Từ Lúc Bắt Đầu Liền Vô Địch
Chương 8: Đồ nhi ngoan, ngươi hiểu không?

Linh Bảo Nhi kích động, mở to mắt.

“Đệ tử Bảo Nhi, bái kiến sư phụ!”

Bái sư thành công, nàng tin tưởng có sư phụ dạy dỗ, thực lực của mình nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc.

“Rất tốt, đứng lên đi.” Trần Trường An chậm rãi nói.

Mặt Trần Trường An không có biểu tình, nhưng trong lòng đã vui đến nở hoa.

Một đồ đệ tiểu mỹ nữ, ở bên người cũng không tồi.

Nếu có di động thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ chụp ảnh Linh Bảo Nhi, sau đó đăng lên mạng xã hội khoe một lượt.

“Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ và Linh Bảo Nhi trói định quan hệ thầy trò, khen thưởng 100 điểm giá trị lĩnh vực.”

Σ(⊙▽⊙ A.

Không nghĩ tới nhận đồ đệ cũng có thể được giá trị lĩnh vực!

Trần Trường An cực kỳ vui.

Hiện giờ hắn lại có 110 điểm giá trị lĩnh vực, có thể mở rộng lĩnh vực vô địch thêm 1 mét.

Hắn không chút do dự tiêu hao 100 giá trị lĩnh vực để mở rộng lĩnh vực vô địch thêm 1 mét.

Quả nhiên, lĩnh vực vô địch của mình lại lớn hơn rồi.

Chuyện này khiến cho Trần Trường An càng vui vẻ.

Lý tưởng cao đẹp của hắn, tin rằng nhất định sẽ có một ngày hắn có thể mở rộng lĩnh vực vô địch ra toàn thế giới!

Thấy Trần Trường An đột nhiên cười to, khiến Linh Bảo Nhi nghi hoặc khó hiểu.

Sư phụ đang cười cái gì?

“Đồ đệ, ngươi nhìn thấy cái lu bên kia không?”

Linh Bảo Nhi quay đầu, thấy bên cạnh có một cái lu lớn cũ nát.

“Mang cái lu này đặt ra ngoài miếu, đúng lúc trời đang mưa to, hẳn là có thể khiến lu này đầy nước.” 

“Dạ, sư phụ.”

Linh Bảo Nhi nói, nàng ấy cũng không hỏi Trần Trường An muốn làm gì.

Ôm cái lu lớn kia, rón rén đi ra ngoài miếu.

Tuy tuổi nàng ấy không lớn, nhưng dù sao cũng là tu sĩ, chuyển một cái lu lớn trăm cân với nàng ấy mà nói quả thực quá dễ dàng.

Trần Trường An nhìn bóng dáng nhỏ xinh tinh tế của Linh Bảo Nhi ôm lu, nhịn không được cảm thán mà cảm thán.

Có đứa đồ đệ cũng tốt, làm một người công cụ rất thỏa đáng.

Ở trong miếu đổ nát này một tháng, cả người cũng sắp có mùi thối.

Chờ sau khi lu lớn đầy nước, hắn có thể thoải mái tắm rửa một lượt!

Ào ào!

Ngoài miếu, mưa to bàng bạc, mạnh mẽ rơi trên cây bồ đề khô héo, phát ra âm thanh “ào ào”.

Linh Bảo Nhi hừ một tiếng, bê lu lớn ra giữa trời mưa, chuẩn bị quay về.

Grào ——

Tiếng gầm trầm thấp đột nhiên vang lên trong bóng đêm phía trước, yêu khí như sóng lớn mãnh liệt, lao tới trong nháy mắt!

Linh Bảo Nhi nhìn lại.

Trong bóng đêm, một đôi mắt xanh hung ác đang nhìn chằm chằm nàng ấy!

Cỗ yêu khí kia, khiến Linh Bảo Nhi lập tức nhận thấy được nguy hiểm thật lớn!

Grào!!!

Hổ gầm núi rừng, tiếng gầm gừ khiến linh hồn cũng đang rùng mình!

Một con hổ đen cao chừng 3 mét bỗng nhiên lao ra từ trong bóng đêm, lao về phía Linh Bảo Nhi đánh tới!

Mồm to như chậu máu, dữ tợn đáng sợ, có thể nuốt gọn Linh Bảo Nhi vào trong đó!

Là hổ yêu!

Sắc mặt Linh Bảo Nhi thay đổi, xoay người trốn về trong miếu!

“Sư phụ, sư phụ, không tốt, bên ngoài có một con hổ yêu!”

Linh Bảo Nhi trốn về trong miếu vội vàng nói cho Trần Trường An.

Trên người con hổ yêu kia phát ra yêu khí dày đặc, giống như Lý Kiêu, đã vượt qua ba lần thiên kiếp, là đại yêu khủng bố đã bước vào Kim Đan Cảnh!

Mà tu vi của nàng ấy chỉ có Trúc Cơ lục giai, căn bản không phải đối thủ!

Trần Trường An cũng nghe thấy tiếng hổ gầm bên ngoài.

Nhưng mà ở trong lĩnh vực vô địch, hắn không có nửa điểm sợ hãi.

Trần Trường An chậm rãi nói: “Đồ nhi, tới bên cạnh sư phụ.”

Linh Bảo Nhi không dám dừng lại, vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Trường An.

Nàng ấy chớp mắt, cái mũi tinh tế nhỏ xinh ngửi thấy trên người Trần Trường An có mùi chua nồng nặc.

Giống như.....

Đã rất lâu rồi chưa tắm.

Đương nhiên, Linh Bảo Nhi cũng không để ý chuyện đó.

Chuyện khiến nàng ấy khiếp sợ chính là.

Dù đã dựa gần sư phụ như vậy, lại vẫn không cảm nhận được chút dao động tu vi nào phát ra từ người hắn, giống như một người thường trước nay chưa từng tu luyện.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy hắn động thủ.

Linh Bảo Nhi sao có thể biết Trần Trường An là cao nhân lánh đời, cường giả Nguyên Anh chứ!

Biểu tình của Linh Bảo Nhi không tránh khỏi ánh mắt của Trần Trường An, khiến trong lòng hắn có chút xấu hổ, nhưng mặt ngoài lại không tỏ bẻ gì, lạnh nhạt nói: “Nhập hồng trần, thể nghiệm trăm ngàn sắc thái của nhân sinh, mới có thể lĩnh ngộ được đại đạo vô thượng, đồ nhi ngoan, ngươi hiểu không?”

Lời Trần Trường An nói, lập tức khiến Linh Bảo Nhi rất kính nể.

Cao nhân chính là cao nhân, lời nói cũng thâm sâu như vậy.

“Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ lĩnh ngộ thật tốt!”

Trần Trường An vui mừng gật đầu: “Rất tốt.”

Trong miếu, gió yêu tàn sát bừa bãi xông vào, một con hổ đen hung ác cường tráng ngẩng đầu bước vào trong miếu.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương