiếng về nhan sắc như ngài Vis, vậy mà Nguỵ Triết Minh đứng không quá gần cũng khiến nhan sắc của ngài ấy lu mờ.
“Trời! Đẹp trai dễ sợ!”
“Trông Ngài ấy cao quý vậy mà đứng bên cạnh chủ tịch của Nguỵ An vẫn còn thua xa nhỉ”
Một trong số những vị khách nữ đứng lẫn trong đám khách đông đúc gần cửa ra vào thốt lên ngưỡng mộ. Cô giơ cao chiếc điện thoại di động của mình để cố chụp cận gương mặt của ngài Vis.
Nhưng đâu đó thì lại có một gã đàn ông lạ mang nét mặt đầy ghen tức, lẩm bẩm nói với người phụ nữ trung niên đang đứng cạnh mình:
“Hắn có gì hay ho mà lúc nào cũng được các cô em thần tượng thế nhỉ?!”
Sự chú ý của mọi người một lần nữa lại đổ dồn về phía ngài Vis, ông ấy đang bị bao vây bởi một đám nhà báo, phóng viên cùng với các quan khách là người hâm mộ của ông ấy,
“Ngài Vis, nghe nói gần đây ngài mới lên ý tưởng cho một tác phẩm độc đáo mới, có đúng không?”
Thời gian xảy ra biến cố, cô gần như không gặp cậu nhóc, dù chỉ mới một tuổi nhưng ‘bánh bao nhỏ’ hiểu chuyện không quấy khóc đòi mẹ, ngoan ngoãn chơi cùng cô bảo mẫu.
Mang một tách trà hoa đậu biếc đến bên đầu giường, vừa nhâm nhi trà ấm vừa nhìn con ngủ ngon, Tử Hàn Tuyết thi thoảng nở nụ cười ấm áp, nhìn con ngủ mà lòng cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cùng thưởng thức trà ấm thì toàn thân quả rất thư thái dễ chịu.
…----------------…
Một tuần trôi qua, bất luận có vướng bận nhiều việc đến đâu đi chăng nữa, Tử Hàn Tuyết đều dành thời gian trong ngày cho ‘bánh bao nhỏ’. Cô luôn đối xử ôn hòa với cô bảo mẫu của ‘bánh bao nhỏ’, luôn suy nghĩ chu toàn cho cô bé ấy, lúc nào cũng thấu hiểu cho người khác, để đáp lại sự nhạy bén ấy, cô bảo mẫu luôn chăm sóc ‘bánh bao nhỏ’ như ruột thịt của mình để Tử Hàn Tuyết an tâm mà lo công việc.
…----------------…
Mười hai tháng bảy,
Từ cổng biệt thự Nguỵ Gia tới cửa lớn, hoa tươi nở rộ xếp ngay ngắn thành hai hàng, ở giữa là thảm đỏ trải dọc chu toàn để đón khách.
Một bữa tiệc xa hoa quý phái, Tử Hàn Tuyết mặc trên người chiếc váy dạ hội màu hồng phấn, không một chút bánh bèo mà ngược lại trông cô rất có khí thế ngút trời.
Tay trong tay cùng Nguỵ Triết Minh đạp trên thảm đỏ sải bước thẳng một đường từ ngoài cổng vào bên trong bữa tiệc.
Mỗi bước đi của cô đều có những ánh nhịn ái mộ của mọi người.
Phàm mỗi loại hoa sẽ mang bên mình một mùi hương và nhan sắc riêng, đáng tiếc Tử Hàn Tuyết chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm chúng, cô dị ứng phấn hoa, nếu đến gần sẽ nhảy mũi liên tục.
Hôm nay là sinh nhật của ngài chủ tịch Nguỵ Văn Châu, Nguỵ Triết Minh đã đứng ra tổ chức cho bố mình một bữa tiệc hoành tráng, các loại hoa hiện tại đều được bày hết bên trong bữa tiệc, mùi thơm ngào ngạt xông lên tứ phía khiến Tử Hàn Tuyết nhất thời có chút choáng váng.
Tuỳ tiện ngồi xuống một chiếc ghế sofa gần đó nghỉ ngơi, đưa mắt nhìn xung quanh mà thấy không gian nơi đây, người người đều lắc lư chuyển động như thể họ đang đứng trên một bàn xoay nhún nhảy.
Trong chốc lát, tất cả đã dừng lại, thực chất Tử Hàn Tuyết đã ổn hơn nên cô đã thấy mọi thứ trở lại bình thường.
Khách đến mỗi lúc một đông, Nguỵ Triết Minh thấy cô hơi mệt nên để cô ngồi tạm ở đó mà ra cửa phụ bố mình tiếp khách.
Ngồi không cũng tẻ nhạt, Tử Hàn Tuyết lấy điện thoại ra để chụp lại những bông hoa xinh đẹp ở xa xa. Xoay bên trái, lại tới bên phải, mọi góc độ đều được chưng bày các loại hoa tươi nở rộ, tiếc là khách quá đông nên không thể chụp một cách trọn vẹn được.
Ngay lúc đó, dàn nhạc trên sân khấu vang lên, rộn ràng hoan hỉ. Những vũ công mặc trên người bộ đồ bươm bướm đủ màu cũng từ bên trong yểu điệu uốn lượn bước từng bước nhảy điêu luyện, buổi trình diễn có lẽ đã bắt đầu.
Không thể bỏ lỡ, Tử Hàn Tuyết lại đưa điện thoại lên quay lại buổi trình diễn đặc sắc cũng như khung cảnh hiện tại.
Rời khỏi sân khấu, camera lại được cô khe khẽ di chuyển thấp xuống khán đài rồi dừng lại. Nhìn Nguỵ Triết Minh qua màn hình điện thoại, zoom lại gần rồi ngắm nghía thật lâu, anh khoác trên mình bộ vest đen sang trọng lịch lãm, đôi mày đen mắt sáng, khuôn mặt thanh nhã đang chăm chú thưởng thức buỗi trình diễn hoàn hảo do chính mình sắp xếp.
Zoom màn hình trở về ban đầu, chợt thấy một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn thẳng vào mình. Minh Nhược Y nhếch mép nở nụ cười gian xảo nhìn Tử Hàn Tuyết, ả mặt dày luồn tay xuống cầm lấy tay Nguỵ Triết Minh.
Tử Hàn Tuyết vẫn giữ chặt sắc thái thanh tịnh, không hề bị hành động của cô ta gây ảnh hưởng.
Phát hiện có người chạm vào mình, Nguỵ Triết Minh khẽ giật mình quay sang, ánh mắt anh dừng lại ở vị trí của Tử Hàn Tuyết vài giây. Thấy cô đang nhìn vào bàn tay mình không chớp mắt, anh chợt bừng tỉnh phát hiện ả Minh Nhược Y kia đang cố tình nắm tay anh, vội vàng hất ả ra nhưng không quá bất lịch sự, vì ít nhiều anh cũng là đàn ông, không thể trước mặt quan khách cự tuyệt với một cô gái như vậy.
Nguỵ Triết Minh mỉm cười dịu dàng với Tử Hàn Tuyết, cẩn thận khúm núm đi xuyên qua các quan khách đang xem buổi trình diễn để tiến về phía bạn gái mình.
Nguỵ Văn Châu cũng ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế bên cạnh, cách Tử Hàn Tuyết gần sải tay, sắc thái trang trọng, quay đầu sang thấy Nguỵ Triết Minh vừa đi tới ngồi cạnh Tử Hàn Tuyết thì khẽ mỉm cười một cách miễn cưỡng.
Minh Nhược Y từ lúc nào đã đứng bên cạnh Nguỵ Văn Châu, ả cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt không rời của Tử Hàn Tuyết và Nguỵ Triết Minh mặt mày nhăn như trái khổ qua, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt hằn lên những nếp nhăn sâu hoắm, chặt đến mức có thể kẹp chết một vài con ruồi muỗi có lẽ cũng không thành vấn đề.
Trong khoảng khắc đó, Minh Nhược Y ả thầm rủa Tử Hàn Tuyết là một con điếm mưu mô xảo quyệt, cô ta quyến rũ Hoàn Cẩn Nam để hắn bỏ mặc ả và con, chưa đủ mà còn dám thân mật với Nguỵ Triết Minh trước mặt ả, đàn ông xung quanh đây tại sao luôn đổ gục trước cô ta, đúng là một con điếm thâm độc, nhất định ả sẽ phải cho cô mất tất cả, Tử Hàn Tuyết có gì thì Minh Nhược Y chắc chắn sẽ cướp hết.
Tử Hàn Tuyết khẽ quay sang thơm nhẹ lên má Nguỵ Triết Minh một cái, cắt đứt những suy nghĩ trong đầu của ả mà chuyển sang phát hoả ra bên ngoài. Cố tình để ả mất kiềm chế mà đến gây sự, nhưng tiếc thật, ả còn khá tỉnh táo.
Nguỵ Văn Châu đưa mắt nhìn các quan khách đầy trong bữa tiệc, đưa tay vào túi quần lấy ra một điếu xì gà đưa lên miệng, hai bàn tay bỗng lúng túng chạm chạm khắp nơi trên người như thể muốn tìm gì đó, lão quay đầu nhỏ giọng hỏi Nguỵ Triết Minh,
“Cho bố xin chút lửa…”
Nguỵ Triết Minh buông nhẹ tay Tử Hàn Tuyết ra, lấy trong túi quần chiếc zippo anh vẫn hay mang theo bên mình như một chiếc bùa hộ mệnh, quay sang đưa bàn tay trắng trẻo thon dài của mình lên mồi thuốc cho bố, sau đó cất một giọng nói ôn hòa khe khẽ trách móc: “Con đã nói bố bao nhiêu lần rồi, bỏ thuốc đi, không tốt cho bệnh tim của bố.”
“Ái chà chà. Chẳng phải là vị khách VIP của tôi đây sao.?”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy ai đó cất lên, âm điệu nghe có phần nịnh hót.
Một người đàn ông trên người mặc một bộ vest ánh bạc cất bước đến gần Nguỵ Văn Châu, trong khoảnh khắc hiện rõ khí thế của một người quý tộc.
Nghe vậy, sắc mặt Nguỵ Văn Châu bỗng chốc đầy vui mừng, hân hoan, đứng lên bắt tay quý ông kia vừa nói: “Ôi trời, vinh hạnh cho tôi quá vinh hạnh cho tôi quá. Hôm nay được ngài Vis đây tới cùng chung vui quả là hoan hỉ, hoan hỉ.”
Quan khách nghe Nguỵ Văn Châu gọi đến tên của người này, không khỏi kinh ngạc, ai nấy nhao nhao nhìn chăm chú.
“Hả? Là ngài Vis sao?”
“Có thật ngài ấy xuất hiện ở đây không?”
“Tôi muốn được thấy ngài ấy bằng da bằng thịt.”
“Không thể ngờ hôm nay lại được gặp ngài ấy ở đây.”
“Làm ơn đi, hãy giúp tôi chụp cùng ngài ấy một tấm hình nào.”
Tử Hàn Tuyết nheo đôi mắt to tròn đảo quanh, bấu nhẹ tay áo Nguỵ Triết Minh kéo lại gần, ghé sát tai anh ta thì thầm hỏi: “Quý ông kia là ai vậy? Sao lại khiến mọi người ở đây bỏ qua phép tắc mà nhao nhao vây lấy vậy.?”
Nguỵ Triết Minh nhìn người đang bắt tay với bố mình, thần sắc không đổi, chỉ là sắc mặt bỗng tươi hơn, có vẻ là tự hào,
“Ông ấy là Vis Richard Louis, Công tước thứ 9 của nhà Vister, là một quý tộc người Anh, tỷ phú, doanh nhân và chủ sở hữu của Tập đoàn Vister. Sau khi ước tính tài sản của mình, ông ấy nghiễm nhiên trở thành người giàu nhất thế giới dưới bốn mươi tuổi. Nằm trong số tập đoàn bất động sản lớn nhất thế giới, bên cạnh đó còn là một nhà sản xuất điêu khắc đại tài, ông ấy thường sáng chế ra các siêu phẩm độc lạ mà cả thế giới chỉ có một vài món, muốn đặt ông ấy thiết kế riêng cho mình một món đồ theo yêu cầu thì rất khó khăn. Ông ấy là cha đẻ của những chiếc zippo mà anh đang sở hữu đó.”
Cha đẻ? Zippo sao?
Lời này vừa nói ra, như vừa cho Tử Hàn Tuyết một tia hi vọng nhỏ bé nào đó, cô đưa ánh mắt chuyển hướng sang ngài Vis, lo âu nghi ngại. Liệu cô kết thân với ông ấy sẽ biết được thông tin của chủ nhân sở hữu chiếc zippo mà cô đang giữ trong tay không?
Quả nhiên không còn ai quan tâm đến màn trình diễn đặc sắc kia nữa, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng mà ngài Vis đang đứng, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là sửng sốt đến ngây người.
Đứng trước một nam nhân từ trước đến giờ nổi tiếng về nhan sắc như ngài Vis, vậy mà Nguỵ Triết Minh đứng không quá gần cũng khiến nhan sắc của ngài ấy lu mờ.
“Trời! Đẹp trai dễ sợ!”
“Trông Ngài ấy cao quý vậy mà đứng bên cạnh chủ tịch của Nguỵ An vẫn còn thua xa nhỉ”
Một trong số những vị khách nữ đứng lẫn trong đám khách đông đúc gần cửa ra vào thốt lên ngưỡng mộ. Cô giơ cao chiếc điện thoại di động của mình để cố chụp cận gương mặt của ngài Vis.
Nhưng đâu đó thì lại có một gã đàn ông lạ mang nét mặt đầy ghen tức, lẩm bẩm nói với người phụ nữ trung niên đang đứng cạnh mình:
“Hắn có gì hay ho mà lúc nào cũng được các cô em thần tượng thế nhỉ?!”
Sự chú ý của mọi người một lần nữa lại đổ dồn về phía ngài Vis, ông ấy đang bị bao vây bởi một đám nhà báo, phóng viên cùng với các quan khách là người hâm mộ của ông ấy,
“Ngài Vis, nghe nói gần đây ngài mới lên ý tưởng cho một tác phẩm độc đáo mới, có đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook