Từ Một Tin ‘Tìm Bạn Trăm Năm’ Trở Thành ‘Vợ’ Người
-
Chương 8: Nói bậy! Quan Quan là tuổi mèo!
“Quan Quan có muốn đi siêu thị không?” Mộc Tử Duy đi tới cửa mới nhớ ra, quay đầu hỏi Quan Quan.”
“Dạ.” Quan Quan đi chầm chậm tới, có vẻ không muốn lắm. Nhưng, giầy đã đổi từ lúc nào vậy?
Vì vậy, Quan Chước dắt Quan Quan, Quan Quan dắt Mộc Tử Duy, ba người cùng nhau đi về phía siêu thị.
Mộc Tử Duy đi siêu thị mua thức ăn, Quan Chước muốn đi mua một vài thứ đồ dùng sinh hoạt, chẳng hạn như dép lê cho Mộc Tử Duy, còn về Quan Quan… Người lớn dạo siêu thị, trẻ con sẽ luôn muốn đi theo, tuy rằng Quan Quan sẽ không thừa nhận đâu.
Bình thường người tới siêu thị toàn là các bà các mẹ, còn có một nhà ba người, như bọn Mộc Tử Duy, hai người đàn ông dắt một đứa trẻ, làm không ít người chú ý tới. Thế mà ba đương sự hoàn toàn không phát hiện ra.
Quan Chước lấy dép lê xong, đứng ở bên giá treo bàn chải đánh răng.
“Làm sao vậy?” Mộc Tử Duy ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Quan Quan hình như nên đổi bàn chải đánh răng rồi.”
“Đổi bàn chải đánh răng?” Quan Quan cau lông mày, bĩu môi, “Cháu thích bàn chải đánh răng bây giờ cơ.”
“Vậy mua chiếc y hệt vậy.” Quan Chước lấy ra một chiếc bàn chải màu lam, ném vào trong xe đẩy nhỏ.
Mộc Tử Duy thấy Quan Chước vẫn chưa đẩy xe đi, hỏi: “Còn muốn mua bàn chải đánh răng nữa à?”
“Ừ.” Quan Chước suy nghĩ một chút, cúi đầu hỏi: “Cậu muốn ở nhà tôi không?”
“Hả?” Mộc Tử Duy bị dọa sợ, mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn Quan Chước trở nên kỳ quái.
Tình tiết này… giống như trong truyện tranh đọc hôm qua ấy….
“Nếu mưa to như hôm trước, cậu vẫn cứ ở lại nhà tôi qua đêm là được.”
“Ừ.” Chính xác, đội mưa to về nhà, cho dù che ô thì quần áo vẫn bị ướt hơn nửa, giống như tối hôm trước vậy.
“Thế cậu tự chọn bàn chải đánh răng đi.”
“Ừa.” Mộc Tử Duy tiện tay chọn một chiếc màu vàng, trên mặt còn hơi nóng.
Qủa nhiên không nên lướt qua cái tieba kỳ lạ kia. Hại cậu nghĩ tới một vài thứ không gay go.
Nhưng lời Quan Chước vừa nói… thật giống với truyện tranh kia…. Hơn nữa nội dung sau đó hình như là….
Mộc Tử Duy lắc đầu, quả nhiên không nên xem thứ ấy, hại cậu nghĩ càng ngày càng vẩn vơ.
Quan Chước lại cùng Mộc Tử Duy chọn khăn mặt, sau đó chỉ về phía trước, nói: “Vậy có cần mua áo ngủ không?”
“Ế, không cần. Tôi có thể mang từ nhà đi.” Dừng một chút, do dự, nói: “Thực ra, mùa hè tôi ngủ không mặc quần áo, cho nên không cần áo ngủ.”
“Anh lùn không mặc quần áo, xấu hổ ê ê!” Quan Quan lêu lêu trêu Mộc Tử Duy.
Quan Chước không nói gì, chỉ nhìn chiếc áo ngủ hình spongebob mặc quần hình vuông cách đó không xa, thầm thấy hơi tiếc. Tuy rằng chính hắn cũng không rõ mình tiếc cái gì.
Nhưng, tuy áo ngủ không mua được, nhưng mua tạp dề cũng được.
Tạp dề là do Quan Quan chọn. Phần dưới là vàng trắng kẻ ca rô, dây thắt màu vàng nhạt, trước ngực là hình đầu con gấu màu nâu nhạt.
“Quan Quan thích gấu sao?” Mộc Tử Duy nhìn chiếc tạp dề dễ thương ấy, trông được đấy.
Quan Quan nhăn mặt: “Đây không phải mèo sao?”
“Lỗ tai tròn là gấu.” Mộc Tử Duy chỉ vào lỗ tai gấu nói. “Mèo có tai nhọn, còn có ria mép.”
Quan Quan mất cả hứng. Quan Chước yên lặng bỏ tạp dề vào xe đẩy.
Sau đó ba người lại đi tới khu thực phẩm.
“Buổi chiều Quan Quan muốn ăn gì?”
“Ăn cá.”
“Đã ăn cá nhiều ngày rồi.” Mộc Tử Duy phát hiện Quan Quan rất cố chấp với cá, mấy ngày nay toàn ăn cá luộc, cá nấu dưa, cá hấp, cá rán, đã ăn hết bao lần vẫn chưa chán.
“Quan Quan vẫn rất thích cá.” Quan Chước ở bên mở miệng.
Mộc Tử Duy nhớ tới chiếc tạp dề vừa rồi, ngồi xổm người xuống nói với Quan Quan: “Chỉ có mèo mới thích ăn cá nha.”
“Cho nên Quan Quan tuổi mèo a.” Quan Quan nghiêm trang trả lời, vẻ mặt ấy không có ý nói đùa tẹo nào hết.
Mộc Tử Duy ngẩng đầu lên nhìn Quan Chước: “Quan Quan mấy tuổi rồi?”
Quan Chước: “4 tuổi.”
Mộc Tử Duy suy nghĩ một chút, lưỡng lự nói: “Vậy em chắc là tuổi chuột, mèo là phải ăn chuột chứ.”
“Anh nói bậy!” Quan Quan dẩu môi, “Quan Quan chính là tuổi mèo, mèo mới ăn cá, còn uống sữa bò nữa.”
“Nhưng em thực sự là tuổi chuột, mèo không nằm trong 12 con giáp.” (bên trung quốc, mão là thỏ) Mộc Tử Duy về một phương diện nào đó cũng rất cố chấp.
Quan Quan bực muốn khóc: “Anh nói lung tung, Quan Quan tuổi mèo.”
Quan Chước đành phải chen vào, cũng ngồi xổm người xuống, dỗ Quan Quan: “Mèo đúng là không nằm trong 12 con giáp, nhưng Quan Quan không giống người khác, Quan Quan có thể tuổi mèo.”
Quan Quan được ủng hộ, lời nói cũng kiên cường hơn: “Quan Quan chính là tuổi mèo! Anh lùn mới tuổi chuột!”
“Không phải chuột, là dê.” Mộc Tử Duy sửa đúng lại.
Quan Chước nghi hoặc nói: “Cậu không phải 22 tuổi sao?” Nếu hắn nhớ không sai, 22 tuổi phải là ngựa mới đúng.
“22 là tuổi mụ.” Mộc Tử Duy nghiêng đầu hỏi Quan Chước: “Anh biết tuổi tôi sao?”, “Đều ngồi xổm nên chiều cao không rõ, không cần ngẩng đầu, thật tốt.”
“Tiểu Cẩn nói với tôi rồi, còn có tin ‘tìm bạn trăm năm’ của cậu nữa.”
“Hở?” Mộc Tử Duy mở to hai mắt.
“Tiểu Cẩn thấy tin ‘tìm bạn trăm năm’ của cậu mới giới thiệu cho tôi.” Quan Chước ngừng lại, “Ý tôi là giới thiệu cậu đến nhà tôi làm đầu bếp.”
“…Ừa.” Mộc Tử Duy sờ mũi, không hiểu sao cứ thấy xấu hổ.
Cũng may Quan Chước không hỏi cậu vì sao phải gửi tin ‘tìm bạn trăm năm’ các loại, chỉ là đứng lên, đưa tay kéo Mộc Tử Duy rồi ba người tiếp tục dạo siêu thị.
Cuối cùng Mộc Tử Duy vẫn không mua cá, mà mua nửa cân khoai sọ.
Quan Quan đương nhiên rất không vui, “Cháu muốn ăn cá!”
Mộc Tử Duy: “Khoai sọ [yù·tou] cũng ngon.”
Quan Quan: “Chú nói lung tung! Đây không phải đầu cá [yú tou]!”
Quan Chước: “Là khoai sọ!”
Nghe thấy chú nói vậy, Quan Quan cầm lấy một củ nhìn thử, lại ngẩng đầu: “Chú, nó không có miệng.”
Quan Chước: “Khoai sọ không phải đầu cá, là thực vật.”
Quan Quan càng thêm khó chịu: “Nó rất xấu!”
Mộc Tử Duy: “Nạo vỏ đi là đẹp, trăng trắng à.”
“Thật sao?” Quan Quan nghi ngờ.
“Thật.” Ngay cả Quan Chước cũng gật đầu, Quan Quan cũng đành phải thôi, chỉ là vẫn không vui.
Quan Chước thấy thế, lúc đi qua giá đồ chơi thì cầm một cặp mèo cho Quan Quan. Quan Quan không banh mặt nữa, giơ mèo lên trước mắt, lấy trán cọ nó, cười híp cả mi.
Quan Chước cúi đầu nhìn Tiểu Quan Quan, trên mặt rõ ràng không biểu hiện gì, nhưng vẫn làm Mộc Tử Duy thấy dịu dàng.
“Làm sao vậy?” Phát hiện Mộc Tử Duy nhìn chăm chú, Quan Chước nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
“Ack, không có gì.” Mộc Tử Duy vội vã lắc đầu, dừng một chút, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Đúng rồi, anh bao nhiêu tuổi?”
“25”
“Ack, phải không?”
Quan Chước thấy cậu cúi đầu lật ngón tay, nhịn không được mở miệng: “Tuổi thỏ.”
“Thỏ sao? Dễ thương thật.” Mộc Tử Duy thấy khuôn mặt nghiêm túc ấy của Quan Chước thật đẹp, đột nhiên có ý nghĩ như vậy.
><><><><
“Dạ.” Quan Quan đi chầm chậm tới, có vẻ không muốn lắm. Nhưng, giầy đã đổi từ lúc nào vậy?
Vì vậy, Quan Chước dắt Quan Quan, Quan Quan dắt Mộc Tử Duy, ba người cùng nhau đi về phía siêu thị.
Mộc Tử Duy đi siêu thị mua thức ăn, Quan Chước muốn đi mua một vài thứ đồ dùng sinh hoạt, chẳng hạn như dép lê cho Mộc Tử Duy, còn về Quan Quan… Người lớn dạo siêu thị, trẻ con sẽ luôn muốn đi theo, tuy rằng Quan Quan sẽ không thừa nhận đâu.
Bình thường người tới siêu thị toàn là các bà các mẹ, còn có một nhà ba người, như bọn Mộc Tử Duy, hai người đàn ông dắt một đứa trẻ, làm không ít người chú ý tới. Thế mà ba đương sự hoàn toàn không phát hiện ra.
Quan Chước lấy dép lê xong, đứng ở bên giá treo bàn chải đánh răng.
“Làm sao vậy?” Mộc Tử Duy ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Quan Quan hình như nên đổi bàn chải đánh răng rồi.”
“Đổi bàn chải đánh răng?” Quan Quan cau lông mày, bĩu môi, “Cháu thích bàn chải đánh răng bây giờ cơ.”
“Vậy mua chiếc y hệt vậy.” Quan Chước lấy ra một chiếc bàn chải màu lam, ném vào trong xe đẩy nhỏ.
Mộc Tử Duy thấy Quan Chước vẫn chưa đẩy xe đi, hỏi: “Còn muốn mua bàn chải đánh răng nữa à?”
“Ừ.” Quan Chước suy nghĩ một chút, cúi đầu hỏi: “Cậu muốn ở nhà tôi không?”
“Hả?” Mộc Tử Duy bị dọa sợ, mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn Quan Chước trở nên kỳ quái.
Tình tiết này… giống như trong truyện tranh đọc hôm qua ấy….
“Nếu mưa to như hôm trước, cậu vẫn cứ ở lại nhà tôi qua đêm là được.”
“Ừ.” Chính xác, đội mưa to về nhà, cho dù che ô thì quần áo vẫn bị ướt hơn nửa, giống như tối hôm trước vậy.
“Thế cậu tự chọn bàn chải đánh răng đi.”
“Ừa.” Mộc Tử Duy tiện tay chọn một chiếc màu vàng, trên mặt còn hơi nóng.
Qủa nhiên không nên lướt qua cái tieba kỳ lạ kia. Hại cậu nghĩ tới một vài thứ không gay go.
Nhưng lời Quan Chước vừa nói… thật giống với truyện tranh kia…. Hơn nữa nội dung sau đó hình như là….
Mộc Tử Duy lắc đầu, quả nhiên không nên xem thứ ấy, hại cậu nghĩ càng ngày càng vẩn vơ.
Quan Chước lại cùng Mộc Tử Duy chọn khăn mặt, sau đó chỉ về phía trước, nói: “Vậy có cần mua áo ngủ không?”
“Ế, không cần. Tôi có thể mang từ nhà đi.” Dừng một chút, do dự, nói: “Thực ra, mùa hè tôi ngủ không mặc quần áo, cho nên không cần áo ngủ.”
“Anh lùn không mặc quần áo, xấu hổ ê ê!” Quan Quan lêu lêu trêu Mộc Tử Duy.
Quan Chước không nói gì, chỉ nhìn chiếc áo ngủ hình spongebob mặc quần hình vuông cách đó không xa, thầm thấy hơi tiếc. Tuy rằng chính hắn cũng không rõ mình tiếc cái gì.
Nhưng, tuy áo ngủ không mua được, nhưng mua tạp dề cũng được.
Tạp dề là do Quan Quan chọn. Phần dưới là vàng trắng kẻ ca rô, dây thắt màu vàng nhạt, trước ngực là hình đầu con gấu màu nâu nhạt.
“Quan Quan thích gấu sao?” Mộc Tử Duy nhìn chiếc tạp dề dễ thương ấy, trông được đấy.
Quan Quan nhăn mặt: “Đây không phải mèo sao?”
“Lỗ tai tròn là gấu.” Mộc Tử Duy chỉ vào lỗ tai gấu nói. “Mèo có tai nhọn, còn có ria mép.”
Quan Quan mất cả hứng. Quan Chước yên lặng bỏ tạp dề vào xe đẩy.
Sau đó ba người lại đi tới khu thực phẩm.
“Buổi chiều Quan Quan muốn ăn gì?”
“Ăn cá.”
“Đã ăn cá nhiều ngày rồi.” Mộc Tử Duy phát hiện Quan Quan rất cố chấp với cá, mấy ngày nay toàn ăn cá luộc, cá nấu dưa, cá hấp, cá rán, đã ăn hết bao lần vẫn chưa chán.
“Quan Quan vẫn rất thích cá.” Quan Chước ở bên mở miệng.
Mộc Tử Duy nhớ tới chiếc tạp dề vừa rồi, ngồi xổm người xuống nói với Quan Quan: “Chỉ có mèo mới thích ăn cá nha.”
“Cho nên Quan Quan tuổi mèo a.” Quan Quan nghiêm trang trả lời, vẻ mặt ấy không có ý nói đùa tẹo nào hết.
Mộc Tử Duy ngẩng đầu lên nhìn Quan Chước: “Quan Quan mấy tuổi rồi?”
Quan Chước: “4 tuổi.”
Mộc Tử Duy suy nghĩ một chút, lưỡng lự nói: “Vậy em chắc là tuổi chuột, mèo là phải ăn chuột chứ.”
“Anh nói bậy!” Quan Quan dẩu môi, “Quan Quan chính là tuổi mèo, mèo mới ăn cá, còn uống sữa bò nữa.”
“Nhưng em thực sự là tuổi chuột, mèo không nằm trong 12 con giáp.” (bên trung quốc, mão là thỏ) Mộc Tử Duy về một phương diện nào đó cũng rất cố chấp.
Quan Quan bực muốn khóc: “Anh nói lung tung, Quan Quan tuổi mèo.”
Quan Chước đành phải chen vào, cũng ngồi xổm người xuống, dỗ Quan Quan: “Mèo đúng là không nằm trong 12 con giáp, nhưng Quan Quan không giống người khác, Quan Quan có thể tuổi mèo.”
Quan Quan được ủng hộ, lời nói cũng kiên cường hơn: “Quan Quan chính là tuổi mèo! Anh lùn mới tuổi chuột!”
“Không phải chuột, là dê.” Mộc Tử Duy sửa đúng lại.
Quan Chước nghi hoặc nói: “Cậu không phải 22 tuổi sao?” Nếu hắn nhớ không sai, 22 tuổi phải là ngựa mới đúng.
“22 là tuổi mụ.” Mộc Tử Duy nghiêng đầu hỏi Quan Chước: “Anh biết tuổi tôi sao?”, “Đều ngồi xổm nên chiều cao không rõ, không cần ngẩng đầu, thật tốt.”
“Tiểu Cẩn nói với tôi rồi, còn có tin ‘tìm bạn trăm năm’ của cậu nữa.”
“Hở?” Mộc Tử Duy mở to hai mắt.
“Tiểu Cẩn thấy tin ‘tìm bạn trăm năm’ của cậu mới giới thiệu cho tôi.” Quan Chước ngừng lại, “Ý tôi là giới thiệu cậu đến nhà tôi làm đầu bếp.”
“…Ừa.” Mộc Tử Duy sờ mũi, không hiểu sao cứ thấy xấu hổ.
Cũng may Quan Chước không hỏi cậu vì sao phải gửi tin ‘tìm bạn trăm năm’ các loại, chỉ là đứng lên, đưa tay kéo Mộc Tử Duy rồi ba người tiếp tục dạo siêu thị.
Cuối cùng Mộc Tử Duy vẫn không mua cá, mà mua nửa cân khoai sọ.
Quan Quan đương nhiên rất không vui, “Cháu muốn ăn cá!”
Mộc Tử Duy: “Khoai sọ [yù·tou] cũng ngon.”
Quan Quan: “Chú nói lung tung! Đây không phải đầu cá [yú tou]!”
Quan Chước: “Là khoai sọ!”
Nghe thấy chú nói vậy, Quan Quan cầm lấy một củ nhìn thử, lại ngẩng đầu: “Chú, nó không có miệng.”
Quan Chước: “Khoai sọ không phải đầu cá, là thực vật.”
Quan Quan càng thêm khó chịu: “Nó rất xấu!”
Mộc Tử Duy: “Nạo vỏ đi là đẹp, trăng trắng à.”
“Thật sao?” Quan Quan nghi ngờ.
“Thật.” Ngay cả Quan Chước cũng gật đầu, Quan Quan cũng đành phải thôi, chỉ là vẫn không vui.
Quan Chước thấy thế, lúc đi qua giá đồ chơi thì cầm một cặp mèo cho Quan Quan. Quan Quan không banh mặt nữa, giơ mèo lên trước mắt, lấy trán cọ nó, cười híp cả mi.
Quan Chước cúi đầu nhìn Tiểu Quan Quan, trên mặt rõ ràng không biểu hiện gì, nhưng vẫn làm Mộc Tử Duy thấy dịu dàng.
“Làm sao vậy?” Phát hiện Mộc Tử Duy nhìn chăm chú, Quan Chước nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
“Ack, không có gì.” Mộc Tử Duy vội vã lắc đầu, dừng một chút, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Đúng rồi, anh bao nhiêu tuổi?”
“25”
“Ack, phải không?”
Quan Chước thấy cậu cúi đầu lật ngón tay, nhịn không được mở miệng: “Tuổi thỏ.”
“Thỏ sao? Dễ thương thật.” Mộc Tử Duy thấy khuôn mặt nghiêm túc ấy của Quan Chước thật đẹp, đột nhiên có ý nghĩ như vậy.
><><><><
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook