Từ Lúc Bắt Đầu Liền Vô Địch
Chương 49: Nhiệm vụ, tình yêu của ta thân mến!

Nhìn từ mấy chữ “Tiên đạo chân giải này”, chỉ sợ công năng mới rất trâu, cũng sẽ không yếu hơn công năng “Vạn vật sinh linh” phiên bản 2.0 

Cho nên, Trần Trường An hiện tại không vội mở rộng lĩnh vực vô địch, ngược lại muốn tiến hành thăng cấp hệ thống trước.

Hiện giờ trên người mình có 2200 điểm giá trị lĩnh vực, thêm 2800 điểm nữa, là có thể thăng cấp hệ thống.

Hắn vẫn rất chờ mong.

“Sao không có Nguyên Anh tới đây cướp Thánh Tiên Kiếm chứ.” Trần Trường An oán giận.

Bên cạnh, Thác Bạt Dã trả lời: “Hồi bẩm công tử, Nguyên Anh đều rất ít khi xuất thế, phần lớn đều đang bế quan tu luyện, tranh thủ sớm ngày thành tiên, chỉ sợ cũng không nghe thấy tin tức tiên bảo giáng thế.”

Trần Trường An khẽ lắc đầu: “Tông chủ Quỷ Lâu tông kia cũng là người nhát gan, chạy trốn xong một chút động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ thật sự không cần Thánh Tiên Kiếm này?”

Như vậy xem ra, Cừu Thiên Đồ kia vẫn rất sợ chết.

“Thác Bạt Dã, trong Thập Vạn Đại Sơn này còn có Yêu Vương Nguyên Anh Cảnh không?”

Thác Bạt Dã sửng sốt một chút, thầm nghĩ.

“Chẳng lẽ công tử muốn động thủ với Yêu Vương sao?”

“Hỏi ngươi đấy, ngẩn người làm gì?”

Thác Bạt Dã gật đầu: “Thập Vạn Đại Sơn vô cùng to lớn, có không ít yêu ma quỷ quái Nguyên Anh, nhưng chúng nó đều rất ít khi xuất thế, mà hiện giờ nơi này là địa bàn của ta, Hồng Y và Xà Tử Nghịch, Nguyên Anh khác sẽ không dễ dàng đặt chân đến lãnh địa của chúng ta.”

“Thì ra là thế.”

Cũng khó trách gần đây yêu mạnh nhất Trần Trường An nhìn thấy, cũng chỉ có Kim Đan đại yêu.

“Tuy rằng Thánh Tiên Kiếm ở địa bàn các ngươi, chẳng lẽ đại yêu Nguyên Anh khác sẽ vứt bỏ Thánh Tiên Kiếm?”

Trần Trường An không khỏi hỏi.

Thác Bạt Dã lắc đầu, trầm giọng nói: “Công tử, đều không phải là như vậy, chủ yếu chúng ta có ba Nguyên Anh, Yêu Vương khác không dám dễ dàng động thủ, nhưng thuộc hạ đã có được tin tức, Thập Vạn Đại Sơn đã có đại yêu Nguyên Anh liên thủ, mục đích chính là vì Thánh Tiên Kiếm!”

Đôi mắt Trần Trường An lập tức sáng ngời, cười nói: “Tin tức tốt.”

Hắn chờ những Nguyên Anh đó đưa tới giá trị lĩnh vực.

Thác Bạt Dã thấy biểu tình của Trần Trường An, trong lòng bi ai cho những đại yêu khác trên Thập Vạn Đại Sơn.

“Nếu các ngươi dám đến tranh đoạt Thánh Tiên Kiếm, vậy chỉ có đường chết, công tử độc nhất vô nhị, cũng không phải người các ngươi có khả năng ngăn cản!”

“Thác Bạt Dã, giao cho ngươi một nhiệm vụ.”

“Công tử mời nói.”

“Đi Thập Vạn Đại Sơn, tiết lộ tin tức Thánh Tiên Kiếm ở Phi Tiên Sơn ra ngoài.”

Nói xong, ánh mắt Trần Trường An dừng trên đóa hoa Trú Nhan đang nở kiều diễm kia.

Không lấu nữa, hoa héo tàn, sẽ kết ra Trú Nhan tiên quả.

Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Trú Nhan tiên quả này chính là tiên quả Tiên giới, giá trị cũng không thấp hơn Thánh Tiên Kiếm, nói vậy sẽ đưa tới không ít người.”

Trong lòng hắn đã có chủ ý, lại nói với Thác Bạt Dã: “Truyền cả tin tức trên Phi Tiên Sơn có một gốc cây Trú Nhan tiên thụ ra nữa.”

“Công tử, đây là có ý gì?” Trong lòng Thác Bạt Dã nghi hoặc, không khỏi mở miệng dò hỏi.

Trần Trường An trừng hắn ta một cái: “Kêu người đi thì đi đi, nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì.”

“Tuân mệnh.”

Thác Bạt Dã nhanh chân rời đi.

Dưới cây bồ đề, Linh Bảo Nhi khoanh chân tu luyện.

Phun nạp linh khí thiên địa, xung quanh tản mát ra dao động pháp lực cường đại.

Chỉ sợ không bao lâu nữa, tu vi Linh Bảo Nhi sẽ đột phá.

Trần Trường An vẫn rất vừa lòng.

Linh Bảo Nhi này, chính là đồ nhi ngoan mình dạy ra, thật không sai.

Trần Trường An lại nghĩ tới sư phụ của hắn Phong Khởi Vân, nói thầm.

“Sư phụ à, đã thêm hai ngày, người vẫn không trở về, sẽ không thật sự ngỏm rồi chứ?”

Đột nhiên, Trần Trường An nhớ tới cái gì, khiến ánh mắt hắn sáng lên.

Hắn nhớ trước khi sư phụ rời đi có giao cho hắn một cái nhẫn trữ vật, nói là tín vật, kêu hắn bảo quản cho tốt.

Hắn lấy ra nhẫn trữ vật kia, màu đồng cổ xưa, lập lòe ánh sáng.

“Hì hì hì, sư phụ người giao nhẫn trữ vật này cho ta, cho rằng ta không thể mở ra, nhưng hiện tại không giống.”

Trần Trường An gọi Linh Bảo Nhi.

“Đồ nhi, dừng tu luyện, lại đây một chuyến.”

“Sư phụ đại nhân, sao thế?”

Linh Bảo Nhi đi vào.

“Mở nhẫn trữ vật này ra.” Trần Trường An nói.

Linh Bảo Nhi nhận nhẫn trữ vật.

“Sư phụ đại nhân, nếu nhẫn trữ vật này là vật có chủ, đồ nhi không thể mở ra.”

“Ừ, là vật vô chủ.”

Nhẫn trữ vật này trước đó là của sư phụ hắn.

Nhưng trước khi rời đi, sư phụ đã xóa bỏ ấn ký, để lại cho Trần Trường An, kêu hắn bảo quản cho tốt.

Nói với hắn, nếu cuối cùng ông ấy không trở về, mang theo chiếc nhẫn này tới Long Hổ Sơn ở Quý Châu, nói cái gì Long Hổ Sơn sẽ che chở hắn.

Về Long Hổ Sơn, chính là thế lực lớn đứng đầu Quý Châu, lúc ở Vân Châu, Trần Trường An cũng có nghe nói.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương