Tử Mệ
Chương 22

Ta sợ hãi tỉnh lại từ trong mộng, lại phát hiện người bên cạnh đã không còn ởđây, thế này không giống hắn, Tử Thiên sẽ không cứ như vậy màđi.

Trực giác nói cho ta biết, nhất định đã ra chuyện gì.

Ta bước xuống giường, rất nhanh lao ra ngoài cửa, nhìn đấy đoàn thị vệ trước mặt, phóng mắt nhì quanh, toàn bộ Tử Mệ trai sớm đã bị vây kín không kẽ hở, thị vệ trước cửa vừa thấy ta, liền làm như nhìn thấy bệnh dịch màđem ta ngăn lại.

“Điện hạ, ngài không thể ra ngoài.”

Lại là như vậy, ta nổi giận, mở miệng quát to:“Nô tài lớn mật! Bản thái tử muốn đi đâu các ngươi quản được sao?”

“Điện hạ thỉnh bớt giận,” Người ngăn trước mặt cung kính nói,“Hoàng Thượng phân phó, thái tử bệnh nặng, không thích hợp ra ngoài, còn thỉnh điện hạở lại tẩm cung tĩnh dưỡng, sớm ngày khang phục. Đương nhiên, nếu điện hạ cốý ra ngoài, nô tài sẽđi xin chỉ thị của Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng chấp thuận, nô tài sẽ hộ tống thái tử.”

Như thế nào? Ra khỏi cửa còn phải chờ hắn phê chuẩn? Đường đường vua của một nước, không phải bận trăm công ngàn việc mới đúng sao? Cư nhiên còn có thời gian đểýđến việc ra vào tẩm cung của 1 nam sủng? Thật sự buồn cười.

“Tránh ra! Ta phải đến 1 nơi này!”Đẩy mọi người ra, ta mạnh mẽ bài trừ vòng vây, lại bịđám vỏ kiếm lạnh như băng kề trước ngực, mãnh liệt dồn ép khiến ta chao đảo.

Căm tức, chửi rủa, uy hiếp, xông vào, không thứ gì có thểđối phó họ. Chỉ có thể nổi giận đùng đùng đóng cửa lại, lui về phòng trong.

Nhìn chung quanh bốn phía, ngay cả hạ nhân bên cạnh cũng thay đổi.

“Tiểu Tứ, Tiểu Tứ!” Lòng ta phiền muộn hô to, lại nửa ngày không thấy ai đáp lại.

Sau đó không lâu, 1 hạ nhân mang chậu rửa mặt đi vào trong sảnh.

Nhìn chằm chằm gương mặt chưa từng gặp qua, ta không tình nguyện mà rửa mặt, uất giận ngồi ở bên cạnh bàn.

Đồăn sáng phô tràn đầy một bàn, nội thịđi đầu vẫn xa lạ như thế.

“Ngươi là ai?” Ta tức giận hỏi,“Tiểu Tứở nơi nào?”

“Hồi bẩm điện hạ, Tiểu Tứ bị an bài đi nơi khác, từ hôm nay trởđi là tiểu nhân hầu hạđiện hạ.”

“Gọi Tiểu Tứ tới, ta không cần ngươi hầu hạ!”

“Điện hạ, đây làý Hoàng Thượng, xin đừng làm khó nô tài.” Hắn làm như không có việc gì bưng lên 1 chén trà, đưa tới trước mặt ta,“Thái y nói, đồăn sáng nên ăn đầy đủ, như vậy đối với bệnh của điện hạ mới có lợi.”

“Ta không ăn!” Căm giận quay mặt qua chỗ khác, ta hận không thểđem người trước mắt ném ra ngoài phòng.

“Thái y còn nói, bệnh của điện hạ cần chậm rãi điều trị, mỗi ngày đều phải theo quy luật. Hoàng Thượng biết điện hạ không có thói quen ăn sáng, cho nên phân phó nô tài ở bên cạnh thúc giục ngài.” Hắn như không nghe thấy lời nói của ta, vẫn bưng trong tay ngọc bát, lải nhải,“Điện hạ, thỉnh dùng bữa.”

“Ta nói ta không ăn!” Không thể nhịn được màđẩy ra tay hắn, ta đứng dậy, phất tay đảo qua mặt bàn, đem bát đĩa hất nghiêng.

“Phân phó ngự phòng ăn, đưa một phần đồăn sáng khác đến.” Hắn nói, một bên chỉđiểm hạ nhân thu dọn từng mảnh vỡ nhỏ,“Điện hạ không nên tức giận, không tốt cho thân thể.”

Giận? Còn không phải các ngươi chọc giận ta sao?

Đồăn sáng một lần nữa được đưa lên, ta bị hai gã thị vệ mạnh mẽ giữ tại chỗ ngồi, không thể nhúc nhích.

“Điện hạ muốn tự mình ăn, hay là muốn nô tài giúp?” Hắn yểu nâng bát cháo hoa dưa về phía ta.

Ta xoay qua chỗ khác, lại bị một bàn tay gắt gao giữ cằm, cứng rắn chế trụ.

“Buông ra!” Ta rống to, nhưng không cách nào kháng cự, bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp,“Ta tự mình làm!”

Hạ nhân phía sau gật gật đầu, bàn tay nắm chặt cằm ta lúc này mới thả lỏng.

Miễn cường ăn sáng, một chén cháo hoa hơn nửa canh giờ mới gian nan nuốt xuống nổi, trong lúc đó còn không ngừng ho khan cùng nôn mửa.

“Ta muốn đi gặp Tử Thiên.” Ta nói.

“Chỉ sợ không được,” Thị vệ vẫn nhanh chóng chặn lại,“Điện hạ hiện tại không nên đi lại nhiều.”

“Vậy gọi hắn tới gặp ta!”

“Điện hạ,” Hắn bình tĩnh,“Thị trung đại nhân bận việc quân, bảo đảm an nguy của Hoàng Thượng, tất nhiên không thể phân thân, nếu điện hạ kiên trì muốn gặp hắn, nô tài có thểđi xin chỉ thị của Hoàng Thượng.”

Lại là Hoàng Thượng! Hắn nếu muốn ta có thể gặp ai, sẽ không đem ta nhốt ở trong này.

Ta lửa giận bốc cao, tới tới lui lui đi lại trong phòng.

“Điện hạ, tới giờ uống thuốc rồi.”

“Uống thuốc?” Ta phẫn nộ trừng hắn một cái,“Thuốc gì? Quên đi, thật làm người ta tức chết!”

“Điện hạ tâm hoả quá nặng, luôn dễ dàng sinh khí, vừa lúc có thể dùng thuốc này trấn áp.”

“Không uống không uống không uống!” Ta xoay người, định rơi chén thuốc trong tay hắn, lại bị người phía sau giữ chặt hai tay, ấn trở lại trên giường.

“Điện hạ, không uống thuốc làm sao bệnh tình tốt lên được?” Hắn múc 1 thìa thuốc, đưa đến bên miệng ta.

Ta phẫn uất nhìn hắn, cốý làm khó dễ nói:“Ta sợđắng.”

“Điện hạ xin yên tâm, Hoàng Thượng biết ngài sợđắng, cốý dặn ngự y đi tránh vị thuốc đắng, một chút cũng không đắng.”

Bị hắn cứng rắn ép uống một ngụm, ta nghẹn lên nghẹn xuống, nhịn không được lại nôn ra.

“Đây là thuốc gì?” Ta gian nan cười khổ,“Quả thực so với độc dược còn khó uống hơn!”

“Cái cho là thuốc đắng dã tật, huống hồ nóđã không còn đắng.”

“Không đắng? Vậy không phải thuốc hay, cho nên ta không uống.”

“Nga? Là như thế này.” Hắn buông bát thuốc trong tay, nói với hạ nhân bên cạnh,“Đi phân phó Thái y đổi thuốc đắng.”

Ta đoạt chén thuốc trong tay hắn, uống một hơi cạn sạch, nói là uống thuốc, nhưng không bằng nói là uống thuốc độc.

“Ngươi vừa lòng chưa?” Ta ném cái bát trống không xuống đất, vỡ tan.

Chỗ nào cũng không thểđi, cái gì cũng không thể làm, ta bị nhốt tại nhà giam này, không thể thoát ra.

“Điện hạ……”

“Lại làm sao vậy?!” Ta cơ hồ nhảy dựng lên, thanh âm này chỉ làm ta tức giận.

“Đã là giờ ngủ trưa.”

“Cái gì ngủ trưa? Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng ngủ trưa!”

“Điện hạ,” Hắn không phân trần màđem ta đẩy lên trên giường đắp chăn,“Bệnh của ngài phải hảo hảo điều dưỡng, nhất là cần gia tăng giấc ngủ, Hoàng Thượng nói, ngày nào ngài cũng nhất định phải ngủ trưa.”

“Ta không ngủđược!”

“Điện hạ ngài thấp thỏm nôn nóng, tất nhiên không thểđi vào giấc ngủ, thửđem tâm tình thả lỏng mới có thể chậm rãi ngủ.”

“Thấp thỏm nôn nóng?” Ta cười lạnh,“Thấp thỏm nôn nóng cái gì? Có thểđược sự chiếu cố cẩn trọng thế này, ta không hộc máu bỏ mình đã là vạn hạnh.”

“Điện hạ sẽ nhanh thích nghi,” Hắn mặt không đổi sắc nhìn ta,“Vừa rồi ngài uống dược an thần, rất nhanh có thểđi vào giấc ngủ.”

Nguyên lai hắn lại kêđơn cho ta, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười. Đầu càng ngày càng nặng, không muốn khuất phục bát thuốc đáng ghét này, nhưng lại ngăn không được cơn buồn ngủđang đánh úp. Không cam lòng, ta rất không cam lòng.

Khi tỉnh lại vẫn chưa quá muộn, ta biết, phản kháng thế nào cũng chỉ uổng phí khí lực, rõ ràng cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, mặc cho bọn hắn bài bố. Hẳn là hắn muốn bức ta đến phát điên, muốn xem ta hổn hển làm trò hề sao? Ta cố thả lỏng, cố ngoan ngoãn thuận theo, ta tuyệt đối không để hắn thành công.

Nô tài kia thấy ta an tĩnh cũng sẽ không dông dài nữa, một mình lui đến một bên, quy củ chờđợi sai phái.

Chính là, giả bộ nghe lời, nén giận, nguyên lai là so với giận dữ còn muốn hại thân hơn, từng đợt ho khan liên tiếp không ngừng, ngực giống như vạn mũi tên khoét sâu đau đớn.

Trời ko còn sớm, đèn cung đình bắt đầu tắt, ta quay đầu, nhíu mày nhìn hầu cận.

“Điện hạ, giờ Tuất đã qua, ngài nên đi ngủ thôi.”

Ta cười ha hả, cười đến ức chế không được:“Hảo, ta ngủ, tốt nhất cứ như vậy ngủđến chết đi, hôn mê không dậy nổi!”

Cứ như vậy giằng co liên tục, trong lúc đó hắn chưa bao giờ tới đây gặp ta một lần, không, phải nói, chưa từng có bất luận kẻ nào đến gặp ta.

“Hoàng Thượng khi nào thì mới bằng lòng thả ta ra ngoài?” Ta hỏi.

“Chờđiện hạ hết bệnh rồi, tự nhiên có thểđi ra ngoài.” Hầu cận trả lời.

“Nếu ta cảđời không khỏe, có phải hay không sẽở trong này cảđời?”

“Sao co thể như thếđược? Hoàng Thượng dốc lòng chiếu cố ngài như vậy, tiểu nhân tin ngài rất nhanh có thể khang phục.”

Ta không thèm nhắc lại, yên lặng nhìn mặt trời nhô lên từ phía đằng đông, vòng đi vòng lại, vĩnh viễn cũng không cóđiểm dừng.

Có một ngày, cửa điện mở rộng, ta ngồi trên án, nhìn hắn đi thong thả tới bên cạnh, nâng mặt ta lên:“Sao? Nhìn thấy trẫm nên mất hứng?”

Vẻ mặt ta không chút thay đổi, nhìn hắn trả lời:“Không dám.”

“Không dám?” Hắn cười nhạo,“Ngươi luôn nói không dám, nhưng lại lớn mật hơn bất cứ ai.”

“Ta khi nào thì có thểđi ra ngoài?”

“Trẫm lại không trói ngươi lại, ngươi muốn đi ra ngoài, lúc nào cũng có thể.”

“Chẳng qua là phải được sự chấp thuận của ngươi, phải không?” Ta lạnh lùng hỏi.

“Tử Phượng, tất cảđều làý tốt,” Tay hắn lướt xuống cánh tay ta, thong thả dao động,“Bệnh của ngươi cần tĩnh dưỡng, đừng tìm cách chạy loạn lên như ngày xưa nữa.”

“Vì cái gì đem Tiểu Tứđi?” Ta hỏi, mắt nhìn nơi khác,“Ta đã quen được Tiểu Tứ hầu hạ, đổi người khác, ta sẽ không được tự nhiên.”

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu:“Tiểu Tứ rất nghe lời, nhất định quản không được ngươi. Tử Phượng, ngươi rất kiêu căng, cho nên mói luôn tùy hứng làm bậy, đem bản thân mình phá hỏng.”

Mặt hắn tiến lại gần hơn, hơi thở nóng bỏng thổi vào tai ta, đôi môi một chút một chút lướt theo gáy ta, cuối cùng chuyển thành từng đợt cắn mút mãnh liệt.

Ta vẫn không nhúc nhích, mặc cho hắn làm xằng làm bậy. Áo khoác từng lớp rơi xuống, tay hắn bắt đầu hướng dưới thân tìm kiếm, không ngừng vuốt ve phía trong đùi.

Sự thờơ của ta tựa hồ làm hắn mất hứng, hắn bỗng nhiên dừng động tác, ngượng ngùng đối ta cười nói:“Nhiều ngày nay không được trẫm chạm vào, cứ tưởng rằng ngươi sớm bị dục hỏa thiêu đốt chứ. Xem ra, hình như ta đã lầm.”

Hắn liếc nhìn chén thuốc vẫn còn nguyên trên bàn, xoay mặt nhìn ta:“Sao lại không uống thuốc? A, ta biết rồi, ngươi muốn trẫm giúp ngươi uống, phải không?”

Ta không lên tiếng, nhìn hắn đưa chén thuốc lên miệng, tiến sát đôi môi ta, từ từ xâm nhập. Ta bịép ngẩng đầu lên, miễn cưỡng đem thuốc cùng nước bọt của hắn nuốt xuống, dồn dập đến độ ta không thể hô hấp, rốt cục nhịn không được đẩy hắn ra, kịch liệt ho khan, nhất thời đen chút thuốc vừa uống nôn ra hết.

“Xem ra, ngươi ngại trẫm bẩn, có phải hay không?” Hắn đứng dậy, chăm chú nhìn ta,“Tử Phượng, thật không có lương tâm, trẫm yêu thương ngươi như vậy, ngươi lại ghét bỏ trẫm.”

Ta nằm trên bàn, há miệng thở phì phò, nghĩ xem hắn còn trò gìđểđùa giỡn nữa, không ngờ, đã thấy hắn xoay người, bước thật nhanh ra khỏi cửa, biến mất trong tầm mắt.

“Yêu thương”đặc biệt thế này, chẳng những không làm cho bệnh tình của ta chuyển biến tốt, ngược lại càng khiến ta suy yếu. Ta cùng không cần, dù sao, ta trước giờ cũng chưa từng yêu quý thân thể mình.

Tiếng ho ồồ vang vọng, cả ngày lẫn đêm quanh quẩn ở trong cung, nghe được tôi tớ, thị vệ một đám lo lắng khó nhịn.

Cơ hồ mỗi ngày nhìn thấy ta thức giấc, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, ta biết, bọn họ nghĩ rằng ta đã chết rồi.

“Vì cái gì kinh hoảng như vậy?” Mỗi khi nhìn thấy, ta đều hỏi như thế này.

“Điện hạ, ngươi không có biểu tình, không có hơi thở, chỉ cần nhắm mắt lại, thật giống như……”

“Đã chết?” Ta cười, bổ sung hần còn lại của câu nói.

Ngày nào đó, ta một mình ngồi ở trước bàn, tựa như chờ ngày đại nạn của bản thân, bên ngoài truyền đến 1 âm thanh, là của 2 người mà ta vô cùng quen thuộc.

“Đừng nháo, Hoàng Thượng, ta muốn nhìn thấy thái tửđiện hạ.” Thần quan đại nhân hờn dỗi.

“Không cho đi,” Người nọ nói,“Trẫm không cho bất cứ kẻ nào vấn an y.”

“Hoàng Thượng hảo báđạo,” Ngữ khí y kiều mỵ hoặc nhân, cùng thái độ đoan trang thường ngày quả thực một trời một vực,“Không chỉ báđạo, còn là 1 con quỷ hẹp hòi.”

“Ngươi nói trẫm keo kiệt?” Hắn hạ giọng, nặng nề nói,“Thật to gan, xem trẫm sửa chữa ngươi như thế nào.”

“A…… Hoàng Thượng, đừng! Ở…… chỗ thế này……”

“Sợ cái gì?” Hắn bình tĩnh nói, giọng trầm thấp tức giận,“Ngươi nghĩ chuyện ta và ngươi còn là bí mật sao?”

Ngay sau đó là tràng âm thanh *** mĩ không ngừng.

Tay ta siết chặt chén trà mỏng manh, đau, giống như miệng vết thương bị lưỡi dao sắc bén trong lòng càng lúc càng khoét sâu.

Tại sao cần phải vậy? Tại sao lại đểý? Là hắn cố tình chọc giận ta, chẳng lẽ ta còn nhìn không ra? Nhưng, là ghen tị thường không thể khống chế, mặc dù ta biết suy nghĩ của hắn, cảm giác ấy cũng không thể giảm bớt nửa phần.

Trong lòng đau đến phiên sơn đổ hải, tiếng rên rỉ ngoài kia đãđến cao trào, đồ sứ yếu ớt ở trong tay ta hóa thành mảnh nhỏ. Lòng bàn tay trào máu đỏ tươi. Ta nhặt lên một mảnh sứ vỡ, vạch lên cổ tay.

“Điện hạ!”

Có người giữ chặt tay ta, gạt phăng mảnh sứ nhỏ, rồi sau đó tay kia cũng bị nâng cao lên. Ta nhìn bóng người từ ngoài đó bước vào, nắm chặt cánh tay của ta, máu tươi thuận thế chảy xuống, chảy xuống trên mặt đất.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Hắn gào lên.

Ta muốn như thế nào? Lại đổ thừa cho ta sao? Thật sự nhịn không được cơn buồn cười.

“Thả ta ra.”

“Thả ra?” Hắn lặp lại,“Đi ra ngoài làm cái gì? Đi gặp Tử Thiên sao?”

Vừa nghe hắn nhắc tới tên này, trái tim ta liền giống như bị bóp nghẹn, trầm trọng đến mức sắp hít thở không thông:“Ngươi đã làm gì hắn?”

“Sao? Ngươi nói xem, ta có thể làm gì hắn?”

Ta hoảng loạn nhìn hắn, không nói nên lời.

“Tử Phượng, ngươi không thiếu tình nhân đâu,” Hắn vừa nói vừa vuốt ve gò má ta,“Hơn nữa đối với mỗi người đều là tình thâm ý trọng, lúc trước khi Trần Duệ khởi binh tạo phản, ngươi không đểý tính mạng hiểm nguy, ngàn dặm xa xôi tới trợ hắn giúp một tay; Nay bản thân ngươi còn khó bảo toàn, lại còn lo cho an nguy của Tử Thiên. Ha ha, ngươi thật đúng làđa tình.”

Hắn cứ thế nói 1 tràng, ta không khỏi đầy bụng ủy khuất:“Ngươi cho là ngày đó ta ngày đêm vội vã rời khỏi Giang Nam là vì cái gì?”

“Vì cái gì?” Hắn khinh thường nhìn ta,“Vì gặp ta? Vì lo cho an nguy của ta? Giống như lý do Thư trung đại nhân bịa giúp ngươi ngày ấy?”

Ta suy sụp nhắm mắt lại, trong lòng sụp đổ như sắp vỡ ra:“Ta biết, vô luận ta nói cái gì ngươi cũng sẽ không tin tưởng.”

“Yến Tử Phượng, đều tại ngươi rất đáng giận,” Hắn dùng siết chặt thắt lưng ta, mãnh liệt ngăn chặn hạ thể ta,“Ta đối với ngươi tìm mọi cách sủng ái, mà ngươi lại đem tâm ý của ta giẫm nát dưới chân, tùy ý chàđạp! Vì cái gì ngươi luôn không biết thỏa mãn như vậy? Vì cái gì trái tim ngươi luôn nghĩ về người khác? Là trẫm làm không tốt, không thể thỏa mãn ngươi sao?”

Hắn bắt đầu điên cuồng mà hôn cắn ta, quần áo bị phá tan thành từng mảnh, trong nhất thời cơ thể của ta cơ hồ hoàn toàn bại lộ bên ngoài, động tác của hắn càng ngày càng mạnh, như là muốn đem ta nuốt chửng. Hắn mạnh hơn bạo ta, hắn phải làm nhục ta trước mặt mọi người, hắn làm được, hắn tuyệt đối làm được!

Phí công giãy dụa, trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng đến ngày bị lăng nhục ở Ngọc Ninh điện, hắn đã từng nói với ta… Khi đó hắn ôm ta, đôi bàn tay kia vô cùng ấm áp, hắn nói với ta:Phượng Nhi, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương ngươi.

“Vì cái gì……” Ta ngừng giãy dụa, vô lực ngã trong lòng hắn,“Vì cái gì…… Ngươi rõ ràng đã nói sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương ta, nhưng ngươi nhưng vẫn…… vẫn……”

Thân thể hắn như vừa chịu 1 cúđả kích trầm trọng, hoàn toàn cứng. Ta vì hắn buông tay mà ngã sấp xuống, rơi vào tay hầu cận.

Hắn thất hồn lạc phách nhìn nhìn máu tươi trên tay ta, tỉnh ngộ quát:“Còn không mau cầm máu!”

Một đám người tay chân luống cuống rửa sạch miệng vết thương cho ta, chỉ là hắn không biết, vết thương ngoài da so với vết thương trong lòng quả thực nhỏ bé hơn rất nhiều.

Một phen trầm mặc, hắn tức khắc khôi phục lại uy hách, lạnh lùng nói:“Hảo hảo dưỡng thương cho ta, trẫm còn chờ ngươi tới hầu hạ.”

Ta nhìn hắn lại 1 lần nữa khuất xa khỏi tầm mắt, nỗi đau khó nhịn lại dâng lên trong lòng. Hắn trở nên thật đáng sợ, thật vô tình, nhưng ta lại vẫn luôn lưu luyến hắn, vì cái gì? Vì cái gì ta lại trở nên vô dụng thế này? Vì cái gì khi gặp hắn, ta luôn không biết phải làm sao? Ta đã buông xuôi tất cả, chỉ có thể ngày qua ngày chịu đựng tra tấn nơi nhà ngục này, mãi cho đến chết.

Không hề tức giận mà nằm trên giường ba ngày, dự cảm hắn sẽđến, ta im lặng ngồi đây, nhìn hắn đẩy cửa tiến vào.

“Sao sắc mặt vẫn khó coi như vậy?” Hắn nâng mặt ta ngắm nghía “Nhất định là cẩu nô tài kia phụng dưỡng ngươi không tốt, đúng hay không?”

Lời vừa nói ra, đồ vật trong tay hạ nhân rơi xuống.

“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết! Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!” Gã sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, khóc lóc cầu xin tha thứ.

Người bên cạnh mặt không động dung, liếc mắt nhìn 2 thị vệ theo bên cạnh, hai người liền tiến lên chế trụ hạ nhân kia, mạnh mẽ rót độc dược vào miệng gã.

Sau 1 hồi thống khổ giãy dụa, rốt cục gã cũng đoạn khí, tử trạng vô cùng khủng bố. Không nghĩ 1 tiện nô sẽ vì chút tức giận của ta mà chết, thế nhưng so với ta, chết như vậy có lẽ thật dễ dàng.

“Cao hứng không, Tử Phượng?” Hắn cười nói với ta,“Ta biết gã chọc ngươi sinh khí, hiện tại ta thay ngươi giết gã, ngươi nhất định thật cao hứng, đúng không?”

Ta một lòng vướng bận chuyện Tử Thiên, lời nói của hắn không vào tai 1 chút nào, ngược lại đường đột hỏi:“Ngươi rốt cuộc đã làm gì Tử Thiên?”

“Đang yên đang lành nhắc tới hắn làm gì?” Hắn tựa hồ tâm tình khá tốt, cũng không truy cứu nhiều, tiếp tục hưng trí bừng bừng nói,“ Hai ngày nữa lại là mùa săn bắn……”

“Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm gì hắn?” Ta quá mức nóng vội, lời vừa ra khỏi miệng mới ý thức được mình đã làm 1 việc cực kỳ ngu xuẩn.

Hắn kinh ngạc nhìn ta, ý cười căng cứng, qua hồi lâu mới lấy lại nụ cười đáng sợ.

“Yến Tử Phượng,” Hắn một tay túm lấy ta, kéo thẳng tới trước mặt,“Nói cho ta biết, vì sao ngươi phóng đãng như thế? Lúc trước là Trần Duệ, hiện tại là Tử Thiên, a đúng rồi, còn có những vị khách trong yến hội hôm qua nữa!”

“Hết thảy đều là ngươi cốý an bài, đúng hay không?” Ta nhìn hắn, trong lòng bi phẫn,“Ngươi biết rõ bọn họđã làm gì với ta, lại cốý mời bọn họ dự tiệc, để xem ta sẽ mất mặt như thế nào, ngươi cảm thấy bọn họ làm nhục ta chưa không đủ, cho nên phải làm ta nhục nhã trước mặt mọi người thêm 1 lần nữa, phải không? Còn Trần Duệ, ngươi cốýđể chúng ta chung một chỗ, cốýđể chúng ta quen biết nhau, ngươi biết hắn vẫn luôn yêu ta, biết hắn sẽ vì ta mà thiếu kiên nhẫn, ngươi lợi dụng ta quấy rầy kế hoạch của hắn, lợi dụng ta buộc hắn xuất động, lợi dụng ta giết chết hắn, lợi dụng ta tự tay hủy diệt hắn, ngươi vẫn luôn lợi dụng ta, vẫn luôn lợi dụng ta!”

“Đúng vậy, ta vẫn luôn lợi dụng ngươi, ngươi hôm nay mới biết được sao?” Hắn lạnh lùng liếc nhìn ta,“Ngươi trong đầu chứa đầy âm mưu quỷ kế, Nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt của ta. Lợi dụng cái gì? Ngươi không phải 1 lòng mong ta chết hay sao? Ai lợi dụng ai, đều giống nhau hết. Chỉ là có một việc vẫn luôn làm ta thực căm tức, trẫm chưa từng dung túng ai như vậy, cẩn thận chăm sóc như vậy, che chở như vậy, mà ngươi lại muốn né ra, thích một mình chạy loạn, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Ta sẽ không buông tha bọn họ, tất cả những kẻđã từng chạm vào ngươi, ta một người cũng không sẽ bỏ qua. Cho nên ta giết Trần Duệ; Còn đám quốc chủ các nước chư hầu kia, đã sớm chết trên đường về, thật sự là một đám người nhát gan, trẫm chẳng qua chỉám chỉ 1 chút, nhưng bọn họ lại sợ tới mức tự sát.”

Tự sát? Trời mới biết hắn đã làm chuyện kinh khủng gì với họ. Nhưng lời nói của hắn đã sớm làm ta sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn nói hắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai từng chạm vào ta, hắn sẽ giết hết bọn họ, như vậy Tử Thiên đâu? Tử Thiên cũng đã chết sao? Không, điều đó không có khả năng, là ta hại hắn sao? Sẽ không, hắn sẽ không chết!

“Tử Phượng, ngươi thật sự quá tham lam, đến tột cùng phải bao nhiêu nam nhân mới thỏa mãn được dục vọng của ngươi?”

Ta thất thần nhìn hắn, bỗng nhiên cất tiếng cười to:“Đúng, ta phóng đãng, ta *** loạn, cơ thể của ta đã sớm bị vô số nam nhân sử dụng, nhưng ngươi cho rằng hết thảy đều do ai ban tặng? Là ngươi, Ân Tử Ly, toàn bộđều là bởi vì ngươi! Năm ta mười sáu tuổi, phụ thân ta cường bạo ta, từđó về sau mỗi ngày đều có nam nhân xâm phạm cơ thể ta, dạy ta cách thị tẩm. Ngươi cho là hết thảy chuyện này là vì cái gì? Vì muốn tới nơi này hầu hạ ngươi, không, là phụ thân ngươi, sau khi hắn chết, ta đã nghĩác mộng này chấm dứt rồi, nhưng ngươi lại đem hết thảy kéo dài, ngươi làm cho ác mộng không cóđiểm cuối! Ân Tử Ly, ngươi hủy diệt tất cả của ta, ngươi là bất hạnh lớn nhất đời ta, ngươi là thủ phạm của hết thảy tội nghiệt! Ngươi đem ta chơi đùa, đập nát, giẫm đạp dưới chân! Kết quả ngươi lại chỉ trích ta *** loạn phóng đãng? Ta hận ngươi, ta hận ngươi cảđời! Nếu có kiếp sau, kiếp sau ta vẫn sẽ hận ngươi như thế! Mặc kệ một kiếp thế nào, mặc kệ luân hồi bao nhiêu, ta vĩnh viễn đều hận ngươi! Ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi! Ta không muốn gặp lại ngươi, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!”

Ngực đau như bị xé rách, trong giây lát một cỗ nhiệt lưu nảy lên cổ họng, ta cuối cùng chịu không nổi tra tấn, một ngụm máu tươi phun trên người hắn, thân thể ngã vào trong lòng hắn.

Cái gì cũng đều không nhìn thấy, cái gì cũng đều không nghe thấy, ta đã không thể cảm giác được sự tồn tại của hắn, không thể cảm thụđộấm nơi bàn tay hắn, không thể nhìn được vẻ mặt của hắn, nhưng ta biết, hắn sẽ không đểý, bởi hắn không hề yêu ta, hắn thầm nghĩ sẽđem ta hủy diệt, đúng vậy, hắn đã làm được, ta lập tức sẽ chết đi, mà hắn ngay cả mí mắt cũng sẽ không động đậy.

Ân Tử Ly, ta rất hận ngươi, ta thật sự rất hận ngươi, nhưng là, vì cái gì ta lại hận ngươi như vậy? Vì cái gì? Ngươi sẽ không biết, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đó là bởi … ta yêu ngươi.

“Tử Phượng, ngươi tỉnh rồi?”

Là giọng của Tử Thiên, có phải hay không ta đã chết? Không, hắn không có khả năng ở một chỗ cùng ta, Tử Thiên không bao giờ phải bước vào Địa Ngục.

“Tử Thiên,” Ta mở mắt ra, bối rối nhìn hắn,“Ngươi có việc gì không?”

“Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng,” Hắn tiến lên cầm tay ta,“Sao lại bệnh nặng như thế? Vừa nghe nói ngươi ho ra máu, ta thực sự rất sợ. Hoàng Thượng nói ngươi bệnh nặng không thể gặp khách, nên ta không dám đến, tận đến ngày hôm qua hắn muốn ta tới thăm ngươi, mới biết được nguyên lai ngươi đã bệnh nặng đến thế này.”

“Là hắn bảo ngươi đến?”

“Ân,” Hắn gật gật đầu,“Hắn nói ngươi muốn gặp ta.”

“Hắn không đối với ngươi như vậy chứ?”

“Hắn có thểđối với ta thế nào?” Tử Thiên an ủi,“Đừng suy nghĩ nhiều, ta không có chuyện gì hết.”

Đúng vậy, là ta nghĩ nhiều, cho dù Hoàng Thượng muốn hại hắn, thần quan đại nhân cũng sẽ liều mạng bảo hộ hắn, dù sao, hiện tại phân lượng của hắn lớn hơn ta rất nhiều.

Ta quay đầu, nhìn thấy Tiểu Tứđang ở một bên lén lút lau nước mắt.

“Tiểu Tứ.”

“Điện hạ……”

“Khóc cái gì?”

Bị ta hỏi, hắn lại càng khóc lợi hại hơn:“Khi điện hạ bệnh nặng, Tiểu Tứ cũng không ở bên người, ta……”

“Ngươi có thể trở về là tốt rồi.” Ta vô lực nói, miễn cưỡng trưng ra khuôn mặt tươi cười thảm đạm không ánh sáng.

“Đúng rồi,” Tử Thiên nói,“Một tháng sau lại là ngày săn bắn, Hoàng Thượng tựa hồ muốn cho ngươi đi.”

“Nhưng,” Tiểu Tứ cuống quít nói,“Điện hạ bệnh thành như vậy, sao còn có thể ra ngoài?”

“Ta cũng nghĩ vậy,” Hắn nói,“Nếu không, ta sẽ nói với Hoàng Thượng……”

“Không cần,” Ta khoát tay áo,“Đừng vì ta mà trêu chọc Hoàng Thượng, ngươi không thể xảy ra chuyện gìđược. Dù sao ta cũng muốn đi ra ngoài một chút, luôn bị nhốt trong phòng, không bệnh cũng sẽ buồn đến phát bệnh, Tử Thiên, không phải ngươi đã từng nói vậy sao?”

Hắn mờ mịt nhìn ta, có chút ngây người, dù sao cũng đã một năm, bỗng nhiên quay đầu, chỉ cảm thấy hết thảy dường nhưđã qua mấy kiếp.

“Ta không thểở lại lâu, lần này đến thăm ngươi, hắn dường như cũng có chút mất hứng,” Tử Thiên đứng dậy nói,“Tử Phượng, hảo hảo chiếu cố chính mình, ta sẽ nghĩ cách để lại đến thăm ngươi.”

“Ân,” Ta đối hắn gật đầu,“Ngươi cũng thế, phải cẩn thận.”

Từ lần đó về sau, Hoàng Thượng cũng không dám tùy tiện đến gặp ta. Có lẽ bởi vì, ta nói, ta không bao giờ nguyện ý nhìn thấy hắn. Cho nên mỗi lần đến, hắn đều để Tiểu Tứ vào thông báo, nhưng mà lần nào cũng bị ta từ chối.

“Điện hạ, Hoàng Thượng muốn gặp ngươi……”

“Nói ta ngủ, không tiện gặp khách.”

“Vâng.”

Tiểu Tứ như thường lệ truyền đạt lại, mà hắn cũng không miễn cưỡng, tình nguyện lựa chọn rời đi.

Ta không giận hắn, cũng không phải cốýđuổi hắn, ta chỉ là, ta chỉ là không biết nên đối mặt hắn như thế nào. Ta đến tột cùng hẳn là hận hắn, hay là thương hắn? Thương hắn, ta liền thua; Hận hắn, ta lại làm không được. Ta thậm chí không biết, ta rốt cuộc sẽ ra sao khi yêu hắn. Có lẽ, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta cũng đã yêu thương hắn rồi, chỉ là bởi lòng ôm cừu hận, nên ta mới không nhận ra.

Nhưng ta không thể lún sâu thêm nữa, chỉ cần không nhìn thấy hắn, chỉ cần không cho hắn chạm vào mình, ta có thể khôi phục lý trí, cho nên ta không thể nhìn thấy hắn, cho đến tận khi ta lại 1 lần nữa hận hắn, ta mới có thể lại đối mặt với hắn.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng! Điện hạ y đã……”

“Lui ra!”

Đại môn bịđẩy ra thật mạnh.

Hắn mang theo dày đặc men say, thong thảđến trước mặt ta:“Còn nói ngươi ngủ, không phải đang thức sao?”

Ta ngồi ở mép giường, cúi đầu không nói.

“Tử Phượng,” Hắn bỗng nhiên ôn nhu ôm lấy ta, ở ta bên tai mềm giọng,“Trẫm rất nhớ ngươi.”

Tim ta dồn dập theo từng hơi thởám áp của đối phương.

“Tử Phượng, Tử Phượng……” Hắn thì thào, cúi đầu khẽ hôn lên môi ta, đầu lưỡi mềm mại đầu lưỡi đảo qua, ở trong miệng quấn quýt si mê.

“Ngô……” Ta giãy dụa đẩy hắn ra, chỉ biết là không thểđể hắn tiếp tục mê hoặc ta nữa,“Buông ra!”

Đối mặt với sự phản kháng của ta, hắn tựa hồ có chút kinh ngạc.

“Tử Phượng, ngươi còn giận sao?” Hắn nhẹ nhàng mà nâng mặt ta lên, trong ánh mắt tràn đầy trìu mến cùng đau đớn,“Đừng giận ta, ngươi sao có thể giận ta? Ta thích ngươi như vậy, yêu thương ngươi như vậy……”

Đừng, xin ngươi đừng nói nữa! Ta tình nguyện nghe hắn nói lời lạnh nhạt, cũng không nguyện nhận từ hắn nhu tình mật ý, bởi vì ta biết, ta sẽ vô lực chống đỡ.

Ta lại đẩy hắn ra, nép mình vào 1 góc, quay mặt không thèm nhìn hắn. Chỉ cần không để hắn chạm vào, chỉ cần không nhìn thấy hắn, ta tmới có thể bảo trì thanh tỉnh.

Cho nên, xin hãy rời xa ta, xin đừng ôm ta thật chặt, nếu không, ta sẽ lại chìm đắm trong ***g ngực ấm áp của ngươi, không thể tự thoát ra được.

Sự cự tuyệt của ta làm hắn phẫn nộ, sẵn men rượu, hắn liều lĩnh đè ta xuống, điên cuồng mà hôn. Hơi thở của hắn, độấm của hắn gắt gao vây lấy ta, khiến ta không kềm chếđược. Không thể, không thể 1 lần nữa dung túng chính mình, ta thất kinh nắm vạt áo hắn, muốn đẩy hắn ra, nhưng không thể, trong bối rối, ta hướng bờ môi của hắn hung hăng cắn xuống, trong miệng tràn đầy máu tươi.

Hắn buông tay, kinh ngạc nhìn ta, nhìn khóe miệng máu tươi không ngừng chảy xuống.

Nhìn miệng vết thương của hắn, ngay cả chính ta cũng hoảng sợ, ta bất quá chỉ muốn cảnh cáo hắn rời đi, lại không nghĩ rằng sẽ làm hắn bị thương như vậy. Một khắc kia, ta hận không thể xông lên lau vết thương cho hắn, thỉnh cầu hắn tha thứ, nhưng không thể, ta không thể làm như vậy.

Hắn ngạc nhiên rồi dần chuyển thành cười lạnh, sau đó quay lại vẻ mặt thường ngày.

“Đúng vậy, trẫm đã từng nghĩ, ngươi không thích bị trẫm chạm vào người, ngươi chỉ thích được người khác chạm vào thôi,” Hắn cười nhạo nói,“Hảo, vậy trẫm để người khác tới hầu hạ ngươi. Người đâu!”

Theo tiếng thét của hắn, hai gã nam nhân từ ngoài cửa đi vào.

Đầu ta nhất thời nóng lên, còn chưa thấy rõ bộ mặt hai người, liền bị khống chế hai tay, trói chặt trên đầu giường.

“Dừng tay!” Ta kinh hãi,“Các ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra!”

“Các ngươi nhớ kỹ, hảo hảo mà hầu hạ thái tửđiện hạ, để y phải tâm phục khẩu phục,” Hắn nhe răng cười,“Thoải mái đến dục tiên dục tử, thoải mái đến kêu hoan liên tục, phải khiến y kêu không ra tiếng, khiến y phải cầu xin tha thứ mới thôi.”

“Đừng! Đừng!” Ta hoảng sợ hô to, thân thể sớm bị lột trần như nhộng, hai người thuần thục tách 2 chân ta ra, cầm chặt phân thân không ngừng cọ xát.

“Kêu lên đi, Tử Phượng, thực thoải mái có phải hay không?” Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ta,“Đừng nhẫn nại, cứ kêu lên đi. Ngươi kỳ thật rất thích như vậy, đúng không?”

Ta cắn chặt môi, liều mạng nhẫn nại không cho mình phát ra bất cứâm thanh nào, cắn đến mức khóe miệng nát bươm chảy máu, máu cứ thế theo 2 gò má mà chảy xuống.

“Mau cầu xin ta đi, Tử Phượng, cầu xin ta, trẫm sẽ bảo bọn họ tha cho ngươi.”

Ta quật cường cắn chặt răng, 1 tiếng cũng không phát ra.

“Vẫn không chịu kêu sao?” Hắn đứng dậy, lên tiếng,“Mạnh tay hơn, điện hạ hình như chưa vừa lòng.”

Dưới thân động tác càng ngày càng mạnh, ta rốt cục cầm cự không được, kinh hãi hét lên.

“A…… Dừng tay! Buông, mau thả ta ra!”

“Điện hạ, điện hạ, ngươi làm sao vậy?” Nghe được tiếng hét của ta, Tiểu Tứở bên ngoài đã lo lắng đến phát khóc,“Hoàng Thượng, cầu xin người hãy tha cho điện hạ! Van cầu người tha cho y!”

Nhưng mà hoàn toàn ngược lại, nghe được tiếng gào, hắn lại càng khoái chí, liều mạng thúc giục hai người tiếp tục mạnh tay.

Ta bị trói hai tay, không thể giãy dụa, không thể thoát đi, chỉ có thểđể bọn họ tùy ý chàđạp. Hạ thân đau đớn, nhưng vô luận ta thống khổ như thế nào, bọn họ cũng sẽ không dừng lại.

Ai tới cứu ta? Ai có thể tới cứu ta?

“Tử Thiên, Tử Thiên……” Ta mơ mang gọi tên hắn, giờ này khắc này, hắn là người duy nhất ta có thể nghĩđến.

Mà ta gọi tên hắn lại khiến quân vương càng thêm nổi giận.

“Còn chờ cái gì?” Hắn hướng hai người rống to,“Còn không mau tiến vào cho ta!”

Phần eo đột nhiên bị nhấc lên, ta cảm thấy dị vật đang hướng trong cơ thể mà xâm nhập.

“Đừng! Dừng tay!” Chưa bao giờ ta hoảng sợđến thế,“Nếu không dừng tay, ta liền cắn lưỡi tự sát!”

Vừa dứt lời, một chiếc khăn được nhét vào miệng, ngăn ta lại.

“Ngô……” Phân thân của nam nhân tiến thẳng vào cơ thể, trong nháy mắt, ta chỉ thấy trong ***g ngực một trận huyết khí dâng lên, máu tươi chặn nơi cổ họng, lại bởi vì mảnh vải che mà không thể phun ra. Ngũ tạng lục phủ giống vỡ nát, vô cungf đau đớn, hạ thân có chất lỏng chảy ra, ta biết, đó là máu chảy xuôi từ trong cơ thể mình.

Chậm rãi ngừng giãy dụa, ta đã không còn khí lực phản kháng, kết quả cũng chỉ có thể như 1 con cá, nằm yên nơi đó, đón nhận hết thảy.

“Hoàng Thượng, điện hạ y…… Y đã……”

Lời nói của hạ nhân làm hắn bừng tỉnh, hắn cúi đầu, nhìn ta hấp hối, bỗng nhiên cả người run lên:“Các ngươi…… Các ngươi đang làm cái gì? Các ngươi đang làm gì y?!”

Hai người kia lập tức bịđẩy ra, hắn như nổi điên nắm lấy vai ta, hô to:“Tử Phượng, Tử Phượng! Ta không muốn…… Ta không muốn như vậy! Ngươi mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!”

Đại môn bị phá vỡ, Tử Thiên chạy vội đến trước giường ta, cởi bỏ sợi dây trói chặt 2 tay ta, nhìn thảm trạng trước mắt, trong lòng nhất thời đau đớn, cơ hồ sắp chảy ra nước mắt.

Mạnh vải trong miệng vừa lấy ra, máu tươi bị chặn lại trong miệng cứ thế tuôn ra, đem đệm giường dưới thân nhiễm 1 sắc màu đỏ chói.

“Tử Phượng!” Tử Thiên ôm lấy ta, thanh âm bắt đầu run run,“Hoàng Thượng, ngươi sao có thể…… Ngươi sao có thểđối với y như vậy?!”

“Không, không phải ta! Ta sao lại đối xử thế này với y? Ta sao có thểđể y thương tổn? Tử Phượng!” Hắn bổ nhào vào ta, trong mắt ngấn lệ,“Ta nhất định làđiên rồi! Ta nhất định làđiên rồi mới làm như vậy! Ngươi tha thứ cho ta, tha thứ cho ta!”

Ta hấp hối mở mắt ra, đem hết toàn lực mới thốt ra một thanh âm mỏng manh:“Đi……đi! Ta…… không bao giờ muốn…… nhìn thấy ngươi nữa!”

Hắn chợt ngây người, nhất thời bị lời nói của ta làm cho ngây ngốc, đau lòng, hối hận, kinh ngạc, hết thảy viết ở trên mặt, nhưng miệng không phát ra nổi 1 chữ.

“Hoàng Thượng, xin ngươi hãy đi ra ngoài đi!” Tử Thiên cưỡng chế cơn giận mà nói.

Ngự y vừa vội vàng chạy tới cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, không khỏi nhíu chặt lông mày.

“Thỉnh Hoàng Thượng hãy rời khỏi đây,” Hắn nói, nhìn quân vương một tấc cũng không rời, lại bổ sung một câu:“Hoàng Thượng, lúc này cảm xúc của điện hạ không ổn định, thần cũng không tiện chẩn trị.”

Hắn rốt cục tỉnh táo lại, hối hận liếc nhìn ta, mới ảm đạm xoay người, thất tha thất thểu rời khỏi cửa.

Vận mệnh luôn buồn cười như thế, một năm trước hắn cứu ta từ tay Ninh phi, hứa sẽ không bao giờ làm ta thương tổn; Nhưng mà một năm sau, hắn lại làm chuyện hệt như khi ấy.

Ân Tử Ly, ta đến tột cùng đã làm sai cái gì, để ngươi phải đối xử với ta như vậy?

Ta đã lựa chọn không hận ngươi, vì cái gì ngươi lại khiến ta khơi dậy lòng thù hận?

Ta căn bản có thể xóa đi thù hận, ta căn bản có thể tha thứ hết, nhưng ngươi tự tay đem hết thảy hủy diệt, nguyên nhân vì là ngươi, ta mới có thể hận sâu như vậy.

Lúc này đây ta thật sự sẽ không tha thứ cho ngươi nữa, vĩnh viễn cũng không!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương