Từ Lúc Bắt Đầu Liền Vô Địch
-
Chương 4: Thập Nhị Tiên hạ giới
Lắc đầu, Trần Trường An nằm dựa vào tượng đá, híp mắt, lẩm bẩm: “Được rồi, nên để qua đêm nay đi, sáng mai rồi tìm ăn sau.”
Trần Trường An nhắm mắt lại, tiếp tục chịu đựng đói khát, bắt đầu ngủ.
Qua nửa canh giờ, Trần Trường An tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, bực bội nắm tóc, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Thật đói, ta không chịu nổi!!!”
Đã hai ngày hắn không ăn gì, hiện giờ đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, bụng vẫn luôn kháng nghị, không ngừng đau trứng!
Tuy mình có lĩnh vực vô địch, nhưng lại không thể giải quyết được tình trạng đói bụng hiện giờ.
Mình có thể nào bị đói chết hay không?
Nếu thật sự bị đói chết, vậy cũng quá bi ai!
Trần Trường An bò dậy, đi đến bên cạnh lĩnh vực vô địch của mình, do dự một chút, giơ tay ra ngoài lĩnh vực vô địch.
Lập lức, một khí tức lạnh lẽo thổi tới, bàn tay mà hắn vươn ra trở nên lạnh băng, lông tơ trên người lập tức dựng thẳng hết lên!
Người hắn rùng mình một cái, vội vàng rút tay lại.
Trong lĩnh vực vô địch, Trần Trường An không cảm nhận được bất cứ khí tức lạnh lẽo nào, luôn ấm áp như mùa xuân.
Nhưng đưa bàn tay ra ngoài lĩnh vực vô địch, đã cảm nhận được bên ngoài và trong lĩnh vực khác nhau một trời một vực.
Lạnh lẽo như vậy sao???
Có phải trong miếu vẫn còn lệ quỷ hay không?
Mình mà đi ra ngoài nhất định sẽ chết thẳng cẳng!
Trần Trường An cắn răng nhịn cảm giác đói khát trong bụng.
“Giờ mà đi ra ngoài là trực tiếp xong đời luôn! Dù sao đói chết cũng coi như là tử vong mãn tính, đánh chết ta cũng không đi!”
Cuối cùng, Trần Trường An ngả người nằm dựa vào tượng đá như đã chết, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Thật sự rất đói, nếu có ai đó, hoặc con quỷ nào đó, cho ta chút đồ ăn thì thật tốt.”
Ầm ầm ầm!!!
Bên ngoài, tiếng sấm rất lớn, đinh tai nhức óc, mưa cũng rơi lớn hơn!
Mà Trần Trường An trong miếu tiên nhân, tuy đã đói đến mức bụng kêu vang, nhưng cuối cùng vẫn ngủ rồi.
Mặc quần áo đơn bạc, ngáy khò khè, chảy nước miếng, cười ngây ngô, trong miệng không ngừng nói nói mớ.
“Lẩu, xiên nướng, lẩu Malatang, thịt nướng hun khói, hì hì hì, đều là của ta...”
Ngay khi Trần Trường An đang mơ giấc mộng xuân thu, bên ngoài miếu tiên nhân xuất hiện hai bóng dáng.
Đó là một nam nhân trung niên, trên mặt có sẹo, dáng người cường tráng, cả người tỏa ra khí tức khủng bố, mạnh mẽ đáng sợ!
Mà phía sau nam nhân mặt sẹo, có một thiếu nữ loli đi theo.
Thiếu nữ đi chân trần, nhìn qua chỉ tầm 13-14 tuổi, mặc váy tím, đôi mắt vừa to vừa tròn.
Nhưng cả người nàng ấy có vẻ có chút chật vật, bĩu môi, không tình nguyên đi sau nam nhân mặt sẹo.
Nam nhân mặt sẹo tiến vào miếu tiên nhân, liếc mắt một cái đã thấy Trần Trường An đang ngủ dưới tượng đá trong miếu, hắn ta có chút ngoài ý muốn.
“Không ngờ ở ngôi miếu đổ nát trong núi này còn có tên ăn mày.”
Thiếu nữ đứng ở ngoài miếu, nhìn bóng dáng nam nhân mặt sẹo tiến vào miếu, đôi mắt to tròn chuyển động, khom lưng, rón ra rón rén muốn chạy trốn.
Lúc này, nam nhân mặt sẹo đã tiến vào trong miếu hừ lạnh một tiếng.
Pháp lực bạo động, quanh thân xuất hiện lực hút khủng bố.
Thiếu nữ hét lên sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng, thân thể nhỏ gầy đã bay vào trong miếu, ‘bụp’ một tiếng, đập trên mặt đất.
“Ai da, đau chết ta mất.”
“Linh Bảo Nhi, thành thật chút cho lão tử!”
“Đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn, chọc giận lão tử, dù cho ngươi là tông chủ Cửu Kiếm tông, lão tử cũng có thể tát một cái chết ngươi!”
“Được, vậy ngươi đánh chết ta đi, xem cha ta có dùng một đầu ngón tay chọc chết ngươi không!”
Linh Bảo Nhi không hề sợ hãi, trừng mắt giằng co với nam nhân mặt sẹo kia!
Nam nhân mặt sẹo giận dữ, muốn đi lên dạy dỗ Linh Bảo Nhi không biết tốt xấu này.
Mà cùng lúc đó, nam nhân mặt sẹo và Linh Bảo Nhi khắc khẩu, cũng khiến Trần Trường An đang ngủ mơ tỉnh lại.
Khiến Trần Trường An không nhịn được phát kêu to một tiếng.
“Lẩu của ta!!!”
Con mẹ nó, ngay khi Trần Trường An chuẩn bị ăn lẩu trong mộng.
Không nghĩ tới lại bị động tĩnh trong miếu làm cho bừng tỉnh!
Trần Trường An mới hét lên!
Lúc này, Trần Trường An mới chú ý tới trong miếu tiên nhân có thêm hai người.
Vẻ mặt nam nhân mặt sẹo kia hung thần ác sát, đang lạnh lùng nhìn hắn.
Mà Trần Trường An nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của nam nhân mặt sẹo, bị khiếp sợ, diện mạo này cũng quá dọa người.
Vừa thấy đã biết không phải người tốt.
Không chút do dự, hắn đứng dậy muốn trốn.
Nhưng ngay sau đó, hắn dừng động tác chạy trốn, nghĩ lại,
Không đúng.
Mình có lĩnh vực vô địch mà, chỉ cần ở trong lĩnh vực vô địch của mình, sao phải sợ hắn ta?
Xem ra là ngủ đến ngu luôn rồi!
Trần Trường An lắc lắc đầu, đôi mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào nam nhân mặt sẹo.
Suy đoán xem trên người tên này có đồ ăn hay không?
Nếu có, vậy mình cũng không cần chịu đói nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook