Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại
-
Chương 34
Editor: Aubrey.
Hồ Mao Mao là người đầu tiên đưa chén qua, hai người thương nhân kia đều tò mò nhìn bọn họ. Dung mạo của Hồ Mao Mao thật sự là quá mức tuấn mỹ, mỹ mạo như vậy, không giống sẽ xuất hiện ở loại địa phương này. Hơn nữa, da thịt trông cũng non mịn, tay chân cũng không giống đã từng làm việc nặng, vừa nhìn là biết đây chính là công tử do nhà giàu dưỡng ra.
Một ngụm cháo nuốt xuống bụng, bọn họ cảm thấy vô cùng ấm áp. Ngay cả đám người Vương Lương cũng hạ mình xin Lê Chân mỗi người một chén, nhưng cái nồi của Lê Chân không có lớn như vậy. Múc xong sáu chén, chỉ còn lại hai chén nhỏ mà thôi. Vì vậy, đám tiểu nhị mà hai người Vương Lương mang đến đều không có phần.
Trong đó có một tiểu nhị thương lượng với Lê Chân, muốn mượn nồi của Lê Chân, rồi bọn họ tự nấu canh với thịt khô mà mình mang theo để uống. Chờ Lê Chân đáp ứng, tiểu nhị lập tức hưng phấn xách lồng đèn chạy đến con suối ở phía sau múc nước.
Đợi hơn nửa ngày, không thấy tiểu nhị kia trở về, Vương Lương có chút không yên lòng, lập tức sai hai tiểu nhị khác đi ra ngoài xem một chút. Nhưng lại đợi hơn nửa ngày, hai người kia cũng không trở về.
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thì không còn động tĩnh gì khác, xung quanh đều tối đen, giống như một con quái thú thật lớn, đang chờ cắn nuốt nhân loại nào dám đi lạc vào hang ổ của nó.
Tôn Tùng chờ trong miếu đứng ngồi không yên, nhiều lần nói muốn cùng hai tiểu nhị cuối cùng của mình đi ra ngoài xem tình huống. Vương Lương trực tiếp cự tuyệt, đang là mùa đông, ai biết ở bên ngoài có động vật hoang dã gì hay không, những con vật trong núi không phải dễ chọc.
Nhưng ba tiểu nhị đã đi ra ngoài cũng không thể mặc kệ, hai huynh đệ thảo luận nửa ngày, Vương Lương quyết định tự bản thân hắn đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi đừng đi ra ngoài." Hồ Mao Mao đột nhiên cất tiếng ngăn cản.
Vương Lương và Tôn Tùng lập tức nhìn về phía Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao hít hít mũi, lẩm bẩm nói: "Có mùi rất khó ngửi."
Vừa nói xong, Hàn Nghị Thành đột nhiên cực kỳ hoảng sợ kêu lên: "Đó là cái gì?!"
Bọn họ lập tức quay đầu nhìn về hướng mà Hàn Nghị Thành chỉ, Hàn Nghị Thành chỉ vào một phiến cửa sổ đổ nát, tuy nói là cửa sổ nhưng thật ra lại giống một khung cửa đổ nát hơn, giấy dầu trên đó đã không còn, chỉ còn lại khung cửa mà thôi. Mọi người đi đến chỗ đó xem, cửa sổ này thoạt nhìn rất bình thường, không có chỗ nào kì quái, nhưng vẻ mặt của Hàn Nghị Thành vừa trắng bệch vừa hoảng sợ nói: "Lúc nãy, có một cánh tay đen như mực vừa bấu trên cửa sổ này."
Hắn vừa nói xong, cửa miếu đột ngột bị một trận cuồng phong kéo tới bật tung ra. Ngoại trừ Hồ Mao Mao và Lê Chân, vẻ mặt của những người khác đều cực kỳ hoảng sợ lui về sau mấy bước, hình như họ ý thức được có thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang tới.
Bên ngoài thì tối đen, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có. Tựa như trong khung cảnh hắc ám ngoài kia đang cất giấu một thứ gì đó không hề có ý tốt, ngo ngoe rục rịch, mà tiếng gió gào thét ngoài kia giống như âm thanh của quỷ quái khi tru lên, lộ ra vô vàn ác ý.
Cửa miếu tuy đã rách nát, nhưng tốt xấu gì cũng có thể che được một chút gió. Thế nhưng, khi cửa vừa bị bung ra, cuồng phong bên ngoài cấp tốc tiến vào, ánh lửa trong miếu bị gió thổi qua, trở nên yếu đi, trạng thái gần giống như sắp tắt.
Lê Chân lập tức rút Hoả Vân Đao ở bên hông, nói đến cũng kỳ quái, hắn vừa rút đao ra, ngọn lửa trong miếu ngược lại lớn hơn một chút.
Lê Chân vừa thấy tình huống này, còn có cái gì không rõ nữa, chỉ e là có thứ gì đó đã tiến vào trong miếu rồi. Hắn nhìn một vòng xung quanh, nhưng không thấy có cái gì khác thường, Hồ Mao Mao đột nhiên hét lên một tiếng, nhìn về phía tượng thần chỉ còn một nửa ở trong miếu.
Chỉ thấy, một bộ xương khô từ trong bức tượng thần nhảy ra, khắp người bộ xương khô này toàn là những đốm đen. Tuy là xương khô, nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn, móng vuốt lao thẳng đến khuôn mặt của Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao nghiêng người một cái tránh đi, móng vuốt kia đảo qua cây cột gần đó, chém rớt mất một miếng đá mười mấy xăng-ti-mét.
Hồ Mao Mao rút ra một sợi roi xích màu đỏ ở bên hông, roi xích linh hoạt như rắn, quất về phía bộ xương khô, đây cũng là lần đầu tiên y công khai lấy ra vũ khí của mình.
Lúc Hồ Mao Mao quất một roi về phía bộ xương khô, khoé mắt của y lại liếc qua một thứ khác, vội vàng cao giọng nhắc nhở: "Chú ý quỷ ảnh ở bên dưới."
Tượng thần bên kia, không biết từ khi nào có một cái bóng màu đen kéo dài ở bên dưới, ánh sáng trong miếu quá mờ, nếu không nhìn kỹ, quả thật rất khó để người khác có thể phát hiện ra. Từng sợi tơ màu đen đã sớm lặng lẽ kéo dài ra, hướng tới bên người Lê Chân.
Quỷ ảnh này lần trước đã bị mình chém một cái, so với lần trước, sao bây giờ lại lớn như vậy? Lê Chân phản ứng cực nhanh, hắn lập tức huy đao chém cái bóng màu đen kia. Hình như bóng đen đó không ngờ mình bị phát hiện nhanh như vậy, nó tránh đến chỗ nào, sẽ bị Hoả Vân Đao của Lê Chân đuổi theo chém tới đó.
Ngay lúc đao khí mãnh liệt bắn ra, ánh lửa màu đỏ cũng theo đó mà bay đến, nương theo đao khí, chém một khe rãnh thật sâu trên mặt đất. Chỉ một đao như vậy, bóng đen giống như cái bậc lửa, lập tức tiêu tán trong không trung.
Mà sau khi bóng đen tan biến, xung quanh bỗng nhiên tràn ngập mùi hôi vô cùng tanh tưởi. Thanh đao trong tay Lê Chân cực kỳ hưng phấn, ầm ầm vang lên, có lẽ vì vừa được trải qua cảm giác chém giết nên nó cực kỳ hưng phấn, không ngừng chấn động, khát cầu muốn được chém giết nhiều hơn.
Lê Chân nắm chặt thanh đao trong tay, ánh mắt cũng nổi lên sự hưng phấn. Quả là đao tốt, nếu lần trước gặp được quỷ ảnh, có được thanh đao tốt như vậy, chỉ sợ cái thứ đó đã sớm tan biến rồi.
Hồ Mao Mao quất roi khiến cho bộ xương kia nát nhừ, vừa định đi tìm đám người Lê Chân, một tiếng cười lanh lảnh đột ngột từ bốn phương tám hướng truyền tới. Trước mắt bỗng nhiên loé lên một cái, ngôi miếu hoang trong nháy mắt biến đổi, từ một ngôi miếu rách nát biến thành một huyệt động tối đen.
Sắc mặt Hồ Mao Mao lập tức trắng bệch, không tốt!
Đây là ảo thuật? Lê Chân choáng váng, hắn thân là dị năng giả hệ tinh thần, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác dùng ảo thuật che mắt. Hồ Mao Mao cũng rất ảo não, y vậy mà không nhìn ra được đây là động yêu tinh.
Hai người thương nhân và các tiểu nhị của bọn họ đã sớm ngất đi, còn chủ tớ hai người Hàn Nghị Thành thì có lá gan lớn hơn một chút, không chỉ không ngất đi, mà còn mở miệng hỏi: "Lê đại ca! Đây là nơi nào? Có phải chúng ta gặp quỷ rồi không?"
Lê Chân kéo hai đứa nhỏ đứng sát bên người mình, trầm giọng đáp: "Ta cũng không biết đây là cái nơi quỷ quái gì. Có điều lát nữa, tốt nhất các ngươi đừng cách xa ta, nơi này không đơn giản."
Đang nói, Hồ Mao Mao đột ngột xoay người nhìn lên đỉnh động, phát hiện ở bên trên treo đầy đầu người, rất nhiều đầu người bị giấu trong mớ tóc rối tung, bộ mặt dữ tợn cực kỳ đáng sợ, hốc mắt thì mở to nhìn chằm chằm vào bọn họ, Hàn Nghị Thành vừa thấy liền sợ đến mức xém ngất đi.
"Không cần giả thần giả quỷ, xuất hiện đi." Hồ Mao Mao vung tay, quất những đầu người treo trên kia dập nát, những người này không phải yêu ma quỷ quái gì, mà đều là thức ăn thừa do tà vật kia ăn xong rồi để lại làm kỉ niệm mà thôi. Ước chừng gần một trăm đầu người, tà vật này cũng thật là đáng sợ.
Thanh âm sột soạt chậm rãi từ xa tới gần, Lê Chân nhìn cái thứ đang bò đến đây, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Một con nhện khổng lồ tưởng chừng chỉ có thể xuất hiện trong phim kinh dị, hiện tại lại xuất hiện trước mặt hắn.
Con nhện kia cao gần một trượng, toàn thân đen nhánh, trên bụng của nó còn có một gương mặt nữ nhân cực kỳ mỹ lệ. Gương mặt này nếu xuất hiện trên một nhân loại, sẽ là cực phẩm mỹ nhân. Nhưng một gương mặt xinh đẹp như vậy mà lại mọc trên bụng của một con nhện, trông quỷ dị vô cùng.
"Rốt cuộc cũng chịu bò ra." Hồ Mao Mao cười lạnh một tiếng, quất một roi về phía nó. Nhưng nó lại bất ngờ phun ra nhiều tơ nhện, quấn roi xích của Hồ Mao Mao kín mít.
"Chỉ chút tài mọn này?" Lúc này, Hồ Mao Mao giống như đã biến thành một người khác. Thường ngày, Hồ Mao Mao thường được xem là công tử nhà giàu với tính tình có chút đơn thuần, ôn nhu. Ngoại trừ một lần bị đám hồ ly đuổi đi, y chỉ khóc lóc một chút rồi thôi, còn những ngày khác đều là bộ dạng cười tủm tỉm, tính cách hoạt bát, ánh mắt thì nhu hoà, vô cùng dễ thân cận.
Cho nên, Du Nhi bọn họ mới dễ dàng chấp nhận y ở chung nhà với họ. Còn bây giờ, thần sắc của Hồ Mao Mao băng lãnh, sát khí trong mắt toát ra, lệ khí mãnh liệt từ trên người tràn ra, có chút giống với sát thần.
Chỉ thấy, cánh tay của Hồ Mao Mao chấn động, roi xích nổi lên ánh sáng đỏ rực, lúc ánh sáng xuất hiện, những sợi tơ nhện giống như đang bị ai đó hút cạn tinh khí, nhanh chóng tan rã, rớt xuống đất.
Con nhện khổng lồ kia hừ lạnh một tiếng, mấy chục mặt người chậm rãi trồi lên từ trong bụng của nó, những người này đều là nhân loại bình thường, chỉ là biểu tình trên mặt bọn họ vô cùng dữ tợn.
Lê Chân thấy rõ dưới chân bọn họ đều có một sợi tơ màu đen, những sợi tơ này trực tiếp chui ra từ trong bụng con nhện kia.
"Ngươi phải cẩn thận, những người này đã bị tà vật kia ăn cả người lẫn hồn phách, luyện hoá bọn họ thành hồn khôi, oán khí cực kỳ mạnh mẽ, một khi bị bọn họ dính vào người, lập tức sẽ tràn ra âm độc." Thấy những hồn khôi kia đều hướng về phía Lê Chân, Hồ Mao Mao vội vàng nhắc nhở.
Hình như Hoả Vân Đao lại bị kích thích, muốn từ trong tay Lê Chân thoát ra, đi chém những hồn khôi kia. Nhưng đến khi hắn chém vào những hồn khôi đó, Lê Chân cảm thấy cứ như có một cột nước đang kéo thanh đao này, chẳng những sức lực trở nên nặng hơn, mà hắn còn có cảm giác trầm trọng rất chân thật.
Những hồn khôi này tuy đã bị thương, nhưng số lượng của bọn chúng quá nhiều, hắn cứ chém liên tục như vậy, chỉ sợ không mấy nhát hắn sẽ bị bọn hồn khôi này bắt được mất.
Hắn nhớ Hồ Mao Mao đã từng nói, máu tươi có thể đề cao uy lực của Hoả Vân Đao, Lê Chân nhớ lại những cuốn tiểu thuyết mà hắn đã xem trước kia, hình như đầu lưỡi nhuốm máu sẽ có hiệu quả tốt hơn, hắn đành quyết tâm, dùng lực cắt đầu lưỡi ra một đường. Phun một búng máu lên Hoả Vân Đao, búng máu này vừa được phun ra, ngọn lửa trên Hoả Vân Đao giống như một cái bậc lửa, chỉ nghe "phựt" một tiếng, vô số hoả cầu nhỏ từ thân đao xông ra.
Ngoạ tào! Lê Chân không ngờ thanh đao này còn có thể phun lửa, sớm biết như vậy thì hắn đã thử từ lâu rồi. Ngọn lửa vây quanh thân đao mang đến cảm giác rất kỳ lạ, Lê Chân cảm thấy sức lực trên người như đang cấp tốc xói mòn, thanh đao này cứ như quỷ hút máu liên tục hấp thụ máu của hắn, Lê Chân không dám chậm trễ nữa, trực tiếp huy đao nhào về phía những hồn khôi kia, lần chém này không còn cảm giác khó khăn như lúc nãy nữa.
Lê Chân cảm thấy lần này giống như đang chém đậu hủ, ngọn lửa trên thân đao mỗi khi chém một hồn khôi, sẽ lớn lên một chút. Còn những hồn khôi bị chém, chỉ một lát sau là tan biến trong không khí, không còn dư lại một chút tàn ảnh nào.
Chém bọn chúng xong, ngọn lửa trên thân đao đã lớn hơn một chút, Lê Chân không còn bao nhiêu sức lực để đi giúp Hồ Mao Mao, con nhện khổng lồ kia đang cùng Hồ Mao Mao đánh đến mức bất phân thắng bại.
Không! Cũng không đến mức bất phân thắng bại, hình như Hồ Mao Mao đang ở thế yếu, tơ nhện và độc trên người con nhện kia vô cùng hung mãnh. Hơn nữa, thân thể của nó cũng vô cùng cứng cáp, Hồ Mao Mao quất roi lên người nó, ngoại trừ mấy tiếng "leng keng" vang lên, cùng lắm chỉ lưu lại vài đường xước trắng, so với kim loại còn cứng hơn nhiều.
Nếu không có cách đánh vào điểm yếu của nó, chỉ sợ rất khó làm cho nó thụ thương. Lê Chân nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới độc rắn mà hắn thu được ở trên núi, tuy con nhện này cũng có độc, nhưng không đại biểu nó có thể chống đỡ được kịch độc của rắn.
"Mao Mao! Tránh ra." Lê Chân lớn tiếng kêu lên, Hồ Mao Mao không một chút chần chờ, nhanh chóng bay ra phía sau.
Mà ngay lúc này, một cái bình sứ đã được ném lên người con nhện.
Con nhện kia không biết Lê Chân vừa ném thứ gì, còn tưởng chỉ là ám khí linh tinh gì đó thôi, nó vung tay đập nát cái bình sứ kia. Vừa đập một cái, lại bị Lê Chân phóng tới dưới bụng nó, kịch độc của rắn lập tức phun đầy lên mặt nó.
Độc tính của rắn cực kỳ cường hãn, chỉ nghe "xèo" một tiếng, đầu của con nhện bị độc rắn ăn mòn rớt một miếng thịt to. Nó kêu thảm lên, mắng một tiếng: "Đê tiện!"
Lê Chân nghe mà sửng sốt, thứ này có thể nói được tiếng người sao?
Có câu thừa nước đục thả câu, Hồ Mao thấy con nhện kia bị độc rắn ăn mòn đau đến nỗi thảm thiết quay cuồng, y vung roi trói chặt đầu nó, mạnh tay kéo một cái, chỉ thấy cái đầu của nó tức khắc bị y kéo rớt xuống.
Rút đầu con nhện kia xong, Hồ Mao Mao mổ đầu của nó ra, đào yêu đan của nó ra, yêu đan của con nhện này so với con rắn mà lần trước Lê Chân giết còn to hơn gấp mấy lần, yêu đan lần này có màu đỏ sậm, vừa nhìn liền khiến cho người khác có cảm giác rất không thoải mái. Hồ Mao Mao không định tuỳ tiện nghiên cứu, chỉ tiện tay nhét vào trong túi áo.
Lúc Hàn Nghị Thành và Hàn Hạ vừa thấy con nhện kia xuất hiện, đều bị doạ đến mức ngay cả động cũng không dám, bây giờ thấy nó đã chết, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Hàn Hạ là tiểu hài tử nên không dám lại gần xem, còn Hàn Nghị Thành thì có lá gan lớn hơn một chút, không còn quá mức sợ hãi như lúc nãy, hắn đánh bạo đi đến bên cạnh nó quan sát một chút.
"Đừng có sờ vào, có độc đấy." Hồ Mao Mao nhịn không được nhắc nhở một câu, Hàn Nghị Thành nghe xong lập tức gật đầu: "Hôm nay còn phải đa tạ nhị vị tiên nhân đã có ân cứu mạng." Nói xong liền làm tư thế vái lạy.
Hồ Mao Mao vội vàng phất tay: "Bọn ta không phải là tiên nhân gì đâu, chỉ là cơ duyên xảo hợp nên học được một ít pháp thuật thôi."
Lê Chân ăn vài miếng thịt rắn, cuối cùng cũng khôi phục một chút sức lực, bây giờ mới đi tới giúp Hồ Mao Mao thu thập con nhện kia. Chỗ tốt nhất trên người con nhện này không phải là yêu đan của nó, mà là những sợi tơ trong bụng nó, chỉ cần xử lý thoả đáng, những sợi tơ này có thể diệt ra một bộ y phục hộ thân. Nhưng bây giờ không phải là lúc xử lý tơ, Hồ Mao Mao trực tiếp gom cả túi tơ bỏ vào trong bao.
Còn cơ thể con nhện này, tuy thịt của nó chắc chắn cũng có rất nhiều tinh khí, nhưng bởi vì nó đã ăn thịt người mà sống, nên Hồ Mao Mao và Lê Chân đều không có ý định thu thập thi thể của nó, mà là hoả thiêu.
Lúc đang hoả thiêu con nhện, trên người nó bỗng nhiên toả ra một thứ mùi ghê tởm đến mức truyền xa mấy dặm, thối đến mức khiến cho người ta không thể mở mắt ra, mấy người đang ngất xỉu ở bên kia cũng bị mùi thối này làm cho tỉnh lại.
Bọn họ phát hiện mình vẫn còn ở trong cái huyệt động đáng sợ này, không biết tình hình xung quanh thế nào rồi, bọn họ khóc rống lên. Chờ đến khi Lê Chân giải thích rõ ràng cho bọn họ nghe, lúc ấy những người này mới không khóc nữa.
Con nhện này sống ở đây đã lâu, nói không chừng trong sào huyệt của nó vẫn còn thứ tốt. Có một câu gọi là diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, tất nhiên Hồ Mao Mao cũng muốn dọn sạch toàn bộ sào huyệt của con nhện này một lần, con nhện khổng lồ kia đã chết, nhưng rất có thể trong động vẫn còn có vài con tiểu yêu lọt lưới. Phàm nhân ở trong này lâu có chút không ổn, nên bọn họ bảo Hàn Nghị Thành đi theo hai người thương nhân kia ra ngoài, còn Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi thì nhất quyết đòi đi theo Lê Chân.
Lê Chân cũng không yên tâm để bọn nhỏ một mình ở bên ngoài, nên mang bọn họ cùng nhau đi sâu vào hang động.
"Ký hiệu tối hôm qua trên cửa phòng ngươi hẳn là do chúng nó làm ra, chỉ tiếc là ta không sớm phát hiện." Hồ Mao Mao có chút ảo não nói.
Lê Chân thì lại có chút khó hiểu: "Vậy là sao? Chẳng lẽ là vì chúng nó làm ký hiệu, nên chúng ta mới bị kéo đến nơi này?"
"À! Thật ra cái đó cũng không hẳn là ký hiệu, vì nếu là ký hiệu thật thì sẽ tận lực không để cho người khác chú ý đến, nào có loại ký hiệu nào bốc mùi đến mức dễ thu hút sự chú ý của người khác như vậy? Chỉ sợ trong đó có thứ gì đó mê hoặc tâm trí con người. Huyệt động này dùng thủ thuật che mắt, bình thường, loại thủ thuật che mắt yếu ớt này căn bản không thể gạt được người khác. Nhưng ngày hôm qua nó lại dùng thủ thuật che giấu cảm giác của ta và ngươi, nên mới có thể biến huyệt động này thành một ngôi miếu hoang, thiếu chút nữa mắc mưu của nó rồi."
"Đúng rồi, ngươi nói xem quỷ ảnh mà ta chém có phải là con mà ta đã gặp ở huyện không?" Lê Chân đối với quỷ ảnh kia có ấn tượng rất sâu, thứ đó nói trắng ra cũng không có gì đáng sợ, mấu chốt chính là nó không hình không dạng, lặng yên không một tiếng động là có thể bám lên cơ thể người khác, khiến cho người ta rất khó phòng bị.
"Cái này ta cũng không biết, cơ mà xem ra nó rất căm hận ngươi, ta đoán nó hẳn đã kết thù với ngươi rồi." Hồ Mao Mao nhớ rõ quỷ ảnh kia căn bản không để ý tới bất kỳ ai, vừa xuất hiện là nó chỉ nhắm vào một mình Lê Chân.
Bọn họ suy đoán cũng không sai, quỷ ảnh kia quả thật đã kết thù với Lê Chân. Ngày đó, nó bị Lê Chân dùng dao giết heo chém một cái doạ sợ chết khiếp, đành liều mạng trốn thoát, nguyên khí bị thương nặng nên muốn bám lên người khác rất khó khăn. Cuối cùng, nó miễn cưỡng bám vào một con chuột, định đi tìm một nơi âm khí đại thịnh để tu dưỡng thật tốt, không ngờ lại gặp phải con nhện khổng lồ kia.
Quỷ ảnh dứt khoát đầu phục con nhện đó, nhờ vào âm khí trong động, nó khôi phục rất nhanh. Trong lòng nó vẫn luôn ghi hận Lê Chân, còn thường xuyên đến huyện thành tìm Lê Chân. Tình cờ ngày hôm đó, nó bắt gặp cả nhà Lê Chân đang trên đường đến phía Nam, quỷ ảnh này vừa nhìn thấy kẻ thù, tất nhiên là muốn trả thù, chỉ là thực lực của nó quá thấp, tuỳ tiện đi lên thì chỉ tự nạp mạng cho người ta thôi. Nên sau khi nó biết mấy người Lê Chân dự định sẽ đi xa một chuyến, lập tức dụ bọn họ đến sào huyệt của con nhện kia.
Ký hiệu mà Hồ Mao Mao nói, trong đó có thêm một ít mê hương gây mê hoặc tâm trí. Trên thực tế, nếu không phải vì chờ đám người Lê Chân tự đưa mình tới cửa, thì đám Vương Lương bị kéo đến đây đã sớm bị ăn thịt từ lâu rồi. Để gia tăng mức độ đáng tin cậy, nó còn cố ý giữ lại mấy người Vương Lương, nhưng quỷ ảnh này cuối cùng vẫn tính sai, phí nhiều công sức dẫn Lê Chân bọn họ đến đây như vậy, mà cái giá phải trả là tính mạng của nó và con nhện kia.
Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đã đi tới cuối động. Lê Chân sửng sốt, không ngờ trong huyệt động này còn một hang động khác rất lớn, trên vách động treo vô số trứng nhện, ước chừng có hơn một ngàn quả, một quả trứng nhện chỉ to bằng một nắm tay nhỏ, hình như sắp nở ra, vỏ trứng nhện trong suốt, bên trong có một con nhện con đang liên tục cựa quậy. Mà trong góc huyệt động, Lê Chân ngửi được mùi máu cực kỳ nồng, vừa thò đầu lại gần xem, lập tức cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Hoá ra ở đây có một cái ao, trong ao toàn là màu đỏ sậm, vừa thấy là biết trong ao chứa đầy máu, không biết con nhện kia dùng biện pháp gì, một ao máu to như vậy mà không bị đọng lại. Mà ở trong ao còn có vô số nhện con, mấy con nhện này so với mấy con trong trứng nhện lớn hơn nhiều, nhưng cùng lắm chỉ to bằng một quả bóng mà thôi.
Mấy con nhện này chưa chết, mà đang chậm rãi bò qua bò lại ở trong ao, trông có vẻ rất hưởng thụ, trên người chúng nó đã lộ ra vài phần đỏ sậm.
Hồ Mao Mao cũng phát hiện cái ao này, y cau mày nói: "Con nhện này thật đúng là cả gan làm loạn, dám tự ý dưỡng dục hậu đại của mình, thật là tự tìm đường chết."
Lê Chân nhìn đám nhện này, cảm thấy cả người ghê tởm cực kỳ, hắn dứt khoát huy đao một cái, giải quyết toàn bộ. Lúc Lê Chân định thiêu sạch toàn bộ trứng nhện, Hồ Mao Mao đột ngột ngăn lại, số trứng này vẫn chưa dính ô uế, vẫn còn sạch sẽ.
Thật ra, hương vị của nhện con cũng rất không tồi, nếu dùng dầu chiên lên, ăn vào một miếng thịt giòn rụm thì quả thực sướng như tiên. Lê Chân đột nhiên nghĩ đến, hình như hồ ly cũng có thể ăn nhện, sắc mặt của hắn tức khắc trở nên cổ quái.
Hồ Mao Mao không phát hiện ra biểu tình cổ quái của Lê Chân, y phấn khích đi hái từng quả trứng nhện xuống, bỏ vào trong túi nhỏ của mình.
Sau khi thu thập xong, Lê Chân lại tình cờ phát hiện ở một góc khác trong huyệt động có không ít vàng bạc và một số hàng hoá, có lẽ đây là những đồ đạc của những người do con nhện kia hại chết để lại, nó không ném mấy thứ này đi, phỏng chừng là để dụ con mồi tới. Số vàng bạc, hàng hoá cất trữ này cao khoảng một mét, Lê Chân lục soát, tìm ra được hơn một trăm lượng bạc, vải vóc tơ lụa cũng đủ một xe con, nhưng mấy thứ này không được bảo tồn tốt, không ít nơi đã bị cắn rách.
Chọn lựa nửa ngày, Lê Chân chọn ra được mấy cuộn *sa tanh không tồi, vàng bạc châu báu cũng khoảng mấy chục cân, coi như là đại thu hoạch. Đoản đao, chuỷ thủ cũng có sáu, bảy cái, chỉ tiếc mấy thứ này đều không thể so với Hoả Vân Đao trong tay hắn, chỉ là những binh khí rất bình thường.
*sa tanh: hay vải satanh, vải satin là loại vải đặc trưng bởi bề mặt ngoài bóng còn bề mặt trong khá nhám. Vật liệu dệt satanh là lụa, nylon hoặc polyester, mặc dù một số người quan niệm satanh chỉ làm từ lụa.
Hai người thu dọn sạch sẽ xong, chuẩn bị rời đi. Lúc rời đi, Hồ Mao Mao còn cố ý phóng hoả đốt sạch ao máu kia, muốn đốt sạch những thứ ô uế này, nhưng khi y vừa phóng hoả vào trong ao, lửa đột ngột bị dập tắt.
Hồ Mao Mao không tin, lại thử phóng hoả thêm vài lần nữa, nhưng toàn bộ vẫn bị dập tắt. Phải biết rằng, lửa mà y phóng ra chính là hoả hồ do chính y tu luyện ra, so với lửa bình thường không giống nhau. Tuy không thể so với Tam Vị Chân Hoả, nhưng đạo hạnh cũng không kém bao nhiêu, lửa như vậy cho dù bỏ vào nước cũng có thể cháy hơn nửa ngày, sao lại không thể đốt được ao máu?
Hồ Mao Mao là người đầu tiên đưa chén qua, hai người thương nhân kia đều tò mò nhìn bọn họ. Dung mạo của Hồ Mao Mao thật sự là quá mức tuấn mỹ, mỹ mạo như vậy, không giống sẽ xuất hiện ở loại địa phương này. Hơn nữa, da thịt trông cũng non mịn, tay chân cũng không giống đã từng làm việc nặng, vừa nhìn là biết đây chính là công tử do nhà giàu dưỡng ra.
Một ngụm cháo nuốt xuống bụng, bọn họ cảm thấy vô cùng ấm áp. Ngay cả đám người Vương Lương cũng hạ mình xin Lê Chân mỗi người một chén, nhưng cái nồi của Lê Chân không có lớn như vậy. Múc xong sáu chén, chỉ còn lại hai chén nhỏ mà thôi. Vì vậy, đám tiểu nhị mà hai người Vương Lương mang đến đều không có phần.
Trong đó có một tiểu nhị thương lượng với Lê Chân, muốn mượn nồi của Lê Chân, rồi bọn họ tự nấu canh với thịt khô mà mình mang theo để uống. Chờ Lê Chân đáp ứng, tiểu nhị lập tức hưng phấn xách lồng đèn chạy đến con suối ở phía sau múc nước.
Đợi hơn nửa ngày, không thấy tiểu nhị kia trở về, Vương Lương có chút không yên lòng, lập tức sai hai tiểu nhị khác đi ra ngoài xem một chút. Nhưng lại đợi hơn nửa ngày, hai người kia cũng không trở về.
Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thì không còn động tĩnh gì khác, xung quanh đều tối đen, giống như một con quái thú thật lớn, đang chờ cắn nuốt nhân loại nào dám đi lạc vào hang ổ của nó.
Tôn Tùng chờ trong miếu đứng ngồi không yên, nhiều lần nói muốn cùng hai tiểu nhị cuối cùng của mình đi ra ngoài xem tình huống. Vương Lương trực tiếp cự tuyệt, đang là mùa đông, ai biết ở bên ngoài có động vật hoang dã gì hay không, những con vật trong núi không phải dễ chọc.
Nhưng ba tiểu nhị đã đi ra ngoài cũng không thể mặc kệ, hai huynh đệ thảo luận nửa ngày, Vương Lương quyết định tự bản thân hắn đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi đừng đi ra ngoài." Hồ Mao Mao đột nhiên cất tiếng ngăn cản.
Vương Lương và Tôn Tùng lập tức nhìn về phía Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao hít hít mũi, lẩm bẩm nói: "Có mùi rất khó ngửi."
Vừa nói xong, Hàn Nghị Thành đột nhiên cực kỳ hoảng sợ kêu lên: "Đó là cái gì?!"
Bọn họ lập tức quay đầu nhìn về hướng mà Hàn Nghị Thành chỉ, Hàn Nghị Thành chỉ vào một phiến cửa sổ đổ nát, tuy nói là cửa sổ nhưng thật ra lại giống một khung cửa đổ nát hơn, giấy dầu trên đó đã không còn, chỉ còn lại khung cửa mà thôi. Mọi người đi đến chỗ đó xem, cửa sổ này thoạt nhìn rất bình thường, không có chỗ nào kì quái, nhưng vẻ mặt của Hàn Nghị Thành vừa trắng bệch vừa hoảng sợ nói: "Lúc nãy, có một cánh tay đen như mực vừa bấu trên cửa sổ này."
Hắn vừa nói xong, cửa miếu đột ngột bị một trận cuồng phong kéo tới bật tung ra. Ngoại trừ Hồ Mao Mao và Lê Chân, vẻ mặt của những người khác đều cực kỳ hoảng sợ lui về sau mấy bước, hình như họ ý thức được có thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang tới.
Bên ngoài thì tối đen, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có. Tựa như trong khung cảnh hắc ám ngoài kia đang cất giấu một thứ gì đó không hề có ý tốt, ngo ngoe rục rịch, mà tiếng gió gào thét ngoài kia giống như âm thanh của quỷ quái khi tru lên, lộ ra vô vàn ác ý.
Cửa miếu tuy đã rách nát, nhưng tốt xấu gì cũng có thể che được một chút gió. Thế nhưng, khi cửa vừa bị bung ra, cuồng phong bên ngoài cấp tốc tiến vào, ánh lửa trong miếu bị gió thổi qua, trở nên yếu đi, trạng thái gần giống như sắp tắt.
Lê Chân lập tức rút Hoả Vân Đao ở bên hông, nói đến cũng kỳ quái, hắn vừa rút đao ra, ngọn lửa trong miếu ngược lại lớn hơn một chút.
Lê Chân vừa thấy tình huống này, còn có cái gì không rõ nữa, chỉ e là có thứ gì đó đã tiến vào trong miếu rồi. Hắn nhìn một vòng xung quanh, nhưng không thấy có cái gì khác thường, Hồ Mao Mao đột nhiên hét lên một tiếng, nhìn về phía tượng thần chỉ còn một nửa ở trong miếu.
Chỉ thấy, một bộ xương khô từ trong bức tượng thần nhảy ra, khắp người bộ xương khô này toàn là những đốm đen. Tuy là xương khô, nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn, móng vuốt lao thẳng đến khuôn mặt của Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao nghiêng người một cái tránh đi, móng vuốt kia đảo qua cây cột gần đó, chém rớt mất một miếng đá mười mấy xăng-ti-mét.
Hồ Mao Mao rút ra một sợi roi xích màu đỏ ở bên hông, roi xích linh hoạt như rắn, quất về phía bộ xương khô, đây cũng là lần đầu tiên y công khai lấy ra vũ khí của mình.
Lúc Hồ Mao Mao quất một roi về phía bộ xương khô, khoé mắt của y lại liếc qua một thứ khác, vội vàng cao giọng nhắc nhở: "Chú ý quỷ ảnh ở bên dưới."
Tượng thần bên kia, không biết từ khi nào có một cái bóng màu đen kéo dài ở bên dưới, ánh sáng trong miếu quá mờ, nếu không nhìn kỹ, quả thật rất khó để người khác có thể phát hiện ra. Từng sợi tơ màu đen đã sớm lặng lẽ kéo dài ra, hướng tới bên người Lê Chân.
Quỷ ảnh này lần trước đã bị mình chém một cái, so với lần trước, sao bây giờ lại lớn như vậy? Lê Chân phản ứng cực nhanh, hắn lập tức huy đao chém cái bóng màu đen kia. Hình như bóng đen đó không ngờ mình bị phát hiện nhanh như vậy, nó tránh đến chỗ nào, sẽ bị Hoả Vân Đao của Lê Chân đuổi theo chém tới đó.
Ngay lúc đao khí mãnh liệt bắn ra, ánh lửa màu đỏ cũng theo đó mà bay đến, nương theo đao khí, chém một khe rãnh thật sâu trên mặt đất. Chỉ một đao như vậy, bóng đen giống như cái bậc lửa, lập tức tiêu tán trong không trung.
Mà sau khi bóng đen tan biến, xung quanh bỗng nhiên tràn ngập mùi hôi vô cùng tanh tưởi. Thanh đao trong tay Lê Chân cực kỳ hưng phấn, ầm ầm vang lên, có lẽ vì vừa được trải qua cảm giác chém giết nên nó cực kỳ hưng phấn, không ngừng chấn động, khát cầu muốn được chém giết nhiều hơn.
Lê Chân nắm chặt thanh đao trong tay, ánh mắt cũng nổi lên sự hưng phấn. Quả là đao tốt, nếu lần trước gặp được quỷ ảnh, có được thanh đao tốt như vậy, chỉ sợ cái thứ đó đã sớm tan biến rồi.
Hồ Mao Mao quất roi khiến cho bộ xương kia nát nhừ, vừa định đi tìm đám người Lê Chân, một tiếng cười lanh lảnh đột ngột từ bốn phương tám hướng truyền tới. Trước mắt bỗng nhiên loé lên một cái, ngôi miếu hoang trong nháy mắt biến đổi, từ một ngôi miếu rách nát biến thành một huyệt động tối đen.
Sắc mặt Hồ Mao Mao lập tức trắng bệch, không tốt!
Đây là ảo thuật? Lê Chân choáng váng, hắn thân là dị năng giả hệ tinh thần, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác dùng ảo thuật che mắt. Hồ Mao Mao cũng rất ảo não, y vậy mà không nhìn ra được đây là động yêu tinh.
Hai người thương nhân và các tiểu nhị của bọn họ đã sớm ngất đi, còn chủ tớ hai người Hàn Nghị Thành thì có lá gan lớn hơn một chút, không chỉ không ngất đi, mà còn mở miệng hỏi: "Lê đại ca! Đây là nơi nào? Có phải chúng ta gặp quỷ rồi không?"
Lê Chân kéo hai đứa nhỏ đứng sát bên người mình, trầm giọng đáp: "Ta cũng không biết đây là cái nơi quỷ quái gì. Có điều lát nữa, tốt nhất các ngươi đừng cách xa ta, nơi này không đơn giản."
Đang nói, Hồ Mao Mao đột ngột xoay người nhìn lên đỉnh động, phát hiện ở bên trên treo đầy đầu người, rất nhiều đầu người bị giấu trong mớ tóc rối tung, bộ mặt dữ tợn cực kỳ đáng sợ, hốc mắt thì mở to nhìn chằm chằm vào bọn họ, Hàn Nghị Thành vừa thấy liền sợ đến mức xém ngất đi.
"Không cần giả thần giả quỷ, xuất hiện đi." Hồ Mao Mao vung tay, quất những đầu người treo trên kia dập nát, những người này không phải yêu ma quỷ quái gì, mà đều là thức ăn thừa do tà vật kia ăn xong rồi để lại làm kỉ niệm mà thôi. Ước chừng gần một trăm đầu người, tà vật này cũng thật là đáng sợ.
Thanh âm sột soạt chậm rãi từ xa tới gần, Lê Chân nhìn cái thứ đang bò đến đây, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Một con nhện khổng lồ tưởng chừng chỉ có thể xuất hiện trong phim kinh dị, hiện tại lại xuất hiện trước mặt hắn.
Con nhện kia cao gần một trượng, toàn thân đen nhánh, trên bụng của nó còn có một gương mặt nữ nhân cực kỳ mỹ lệ. Gương mặt này nếu xuất hiện trên một nhân loại, sẽ là cực phẩm mỹ nhân. Nhưng một gương mặt xinh đẹp như vậy mà lại mọc trên bụng của một con nhện, trông quỷ dị vô cùng.
"Rốt cuộc cũng chịu bò ra." Hồ Mao Mao cười lạnh một tiếng, quất một roi về phía nó. Nhưng nó lại bất ngờ phun ra nhiều tơ nhện, quấn roi xích của Hồ Mao Mao kín mít.
"Chỉ chút tài mọn này?" Lúc này, Hồ Mao Mao giống như đã biến thành một người khác. Thường ngày, Hồ Mao Mao thường được xem là công tử nhà giàu với tính tình có chút đơn thuần, ôn nhu. Ngoại trừ một lần bị đám hồ ly đuổi đi, y chỉ khóc lóc một chút rồi thôi, còn những ngày khác đều là bộ dạng cười tủm tỉm, tính cách hoạt bát, ánh mắt thì nhu hoà, vô cùng dễ thân cận.
Cho nên, Du Nhi bọn họ mới dễ dàng chấp nhận y ở chung nhà với họ. Còn bây giờ, thần sắc của Hồ Mao Mao băng lãnh, sát khí trong mắt toát ra, lệ khí mãnh liệt từ trên người tràn ra, có chút giống với sát thần.
Chỉ thấy, cánh tay của Hồ Mao Mao chấn động, roi xích nổi lên ánh sáng đỏ rực, lúc ánh sáng xuất hiện, những sợi tơ nhện giống như đang bị ai đó hút cạn tinh khí, nhanh chóng tan rã, rớt xuống đất.
Con nhện khổng lồ kia hừ lạnh một tiếng, mấy chục mặt người chậm rãi trồi lên từ trong bụng của nó, những người này đều là nhân loại bình thường, chỉ là biểu tình trên mặt bọn họ vô cùng dữ tợn.
Lê Chân thấy rõ dưới chân bọn họ đều có một sợi tơ màu đen, những sợi tơ này trực tiếp chui ra từ trong bụng con nhện kia.
"Ngươi phải cẩn thận, những người này đã bị tà vật kia ăn cả người lẫn hồn phách, luyện hoá bọn họ thành hồn khôi, oán khí cực kỳ mạnh mẽ, một khi bị bọn họ dính vào người, lập tức sẽ tràn ra âm độc." Thấy những hồn khôi kia đều hướng về phía Lê Chân, Hồ Mao Mao vội vàng nhắc nhở.
Hình như Hoả Vân Đao lại bị kích thích, muốn từ trong tay Lê Chân thoát ra, đi chém những hồn khôi kia. Nhưng đến khi hắn chém vào những hồn khôi đó, Lê Chân cảm thấy cứ như có một cột nước đang kéo thanh đao này, chẳng những sức lực trở nên nặng hơn, mà hắn còn có cảm giác trầm trọng rất chân thật.
Những hồn khôi này tuy đã bị thương, nhưng số lượng của bọn chúng quá nhiều, hắn cứ chém liên tục như vậy, chỉ sợ không mấy nhát hắn sẽ bị bọn hồn khôi này bắt được mất.
Hắn nhớ Hồ Mao Mao đã từng nói, máu tươi có thể đề cao uy lực của Hoả Vân Đao, Lê Chân nhớ lại những cuốn tiểu thuyết mà hắn đã xem trước kia, hình như đầu lưỡi nhuốm máu sẽ có hiệu quả tốt hơn, hắn đành quyết tâm, dùng lực cắt đầu lưỡi ra một đường. Phun một búng máu lên Hoả Vân Đao, búng máu này vừa được phun ra, ngọn lửa trên Hoả Vân Đao giống như một cái bậc lửa, chỉ nghe "phựt" một tiếng, vô số hoả cầu nhỏ từ thân đao xông ra.
Ngoạ tào! Lê Chân không ngờ thanh đao này còn có thể phun lửa, sớm biết như vậy thì hắn đã thử từ lâu rồi. Ngọn lửa vây quanh thân đao mang đến cảm giác rất kỳ lạ, Lê Chân cảm thấy sức lực trên người như đang cấp tốc xói mòn, thanh đao này cứ như quỷ hút máu liên tục hấp thụ máu của hắn, Lê Chân không dám chậm trễ nữa, trực tiếp huy đao nhào về phía những hồn khôi kia, lần chém này không còn cảm giác khó khăn như lúc nãy nữa.
Lê Chân cảm thấy lần này giống như đang chém đậu hủ, ngọn lửa trên thân đao mỗi khi chém một hồn khôi, sẽ lớn lên một chút. Còn những hồn khôi bị chém, chỉ một lát sau là tan biến trong không khí, không còn dư lại một chút tàn ảnh nào.
Chém bọn chúng xong, ngọn lửa trên thân đao đã lớn hơn một chút, Lê Chân không còn bao nhiêu sức lực để đi giúp Hồ Mao Mao, con nhện khổng lồ kia đang cùng Hồ Mao Mao đánh đến mức bất phân thắng bại.
Không! Cũng không đến mức bất phân thắng bại, hình như Hồ Mao Mao đang ở thế yếu, tơ nhện và độc trên người con nhện kia vô cùng hung mãnh. Hơn nữa, thân thể của nó cũng vô cùng cứng cáp, Hồ Mao Mao quất roi lên người nó, ngoại trừ mấy tiếng "leng keng" vang lên, cùng lắm chỉ lưu lại vài đường xước trắng, so với kim loại còn cứng hơn nhiều.
Nếu không có cách đánh vào điểm yếu của nó, chỉ sợ rất khó làm cho nó thụ thương. Lê Chân nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới độc rắn mà hắn thu được ở trên núi, tuy con nhện này cũng có độc, nhưng không đại biểu nó có thể chống đỡ được kịch độc của rắn.
"Mao Mao! Tránh ra." Lê Chân lớn tiếng kêu lên, Hồ Mao Mao không một chút chần chờ, nhanh chóng bay ra phía sau.
Mà ngay lúc này, một cái bình sứ đã được ném lên người con nhện.
Con nhện kia không biết Lê Chân vừa ném thứ gì, còn tưởng chỉ là ám khí linh tinh gì đó thôi, nó vung tay đập nát cái bình sứ kia. Vừa đập một cái, lại bị Lê Chân phóng tới dưới bụng nó, kịch độc của rắn lập tức phun đầy lên mặt nó.
Độc tính của rắn cực kỳ cường hãn, chỉ nghe "xèo" một tiếng, đầu của con nhện bị độc rắn ăn mòn rớt một miếng thịt to. Nó kêu thảm lên, mắng một tiếng: "Đê tiện!"
Lê Chân nghe mà sửng sốt, thứ này có thể nói được tiếng người sao?
Có câu thừa nước đục thả câu, Hồ Mao thấy con nhện kia bị độc rắn ăn mòn đau đến nỗi thảm thiết quay cuồng, y vung roi trói chặt đầu nó, mạnh tay kéo một cái, chỉ thấy cái đầu của nó tức khắc bị y kéo rớt xuống.
Rút đầu con nhện kia xong, Hồ Mao Mao mổ đầu của nó ra, đào yêu đan của nó ra, yêu đan của con nhện này so với con rắn mà lần trước Lê Chân giết còn to hơn gấp mấy lần, yêu đan lần này có màu đỏ sậm, vừa nhìn liền khiến cho người khác có cảm giác rất không thoải mái. Hồ Mao Mao không định tuỳ tiện nghiên cứu, chỉ tiện tay nhét vào trong túi áo.
Lúc Hàn Nghị Thành và Hàn Hạ vừa thấy con nhện kia xuất hiện, đều bị doạ đến mức ngay cả động cũng không dám, bây giờ thấy nó đã chết, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Hàn Hạ là tiểu hài tử nên không dám lại gần xem, còn Hàn Nghị Thành thì có lá gan lớn hơn một chút, không còn quá mức sợ hãi như lúc nãy, hắn đánh bạo đi đến bên cạnh nó quan sát một chút.
"Đừng có sờ vào, có độc đấy." Hồ Mao Mao nhịn không được nhắc nhở một câu, Hàn Nghị Thành nghe xong lập tức gật đầu: "Hôm nay còn phải đa tạ nhị vị tiên nhân đã có ân cứu mạng." Nói xong liền làm tư thế vái lạy.
Hồ Mao Mao vội vàng phất tay: "Bọn ta không phải là tiên nhân gì đâu, chỉ là cơ duyên xảo hợp nên học được một ít pháp thuật thôi."
Lê Chân ăn vài miếng thịt rắn, cuối cùng cũng khôi phục một chút sức lực, bây giờ mới đi tới giúp Hồ Mao Mao thu thập con nhện kia. Chỗ tốt nhất trên người con nhện này không phải là yêu đan của nó, mà là những sợi tơ trong bụng nó, chỉ cần xử lý thoả đáng, những sợi tơ này có thể diệt ra một bộ y phục hộ thân. Nhưng bây giờ không phải là lúc xử lý tơ, Hồ Mao Mao trực tiếp gom cả túi tơ bỏ vào trong bao.
Còn cơ thể con nhện này, tuy thịt của nó chắc chắn cũng có rất nhiều tinh khí, nhưng bởi vì nó đã ăn thịt người mà sống, nên Hồ Mao Mao và Lê Chân đều không có ý định thu thập thi thể của nó, mà là hoả thiêu.
Lúc đang hoả thiêu con nhện, trên người nó bỗng nhiên toả ra một thứ mùi ghê tởm đến mức truyền xa mấy dặm, thối đến mức khiến cho người ta không thể mở mắt ra, mấy người đang ngất xỉu ở bên kia cũng bị mùi thối này làm cho tỉnh lại.
Bọn họ phát hiện mình vẫn còn ở trong cái huyệt động đáng sợ này, không biết tình hình xung quanh thế nào rồi, bọn họ khóc rống lên. Chờ đến khi Lê Chân giải thích rõ ràng cho bọn họ nghe, lúc ấy những người này mới không khóc nữa.
Con nhện này sống ở đây đã lâu, nói không chừng trong sào huyệt của nó vẫn còn thứ tốt. Có một câu gọi là diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, tất nhiên Hồ Mao Mao cũng muốn dọn sạch toàn bộ sào huyệt của con nhện này một lần, con nhện khổng lồ kia đã chết, nhưng rất có thể trong động vẫn còn có vài con tiểu yêu lọt lưới. Phàm nhân ở trong này lâu có chút không ổn, nên bọn họ bảo Hàn Nghị Thành đi theo hai người thương nhân kia ra ngoài, còn Tiểu Thạch Đầu và Du Nhi thì nhất quyết đòi đi theo Lê Chân.
Lê Chân cũng không yên tâm để bọn nhỏ một mình ở bên ngoài, nên mang bọn họ cùng nhau đi sâu vào hang động.
"Ký hiệu tối hôm qua trên cửa phòng ngươi hẳn là do chúng nó làm ra, chỉ tiếc là ta không sớm phát hiện." Hồ Mao Mao có chút ảo não nói.
Lê Chân thì lại có chút khó hiểu: "Vậy là sao? Chẳng lẽ là vì chúng nó làm ký hiệu, nên chúng ta mới bị kéo đến nơi này?"
"À! Thật ra cái đó cũng không hẳn là ký hiệu, vì nếu là ký hiệu thật thì sẽ tận lực không để cho người khác chú ý đến, nào có loại ký hiệu nào bốc mùi đến mức dễ thu hút sự chú ý của người khác như vậy? Chỉ sợ trong đó có thứ gì đó mê hoặc tâm trí con người. Huyệt động này dùng thủ thuật che mắt, bình thường, loại thủ thuật che mắt yếu ớt này căn bản không thể gạt được người khác. Nhưng ngày hôm qua nó lại dùng thủ thuật che giấu cảm giác của ta và ngươi, nên mới có thể biến huyệt động này thành một ngôi miếu hoang, thiếu chút nữa mắc mưu của nó rồi."
"Đúng rồi, ngươi nói xem quỷ ảnh mà ta chém có phải là con mà ta đã gặp ở huyện không?" Lê Chân đối với quỷ ảnh kia có ấn tượng rất sâu, thứ đó nói trắng ra cũng không có gì đáng sợ, mấu chốt chính là nó không hình không dạng, lặng yên không một tiếng động là có thể bám lên cơ thể người khác, khiến cho người ta rất khó phòng bị.
"Cái này ta cũng không biết, cơ mà xem ra nó rất căm hận ngươi, ta đoán nó hẳn đã kết thù với ngươi rồi." Hồ Mao Mao nhớ rõ quỷ ảnh kia căn bản không để ý tới bất kỳ ai, vừa xuất hiện là nó chỉ nhắm vào một mình Lê Chân.
Bọn họ suy đoán cũng không sai, quỷ ảnh kia quả thật đã kết thù với Lê Chân. Ngày đó, nó bị Lê Chân dùng dao giết heo chém một cái doạ sợ chết khiếp, đành liều mạng trốn thoát, nguyên khí bị thương nặng nên muốn bám lên người khác rất khó khăn. Cuối cùng, nó miễn cưỡng bám vào một con chuột, định đi tìm một nơi âm khí đại thịnh để tu dưỡng thật tốt, không ngờ lại gặp phải con nhện khổng lồ kia.
Quỷ ảnh dứt khoát đầu phục con nhện đó, nhờ vào âm khí trong động, nó khôi phục rất nhanh. Trong lòng nó vẫn luôn ghi hận Lê Chân, còn thường xuyên đến huyện thành tìm Lê Chân. Tình cờ ngày hôm đó, nó bắt gặp cả nhà Lê Chân đang trên đường đến phía Nam, quỷ ảnh này vừa nhìn thấy kẻ thù, tất nhiên là muốn trả thù, chỉ là thực lực của nó quá thấp, tuỳ tiện đi lên thì chỉ tự nạp mạng cho người ta thôi. Nên sau khi nó biết mấy người Lê Chân dự định sẽ đi xa một chuyến, lập tức dụ bọn họ đến sào huyệt của con nhện kia.
Ký hiệu mà Hồ Mao Mao nói, trong đó có thêm một ít mê hương gây mê hoặc tâm trí. Trên thực tế, nếu không phải vì chờ đám người Lê Chân tự đưa mình tới cửa, thì đám Vương Lương bị kéo đến đây đã sớm bị ăn thịt từ lâu rồi. Để gia tăng mức độ đáng tin cậy, nó còn cố ý giữ lại mấy người Vương Lương, nhưng quỷ ảnh này cuối cùng vẫn tính sai, phí nhiều công sức dẫn Lê Chân bọn họ đến đây như vậy, mà cái giá phải trả là tính mạng của nó và con nhện kia.
Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đã đi tới cuối động. Lê Chân sửng sốt, không ngờ trong huyệt động này còn một hang động khác rất lớn, trên vách động treo vô số trứng nhện, ước chừng có hơn một ngàn quả, một quả trứng nhện chỉ to bằng một nắm tay nhỏ, hình như sắp nở ra, vỏ trứng nhện trong suốt, bên trong có một con nhện con đang liên tục cựa quậy. Mà trong góc huyệt động, Lê Chân ngửi được mùi máu cực kỳ nồng, vừa thò đầu lại gần xem, lập tức cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Hoá ra ở đây có một cái ao, trong ao toàn là màu đỏ sậm, vừa thấy là biết trong ao chứa đầy máu, không biết con nhện kia dùng biện pháp gì, một ao máu to như vậy mà không bị đọng lại. Mà ở trong ao còn có vô số nhện con, mấy con nhện này so với mấy con trong trứng nhện lớn hơn nhiều, nhưng cùng lắm chỉ to bằng một quả bóng mà thôi.
Mấy con nhện này chưa chết, mà đang chậm rãi bò qua bò lại ở trong ao, trông có vẻ rất hưởng thụ, trên người chúng nó đã lộ ra vài phần đỏ sậm.
Hồ Mao Mao cũng phát hiện cái ao này, y cau mày nói: "Con nhện này thật đúng là cả gan làm loạn, dám tự ý dưỡng dục hậu đại của mình, thật là tự tìm đường chết."
Lê Chân nhìn đám nhện này, cảm thấy cả người ghê tởm cực kỳ, hắn dứt khoát huy đao một cái, giải quyết toàn bộ. Lúc Lê Chân định thiêu sạch toàn bộ trứng nhện, Hồ Mao Mao đột ngột ngăn lại, số trứng này vẫn chưa dính ô uế, vẫn còn sạch sẽ.
Thật ra, hương vị của nhện con cũng rất không tồi, nếu dùng dầu chiên lên, ăn vào một miếng thịt giòn rụm thì quả thực sướng như tiên. Lê Chân đột nhiên nghĩ đến, hình như hồ ly cũng có thể ăn nhện, sắc mặt của hắn tức khắc trở nên cổ quái.
Hồ Mao Mao không phát hiện ra biểu tình cổ quái của Lê Chân, y phấn khích đi hái từng quả trứng nhện xuống, bỏ vào trong túi nhỏ của mình.
Sau khi thu thập xong, Lê Chân lại tình cờ phát hiện ở một góc khác trong huyệt động có không ít vàng bạc và một số hàng hoá, có lẽ đây là những đồ đạc của những người do con nhện kia hại chết để lại, nó không ném mấy thứ này đi, phỏng chừng là để dụ con mồi tới. Số vàng bạc, hàng hoá cất trữ này cao khoảng một mét, Lê Chân lục soát, tìm ra được hơn một trăm lượng bạc, vải vóc tơ lụa cũng đủ một xe con, nhưng mấy thứ này không được bảo tồn tốt, không ít nơi đã bị cắn rách.
Chọn lựa nửa ngày, Lê Chân chọn ra được mấy cuộn *sa tanh không tồi, vàng bạc châu báu cũng khoảng mấy chục cân, coi như là đại thu hoạch. Đoản đao, chuỷ thủ cũng có sáu, bảy cái, chỉ tiếc mấy thứ này đều không thể so với Hoả Vân Đao trong tay hắn, chỉ là những binh khí rất bình thường.
*sa tanh: hay vải satanh, vải satin là loại vải đặc trưng bởi bề mặt ngoài bóng còn bề mặt trong khá nhám. Vật liệu dệt satanh là lụa, nylon hoặc polyester, mặc dù một số người quan niệm satanh chỉ làm từ lụa.
Hai người thu dọn sạch sẽ xong, chuẩn bị rời đi. Lúc rời đi, Hồ Mao Mao còn cố ý phóng hoả đốt sạch ao máu kia, muốn đốt sạch những thứ ô uế này, nhưng khi y vừa phóng hoả vào trong ao, lửa đột ngột bị dập tắt.
Hồ Mao Mao không tin, lại thử phóng hoả thêm vài lần nữa, nhưng toàn bộ vẫn bị dập tắt. Phải biết rằng, lửa mà y phóng ra chính là hoả hồ do chính y tu luyện ra, so với lửa bình thường không giống nhau. Tuy không thể so với Tam Vị Chân Hoả, nhưng đạo hạnh cũng không kém bao nhiêu, lửa như vậy cho dù bỏ vào nước cũng có thể cháy hơn nửa ngày, sao lại không thể đốt được ao máu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook