Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại
-
Chương 45
Editor: Aubrey.
"Dừng tay!" Lê Chân lập tức hạ ám chỉ tinh thần, đầu bếp trở nên mờ mịt, dừng động tác trên tay. Lê Chân vội vàng thả cá nhỏ vào trong chậu gỗ, hình như nó biết hắn tới là để cứu nó, ánh mắt tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu. Vô cùng ủy khuất dùng đuôi cọ cọ lên ngón tay của Lê Chân, sau đó bơi xuống đáy chậu, lúc nãy nó bị quăng ngã mấy cái, thật ra có bị thương một chút, trông có vẻ rất đau.
Lê Chân biết, hôm nay hắn lớn gan xông tới như vậy, hạ ám chỉ tinh thần cho nhiều người như vậy, nếu không đưa ra được nguyên nhân hợp lý, hẳn là ngày mai bên này sẽ nổ tung một trận. Nghĩ vậy, hắn bưng chậu gỗ đến sảnh chính, định cho mấy tên quan viên kia một bất ngờ ngoài dự đoán.
Ngày hôm sau, từ trong Vương phủ truyền ra một tin tức, nghe nói bằng hữu tốt của Vương lão gia, Lý đại nhân, ngày hôm qua vừa bắt được con cháu của Hà Thần gia gia, khiến cho Hà Thần gia gia suốt đêm chạy tới cứu con cháu của mình. Nghe nói không ít người ở Vương gia gặp được Hà Thần gia gia, còn nghe nói cả người Hà Thần gia gia toàn là mùi tanh của cá, thân cao hơn tám thước, tướng mạo giống hệt như Nhị Lang Thần gia gia trong miếu. Mà Vương lão gia và hảo bằng hữu của gã, còn mưu toan muốn ăn con cháu của Hà Thần gia gia, bị Hà Thần gia gia giáo huấn một phen.
Những lời đồn này, tất nhiên là do ngày hôm qua Lê Chân đã hạ ám chỉ tinh thần cho bọn họ. Nếu đã không muốn sự việc này được yên lặng giải quyết sạch sẽ, vậy thì cứ dứt khoát làm lớn một phen, bịa ra một câu chuyện về Hà Thần, ngược lại cũng không có vấn đề gì.
Hắn không biết mình làm ra một trận ầm ĩ như vậy, khiến cho người dân địa phương phải lập một cái miếu Hà Thần, nghe nói hương khói rất đầy đủ, nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Cá nhỏ suýt chút nữa bị người ta ăn, thật ra cũng không lớn, chỉ dài bằng một bàn tay. Hơn nữa, màu sắc rất giống một viên ngọc vàng, dù Lê Chân không phải là người có nhiều tế bào thẩm mỹ, nhưng vẫn nhịn không được sờ sờ thân hình trơn bóng của cá nhỏ.
Đối mặt với ân nhân cứu mạng, cá nhỏ không trốn tránh, còn thân mật gặm ngón tay của Lê Chân.
Lúc Lê Chân mang nó về bờ sông, cá nhỏ lại càng kích động, thường xuyên ở trong chậu nước cọ ngón tay Lê Chân. Con cá nhỏ này thật thích làm nũng, Lê Chân để nó trở về sông, không bao lâu sau, cá lớn nhô đầu lên, gật đầu với Lê Chân, rồi mang cá nhỏ bơi đi xa. Hai con cá vừa bơi vừa quay đầu lại nhìn Lê Chân, hình như đang biểu đạt sự cảm kích.
Mà Lê Chân vẫn đứng ở bờ sông, lúc nãy hắn chỉ lo thả cá, mà quên bản thân mình không biết chèo thuyền, nhìn thuyền nhỏ bên cạnh, hắn làm sao để trở lại đây?! Cuối cùng, không còn cách nào khác, chỉ có thể bơi về, vừa bơi còn phải kéo chiếc thuyền nhỏ kia theo.
Lúc trở lại thuyền lớn, đã là canh ba, Lê Chân đi thay y phục, Diệp Tố Nương vội vàng nấu nước nóng, sau khi lăn lộn một hồi, đến khi trời sắp sáng, hắn mới có thể nằm lên giường.
Vốn tưởng việc này cứ như vậy trôi qua, không ngờ mấy ngày kế tiếp, hai con cá màu đỏ vàng kia vẫn luôn đi theo sau bọn họ, mỗi lần thuyền dừng lại, cá nhỏ sẽ thò đầu ra thân cận với Lê Chân, cá lớn vẫn luôn ở bên cạnh bơi qua bơi lại, tìm cơ hội bắt cá nhỏ về.
Mấy ngày nay tiếp xúc với bọn chúng, Lê Chân đã biết tại sao cá nhỏ bị bắt đi. Thường ngày, cá nhỏ luôn bị cá lớn quản rất chặt, nhưng nó chưa bao giờ được nhìn thấy mặt đất trông như thế nào, lòng hiếu kỳ cực kỳ cao, thấy cái gì cũng phải thò lại gần xem.
Ngày đó trên thuyền quan, tiếng đàn sáo du dương rất dễ nghe, nó bơi qua đó thưởng thức, nghe đến mê mẫn, hậu quả chính là quên mất nguy hiểm ăn phải mồi câu, bị người ta câu lên, thiếu chút nữa bị làm thành canh cá.
Thật ra, thủy vực quanh đây có không ít cá được cá lớn dặn dò, dặn chúng thường ngày không có việc gì thì không cần nổi lên mặt nước, tham ăn mà ăn phải mồi câu. Đây cũng là nguyên nhân mà Lê Chân bọn họ câu nửa ngày cũng không câu được con cá nào, nếu không nhờ Lê Chân dùng tinh thần lực gian lận, chỉ sợ không câu được nhiều cá như vậy. Không nghĩ tới, trong sông có không ít cá nhớ rõ lời dặn, ngược lại là nhi tử bảo bối của cá lớn không nhớ kỹ, suýt nữa tặng mạng cho người ta.
Đường thủy so với đường bộ quả thật nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất mấy ngày, cuối cùng cũng đã tới Bình Thành. Mà nơi này, cũng chính là quê quán của Diệp Tố Nương, những người hại chết nàng cũng đang ở nơi này.
Đối với mối thù của Diệp Tố Nương, Lê Chân sẽ không nhúng tay quá nhiều, hắn làm cho nàng một thân thể tạm thời, cũng đủ để cho nàng đi trả thù.
Lê Chân nói với chủ thuyền dừng ở Bình Thành một ngày, sau đó mang theo Diệp Tố Nương lên bờ.
Nhiều năm không về, còn là vì thân nữ nhân nên cực ít được ra cửa, Diệp Tố Nương trong lúc nhất thời không nhớ nhà cũ của Diệp gia ở chỗ nào. Sau đó, Lê Chân tìm một người dân bản xứ, dùng ám chỉ tinh thần hỏi.
"Không sai." Lúc tới gần nhà cũ của Diệp gia, cuối cùng Diệp Tố Nương cũng nhớ đến ký ức lúc nhỏ, nàng không cần Lê Chân dẫn đi nữa, bước chân nhanh chóng đi tới nhà cũ của Diệp gia.
Diệp gia ở Kinh Thành coi như cũng khá giả, còn ở loại địa phương như Bình Thành, là một gia tộc rất có danh vọng ở đây. Chuyện của Diệp Tố Nương vẫn chưa truyền tới Bình Thành, nên thanh danh của đám người Diệp gia ở nơi này vẫn rất cao. Hiện tại, người Diệp gia chỉ nói với người bên ngoài Diệp Tố Nương bị bệnh nặng nên đã qua đời, người bên ngoài cũng không hoài nghi. Thật ra, cữu gia của Diệp Tố Nương cũng có tới hỏi chuyện là như thế nào, người Diệp gia ứng phó qua loa rồi thôi.
Đi đến trước cửa Diệp phủ, Diệp Tố Nương duỗi tay gõ cửa. Bởi vì nàng là quỷ, nên Lê Chân mới cố ý chọn buổi chiều hành động, lúc này đã là chạng vạng, ánh mặt trời ảm đạm, Diệp Tố Nương rõ ràng so với lúc nãy có tinh thần hơn nhiều.
"Ai vậy?" Lúc người sai vặt mở cửa, nhìn thấy người đứng trước cửa là một nữ nhân yểu điệu đầu đội mũ sa, nữ nhân này có dáng người yểu điệu, tóc đen nhánh, dáng vẻ nhu mỹ, mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng cũng nhìn ra được đây là một mỹ nhân.
Ai nha! Chẳng lẽ lại là nợ phong lưu của đại thiếu gia nhà mình? Người sai vặt hiểu rất rõ tính tình của những nam chủ trong nhà, một nữ nhân một mình tới cửa, khẳng định không phải là chuyện tốt! Khả năng rất lớn chính là nợ phong lưu, mà người thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhất trong Diệp gia chính là đại thiếu gia, nhị thiếu gia chỉ là một tên mọt sách, lão gia thì lại rất sợ vợ.
Lê Chân không đi cùng, mà đứng từ xa nhìn Diệp Tố Nương đi vào Diệp phủ.
"Cô nương thật sự là người thân của phu nhân nhà bọn ta sao?" Người sai vặt không ngờ nữ nhân này tới đây không phải là tìm đại thiếu gia, mà là tìm phu nhân.
Chẳng lẽ là muốn cầu tình phu nhân trước? Người sai vặt miên man suy nghĩ, Diệp Tố Nương trực tiếp ném một miếng bạc vụn vào tay người sai vặt: "Làm phiền tiểu ca đi thông báo một tiếng."
Bạc vừa vào tay, hắn thử đánh giá trọng lượng. Tốt lắm! Nhiêu đây chắc khoảng năm lượng bạc! Tiểu nương tử này hào phóng như vậy, sao bên người không mang theo hạ nhân nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, người sai vặt vẫn chạy đi thông báo, Diệp gia cũng không phải danh gia hào môn gì, tất nhiên quy củ cũng không như các đại gia tộc khác, ngay cả bái thiếp cũng không có, một thân một mình tới cửa, như thế nào cũng khiến cho người ta nổi lên nghi vấn, không giống như hiện tại, trực tiếp mời người vào nhà rồi đi thông báo.
Có điều, người mà hắn đi thông báo chỉ là một quản gia, chờ đến khi ông tới định dẫn người đi, trong phòng đã không còn bóng dáng. Vốn dĩ trong phòng còn có một lão nhân, nhưng lão nhân này nói lão vừa mới đi ra ngoài, khi trở về đã không còn thấy người đâu nữa.
Người sai vặt hoảng hốt, người là do hắn mời vào, nếu người đó không có ý tốt, vậy hắn chắc chắn không thể thoát tội. Hắn cũng không dám nói với quản gia người đó đã chạy đi, đầu tiên là tự mình tìm ở ngoài sân một vòng, sau đó mới mang vẻ mặt đau khổ kể lại với quản gia. Mặc kệ quản gia phái người đi ra ngoài tìm như thế nào, không phải chuyện hắn có thể quản, nhưng sự việc ngày hôm nay hắn chắc chắn sẽ bị phạt.
"Các ngươi lui ra đi, ta muốn ở một mình." Tần thị cho mấy nha hoàn bên cạnh lui ra ngoài, ngây ngốc nhìn ánh hoàng hôn đỏ như máu ở bên ngoài. Ngày đó, lúc giết người, hoàng hôn cũng là sắc đỏ này, giống như vừa tẩm một bể máu.
Đối với chuyện giết người, Tần thị không sợ hãi, nếu Diệp Tố Nương kia không chết, lời đồn đãi sẽ không thể bình ổn. Mà bên Ngô gia, xem ra cũng không có ý định nạp người vào cửa, tỏ vẻ mặc kệ lời đồn truyền ra như thế nào, sự tình chỉ e càng ngày càng căng. Cái chết của Diệp Tố Nương ít nhiều gì cũng vãn hồi lại một chút thanh danh cho Diệp gia, bản thân bà không làm gì sai, tuyệt đối không sai.
Thế nhưng, chỉ cần nhớ tới cặp mắt trợn to trước khi chết của Diệp Tố Nương, nhịp tim bà vẫn không tự giác đập nhanh. Tần thị vừa nghĩ, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện bên ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người: "Ai?!"
Là ai to gan như vậy, dám trốn ở bên ngoài rình trộm, áp lực trong suốt mấy tháng nay, bây giờ hoàn toàn hóa thành lửa giận, bà một lòng nghĩ sẽ giáo huấn cho tiểu nha đầu dám đứng ở bên ngoài nghe lén một trận, chỉ là khi mở cửa, Tần thị lập tức đứng ngẩn ra.
Lúc này, người đứng ở cửa nào phải là nha hoàn, rõ ràng chính là người đã chết từ mấy tháng trước, Diệp Tố Nương!
Tần thị gần như bị dọa điên, Diệp Tố Nương mỉm cười, nàng bước tới, ôn nhu hỏi: "Bá mẫu! Không nhận ra ta sao?"
"Ngươi, ngươi là ai?! Không phải ngươi đã chết sao? Ta tận mắt nhìn thấy ngươi đã hạ táng." Tần thị lùi ra sau mấy bước, nói năng có chút lộn xộn.
Diệp Tố Nương cởi mũ sa xuống, ném qua một bên: "Dĩ nhiên ta đã chết, xem chỗ này, là do bá mẫu tự tay lưu lại dấu vết." Chiếc cổ trắng ngần dần dần biến xanh, dấu vết bị dây thừng siết chặt thâm đến mức lộ ra phá lệ rõ ràng.
"Ngươi là... Quỷ?!" Lúc này, Tần thị vô cùng hối hận sao mình lại đuổi hết đám nha hoàn ra ngoài, nếu lúc này có ai ở lại bên cạnh thì tốt rồi.
"Đúng vậy, ta là quỷ, hôm nay ta tới đây để đòi nợ. Bá mẫu không cần sợ, chỉ một chút thôi là xong, chờ thêm một lát nữa, sẽ không đau đâu, còn có thể được nhìn thấy cha mẹ đã mất của ngươi, thật tốt." Diệp Tố Nương nói xong, duỗi tay ra bóp cổ Tần thị, những lời này chính là những lời mà Tần thị đã nói ở bên tai nàng trước khi nàng chết. Trước khi hấp hối, những lời mà nàng nhớ rõ nhất cũng chính là những lời này.
Tần thị chỉ là một phụ nhân bình thường, sao có thể tránh khỏi tay của Diệp Tố Nương? Bà vung loạn hai chân, hai tay huơ loạn, liều mạng bắt lấy cánh tay của Diệp Tố Nương, từ khi cánh tay màu trắng xanh kia bị cắt, thứ chảy ra không phải là máu, mà là chất lỏng tản ra mùi tanh hôi.
"Ta, ta có chuyện muốn nói." Tần thị cố gắng dùng hết sức mới có thể phun ra được mấy chữ này, lúc trước, người ra chủ ý bảo bà giết chết Diệp Tố Nương mới chân chính là đầu sỏ gây tội, bà không cam lòng cứ như vậy chết đi. Chỉ là, Diệp Tố Nương căn bản không để ý tới những lời trước khi chết của bà, chỉ dùng lực bóp cổ Tần thị lộ ra cả tròng mắt.
Giết Tần thị xong, trên người Diệp Tố Nương lại nhiều thêm một tầng oán khí, nhưng nàng không có cảm giác gì. Vẫn còn một kẻ thù, đó là đường ca của nàng, chỉ tiếc hiện tại không ở đây, Diệp Tố Nương liếc mắt nhìn Tần thị đã tắt thở, đặt bà lên giường, ngụy trang như đang ngủ. Lúc này, tốt nhất là Diệp gia không nên phát hiện thi thể của Tần thị.
Lúc Diệp Chi Lâm về nhà, trăng đã treo trên đầu cành, người Diệp gia đã đi nghỉ ngơi, trên người hắn toàn mùi rượu, thất tha thất thiểu trở về phòng của mình. Từ sau khi theo Diệp gia chạy về quê giống như chạy nạn, Diệp Chi Lâm đã hoàn toàn bị cha hắn bỏ mặc, một người không có học vấn, không có nghề nghiệp như hắn, bứt tử hôn sự của đường muội, có thể có tiền đồ gì?
Từ lúc trở về, Diệp Chi Lâm vẫn chưa được gặp cha hắn, mỗi ngày cuộc sống của hắn trôi qua chỉ đi ra ngoài uống rượu, tìm được vài tên công tử ăn chơi trác táng, cả đám ăn nhậu chơi bời liên miên. Diệp lão gia đã nói rõ sau này sẽ không giao gia nghiệp cho hắn, phỏng chừng chỉ chia cho hắn một số tài sản, để cho hắn chắp vá cuộc sống.
"Ai? Sao lại có người ở đây?" Diệp Chi Lâm mơ mơ màng màng nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trên mép giường, hắn xoa mắt, hình như đây là một nữ nhân trẻ tuổi? Hắc, chẳng lẽ có nha hoàn nào trong nhà muốn lên chức?
Diệp Chi Lâm cũng không nghĩ nhiều, hắn như hổ đói bổ nhào tới ôm lấy nữ nhân đang ngồi trên giường, nhưng căn bản không thể chạm tới đối phương. Sau đó, hắn bị một đôi tay lạnh như băng bóp yết hầu, nương theo ánh trăng bên ngoài, Diệp Chi Lâm vô cùng hoảng sợ phát hiện, nữ nhân mà hắn muốn nhào vào ngực không phải là nha hoàn, mà là đường muội đã chết từ mấy tháng trước!
Diệp Tố Nương nhanh chóng chặt đứt cổ hắn.
Sau khi ném thi thể của Diệp Chi Lâm qua một bên, Diệp Tố Nương lặng lẽ đi ra ngoài, mặc dù hiện tại nàng đã có hình thể, nhưng vốn dĩ vẫn là ngọc phù biến thành, cả người thoạt nhìn có chút mờ mờ ảo ảo.
Một nha hoàn vừa ra ngoài đi mao xí nhìn thấy một nữ nhân mặc tố y, lượn lờ trong không trung đi ngang qua, khuôn mặt kia rất giống đại tiểu thư đã chết từ mấy tháng trước.
Tiểu nha đầu xoa mắt, thử nhìn lại, cái bóng của người kia đã không còn. Hẳn là mình đã nhìn lầm? Nếu hồn phách của đại tiểu thư muốn phá, cũng nên phá ở Diệp phủ trong Kinh Thành. Bọn họ dọn về đây lâu như vậy rồi, có lẽ đó không phải là đại tiểu thư đâu, tiểu nha đầu xoa lông tơ đã sớm dựng đứng trên tay, không dám tiếp tục ở lại suy đoán nữa, đi mao xí xong, trở về ngủ.
Đến ngày hôm sau, mọi người trong Diệp phủ mới phát hiện phu nhân và đại thiếu gia đã chết ở trong phòng. Lúc này, cả nhà mới bắt đầu ầm ĩ, vì cái chết của Diệp Tố Nương, nên mối quan hệ của Diệp lão gia và Tần thị đã trở nên lạnh nhạt, cũng đã sớm phân phòng ngủ. Buổi sáng, ông nghe đám hạ nhân nói phu nhân và đại thiếu gia đã chết, còn cho rằng đây không phải nói giỡn chứ? Chờ đến khi ông nhìn thấy thi thể của hai người, Diệp lão gia mới ngẩn ra.
Cái chết của Diệp phu nhân và đại thiếu gia quá mức ly kỳ, vừa thấy là biết do bị người ta bóp cổ chết. Chuyện như vậy, không báo quan phủ là không có khả năng, quan phủ cho người mang ngỗ tác đến đây kiểm tra.
Chỉ là, ngón tay của Tần thị được phát hiện không còn nguyên vẹn nữa, mà đã nát thành thịt vụn, móng tay của bà bị rút ra, trở thành vụn nát bấy, trên đó còn có mùi tanh hôi. Xem tình trạng này, có lẽ là từng giãy giụa trước khi chết, nhưng sao có thể cào ra nhiều bụi trang sức như vậy? Chẳng lẽ, ngày hôm qua trong lúc giãy giụa, bà có cào lên trang sức của đối phương?
Sau đó, có một tiểu nha hoàn nói đêm qua mình đã nhìn thấy đại tiểu thư, Diệp lão gia nhất thời giận dữ, muốn kéo tiểu nha đầu nói bậy này ra ngoài đánh chết. Lúc này, người sai vặt hôm qua toàn thân ướt đẫm tiến vào, nghe tiểu nha đầu kia nói, hắn đột nhiên nhớ lại, y phục mà nữ nhân ngày hôm qua mặc, rất giống với y phục của đại tiểu thư mặc khi hạ táng. Hơn nữa, thân hình của nàng, cũng rất giống với đại tiểu thư.
Mặc kệ Diệp lão gia tức giận như thế nào, che dấu như thế nào, việc này cuối cùng vẫn không thể che đậy. Cuối cùng, Diệp phủ vẫn công bố với bên ngoài, chuyện này là do oan hồn của đại tiểu thư tới báo thù, nguyên nhân vì sao Diệp gia từ Kinh Thành trở về cũng đã bị người khác điều tra ra. Khiến cho thanh danh của Diệp gia ở quê nhà cũng trở nên vô cùng thối nát, thậm chí còn không bằng khi còn ở trong kinh. Ít nhất, người ở Kinh Thành còn tưởng người chết là vì muốn chứng minh trinh tiết mà tự sát, còn ở quê nhà, tất cả mọi người đều biết bọn họ giết chết chính chất nữ của mình, chỉ vì nhi tử của bọn họ mang người về làm nhục chất nữ, từ đó dẫn đến tai hoạ.
Giết hai mạng người, trên người Diệp Tố Nương lại nhiễm thêm oán khí, Lê Chân cũng không định nói gì, thấy nàng như vậy, xem ra là không thể đầu thai được nữa. Cho dù oán khí bị tan đi sạch sẽ, trên người sẽ lại nhiễm thêm một tầng oán khí khác.
Lúc trở lại thuyền, Lê Chân bị đám người trên thuyền doạ cho hoảng sợ một phen, bọn họ cùng lắm chỉ đi ra ngoài một buổi chiều, thêm một buổi tối, sao trên thuyền lại tụ tập nhiều người ăn chơi như vậy, nhiêu đây có thể mở được một cửa hàng.
Những người trên thuyền sôi nổi quay đầu lại, giống như hai người và bọn họ không liên quan gì với nhau. Lê Chân phát hiện, ngay cả Đại Hoàng cũng làm bộ như không có việc gì, trở về khoang thuyền, xem ra là tập thể cùng nhau hành động.
Đối với việc Lê Chân trở về, vui mừng nhất chính là cá nhỏ, Lê Chân còn đặt cho nó một cái tên, gọi là Hồng Ngọc. Vì màu sắc chủ đạo trên người cá nhỏ là màu đỏ, không giống với cá lớn, màu vàng mới là màu chủ đạo.
Đối với việc Lê Chân tuỳ tiện đặt tên, cá lớn rất là khinh thường, nhưng cá nhỏ thì rất phấn khích, Lê Chân chỉ cần kêu hai chữ Hồng Ngọc, là nó sẽ lập tức nhảy nhót bơi tới.
Hồ Mao Mao cũng rất thích chơi đùa với cá nhỏ, cá nhỏ ngốc ngốc, còn thích làm nũng, nhưng vì có cá lớn trông chừng một bên, nên mỗi lần chơi không được bao nhiêu, nó luôn luôn bảo hộ cá nhỏ, sợ sẽ lại đánh mất nhi tử.
Hai con cá cứ như vậy đi theo bọn họ không ít ngày, đám người Lê Chân vẫn không có khả năng sống luôn ở trên thuyền, hai bên chung quy vẫn phải tách ra. Mãi cho đến đầu tháng năm, Lê Chân bọn họ đặt chân tới Hàng Châu, cuối cùng hai bên mới tách ra, Hồng Ngọc rất không nỡ, luôn cọ tới cọ lui trên ngón tay của Lê Chân, cái đuôi còn nhẹ nhàng cuốn lấy tay của Lê Chân, như muốn kéo hắn xuống nước với mình.
"Ngoan, bọn ta tới nơi rồi, bây giờ phải đi, ngươi cùng với..." Lê Chân nói tới đây chợt dừng một chút, con cá lớn kia là cha hay mẹ? Hình như hắn vẫn chưa hỏi, Lê Chân nhìn cá lớn, hừm... Có lẽ là mẹ mang theo con?
"Sau này ngươi phải nghe lời mẹ của ngươi." Vừa nói xong, cá lớn lập tức tạt nước lên người hắn, tức giận trừng mắt nhìn Lê Chân, nó cố ý phơi bụng ra, như đang chứng minh sự thật nào đó. Chỉ là, chỗ đó của cá cái, không phải người nào cũng có thể nhìn ra, có điều nhìn phản ứng này của nó, Lê Chân biết, con cá này tám phần là đực.
"Sau này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, phải nghe lời của cha ngươi, đừng tuỳ tiện đến gần con người, bởi vì có rất nhiều người muốn ăn ngươi." Lê Chân cảm thấy cá nhỏ này ngốc như vậy, nên hù doạ một chút mới tốt, lần sau nó lại bị người bắt đi, bản thân hắn chưa chắc có thể cứu được nó.
Cá nhỏ gật đầu, nhưng vẫn có chút không nỡ. Sau đó, Lê Chân dứt khoát lập một ước định với cá nhỏ, mùng một mỗi tháng, bọn họ sẽ gặp nhau ở Tây Hồ.
Lúc này, cá nhỏ mới lưu luyến không rời, rời đi. Lúc gần đi, cá lớn ngậm một hạt châu mang tới, thoạt nhìn hạt châu này rất là bình thường, không có điểm gì kỳ quái, Lê Chân cũng không để ý lắm, cất đi.
Sau khi thanh toán xong tiền thuê thuyền, cả nhà bọn họ đi xuống thuyền.
Hàng Châu ở cổ đại quả nhiên rất phồn hoa, thậm chí nó không hề thua kém một thành phố nhỏ ở hiện đại. Dĩ nhiên, Kinh Thành cũng rất phồn vinh, nhưng cái loại phồn vinh kia so với bên này hoàn toàn là hai cảm giác không giống nhau, sự phồn vinh ở bên này có sức sống hơn một chút.
Ở bến tàu, từng chiếc thuyền nối đuôi nhau chở hàng hoá đi tới đi lui, người dân trên đường mặc đủ loại quần áo, người bán hàng rong trên phố và các nữ tử đi dạo phố chiếm không ít. Xem ra, nơi này có vẻ như khá khoan dung với nữ nhân.
Hành lí của đám người Lê Chân vốn không nhiều, chỉ là mỗi khi đi ngang qua một thành thị, vài vị trong nhà sẽ nhịn không được muốn rời thuyền mua một ít đặc sản địa phương. Cứ như vậy, mấy món mua được trên đường, tất nhiên không thể bỏ vào trong túi nhỏ, sau khi rời thuyền, hành lí nhiều như vậy, bọn họ đưa tới không ít người lại đây kiếm khách.
*mình giải thích đoạn trên một chút: thật ra mấy món đặc sản mua được trên đường đi đều có thể bỏ vào túi nhỏ của Hồ Mao Mao, nhưng Lê Chân không muốn để người khác nghi ngờ đồ đạc tự dưng không cánh mà bay nên mới không bỏ vào túi nhỏ. Lúc xuống thuyền, mấy người cho thuê xe ngựa thấy cả nhà Lê Chân ôm nhiều hành lí như vậy nhưng không có hạ nhân bên cạnh, nên sai tiểu nhị đi qua mời khách để kiếm tiền chở đồ giùm.
Bọn họ còn chưa kịp mời chào khách, chợt thấy có hai con lừa từ trên thuyền đi xuống, mấy tên tiểu nhị bỗng có chút hoang mang, đám người này bao một chiếc thuyền lớn như vậy, không mang theo hạ nhân, mà lại mang theo lừa. Trong lúc nhất thời, nhóm người có ý định lại gần mấy người Lê Chân tan hơn phân nửa.
Dù trên đường đã mua rất nhiều đồ, tổng cộng chỉ nặng khoảng mấy trăm cân, hai con lừa cùng nhau chia sẻ, vẫn rất nhẹ nhàng. Lê Chân đi tìm một khách điếm, thuận tiện hỏi thăm vài người môi giới có danh tiếng không tồi, nếu muốn ở bên này định cư, tất nhiên phải mua một nơi để ở.
Tuy nhiên, việc này có hơi khó, sở thích của người cổ đại là khi có tiền chỉ thích mua đất. Ở nơi này, kẻ có tiền không ít, chỉ cần có thể mua là sẽ mua khá nhiều. Có điều, Lê Chân không có dự định nhất định phải mua ở ngoại ô, cho dù là ở nông thôn xa xôi, hắn cũng muốn mua, sau đó chỉ cần lựa là được.
An trí cả nhà ở khách điếm xong, Lê Chân đi tìm người môi giới. Nơi mà Lê Chân đến chính là một nhà môi giới lớn nhất trong thành, nhà của người môi giới này chiếm sát mặt đường, ba mặt tiền đều là cửa hàng, y phục của đám nha hoàn ở trong sảnh tiếp khách cũng rất có thể diện, như vậy có thể nhìn ra thu nhập của người môi giới này rất không tồi.
Người môi giới nhìn thấy Lê Chân chỉ mặc y phục bằng vải bố, cũng không chậm trễ tiếp đón hắn, ông hỏi Lê Chân muốn mua nhà, mua đất hay là mua mặt bằng, sau đó mới bắt đầu giới thiệu cho hắn những khu phụ cận. Quả nhiên những khu vực quanh đây đã bị mua rất nhiều, Lê Chân vốn định mua mấy mẫu đất, như vậy mướn người trồng cũng tiện hơn, lương thực thu được cũng có thể để cho nhà mình ăn, cũng không cần lo lắng thiên tai.
Chỉ là, mấy mẫu đất nối liền nhau, chỉ cần có người muốn bán, sẽ bị đám nhà giàu địa phương tranh đoạt. Trong tay người môi giới chỉ có vài mẫu đất rải rác, nơi này vài mẫu, bên kia vài mẫu, nhưng dù rải rác như vậy, cũng rất nhanh sẽ có người đoạt tới tay.
"Nơi này không lớn lắm, nếu ngài có thể giới thiệu cho ta một khoảnh đất có nhiều mẫu đất nối liền nhau. Ngoại trừ tiền mà ta trả cho người môi giới, còn lại sẽ cho ngài thêm một trăm lượng làm phí tạ ơn, như thế nào?" Lê Chân có chút không cam lòng, nhà thì hắn không vội mua, chỉ cần mua đất xong, ở đó xây nhà là được.
"À... Cái này." Tiểu nhị tiếp đãi Lê Chân có vẻ rất do dự: "Thật ra cũng có một khoảnh đất có nhiều mẫu đất nối liền nhau, là một thôn trang lớn, đại khái có khoảng hai mươi mẫu. Bên cạnh thôn trang cũng có một khu vườn bỏ hoang mấy năm, nghe nói cũng không tồi. Chỉ là, chỉ là nơi đó bị quỷ ám, không thể đến đó."
Quỷ ám? Lê Chân nhướng mày: "Quỷ ám như thế nào? Nếu không có gì lợi hại, ta sẽ đi xem."
Tiểu nhị vừa thấy Lê Chân nổi hứng thú, hắn lập tức lộ ra thần sắc hối hận, hắn vậy mà bị một trăm lượng làm cho mê muội, cố tình đề xuất khoảnh đất kia, khó khăn lắm mới được yên bình mấy năm, lỡ như người này xảy ra chuyện gì...
"Ai nha! Đều tại ta, tại ta miệng tiện, ngài không nên đến chỗ đó." Tiểu nhị tự vả cho mình một cái, thầm hối hận mình lanh mồm lanh miệng như vậy.
"Không có việc gì, ngài cứ nói đi, ta nghe một chút. Nếu thật sự cực kỳ không ổn, ta cũng không ngốc, ta đây là một người rất tiếc mệnh." Lê Chân cười tủm tỉm nói.
"Dừng tay!" Lê Chân lập tức hạ ám chỉ tinh thần, đầu bếp trở nên mờ mịt, dừng động tác trên tay. Lê Chân vội vàng thả cá nhỏ vào trong chậu gỗ, hình như nó biết hắn tới là để cứu nó, ánh mắt tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu. Vô cùng ủy khuất dùng đuôi cọ cọ lên ngón tay của Lê Chân, sau đó bơi xuống đáy chậu, lúc nãy nó bị quăng ngã mấy cái, thật ra có bị thương một chút, trông có vẻ rất đau.
Lê Chân biết, hôm nay hắn lớn gan xông tới như vậy, hạ ám chỉ tinh thần cho nhiều người như vậy, nếu không đưa ra được nguyên nhân hợp lý, hẳn là ngày mai bên này sẽ nổ tung một trận. Nghĩ vậy, hắn bưng chậu gỗ đến sảnh chính, định cho mấy tên quan viên kia một bất ngờ ngoài dự đoán.
Ngày hôm sau, từ trong Vương phủ truyền ra một tin tức, nghe nói bằng hữu tốt của Vương lão gia, Lý đại nhân, ngày hôm qua vừa bắt được con cháu của Hà Thần gia gia, khiến cho Hà Thần gia gia suốt đêm chạy tới cứu con cháu của mình. Nghe nói không ít người ở Vương gia gặp được Hà Thần gia gia, còn nghe nói cả người Hà Thần gia gia toàn là mùi tanh của cá, thân cao hơn tám thước, tướng mạo giống hệt như Nhị Lang Thần gia gia trong miếu. Mà Vương lão gia và hảo bằng hữu của gã, còn mưu toan muốn ăn con cháu của Hà Thần gia gia, bị Hà Thần gia gia giáo huấn một phen.
Những lời đồn này, tất nhiên là do ngày hôm qua Lê Chân đã hạ ám chỉ tinh thần cho bọn họ. Nếu đã không muốn sự việc này được yên lặng giải quyết sạch sẽ, vậy thì cứ dứt khoát làm lớn một phen, bịa ra một câu chuyện về Hà Thần, ngược lại cũng không có vấn đề gì.
Hắn không biết mình làm ra một trận ầm ĩ như vậy, khiến cho người dân địa phương phải lập một cái miếu Hà Thần, nghe nói hương khói rất đầy đủ, nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Cá nhỏ suýt chút nữa bị người ta ăn, thật ra cũng không lớn, chỉ dài bằng một bàn tay. Hơn nữa, màu sắc rất giống một viên ngọc vàng, dù Lê Chân không phải là người có nhiều tế bào thẩm mỹ, nhưng vẫn nhịn không được sờ sờ thân hình trơn bóng của cá nhỏ.
Đối mặt với ân nhân cứu mạng, cá nhỏ không trốn tránh, còn thân mật gặm ngón tay của Lê Chân.
Lúc Lê Chân mang nó về bờ sông, cá nhỏ lại càng kích động, thường xuyên ở trong chậu nước cọ ngón tay Lê Chân. Con cá nhỏ này thật thích làm nũng, Lê Chân để nó trở về sông, không bao lâu sau, cá lớn nhô đầu lên, gật đầu với Lê Chân, rồi mang cá nhỏ bơi đi xa. Hai con cá vừa bơi vừa quay đầu lại nhìn Lê Chân, hình như đang biểu đạt sự cảm kích.
Mà Lê Chân vẫn đứng ở bờ sông, lúc nãy hắn chỉ lo thả cá, mà quên bản thân mình không biết chèo thuyền, nhìn thuyền nhỏ bên cạnh, hắn làm sao để trở lại đây?! Cuối cùng, không còn cách nào khác, chỉ có thể bơi về, vừa bơi còn phải kéo chiếc thuyền nhỏ kia theo.
Lúc trở lại thuyền lớn, đã là canh ba, Lê Chân đi thay y phục, Diệp Tố Nương vội vàng nấu nước nóng, sau khi lăn lộn một hồi, đến khi trời sắp sáng, hắn mới có thể nằm lên giường.
Vốn tưởng việc này cứ như vậy trôi qua, không ngờ mấy ngày kế tiếp, hai con cá màu đỏ vàng kia vẫn luôn đi theo sau bọn họ, mỗi lần thuyền dừng lại, cá nhỏ sẽ thò đầu ra thân cận với Lê Chân, cá lớn vẫn luôn ở bên cạnh bơi qua bơi lại, tìm cơ hội bắt cá nhỏ về.
Mấy ngày nay tiếp xúc với bọn chúng, Lê Chân đã biết tại sao cá nhỏ bị bắt đi. Thường ngày, cá nhỏ luôn bị cá lớn quản rất chặt, nhưng nó chưa bao giờ được nhìn thấy mặt đất trông như thế nào, lòng hiếu kỳ cực kỳ cao, thấy cái gì cũng phải thò lại gần xem.
Ngày đó trên thuyền quan, tiếng đàn sáo du dương rất dễ nghe, nó bơi qua đó thưởng thức, nghe đến mê mẫn, hậu quả chính là quên mất nguy hiểm ăn phải mồi câu, bị người ta câu lên, thiếu chút nữa bị làm thành canh cá.
Thật ra, thủy vực quanh đây có không ít cá được cá lớn dặn dò, dặn chúng thường ngày không có việc gì thì không cần nổi lên mặt nước, tham ăn mà ăn phải mồi câu. Đây cũng là nguyên nhân mà Lê Chân bọn họ câu nửa ngày cũng không câu được con cá nào, nếu không nhờ Lê Chân dùng tinh thần lực gian lận, chỉ sợ không câu được nhiều cá như vậy. Không nghĩ tới, trong sông có không ít cá nhớ rõ lời dặn, ngược lại là nhi tử bảo bối của cá lớn không nhớ kỹ, suýt nữa tặng mạng cho người ta.
Đường thủy so với đường bộ quả thật nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất mấy ngày, cuối cùng cũng đã tới Bình Thành. Mà nơi này, cũng chính là quê quán của Diệp Tố Nương, những người hại chết nàng cũng đang ở nơi này.
Đối với mối thù của Diệp Tố Nương, Lê Chân sẽ không nhúng tay quá nhiều, hắn làm cho nàng một thân thể tạm thời, cũng đủ để cho nàng đi trả thù.
Lê Chân nói với chủ thuyền dừng ở Bình Thành một ngày, sau đó mang theo Diệp Tố Nương lên bờ.
Nhiều năm không về, còn là vì thân nữ nhân nên cực ít được ra cửa, Diệp Tố Nương trong lúc nhất thời không nhớ nhà cũ của Diệp gia ở chỗ nào. Sau đó, Lê Chân tìm một người dân bản xứ, dùng ám chỉ tinh thần hỏi.
"Không sai." Lúc tới gần nhà cũ của Diệp gia, cuối cùng Diệp Tố Nương cũng nhớ đến ký ức lúc nhỏ, nàng không cần Lê Chân dẫn đi nữa, bước chân nhanh chóng đi tới nhà cũ của Diệp gia.
Diệp gia ở Kinh Thành coi như cũng khá giả, còn ở loại địa phương như Bình Thành, là một gia tộc rất có danh vọng ở đây. Chuyện của Diệp Tố Nương vẫn chưa truyền tới Bình Thành, nên thanh danh của đám người Diệp gia ở nơi này vẫn rất cao. Hiện tại, người Diệp gia chỉ nói với người bên ngoài Diệp Tố Nương bị bệnh nặng nên đã qua đời, người bên ngoài cũng không hoài nghi. Thật ra, cữu gia của Diệp Tố Nương cũng có tới hỏi chuyện là như thế nào, người Diệp gia ứng phó qua loa rồi thôi.
Đi đến trước cửa Diệp phủ, Diệp Tố Nương duỗi tay gõ cửa. Bởi vì nàng là quỷ, nên Lê Chân mới cố ý chọn buổi chiều hành động, lúc này đã là chạng vạng, ánh mặt trời ảm đạm, Diệp Tố Nương rõ ràng so với lúc nãy có tinh thần hơn nhiều.
"Ai vậy?" Lúc người sai vặt mở cửa, nhìn thấy người đứng trước cửa là một nữ nhân yểu điệu đầu đội mũ sa, nữ nhân này có dáng người yểu điệu, tóc đen nhánh, dáng vẻ nhu mỹ, mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng cũng nhìn ra được đây là một mỹ nhân.
Ai nha! Chẳng lẽ lại là nợ phong lưu của đại thiếu gia nhà mình? Người sai vặt hiểu rất rõ tính tình của những nam chủ trong nhà, một nữ nhân một mình tới cửa, khẳng định không phải là chuyện tốt! Khả năng rất lớn chính là nợ phong lưu, mà người thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhất trong Diệp gia chính là đại thiếu gia, nhị thiếu gia chỉ là một tên mọt sách, lão gia thì lại rất sợ vợ.
Lê Chân không đi cùng, mà đứng từ xa nhìn Diệp Tố Nương đi vào Diệp phủ.
"Cô nương thật sự là người thân của phu nhân nhà bọn ta sao?" Người sai vặt không ngờ nữ nhân này tới đây không phải là tìm đại thiếu gia, mà là tìm phu nhân.
Chẳng lẽ là muốn cầu tình phu nhân trước? Người sai vặt miên man suy nghĩ, Diệp Tố Nương trực tiếp ném một miếng bạc vụn vào tay người sai vặt: "Làm phiền tiểu ca đi thông báo một tiếng."
Bạc vừa vào tay, hắn thử đánh giá trọng lượng. Tốt lắm! Nhiêu đây chắc khoảng năm lượng bạc! Tiểu nương tử này hào phóng như vậy, sao bên người không mang theo hạ nhân nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, người sai vặt vẫn chạy đi thông báo, Diệp gia cũng không phải danh gia hào môn gì, tất nhiên quy củ cũng không như các đại gia tộc khác, ngay cả bái thiếp cũng không có, một thân một mình tới cửa, như thế nào cũng khiến cho người ta nổi lên nghi vấn, không giống như hiện tại, trực tiếp mời người vào nhà rồi đi thông báo.
Có điều, người mà hắn đi thông báo chỉ là một quản gia, chờ đến khi ông tới định dẫn người đi, trong phòng đã không còn bóng dáng. Vốn dĩ trong phòng còn có một lão nhân, nhưng lão nhân này nói lão vừa mới đi ra ngoài, khi trở về đã không còn thấy người đâu nữa.
Người sai vặt hoảng hốt, người là do hắn mời vào, nếu người đó không có ý tốt, vậy hắn chắc chắn không thể thoát tội. Hắn cũng không dám nói với quản gia người đó đã chạy đi, đầu tiên là tự mình tìm ở ngoài sân một vòng, sau đó mới mang vẻ mặt đau khổ kể lại với quản gia. Mặc kệ quản gia phái người đi ra ngoài tìm như thế nào, không phải chuyện hắn có thể quản, nhưng sự việc ngày hôm nay hắn chắc chắn sẽ bị phạt.
"Các ngươi lui ra đi, ta muốn ở một mình." Tần thị cho mấy nha hoàn bên cạnh lui ra ngoài, ngây ngốc nhìn ánh hoàng hôn đỏ như máu ở bên ngoài. Ngày đó, lúc giết người, hoàng hôn cũng là sắc đỏ này, giống như vừa tẩm một bể máu.
Đối với chuyện giết người, Tần thị không sợ hãi, nếu Diệp Tố Nương kia không chết, lời đồn đãi sẽ không thể bình ổn. Mà bên Ngô gia, xem ra cũng không có ý định nạp người vào cửa, tỏ vẻ mặc kệ lời đồn truyền ra như thế nào, sự tình chỉ e càng ngày càng căng. Cái chết của Diệp Tố Nương ít nhiều gì cũng vãn hồi lại một chút thanh danh cho Diệp gia, bản thân bà không làm gì sai, tuyệt đối không sai.
Thế nhưng, chỉ cần nhớ tới cặp mắt trợn to trước khi chết của Diệp Tố Nương, nhịp tim bà vẫn không tự giác đập nhanh. Tần thị vừa nghĩ, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện bên ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người: "Ai?!"
Là ai to gan như vậy, dám trốn ở bên ngoài rình trộm, áp lực trong suốt mấy tháng nay, bây giờ hoàn toàn hóa thành lửa giận, bà một lòng nghĩ sẽ giáo huấn cho tiểu nha đầu dám đứng ở bên ngoài nghe lén một trận, chỉ là khi mở cửa, Tần thị lập tức đứng ngẩn ra.
Lúc này, người đứng ở cửa nào phải là nha hoàn, rõ ràng chính là người đã chết từ mấy tháng trước, Diệp Tố Nương!
Tần thị gần như bị dọa điên, Diệp Tố Nương mỉm cười, nàng bước tới, ôn nhu hỏi: "Bá mẫu! Không nhận ra ta sao?"
"Ngươi, ngươi là ai?! Không phải ngươi đã chết sao? Ta tận mắt nhìn thấy ngươi đã hạ táng." Tần thị lùi ra sau mấy bước, nói năng có chút lộn xộn.
Diệp Tố Nương cởi mũ sa xuống, ném qua một bên: "Dĩ nhiên ta đã chết, xem chỗ này, là do bá mẫu tự tay lưu lại dấu vết." Chiếc cổ trắng ngần dần dần biến xanh, dấu vết bị dây thừng siết chặt thâm đến mức lộ ra phá lệ rõ ràng.
"Ngươi là... Quỷ?!" Lúc này, Tần thị vô cùng hối hận sao mình lại đuổi hết đám nha hoàn ra ngoài, nếu lúc này có ai ở lại bên cạnh thì tốt rồi.
"Đúng vậy, ta là quỷ, hôm nay ta tới đây để đòi nợ. Bá mẫu không cần sợ, chỉ một chút thôi là xong, chờ thêm một lát nữa, sẽ không đau đâu, còn có thể được nhìn thấy cha mẹ đã mất của ngươi, thật tốt." Diệp Tố Nương nói xong, duỗi tay ra bóp cổ Tần thị, những lời này chính là những lời mà Tần thị đã nói ở bên tai nàng trước khi nàng chết. Trước khi hấp hối, những lời mà nàng nhớ rõ nhất cũng chính là những lời này.
Tần thị chỉ là một phụ nhân bình thường, sao có thể tránh khỏi tay của Diệp Tố Nương? Bà vung loạn hai chân, hai tay huơ loạn, liều mạng bắt lấy cánh tay của Diệp Tố Nương, từ khi cánh tay màu trắng xanh kia bị cắt, thứ chảy ra không phải là máu, mà là chất lỏng tản ra mùi tanh hôi.
"Ta, ta có chuyện muốn nói." Tần thị cố gắng dùng hết sức mới có thể phun ra được mấy chữ này, lúc trước, người ra chủ ý bảo bà giết chết Diệp Tố Nương mới chân chính là đầu sỏ gây tội, bà không cam lòng cứ như vậy chết đi. Chỉ là, Diệp Tố Nương căn bản không để ý tới những lời trước khi chết của bà, chỉ dùng lực bóp cổ Tần thị lộ ra cả tròng mắt.
Giết Tần thị xong, trên người Diệp Tố Nương lại nhiều thêm một tầng oán khí, nhưng nàng không có cảm giác gì. Vẫn còn một kẻ thù, đó là đường ca của nàng, chỉ tiếc hiện tại không ở đây, Diệp Tố Nương liếc mắt nhìn Tần thị đã tắt thở, đặt bà lên giường, ngụy trang như đang ngủ. Lúc này, tốt nhất là Diệp gia không nên phát hiện thi thể của Tần thị.
Lúc Diệp Chi Lâm về nhà, trăng đã treo trên đầu cành, người Diệp gia đã đi nghỉ ngơi, trên người hắn toàn mùi rượu, thất tha thất thiểu trở về phòng của mình. Từ sau khi theo Diệp gia chạy về quê giống như chạy nạn, Diệp Chi Lâm đã hoàn toàn bị cha hắn bỏ mặc, một người không có học vấn, không có nghề nghiệp như hắn, bứt tử hôn sự của đường muội, có thể có tiền đồ gì?
Từ lúc trở về, Diệp Chi Lâm vẫn chưa được gặp cha hắn, mỗi ngày cuộc sống của hắn trôi qua chỉ đi ra ngoài uống rượu, tìm được vài tên công tử ăn chơi trác táng, cả đám ăn nhậu chơi bời liên miên. Diệp lão gia đã nói rõ sau này sẽ không giao gia nghiệp cho hắn, phỏng chừng chỉ chia cho hắn một số tài sản, để cho hắn chắp vá cuộc sống.
"Ai? Sao lại có người ở đây?" Diệp Chi Lâm mơ mơ màng màng nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trên mép giường, hắn xoa mắt, hình như đây là một nữ nhân trẻ tuổi? Hắc, chẳng lẽ có nha hoàn nào trong nhà muốn lên chức?
Diệp Chi Lâm cũng không nghĩ nhiều, hắn như hổ đói bổ nhào tới ôm lấy nữ nhân đang ngồi trên giường, nhưng căn bản không thể chạm tới đối phương. Sau đó, hắn bị một đôi tay lạnh như băng bóp yết hầu, nương theo ánh trăng bên ngoài, Diệp Chi Lâm vô cùng hoảng sợ phát hiện, nữ nhân mà hắn muốn nhào vào ngực không phải là nha hoàn, mà là đường muội đã chết từ mấy tháng trước!
Diệp Tố Nương nhanh chóng chặt đứt cổ hắn.
Sau khi ném thi thể của Diệp Chi Lâm qua một bên, Diệp Tố Nương lặng lẽ đi ra ngoài, mặc dù hiện tại nàng đã có hình thể, nhưng vốn dĩ vẫn là ngọc phù biến thành, cả người thoạt nhìn có chút mờ mờ ảo ảo.
Một nha hoàn vừa ra ngoài đi mao xí nhìn thấy một nữ nhân mặc tố y, lượn lờ trong không trung đi ngang qua, khuôn mặt kia rất giống đại tiểu thư đã chết từ mấy tháng trước.
Tiểu nha đầu xoa mắt, thử nhìn lại, cái bóng của người kia đã không còn. Hẳn là mình đã nhìn lầm? Nếu hồn phách của đại tiểu thư muốn phá, cũng nên phá ở Diệp phủ trong Kinh Thành. Bọn họ dọn về đây lâu như vậy rồi, có lẽ đó không phải là đại tiểu thư đâu, tiểu nha đầu xoa lông tơ đã sớm dựng đứng trên tay, không dám tiếp tục ở lại suy đoán nữa, đi mao xí xong, trở về ngủ.
Đến ngày hôm sau, mọi người trong Diệp phủ mới phát hiện phu nhân và đại thiếu gia đã chết ở trong phòng. Lúc này, cả nhà mới bắt đầu ầm ĩ, vì cái chết của Diệp Tố Nương, nên mối quan hệ của Diệp lão gia và Tần thị đã trở nên lạnh nhạt, cũng đã sớm phân phòng ngủ. Buổi sáng, ông nghe đám hạ nhân nói phu nhân và đại thiếu gia đã chết, còn cho rằng đây không phải nói giỡn chứ? Chờ đến khi ông nhìn thấy thi thể của hai người, Diệp lão gia mới ngẩn ra.
Cái chết của Diệp phu nhân và đại thiếu gia quá mức ly kỳ, vừa thấy là biết do bị người ta bóp cổ chết. Chuyện như vậy, không báo quan phủ là không có khả năng, quan phủ cho người mang ngỗ tác đến đây kiểm tra.
Chỉ là, ngón tay của Tần thị được phát hiện không còn nguyên vẹn nữa, mà đã nát thành thịt vụn, móng tay của bà bị rút ra, trở thành vụn nát bấy, trên đó còn có mùi tanh hôi. Xem tình trạng này, có lẽ là từng giãy giụa trước khi chết, nhưng sao có thể cào ra nhiều bụi trang sức như vậy? Chẳng lẽ, ngày hôm qua trong lúc giãy giụa, bà có cào lên trang sức của đối phương?
Sau đó, có một tiểu nha hoàn nói đêm qua mình đã nhìn thấy đại tiểu thư, Diệp lão gia nhất thời giận dữ, muốn kéo tiểu nha đầu nói bậy này ra ngoài đánh chết. Lúc này, người sai vặt hôm qua toàn thân ướt đẫm tiến vào, nghe tiểu nha đầu kia nói, hắn đột nhiên nhớ lại, y phục mà nữ nhân ngày hôm qua mặc, rất giống với y phục của đại tiểu thư mặc khi hạ táng. Hơn nữa, thân hình của nàng, cũng rất giống với đại tiểu thư.
Mặc kệ Diệp lão gia tức giận như thế nào, che dấu như thế nào, việc này cuối cùng vẫn không thể che đậy. Cuối cùng, Diệp phủ vẫn công bố với bên ngoài, chuyện này là do oan hồn của đại tiểu thư tới báo thù, nguyên nhân vì sao Diệp gia từ Kinh Thành trở về cũng đã bị người khác điều tra ra. Khiến cho thanh danh của Diệp gia ở quê nhà cũng trở nên vô cùng thối nát, thậm chí còn không bằng khi còn ở trong kinh. Ít nhất, người ở Kinh Thành còn tưởng người chết là vì muốn chứng minh trinh tiết mà tự sát, còn ở quê nhà, tất cả mọi người đều biết bọn họ giết chết chính chất nữ của mình, chỉ vì nhi tử của bọn họ mang người về làm nhục chất nữ, từ đó dẫn đến tai hoạ.
Giết hai mạng người, trên người Diệp Tố Nương lại nhiễm thêm oán khí, Lê Chân cũng không định nói gì, thấy nàng như vậy, xem ra là không thể đầu thai được nữa. Cho dù oán khí bị tan đi sạch sẽ, trên người sẽ lại nhiễm thêm một tầng oán khí khác.
Lúc trở lại thuyền, Lê Chân bị đám người trên thuyền doạ cho hoảng sợ một phen, bọn họ cùng lắm chỉ đi ra ngoài một buổi chiều, thêm một buổi tối, sao trên thuyền lại tụ tập nhiều người ăn chơi như vậy, nhiêu đây có thể mở được một cửa hàng.
Những người trên thuyền sôi nổi quay đầu lại, giống như hai người và bọn họ không liên quan gì với nhau. Lê Chân phát hiện, ngay cả Đại Hoàng cũng làm bộ như không có việc gì, trở về khoang thuyền, xem ra là tập thể cùng nhau hành động.
Đối với việc Lê Chân trở về, vui mừng nhất chính là cá nhỏ, Lê Chân còn đặt cho nó một cái tên, gọi là Hồng Ngọc. Vì màu sắc chủ đạo trên người cá nhỏ là màu đỏ, không giống với cá lớn, màu vàng mới là màu chủ đạo.
Đối với việc Lê Chân tuỳ tiện đặt tên, cá lớn rất là khinh thường, nhưng cá nhỏ thì rất phấn khích, Lê Chân chỉ cần kêu hai chữ Hồng Ngọc, là nó sẽ lập tức nhảy nhót bơi tới.
Hồ Mao Mao cũng rất thích chơi đùa với cá nhỏ, cá nhỏ ngốc ngốc, còn thích làm nũng, nhưng vì có cá lớn trông chừng một bên, nên mỗi lần chơi không được bao nhiêu, nó luôn luôn bảo hộ cá nhỏ, sợ sẽ lại đánh mất nhi tử.
Hai con cá cứ như vậy đi theo bọn họ không ít ngày, đám người Lê Chân vẫn không có khả năng sống luôn ở trên thuyền, hai bên chung quy vẫn phải tách ra. Mãi cho đến đầu tháng năm, Lê Chân bọn họ đặt chân tới Hàng Châu, cuối cùng hai bên mới tách ra, Hồng Ngọc rất không nỡ, luôn cọ tới cọ lui trên ngón tay của Lê Chân, cái đuôi còn nhẹ nhàng cuốn lấy tay của Lê Chân, như muốn kéo hắn xuống nước với mình.
"Ngoan, bọn ta tới nơi rồi, bây giờ phải đi, ngươi cùng với..." Lê Chân nói tới đây chợt dừng một chút, con cá lớn kia là cha hay mẹ? Hình như hắn vẫn chưa hỏi, Lê Chân nhìn cá lớn, hừm... Có lẽ là mẹ mang theo con?
"Sau này ngươi phải nghe lời mẹ của ngươi." Vừa nói xong, cá lớn lập tức tạt nước lên người hắn, tức giận trừng mắt nhìn Lê Chân, nó cố ý phơi bụng ra, như đang chứng minh sự thật nào đó. Chỉ là, chỗ đó của cá cái, không phải người nào cũng có thể nhìn ra, có điều nhìn phản ứng này của nó, Lê Chân biết, con cá này tám phần là đực.
"Sau này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, phải nghe lời của cha ngươi, đừng tuỳ tiện đến gần con người, bởi vì có rất nhiều người muốn ăn ngươi." Lê Chân cảm thấy cá nhỏ này ngốc như vậy, nên hù doạ một chút mới tốt, lần sau nó lại bị người bắt đi, bản thân hắn chưa chắc có thể cứu được nó.
Cá nhỏ gật đầu, nhưng vẫn có chút không nỡ. Sau đó, Lê Chân dứt khoát lập một ước định với cá nhỏ, mùng một mỗi tháng, bọn họ sẽ gặp nhau ở Tây Hồ.
Lúc này, cá nhỏ mới lưu luyến không rời, rời đi. Lúc gần đi, cá lớn ngậm một hạt châu mang tới, thoạt nhìn hạt châu này rất là bình thường, không có điểm gì kỳ quái, Lê Chân cũng không để ý lắm, cất đi.
Sau khi thanh toán xong tiền thuê thuyền, cả nhà bọn họ đi xuống thuyền.
Hàng Châu ở cổ đại quả nhiên rất phồn hoa, thậm chí nó không hề thua kém một thành phố nhỏ ở hiện đại. Dĩ nhiên, Kinh Thành cũng rất phồn vinh, nhưng cái loại phồn vinh kia so với bên này hoàn toàn là hai cảm giác không giống nhau, sự phồn vinh ở bên này có sức sống hơn một chút.
Ở bến tàu, từng chiếc thuyền nối đuôi nhau chở hàng hoá đi tới đi lui, người dân trên đường mặc đủ loại quần áo, người bán hàng rong trên phố và các nữ tử đi dạo phố chiếm không ít. Xem ra, nơi này có vẻ như khá khoan dung với nữ nhân.
Hành lí của đám người Lê Chân vốn không nhiều, chỉ là mỗi khi đi ngang qua một thành thị, vài vị trong nhà sẽ nhịn không được muốn rời thuyền mua một ít đặc sản địa phương. Cứ như vậy, mấy món mua được trên đường, tất nhiên không thể bỏ vào trong túi nhỏ, sau khi rời thuyền, hành lí nhiều như vậy, bọn họ đưa tới không ít người lại đây kiếm khách.
*mình giải thích đoạn trên một chút: thật ra mấy món đặc sản mua được trên đường đi đều có thể bỏ vào túi nhỏ của Hồ Mao Mao, nhưng Lê Chân không muốn để người khác nghi ngờ đồ đạc tự dưng không cánh mà bay nên mới không bỏ vào túi nhỏ. Lúc xuống thuyền, mấy người cho thuê xe ngựa thấy cả nhà Lê Chân ôm nhiều hành lí như vậy nhưng không có hạ nhân bên cạnh, nên sai tiểu nhị đi qua mời khách để kiếm tiền chở đồ giùm.
Bọn họ còn chưa kịp mời chào khách, chợt thấy có hai con lừa từ trên thuyền đi xuống, mấy tên tiểu nhị bỗng có chút hoang mang, đám người này bao một chiếc thuyền lớn như vậy, không mang theo hạ nhân, mà lại mang theo lừa. Trong lúc nhất thời, nhóm người có ý định lại gần mấy người Lê Chân tan hơn phân nửa.
Dù trên đường đã mua rất nhiều đồ, tổng cộng chỉ nặng khoảng mấy trăm cân, hai con lừa cùng nhau chia sẻ, vẫn rất nhẹ nhàng. Lê Chân đi tìm một khách điếm, thuận tiện hỏi thăm vài người môi giới có danh tiếng không tồi, nếu muốn ở bên này định cư, tất nhiên phải mua một nơi để ở.
Tuy nhiên, việc này có hơi khó, sở thích của người cổ đại là khi có tiền chỉ thích mua đất. Ở nơi này, kẻ có tiền không ít, chỉ cần có thể mua là sẽ mua khá nhiều. Có điều, Lê Chân không có dự định nhất định phải mua ở ngoại ô, cho dù là ở nông thôn xa xôi, hắn cũng muốn mua, sau đó chỉ cần lựa là được.
An trí cả nhà ở khách điếm xong, Lê Chân đi tìm người môi giới. Nơi mà Lê Chân đến chính là một nhà môi giới lớn nhất trong thành, nhà của người môi giới này chiếm sát mặt đường, ba mặt tiền đều là cửa hàng, y phục của đám nha hoàn ở trong sảnh tiếp khách cũng rất có thể diện, như vậy có thể nhìn ra thu nhập của người môi giới này rất không tồi.
Người môi giới nhìn thấy Lê Chân chỉ mặc y phục bằng vải bố, cũng không chậm trễ tiếp đón hắn, ông hỏi Lê Chân muốn mua nhà, mua đất hay là mua mặt bằng, sau đó mới bắt đầu giới thiệu cho hắn những khu phụ cận. Quả nhiên những khu vực quanh đây đã bị mua rất nhiều, Lê Chân vốn định mua mấy mẫu đất, như vậy mướn người trồng cũng tiện hơn, lương thực thu được cũng có thể để cho nhà mình ăn, cũng không cần lo lắng thiên tai.
Chỉ là, mấy mẫu đất nối liền nhau, chỉ cần có người muốn bán, sẽ bị đám nhà giàu địa phương tranh đoạt. Trong tay người môi giới chỉ có vài mẫu đất rải rác, nơi này vài mẫu, bên kia vài mẫu, nhưng dù rải rác như vậy, cũng rất nhanh sẽ có người đoạt tới tay.
"Nơi này không lớn lắm, nếu ngài có thể giới thiệu cho ta một khoảnh đất có nhiều mẫu đất nối liền nhau. Ngoại trừ tiền mà ta trả cho người môi giới, còn lại sẽ cho ngài thêm một trăm lượng làm phí tạ ơn, như thế nào?" Lê Chân có chút không cam lòng, nhà thì hắn không vội mua, chỉ cần mua đất xong, ở đó xây nhà là được.
"À... Cái này." Tiểu nhị tiếp đãi Lê Chân có vẻ rất do dự: "Thật ra cũng có một khoảnh đất có nhiều mẫu đất nối liền nhau, là một thôn trang lớn, đại khái có khoảng hai mươi mẫu. Bên cạnh thôn trang cũng có một khu vườn bỏ hoang mấy năm, nghe nói cũng không tồi. Chỉ là, chỉ là nơi đó bị quỷ ám, không thể đến đó."
Quỷ ám? Lê Chân nhướng mày: "Quỷ ám như thế nào? Nếu không có gì lợi hại, ta sẽ đi xem."
Tiểu nhị vừa thấy Lê Chân nổi hứng thú, hắn lập tức lộ ra thần sắc hối hận, hắn vậy mà bị một trăm lượng làm cho mê muội, cố tình đề xuất khoảnh đất kia, khó khăn lắm mới được yên bình mấy năm, lỡ như người này xảy ra chuyện gì...
"Ai nha! Đều tại ta, tại ta miệng tiện, ngài không nên đến chỗ đó." Tiểu nhị tự vả cho mình một cái, thầm hối hận mình lanh mồm lanh miệng như vậy.
"Không có việc gì, ngài cứ nói đi, ta nghe một chút. Nếu thật sự cực kỳ không ổn, ta cũng không ngốc, ta đây là một người rất tiếc mệnh." Lê Chân cười tủm tỉm nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook