Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
-
Chương 436: Ryan trở thành viện trưởng
Thực ra Đỗ Duy cảm thấy có chút áy náy với Ryan.
Bệnh nhân tâm thần này luôn trung thành và tận tâm với mình, hơn nữa một số thông tin cũng có được từ gã.
Ban đầu chỉ nói đại đến việc thăng chức, tăng lương.
Địa phương ma quái như Đồng hồ Twilight toàn là Hunter.
Nói trắng ra Hunter không còn thể coi là một con người đơn thuần nữa.
Còn Ryan thì có khả năng tiêu diệt Hunter, đãi ngộ của gã trong Twilight chắc phải rất kém.
Bị bắt nạt, và ngược đãi. Có thể còn bị bỏ tù.
Thậm chí, có thể bị người ta lôi đi làm thí nghiệm.
Đó là lý do tại sao Đỗ Duy muốn giải cứu Ryan khỏi Twilight, để gã thoát khỏi địa ngục trần gian.
Nhưng bây giờ, tình hình của chính hắn cũng đang rất bết bát. Cộng thêm còn cả đồng hồ của Lamer, có liên quan đến 72 Trụ Ma Thần của Solomon.
Không thể rút ra bất kỳ tinh lực nào cả.
"Anh xin lỗi Ryan, tạm thời anh... không thể đưa chú rời khỏi Twilight."
Sau một hồi suy nghĩ, Đỗ Duy quyết định nói cho Ryan biết sự thật.
Thực ra hắn không cần phải nói.
Có thể giả vờ rằng không xảy ra chuyện gì, Ryan cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng đối mặt với một người tuyệt đối tin tưởng mình, hắn cũng không nên vô tình như vậy.
Ryan khó hiểu nói: "Tại sao anh lại bắt em rời khỏi Twilight? Chủ nhiệm! Họ nợ tôi 30 tỷ! Lẽ nào ý của anh là không cần số tiền này?"
"30 tỷ đủ để chúng ta mở mười bệnh viện tâm thần!"
"Đến lúc đó chủ nhiệm sẽ là viện trưởng của mười bệnh viện tâm thần. Chúng ta làm chút trò bẩn, cho gia đình của những bệnh nhân vay nặng lãi. Chỉ trong chưa đầy mười năm nữa, chúng ta sẽ là người giàu nhất thế giới..."
Điều này……
Trong lúc nhất thời, Đỗ Duy cạn lời...
Hắn vô thức hỏi: "Ryan, ai đã tiêm nhiễm ý tưởng này vào đầu chú?"
Ryan bối rối đáp: "À, ai đã tiêm nhiễm sao? Em là một bác sĩ xuất sắc đã thoát khỏi đám cấp thấp. Làm sao em có thể có những suy nghĩ điên rồ như vậy?"
"Đcm! Chắc chắn là do lũ điên của Twilight, chúng muốn hủy hoại em!"
Vừa nói, Ryan lại phàn nàn với Đỗ Duy, thở dài nói: "Chủ nhiệm, anh không biết thôi, em làm việc rất chăm chỉ ở Twilight, nhưng cuối cùng không có ai quan tâm đến em."
"Em ngày ngày chữa bệnh cho bọn họ, còn bọn họ ngày nào cũng nhìn em bằng bộ mặt khó chịu."
"Còn cả James nữa, giờ cậu ta đã bị tàn tật cấp độ hai, ăn uống đều do em lo. Vậy mà không có ai tốt bụng giúp cậu ta trả tiền thuốc men."
"Cha già nghèo mạt Matthew cũng vậy, em nhịn lão ta đủ rồi. Nếu không phải lần trước anh bảo em, em đã giết hết lão rồi!"
Nghe vậy, Đỗ Duy vội vỗ về gã: "Chú bình tĩnh đi, Matthew đã sống cả trăm năm, chống lại lão thì cậu chết chắc."
Loại ý tưởng điên rồ này, tuyệt đối không thể tồn tại.
Nếu không, Ryan không thể kiên trì đến lúc mình cứu gã, gã có thể sẽ tiêu đời.
Tất nhiên……
Nếu Đỗ Duy biết về năng lực muốn gì được nấy của Ryan, có thể hắn sẽ không nghĩ như vậy.
Ai tra tấn ai, ai chết trước còn chưa chắc.
Lúc này, Ryan vẫn than thở: "Nhưng họ nợ em 30 tỷ. Em không thể nhịn được thưa Chủ nhiệm, đây là vốn để hai chúng ta làm giàu.”
Đỗ Duy rất đau đầu, muốn nói với Ryan 30 tỷ là không thể.
Làm sao mà chữa bệnh, lại hết mấy chục tỷ tiền thuốc men.
Phải xoá bỏ ý định tìm đường chết của Ryan.
Hắn nghiêm nghị nói: "Phụ tá Ryan, bây giờ anh nhân danh Chủ nhiệm nói với chú rằng tiền là tội lỗi. Đừng để bị tội lỗi ăn mòn. Là phó của anh, chú phải là một bác sĩ tuyệt vời và chính trực."
"Nếu không, làm sao chú có thể được thăng chức và tăng lương trong tương lai?"
Ryan lẩm bẩm: "Nhưng mục đích làm việc chăm chỉ của em là để được thăng chức và tăng lương mà!"
Điều này……
Logic của bệnh nhân tâm thần, không ngờ rõ ràng đến vậy?
Đỗ Duy nói tiếp: "Chờ anh giải quyết song chuyện này, 30 tỷ thực chất chỉ là một quá trình, còn mục đích cuối cùng của chú là được thăng chức và tăng lương."
"Theo cách này, chú chính là viện trưởng của Bệnh viện Tâm thần Hill trong tương lai?"
Bệnh viện tâm thần Hill chính là nơi Đỗ Duy gặp Ryan lần đầu tiên.
Ryan cười nói: "Được vậy thì quá tốt, em thích làm viện trưởng, như vậy em chính là vua của bệnh viện. Chủ nhiệm, khi nào anh sẽ đưa em trở lại bệnh viện tâm thần Hill?"
"Em nôn nóng muốn được nhậm chức."
Tất nhiên là không thể.
Vì Bệnh viện Tâm thần Hill đã bị đốt phá, hoang tàn từ lâu.
Đỗ Duy ho khan một tiếng nói: "Làm xong việc ở đây, anh nhất định sẽ đến bệnh viện tâm thần Twilight. Nếu ai không để anh đưa chú đi, anh sẽ xử nó."
Bộp bộp...
Ngay lập tức có tiếng vỗ tay từ smartphone: "Không hỗ là Chủ nhiệm, thật mạnh mẽ!"
Đỗ Duy miễn cưỡng cười, nói: "Cứ vậy nhé, anh giải quyết chuyện của mình trước, lần sau chúng ta lại nói tiếp."
Ryan vui vẻ nói: "Chủ nhiệm, anh phải giữ liên lạc em tôi. Mỗi lần nghe anh nói, em đều cảm thấy mình học hỏi được rất nhiều điều. Anh chính là ngọn đèn dẫn đường của cuộc đời em."
"OK..."
……
Ở một nơi khác.
Ryan vươn vai, tỉnh dậy sau giấc mộng của mình.
Lúc này là rạng sáng ngày 22/6.
Mà căn phòng gã đang nằm là phòng của James.
Ryan ngồi dậy từ trên giường, vô cùng phấn khích chạy vào phòng tắm, gã định dùng lược chải đầu, thay đổi ngoại hình phù hợp với thân phận của viện trưởng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên.
James nằm trên mặt đất, co tròn, tái nhợt, rùng mình trong giấc mơ.
Hmm... bị đông cứng.
Ryan thấy vậy gãi đầu nói: "Lại bị bệnh à? Quên đi, mình đi đun nước nóng cho chú ấy rồi cho chú ấy uống thêm thuốc. Không biết bao giờ James mới khỏi đây."
James đang ngủ bỗng run rẩy...
Ryan bước về phía phòng tắm.
Sau đó, như thể nghĩ đến điều gì đó, vươn người ra, móc ku ra đái.
Xè xè…
Ryan vừa tiểu, vừa huýt sao.
Gã càng huýt, biểu cảm càng trở nên kỳ lạ.
"Lúc nãy Chủ nhiệm vừa nói với mình cái gì nhể? Giờ mình đang ở vị trí nào?"
"Viện trưởng gì?"
"Viện trưởng Bệnh viện Tâm thần Hill? Nhưng không phải Bệnh viện Tâm thần Hill đã bị cháy sao? Mình nhớ hôm đó nó bốc cháy!"
"Chà... chắc không phải là Bệnh viện Tâm thần Hill."
"Vậy mình là viện trưởng của bệnh viện nào?"
Ryan có chút bối rối, đi tiểu xong thì kéo quần vào, rồi rửa tay.
Vừa rửa tay, gã vừa suy nghĩ.
"Mình nghe Tiquel nói rằng lão già nghèo nàn Matthew dường như không có ở nhà, lão ta đã ra ngoài để tìm một bệnh viện tâm thần phù hợp cho một cuộc gặp gỡ trao đổi."
"Matthew là viện trưởng, mà mình cũng là viện trưởng."
"Lão ta không ở Bệnh viện Tâm thần Twilight. Bệnh viện Tâm thần Twilight không phải là của mình sao?"
Nghĩ xong, đôi mắt của Ryan sáng rực: "Thì ra là ý của Chủ nhiệm! Ra là vậy!"
Bệnh nhân tâm thần này luôn trung thành và tận tâm với mình, hơn nữa một số thông tin cũng có được từ gã.
Ban đầu chỉ nói đại đến việc thăng chức, tăng lương.
Địa phương ma quái như Đồng hồ Twilight toàn là Hunter.
Nói trắng ra Hunter không còn thể coi là một con người đơn thuần nữa.
Còn Ryan thì có khả năng tiêu diệt Hunter, đãi ngộ của gã trong Twilight chắc phải rất kém.
Bị bắt nạt, và ngược đãi. Có thể còn bị bỏ tù.
Thậm chí, có thể bị người ta lôi đi làm thí nghiệm.
Đó là lý do tại sao Đỗ Duy muốn giải cứu Ryan khỏi Twilight, để gã thoát khỏi địa ngục trần gian.
Nhưng bây giờ, tình hình của chính hắn cũng đang rất bết bát. Cộng thêm còn cả đồng hồ của Lamer, có liên quan đến 72 Trụ Ma Thần của Solomon.
Không thể rút ra bất kỳ tinh lực nào cả.
"Anh xin lỗi Ryan, tạm thời anh... không thể đưa chú rời khỏi Twilight."
Sau một hồi suy nghĩ, Đỗ Duy quyết định nói cho Ryan biết sự thật.
Thực ra hắn không cần phải nói.
Có thể giả vờ rằng không xảy ra chuyện gì, Ryan cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng đối mặt với một người tuyệt đối tin tưởng mình, hắn cũng không nên vô tình như vậy.
Ryan khó hiểu nói: "Tại sao anh lại bắt em rời khỏi Twilight? Chủ nhiệm! Họ nợ tôi 30 tỷ! Lẽ nào ý của anh là không cần số tiền này?"
"30 tỷ đủ để chúng ta mở mười bệnh viện tâm thần!"
"Đến lúc đó chủ nhiệm sẽ là viện trưởng của mười bệnh viện tâm thần. Chúng ta làm chút trò bẩn, cho gia đình của những bệnh nhân vay nặng lãi. Chỉ trong chưa đầy mười năm nữa, chúng ta sẽ là người giàu nhất thế giới..."
Điều này……
Trong lúc nhất thời, Đỗ Duy cạn lời...
Hắn vô thức hỏi: "Ryan, ai đã tiêm nhiễm ý tưởng này vào đầu chú?"
Ryan bối rối đáp: "À, ai đã tiêm nhiễm sao? Em là một bác sĩ xuất sắc đã thoát khỏi đám cấp thấp. Làm sao em có thể có những suy nghĩ điên rồ như vậy?"
"Đcm! Chắc chắn là do lũ điên của Twilight, chúng muốn hủy hoại em!"
Vừa nói, Ryan lại phàn nàn với Đỗ Duy, thở dài nói: "Chủ nhiệm, anh không biết thôi, em làm việc rất chăm chỉ ở Twilight, nhưng cuối cùng không có ai quan tâm đến em."
"Em ngày ngày chữa bệnh cho bọn họ, còn bọn họ ngày nào cũng nhìn em bằng bộ mặt khó chịu."
"Còn cả James nữa, giờ cậu ta đã bị tàn tật cấp độ hai, ăn uống đều do em lo. Vậy mà không có ai tốt bụng giúp cậu ta trả tiền thuốc men."
"Cha già nghèo mạt Matthew cũng vậy, em nhịn lão ta đủ rồi. Nếu không phải lần trước anh bảo em, em đã giết hết lão rồi!"
Nghe vậy, Đỗ Duy vội vỗ về gã: "Chú bình tĩnh đi, Matthew đã sống cả trăm năm, chống lại lão thì cậu chết chắc."
Loại ý tưởng điên rồ này, tuyệt đối không thể tồn tại.
Nếu không, Ryan không thể kiên trì đến lúc mình cứu gã, gã có thể sẽ tiêu đời.
Tất nhiên……
Nếu Đỗ Duy biết về năng lực muốn gì được nấy của Ryan, có thể hắn sẽ không nghĩ như vậy.
Ai tra tấn ai, ai chết trước còn chưa chắc.
Lúc này, Ryan vẫn than thở: "Nhưng họ nợ em 30 tỷ. Em không thể nhịn được thưa Chủ nhiệm, đây là vốn để hai chúng ta làm giàu.”
Đỗ Duy rất đau đầu, muốn nói với Ryan 30 tỷ là không thể.
Làm sao mà chữa bệnh, lại hết mấy chục tỷ tiền thuốc men.
Phải xoá bỏ ý định tìm đường chết của Ryan.
Hắn nghiêm nghị nói: "Phụ tá Ryan, bây giờ anh nhân danh Chủ nhiệm nói với chú rằng tiền là tội lỗi. Đừng để bị tội lỗi ăn mòn. Là phó của anh, chú phải là một bác sĩ tuyệt vời và chính trực."
"Nếu không, làm sao chú có thể được thăng chức và tăng lương trong tương lai?"
Ryan lẩm bẩm: "Nhưng mục đích làm việc chăm chỉ của em là để được thăng chức và tăng lương mà!"
Điều này……
Logic của bệnh nhân tâm thần, không ngờ rõ ràng đến vậy?
Đỗ Duy nói tiếp: "Chờ anh giải quyết song chuyện này, 30 tỷ thực chất chỉ là một quá trình, còn mục đích cuối cùng của chú là được thăng chức và tăng lương."
"Theo cách này, chú chính là viện trưởng của Bệnh viện Tâm thần Hill trong tương lai?"
Bệnh viện tâm thần Hill chính là nơi Đỗ Duy gặp Ryan lần đầu tiên.
Ryan cười nói: "Được vậy thì quá tốt, em thích làm viện trưởng, như vậy em chính là vua của bệnh viện. Chủ nhiệm, khi nào anh sẽ đưa em trở lại bệnh viện tâm thần Hill?"
"Em nôn nóng muốn được nhậm chức."
Tất nhiên là không thể.
Vì Bệnh viện Tâm thần Hill đã bị đốt phá, hoang tàn từ lâu.
Đỗ Duy ho khan một tiếng nói: "Làm xong việc ở đây, anh nhất định sẽ đến bệnh viện tâm thần Twilight. Nếu ai không để anh đưa chú đi, anh sẽ xử nó."
Bộp bộp...
Ngay lập tức có tiếng vỗ tay từ smartphone: "Không hỗ là Chủ nhiệm, thật mạnh mẽ!"
Đỗ Duy miễn cưỡng cười, nói: "Cứ vậy nhé, anh giải quyết chuyện của mình trước, lần sau chúng ta lại nói tiếp."
Ryan vui vẻ nói: "Chủ nhiệm, anh phải giữ liên lạc em tôi. Mỗi lần nghe anh nói, em đều cảm thấy mình học hỏi được rất nhiều điều. Anh chính là ngọn đèn dẫn đường của cuộc đời em."
"OK..."
……
Ở một nơi khác.
Ryan vươn vai, tỉnh dậy sau giấc mộng của mình.
Lúc này là rạng sáng ngày 22/6.
Mà căn phòng gã đang nằm là phòng của James.
Ryan ngồi dậy từ trên giường, vô cùng phấn khích chạy vào phòng tắm, gã định dùng lược chải đầu, thay đổi ngoại hình phù hợp với thân phận của viện trưởng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên.
James nằm trên mặt đất, co tròn, tái nhợt, rùng mình trong giấc mơ.
Hmm... bị đông cứng.
Ryan thấy vậy gãi đầu nói: "Lại bị bệnh à? Quên đi, mình đi đun nước nóng cho chú ấy rồi cho chú ấy uống thêm thuốc. Không biết bao giờ James mới khỏi đây."
James đang ngủ bỗng run rẩy...
Ryan bước về phía phòng tắm.
Sau đó, như thể nghĩ đến điều gì đó, vươn người ra, móc ku ra đái.
Xè xè…
Ryan vừa tiểu, vừa huýt sao.
Gã càng huýt, biểu cảm càng trở nên kỳ lạ.
"Lúc nãy Chủ nhiệm vừa nói với mình cái gì nhể? Giờ mình đang ở vị trí nào?"
"Viện trưởng gì?"
"Viện trưởng Bệnh viện Tâm thần Hill? Nhưng không phải Bệnh viện Tâm thần Hill đã bị cháy sao? Mình nhớ hôm đó nó bốc cháy!"
"Chà... chắc không phải là Bệnh viện Tâm thần Hill."
"Vậy mình là viện trưởng của bệnh viện nào?"
Ryan có chút bối rối, đi tiểu xong thì kéo quần vào, rồi rửa tay.
Vừa rửa tay, gã vừa suy nghĩ.
"Mình nghe Tiquel nói rằng lão già nghèo nàn Matthew dường như không có ở nhà, lão ta đã ra ngoài để tìm một bệnh viện tâm thần phù hợp cho một cuộc gặp gỡ trao đổi."
"Matthew là viện trưởng, mà mình cũng là viện trưởng."
"Lão ta không ở Bệnh viện Tâm thần Twilight. Bệnh viện Tâm thần Twilight không phải là của mình sao?"
Nghĩ xong, đôi mắt của Ryan sáng rực: "Thì ra là ý của Chủ nhiệm! Ra là vậy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook