Mộc Tử Duy tưởng mình nghe lầm hoặc nghĩ nhầm rồi. Lăng Á nói ‘người của tôi’ có phải ý là ‘bạn của tôi’ không?
Nhớ đến ngày trước ở ký túc xá, ngày đầu tiên Tần Cáp đã quen thuộc với cậu, ôm vai cậu như thể đại gia rồi tuyên bố “Sau này cậu ấy sẽ là người của tôi, sau này các cậu không được bắt nạt cậu ấy đâu đấy”, Mộc Tử Duy càng chắc chắn với suy nghĩ ấy hơn.
“… Quan hệ hiện giờ của hai người thật tốt.” Mộc Tử Duy nghĩ một lúc lâu, gượng gạo nói.
Tần Cáp vừa nghe câu ‘người của tôi’ kia, tâm tình đã kích động vô cùng, cho rằng Mộc Tử Duy cũng biết nên cũng không che giấu nữa, hai mắt rạng rỡ nói: “Sau này còn tốt hơn nữa.”
Giọng điệu không thể nói xen vào làm Mộc Tử Duy không ngừng gật đầu, gật xong mới thấy là lạ chỗ nào đó.
Nhìn ánh mắt Tần Cáp kích động khác thường, thậm chí còn có chút cử chỉ điên rồ, Mộc Tử Duy thấy sợ hãi, ánh mắt theo bản năng tuần tra qua lại như con thoi, khi nhìn đến Quan Chước đã đi vào từ lúc nào thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Cáp cũng thuận thế nhìn theo ánh mắt cậu, nói tiếp: “Mặc dù bây giờ không được như cậu và Quan Chước, nhưng…. ừ thì sau này nhất định sẽ tốt hơn cả các cậu.” Nói xong còn ngượng ngùng gãi đầu một cái.
“Tại sao lại phải so sánh với họ?” Giọng Lăng Á không vui.
“Tôi không nhìn ra họ có gì tốt cả.”
“Ừ, không thể so, không thể so được.”
Tần Cáp lập tức nịnh nọt nói.
Mộc Tử Duy nhìn ánh mắt của hắn như thể đang nhìn một con chó cỡ lớn bị thuần hóa vậy.
Tuy quan hệ của hai người đã không còn rõ ràng nữa, nhưng Mộc Tử Duy vẫn không dám tin, do dự một chút, kề tai nói nhỏ với Tần Cáp: “Hai người… thực sự…”
Tần Cáp lại không hề kiêng dè, lớn giọng nói: “Chúng tôi đã ở cùng nhau.” Nói xong, nhìn Lăng Á như thể lấy lòng.
Dường như Lăng Á cũng không quen ánh mắt nóng cháy của Tần Cáp cho lắm nên quay đầu đi. Tuy biểu cảm vẫn lạnh lùng nhưng cũng đã gật đầu.
Nhìn Tần Cáp mặt đầy si mê “cậu xem, cậu xem, y thừa nhận rồi”, tuy cảm thấy thiếu lễ phép với anh bạn, nhưng Mộc Tử Duy cảm thấy mất mặt thật sự.
Tần Cáp mở to mắt nhìn Mộc Tử Duy hồi lâu, chờ cậu nói gì đó, nhưng không thể đợi được nên sốt ruột lặp lại lần nữa: “Chúng tôi thực sự đã ở cùng nhau.”
Mộc Tử Duy trợn mắt nhìn: “Tôi biết rồi.”
Tần Cáp nhìn cậu chằm chằm: “Vậy sao cậu không biểu lộ gì đó?”
Mộc Tử Duy ngẫm nghĩ, rút ví tiền ra, lại gập lại: “Qùa cưới đến lúc kết hôn mới đưa.” Dừng một chút, “Lúc sinh con và đầy tháng cũng thế.”
Tần Cáp chán nản: “Cậu mới sinh con! Tôi cũng không phải hỏi quà cưới, chúc mừng, dù sao cậu cũng nên chúc mừng chứ!”
Mộc Tử Duy: “À, chúc mừng anh.”
Tần Cáp: “…”
Tần Cáp thở dài, thôi thì dù sao cũng không phải lần đầu bị mầm đậu làm tức nghẹn. Nói thật, hắn có rất nhiều điều muốn nói với Mộc Tử Duy. Tuy hôm nay Lăng Á đã cho hắn rất nhiều niềm vui, nhưng cũng như một kẻ nghèo hèn tay trắng đột nhiên trúng xổ số trăm vạn, sau khi vui mừng thì càng cảm thấy lo lắng hơn.
Hắn không lo mình đang nằm mơ, bởi vì sau khi tỉnh lại, hắn đã nhéo mình vô số lần. Hắn sợ Lăng Á cũng không thích hắn.
Lăng Á ở với hắn chỉ là phụ trách, chứ không phải thích hắn.
Chỉ là nghĩ thế thôi, hắn liền cảm thấy hành vi ngày hôm qua của mình rất thấp kém.
Nhưng hắn ngàn chờ vạn chờ cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, hắn thực sự không muốn buông tha.
“Anh Tần, anh sao thế?” Mộc Tử Duy thấy hắn cứ muốn nói lại thôi liền hỏi.
“Không, không có gì.” Tần Cáp lắc đầu. Hiện giờ người ta đã tu thành chính quả, hắn cần gì phải làm người ta thêm ngột ngạt.
Mộc Tử Duy sững sờ nhìn hắn.
“Đã nói không sao rồi mà!” Tần Cáp nhịn không được đẩy cậu. “Không phải cậu còn bận đi làm giấy tờ sao? Nhanh đi nhanh đi! Ở đây phiền muốn chết!” Cứ như vậy, Mộc Tử Duy bị đẩy ra ngoài.
“Đó là quán của chúng ta mà.” Mộc Tử Duy đi thật xa mới nhớ ra.
Quan Chước xoa đầu cậu, nhìn hai má bành bạnh ra vẻ nghiêm túc của cậu, cảm thấy đáng yêu vô cùng.
“Quan Chước, anh cũng không giúp em.” Mộc Tử Duy ngửa đầu nhìn anh, giọng nói không có mấy phần tức giận mà như thể làm nũng.
“Vậy em muốn anh giúp em thế nào? Giúp em đá Tần Cáp ra? Nói vậy em sẽ càng giận anh hơn đi?
“Ừ…” Mộc Tử Duy nghĩ thấy cũng đúng, hôm nay Tần Cáp còn nói hắn từng bị ngất. Nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Vậy anh cũng phải giúp em.”
Quan Chước bị dáng vẻ chẳng mấy khi lên cơn tùy hứng của cậu làm trái tim run rẩy, nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Chúng ta trừ tiền lương của hắn.”
“Ừ!” Mộc Tử Duy cười tươi, lát sau lại thận trọng nói: “Thôi thì trừ in ít vậy.” Cậu rất lo Tần Cáp theo Lăng Á sẽ không ăn nổi cơm.
Nói thật, chuyện Tần Cáp và Lăng Á tuy không thể tưởng được, nhưng cậu cũng không phải không thể tiếp nhận, có điều cậu sợ Tần Cáp bị ức hiếp. Mà Mộc Tử Duy thấy lạ nhất là: “Anh bảo sao tự dưng Lăng Á lại chịu tiếp nhận anh Tần? Không phải y ghét đồng tính luyến ái lắm sao?”
“Tần Cáp được như nguyện là được rồi đúng không? Cần gì lo Lăng Á nghĩ thế nào.” Quan Chước cũng không để tâm chuyện người khác cho lắm.
Mộc Tử Duy lo lắng nói: “Nhưng hình như anh Tần cũng không vui lắm.”
“Cầu người được người, có gì mà không vui.” Quan Chước dừng bước lại. Hôm nay thời tiết nắng ráo hiếm thấy, bầu trời xanh biếc như vừa được gột rửa làm cả thế giới trở nên rạng rỡ hơn không ít.
“Nói cho cùng, chúng ta chỉ là bạn của hắn, có trắc trở gì chúng ta giúp hắn cũng được, nhưng đường chỉ có thể để hắn tự đi.”
Mộc Tử Duy ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, dù sao Tần Cáp thích Lăng Á lâu như vậy, dù bảo hắn không nên ở cùng Lăng Á, hắn cũng sẽ không nghe theo đâu.
Quan Chước tiếp tục nói: “Hơn nữa, anh nghĩ Lăng Á cũng không phải kiểu người lấy tình cảm làm trò đùa đâu. Cho nên, không cần lo lắng.”
“Dạ.” Mộc Tử Duy tỉnh tỉnh mê mê gật đầu. “Vậy sau này nếu họ… chúng ta hãy đệ anh Tần ở trong quán được không”
Không nói hai chữ ‘chia tay’ ra khỏi miệng, là sợ mình miệng quạ đen. Nhưng dù sao đi nữa, vẫn phải giữ lại đường lui cho Tần Cáp.
“Được, em nói gì cũng được.” Quan Chước cưng chiều nhìn chăm chú cậu, ánh mắt dịu dàng như chảy nước.
Anh nghĩ, dù sao Mộc Tử Duy nói gì với anh, có lẽ anh cũng chỉ có nước nói ‘được’.
Trên đời này rồi cũng sẽ có một người khắc bạn, dù người ấy nói gì bạn cũng sẽ nói tốt, nói được, người ấy có bất kỳ yêu cầu gì bạn cũng đều đồng ý cả.
Bạn hiểu người ấy là người khắc bạn trong đời cũng được, mà hiểu thành điều luyến tiếc nhất trong đời bạn cũng được.
Dù sao đi nữa, có thể gặp được người ấy, đó đã là may mắn lớn nhất cuộc đời này rồi.
><><><
Nhớ đến ngày trước ở ký túc xá, ngày đầu tiên Tần Cáp đã quen thuộc với cậu, ôm vai cậu như thể đại gia rồi tuyên bố “Sau này cậu ấy sẽ là người của tôi, sau này các cậu không được bắt nạt cậu ấy đâu đấy”, Mộc Tử Duy càng chắc chắn với suy nghĩ ấy hơn.
“… Quan hệ hiện giờ của hai người thật tốt.” Mộc Tử Duy nghĩ một lúc lâu, gượng gạo nói.
Tần Cáp vừa nghe câu ‘người của tôi’ kia, tâm tình đã kích động vô cùng, cho rằng Mộc Tử Duy cũng biết nên cũng không che giấu nữa, hai mắt rạng rỡ nói: “Sau này còn tốt hơn nữa.”
Giọng điệu không thể nói xen vào làm Mộc Tử Duy không ngừng gật đầu, gật xong mới thấy là lạ chỗ nào đó.
Nhìn ánh mắt Tần Cáp kích động khác thường, thậm chí còn có chút cử chỉ điên rồ, Mộc Tử Duy thấy sợ hãi, ánh mắt theo bản năng tuần tra qua lại như con thoi, khi nhìn đến Quan Chước đã đi vào từ lúc nào thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Cáp cũng thuận thế nhìn theo ánh mắt cậu, nói tiếp: “Mặc dù bây giờ không được như cậu và Quan Chước, nhưng…. ừ thì sau này nhất định sẽ tốt hơn cả các cậu.” Nói xong còn ngượng ngùng gãi đầu một cái.
“Tại sao lại phải so sánh với họ?” Giọng Lăng Á không vui.
“Tôi không nhìn ra họ có gì tốt cả.”
“Ừ, không thể so, không thể so được.”
Tần Cáp lập tức nịnh nọt nói.
Mộc Tử Duy nhìn ánh mắt của hắn như thể đang nhìn một con chó cỡ lớn bị thuần hóa vậy.
Tuy quan hệ của hai người đã không còn rõ ràng nữa, nhưng Mộc Tử Duy vẫn không dám tin, do dự một chút, kề tai nói nhỏ với Tần Cáp: “Hai người… thực sự…”
Tần Cáp lại không hề kiêng dè, lớn giọng nói: “Chúng tôi đã ở cùng nhau.” Nói xong, nhìn Lăng Á như thể lấy lòng.
Dường như Lăng Á cũng không quen ánh mắt nóng cháy của Tần Cáp cho lắm nên quay đầu đi. Tuy biểu cảm vẫn lạnh lùng nhưng cũng đã gật đầu.
Nhìn Tần Cáp mặt đầy si mê “cậu xem, cậu xem, y thừa nhận rồi”, tuy cảm thấy thiếu lễ phép với anh bạn, nhưng Mộc Tử Duy cảm thấy mất mặt thật sự.
Tần Cáp mở to mắt nhìn Mộc Tử Duy hồi lâu, chờ cậu nói gì đó, nhưng không thể đợi được nên sốt ruột lặp lại lần nữa: “Chúng tôi thực sự đã ở cùng nhau.”
Mộc Tử Duy trợn mắt nhìn: “Tôi biết rồi.”
Tần Cáp nhìn cậu chằm chằm: “Vậy sao cậu không biểu lộ gì đó?”
Mộc Tử Duy ngẫm nghĩ, rút ví tiền ra, lại gập lại: “Qùa cưới đến lúc kết hôn mới đưa.” Dừng một chút, “Lúc sinh con và đầy tháng cũng thế.”
Tần Cáp chán nản: “Cậu mới sinh con! Tôi cũng không phải hỏi quà cưới, chúc mừng, dù sao cậu cũng nên chúc mừng chứ!”
Mộc Tử Duy: “À, chúc mừng anh.”
Tần Cáp: “…”
Tần Cáp thở dài, thôi thì dù sao cũng không phải lần đầu bị mầm đậu làm tức nghẹn. Nói thật, hắn có rất nhiều điều muốn nói với Mộc Tử Duy. Tuy hôm nay Lăng Á đã cho hắn rất nhiều niềm vui, nhưng cũng như một kẻ nghèo hèn tay trắng đột nhiên trúng xổ số trăm vạn, sau khi vui mừng thì càng cảm thấy lo lắng hơn.
Hắn không lo mình đang nằm mơ, bởi vì sau khi tỉnh lại, hắn đã nhéo mình vô số lần. Hắn sợ Lăng Á cũng không thích hắn.
Lăng Á ở với hắn chỉ là phụ trách, chứ không phải thích hắn.
Chỉ là nghĩ thế thôi, hắn liền cảm thấy hành vi ngày hôm qua của mình rất thấp kém.
Nhưng hắn ngàn chờ vạn chờ cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, hắn thực sự không muốn buông tha.
“Anh Tần, anh sao thế?” Mộc Tử Duy thấy hắn cứ muốn nói lại thôi liền hỏi.
“Không, không có gì.” Tần Cáp lắc đầu. Hiện giờ người ta đã tu thành chính quả, hắn cần gì phải làm người ta thêm ngột ngạt.
Mộc Tử Duy sững sờ nhìn hắn.
“Đã nói không sao rồi mà!” Tần Cáp nhịn không được đẩy cậu. “Không phải cậu còn bận đi làm giấy tờ sao? Nhanh đi nhanh đi! Ở đây phiền muốn chết!” Cứ như vậy, Mộc Tử Duy bị đẩy ra ngoài.
“Đó là quán của chúng ta mà.” Mộc Tử Duy đi thật xa mới nhớ ra.
Quan Chước xoa đầu cậu, nhìn hai má bành bạnh ra vẻ nghiêm túc của cậu, cảm thấy đáng yêu vô cùng.
“Quan Chước, anh cũng không giúp em.” Mộc Tử Duy ngửa đầu nhìn anh, giọng nói không có mấy phần tức giận mà như thể làm nũng.
“Vậy em muốn anh giúp em thế nào? Giúp em đá Tần Cáp ra? Nói vậy em sẽ càng giận anh hơn đi?
“Ừ…” Mộc Tử Duy nghĩ thấy cũng đúng, hôm nay Tần Cáp còn nói hắn từng bị ngất. Nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Vậy anh cũng phải giúp em.”
Quan Chước bị dáng vẻ chẳng mấy khi lên cơn tùy hứng của cậu làm trái tim run rẩy, nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Chúng ta trừ tiền lương của hắn.”
“Ừ!” Mộc Tử Duy cười tươi, lát sau lại thận trọng nói: “Thôi thì trừ in ít vậy.” Cậu rất lo Tần Cáp theo Lăng Á sẽ không ăn nổi cơm.
Nói thật, chuyện Tần Cáp và Lăng Á tuy không thể tưởng được, nhưng cậu cũng không phải không thể tiếp nhận, có điều cậu sợ Tần Cáp bị ức hiếp. Mà Mộc Tử Duy thấy lạ nhất là: “Anh bảo sao tự dưng Lăng Á lại chịu tiếp nhận anh Tần? Không phải y ghét đồng tính luyến ái lắm sao?”
“Tần Cáp được như nguyện là được rồi đúng không? Cần gì lo Lăng Á nghĩ thế nào.” Quan Chước cũng không để tâm chuyện người khác cho lắm.
Mộc Tử Duy lo lắng nói: “Nhưng hình như anh Tần cũng không vui lắm.”
“Cầu người được người, có gì mà không vui.” Quan Chước dừng bước lại. Hôm nay thời tiết nắng ráo hiếm thấy, bầu trời xanh biếc như vừa được gột rửa làm cả thế giới trở nên rạng rỡ hơn không ít.
“Nói cho cùng, chúng ta chỉ là bạn của hắn, có trắc trở gì chúng ta giúp hắn cũng được, nhưng đường chỉ có thể để hắn tự đi.”
Mộc Tử Duy ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, dù sao Tần Cáp thích Lăng Á lâu như vậy, dù bảo hắn không nên ở cùng Lăng Á, hắn cũng sẽ không nghe theo đâu.
Quan Chước tiếp tục nói: “Hơn nữa, anh nghĩ Lăng Á cũng không phải kiểu người lấy tình cảm làm trò đùa đâu. Cho nên, không cần lo lắng.”
“Dạ.” Mộc Tử Duy tỉnh tỉnh mê mê gật đầu. “Vậy sau này nếu họ… chúng ta hãy đệ anh Tần ở trong quán được không”
Không nói hai chữ ‘chia tay’ ra khỏi miệng, là sợ mình miệng quạ đen. Nhưng dù sao đi nữa, vẫn phải giữ lại đường lui cho Tần Cáp.
“Được, em nói gì cũng được.” Quan Chước cưng chiều nhìn chăm chú cậu, ánh mắt dịu dàng như chảy nước.
Anh nghĩ, dù sao Mộc Tử Duy nói gì với anh, có lẽ anh cũng chỉ có nước nói ‘được’.
Trên đời này rồi cũng sẽ có một người khắc bạn, dù người ấy nói gì bạn cũng sẽ nói tốt, nói được, người ấy có bất kỳ yêu cầu gì bạn cũng đều đồng ý cả.
Bạn hiểu người ấy là người khắc bạn trong đời cũng được, mà hiểu thành điều luyến tiếc nhất trong đời bạn cũng được.
Dù sao đi nữa, có thể gặp được người ấy, đó đã là may mắn lớn nhất cuộc đời này rồi.
><><><
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook