Tứ Mạc Hí
Quyển 2 - Chương 14

Dịch: CP88

***

Tôi tỉnh dậy từ sớm, đầu đau như búa bổ, cổ họng thì đau rát. Ký ức về tối hôm qua như một đoạn băng lỗi, từ lúc Tạ Minh Thiên chạy đến về sau đó đều mơ mơ hồ hồ, mọi chuyện sau đó cái gì cũng đều không nhớ.

?

Tôi đứng trước quầy bar suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cho rằng không thể nghĩ ra là thứ cũng không mấy quan trọng, liền thả lỏng tinh thần đi rót cho mình một cốc nước cam, vừa uống vừa đẩy cánh cửa sát đất ra, sau đó lại đẩy tấm gỗ chắn ánh sáng bên ngoài.

Ánh nắng bị ngăn ngoài cửa lập tức ùa vào phòng.

Nơi đây thuộc vùng khí hậu nhiệt đới, tuy rằng đã bị rừng lá cọ bên ngoài chắn mất không ít, ấm áp tỏa vào phòng vẫn vô cùng dày đặc.

Hai bên ban công là hai cột gỗ mun, tôi dựa lưng lên một cây cột, nhờ gió thổi cho tỉnh táo, mắt lơ đãng nhìn quanh, cuối cùng lại dừng trên cốc nước cam đã sớm nhìn thấy đáy, bỗng nghe thấy từ ban công phòng bên cạnh có âm thanh kỳ quái truyền tới. Khách sạn này nằm giáp biển, thiết kế bố trí phòng thật sự rất thú vị, ban công của hai phòng cạnh nhau không hoàn toàn bị ngăn cách, mà chỉ dùng đá cẩm thạch đậm màu xây lên một bức tường ngăn cao bằng nửa người. Tôi theo bản năng hướng mắt về phía phát ra âm thanh, tức thì đụng phải Erin bên kia ban công, nửa thân trên của cô ta đang dựa vào mép cánh cửa gỗ mun, ngửa đầu thở dốc.

Tất nhiên tôi cũng biết bên đó là phòng Hứa Thư Nhiên, có ngu cũng đoán ra được cái tên đàn ông đang vùi đầu vào hõm vai Erin là ai. Đoán chừng là lúc đầu thân thiết tình cảm sau cánh cửa sát đất đó, lúc sau lại có ai đó động tình mà lỡ tay đẩy cánh cửa ra.

Erin sau đó cũng nhìn thấy tôi. Cặp mắt đen vốn đang lả lướt trong giây phút ngắn ngủi gợn lên chút giật mình, nhưng ngay sau đó sau đó lại thâm ý cười cười, còn trắng trợn ngả ngớn cùng tôi mắt đối mắt, còn dùng khẩu hình nói với tôi câu gì đó, một bên dùng tay chơi đùa vành tai Hứa Thư Nhiên, một bên hướng anh ta đáp lại bằng một nụ hôn dài nồng nhiệt.

Kỳ thực tôi nhìn không hiểu khẩu hình đó của cô ta nghĩa là gì, đoán chừng là một loại khiêu khích nào đó đây, nhưng lúc này để ý tới sự khiêu khích đó của cô ta cũng chẳng có gì thú vị.

Tôi uống cạn chút nước cam còn lại, định mang cốc nước vào trong tránh mặt tạm đi một lúc. Kết quả lúc quay đầu lại đụng phải cây cột, cốc nước trên tay rơi xuống, tạo ra tiếng loảng xoảng thật lớn.

Dư quang thấy Hứa Thư Nhiên phút chốc khựng lại, trên mặt biểu cảm mơ hồ có chút hốt hoảng và kinh ngạc: “...... Cô ở đây à?” (Bát bát: Ngạc nhiên cái gì, làm cái chỗ này còn nghĩ người ta không nhìn được à, chọc mù mắt tui rồi >.<!!)

Tôi một tay chống lên cây cột một tay che cái trán, nhịn xuống cơn đau điếng ừ một tiếng, còn không quên nói xin lỗi với hắn, tôi nói: “Thật ngại quá, làm phiền hai người rồi, nhưng thật sự là tôi đến trước, sau đó hai người mới tới.” Nói xong chỉ vào chiếc cốc thủy tinh đã tan tành trên mặt đất.

Hứa Thư Nhiên không hổ danh là kẻ phong lưu có trí thức, ánh mắt nhìn mấy mảnh thủy tinh trên mặt đất, lại nhìn cái trán u lên của tôi, vẻ mặt nhanh chóng thu về vẻ tự nhiên: “Đụng đầu rồi? Cô chờ một chút, chỗ này của tôi có hòm cứu thương.” Còn chưa để tôi khéo léo từ chối thì đã nhanh chân bước về phòng.

Erin tức giận trừng mắt nhìn tôi, nhưng lúc này dáng vẻ cô ta sau động tình lại đặc biệt quyến rũ, sóng mắt mềm mại, gương mặt vốn diễm lệ xinh đẹp, khi trừng mắt lên trái lại thành vẻ hờn dỗi trách móc, khó có thể khiến cho người ta chán ghét, tôi đến gần hơn nhìn cô ta. Erin bực mình nhìn lại: “Nhìn gì mà nhìn?”

Tôi cười: “Đầu chắc bị va hỏng rồi, bỗng nhiên thấy cô rất đẹp.”

Cô ta bước hai bước về phía tôi, nửa người dựa hoàn toàn vào cột trụ nhỏ bên cạnh, từ trên xuống dưới đánh giá tôi một lượt: “Nhiếp Phi Phi, cô cũng thật là mặt dày, lại định tiếp tục đứng đây chờ anh ấy quay lại thật?,” cô ta hạ thấp giọng cười gằn: “Lấy cho cô cái hòm cứu thương liền nghĩ mình đặc biệt? Khiến cô tưởng bở rồi, Thư Nhiên tốt tính với anh cũng nhiệt tình như vậy, lại cho cô cơ hội quấn lấy, thật hối hận.....”

Erin sốt sắng như vậy, xem ra là mấy tin đồn bên ngoài cũng không thái quá, thật sự là bởi vì Hứa Thư Nhiên bên ngoài một bộ dạng thân sĩ vô tâm đã kéo đến không ít cô nương nhà người ta, đột nhiên máu chơi ác trong lòng tôi trỗi dậy.

Tôi nghĩ hai giây, một tay đút túi quần, sau đó học bộ dáng của cô ta cũng tiến lên hai bước, rất nghiêm túc mà ngắt lời cô ta, tôi nói: “Mỹ nữ, nghe nói cô đã nghe qua rất nhiều tin đồn của tôi, hẳn là với tôi cũng hiểu rất rõ.”

Cô ta ác ý cười nhạo: “Với cái cuộc sống riêng hỗn loạn của cô?”

Tôi gật đầu: “Cũng có thể coi là như thế, có điều, ” tôi duỗi ra một tay đặt lên vai cô ta, cười ngả ngớn: “Cô lẽ nào chưa từng nghe nói, so với những anh chàng trai đẹp tự mình dâng đến cửa, tôi kỳ thực càng thích mỹ nữ sao?” Tôi đến gần cô ta hơn, ám muội thì thầm: ”Mới phát hiện ra bộ dáng cô cũng không tệ, nếu không, hai ta thử một chút?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương