Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
-
Chương 3
Điều may mắn duy nhất là người ngồi trong xe là người bình thường chứ không phải zombie.Nhưng trong thời mạt thế, con người còn đáng sợ hơn cả zombie.Tống Sở vội vàng lôi kéo Giang Bác tìm chỗ trốn.Kết quả chiếc xe kia lại dừng ngay trước mặt hai người họ.Người ngồi trong xe bước xuống.
Đối phương để tóc húi cua, mặc bộ quần áo màu xám, vóc dáng cũng không cao lắm.Nhìn khuôn mặt gầy gò cùng làn da tái nhợt của người này, tim của Tống Sở bị lỡ một nhịp.
Tiêu rồi, người này cũng giống như người ở trước mạt thế.Chả lẽ đây cũng là mạt thế ư?“Sao lại có hai đứa bé ở đây?”Người đàn ông cúi xuống nhìn hai người, đôi mắt nhìn chằm chằm.
Hai đứa trẻ cũng trố mắt nhìn anh ấy.
Cuối cùng ba cặp mắt nhìn nhau chằm chằm.Tống Sở thấy Giang Bác vẫn như cũ chết cũng không nói lời nào, chỉ có thể đứng lên bày ra vẻ mặt đáng thương: “Đừng ăn chúng tôi, thịt của chúng tôi rất ít, còn có virus nữa.”Khó trách Tống Sở nghĩ như vậy, bởi vì cô nghe người trong phòng thí nghiệm nói người bên ngoài thiếu thức ăn nên phải ăn thịt trẻ con.“Virus gì cơ?” Người đàn ông gầy gò gãi đầu, cảm thấy hai đứa nhỏ này hình như bị ngốc.
Một đứa không thể nói chuyện, đứa còn lại thì hình như đầu óc có vấn đề.Không biết là con cái nhà ai mà quần áo rách tả tơi, chắc là bị trong nhà bỏ rơi.
Nhìn hai đứa nhỏ, đứa câm đứa ngốc, bị ném ra ngoài cũng không có gì lạ.
Nhưng cũng không thể mặc kệ không quản được, dù sao đây cũng là hai mạng người, nếu để chúng ở bên ngoài chết đói thì tội nghiệp lắm.
Phía trước là huyện thành rồi, cứ mang về thả ở cục công an đi.Nghĩ vậy, người đàn ông liền đưa tay bế hai đứa trẻ gầy gò lên: “Đi thôi, anh dẫn các em vào huyện thành, tốt xấu gì cũng có một ngụm cơm để ăn.”Tống Sở sợ tới mức khóc thét: “Buông ra buông ra.”Người đàn ông mặc kệ cô, trực tiếp đặt hai người xuống phía sau xe, sau đó khởi động xe với tiếng lạch cạch, tất cả tiếp tục lên đường.Tống Sở ôm Giang Bác, người vẫn luôn im lặng từ nãy tới giờ, hỏi: “Tiến sĩ, phải làm sao đây?”“Đi cùng anh ta.”Tống Sở: “...Sao anh lại ngây thơ như vậy, không biết đối phương là người tốt hay xấu thì sao đi theo được? Anh nhìn tay chân nhỏ bé này coi, bây giờ chúng ta phải đề phòng mọi thứ.”“Cũng có trốn được đâu?”“...”Tống Sở cảm thấy bất lực, với bản tính của tiến sĩ, nếu có ai bán anh có khi anh còn đếm tiền giúp người ta nữa kìa.Dù sao trước khi mạt thế cô đã đọc được rất nhiều tiểu thuyết, cũng biết không ít về thế giới này.Tống Sở quyết định sẽ bỏ chạy ngay khi chiếc xe này dừng lại.Vì vậy, dưới sự lo lắng khẩn trương của cô, cuối cùng xe cũng tới huyện Bình An.Lúc nhìn thấy những tòa nhà với lối kiến trúc cổ xưa ở hai bên đường, Tống Sở lại mở to hai mắt nhìn.Đặc biệt là những người đi trên đường đều là con người, không phải zombie mà là người bình thường.Hơn nữa chỗ này không có cơ sở phòng thủ, thậm chí không có lướt sắt.
Những người này dám đi lại tự do ở trên đường, chỉ có một khả năng__đây thật sự không phải mạt thế!Chỗ này là một thế giới hoàn toàn mới.Giờ phút này, Tống Sở không biết mình đang có tâm trạng gì, cô cảm thấy mình luyến tiếc hoàn cảnh sống trong quá khứ, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà mong chờ.Cô há hốc miệng nhìn xung quanh, rồi lại quay sang nhìn tiến sĩ nhỏ ở bên cạnh.Lúc này Giang Bác cũng nhìn cô.
Hai người đồng thời làm ra một động tác, đó là nắm lấy góc áo của nhau..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook