Tư Liệu Sống Và Bình Hoa Cao Cấp
-
Chương 43: Thiên thời địa lời đều đủ.
Sáng hôm sau mặt trời vẫn ngủ yên, Nhan Khanh đã bị tiếng còi báo động cháy nổ đánh thức.
Cả hai bật người dậy, lập tức thanh tỉnh lao ra khỏi phòng. Khi xuống tầng một khách sạn đã thấy đạo diễn đứng trong góc bấm chuông liên tục còn nhúng nhảy theo nhịp điệu tiếng tít tít, miệng cười ngoác tận mang tai.
Mọi người: "…''
''…,Hazzz, đạo diễn thật quá đáng.''
"Chúng ta đi quay phim chứ không phải đến nghỉ dưỡng, đừng lười biếng.'' Rất nhanh đã có người bị ăn đánh, đạo diễn hồ hơi nhắc nhở lịch trình hôm nay trong khi chưa ai tỉnh táo.
Một cô gái trẻ trong tổ trang điểm dụi dụi mắt, đột nhiên la lên thất thanh: ''Mỹ nữ Đế Đô.'' Giọng nói rất lớn, mọi người theo ánh mắt nữ nhân viên nhìn về phía Nhan Khanh, rất nhanh cả đội đã chụm lại thành một vòng tròn bao quanh.
Tiêu rồi!
Khi nãy hoảng sợ quá quên mất khẩu trang, bị người khác nhìn chằm chằm khiến khuôn mặt trắng nõn dần đỏ bừng lan ra tận man tai. Nhan Khanh chậm rì rì, ấp úng giải thích: "Tôi, tôi…''
Trong lúc suy nghĩ nên nói như nào để được cho phép ở lại, cô cũng sẵn sàng nghe người khác chỉ trích về vụ bê bối vừa qua.
Trấn an tinh thần xong nhưng thứ nghe được lại rẽ hướng khác, không ai quan tâm đến chuyện đời tư của cô.
"Chị dùng kem dưỡng da gì thế, nếu dùng giống chị em cũng sẽ trở thành mỹ nữ sao?''
''…'' Có chút sưững sờ nhưng Nhan Khanh vẫn lên tiếng trả lời: "Kem ốc sên''
"Ngoài đời chị ấy đẹp quá!''
"Là người thật nè, tui cứ nghĩ ảnh trên mạng đều là photoshop''
Nhan Khanh: "…''
Có người còn bạo gan chạm vào má cô, nhưng nhanh chóng rút tay lại như lửa đốt.
"Hí hí, là nữ minh tinh lớn đến thăm đoàn phim chúng ta nè.''
Tư Hà ôm chặt lấy cô, đánh nhẹ lên mấy bàn tay hư hỏng: "Chỉ nhìn thôi, ai dám đụng cậu ấy thì bước qua xác của bà.''
Bên ngoài vòng người, đạo diễn chen lấn không thành chỉ đành liên tục bật người lên cao: "Là ai, là đứa nào mời minh tinh tuyến đầu đến, đây là muốn tôi bán thân để trả thù lao vai diễn sao?''
''…Aya, cái thân đầy mỡ của ngài thì đáng bao tiền chứ?''
"Có khi còn không ai mua, haha…''
Một đám người nhốn nháo từ phòng khách cho đến bàn ăn, dường như sự xuất hiện của cô không bị ghét bỏ ngược lại khiến cả đoàn trông chờ.
Lông mi đen nhánh nhẹ rủ xuống, trong lòng lo lắng đoàn phim sẽ nghĩ cô là sao chổi gây rắc rối, Nhan Khanh cắn nhẹ môi, khẽ nói: "Tôi chỉ đến nhận vai quần chúng thôi.''
Vốn nghe Tư Hà nói sẽ đem minh tinh lớn vào đoàn, đạo diễn đã chuẩn bị tâm lý nghênh đón ngôi sao lớn, khi người này xuất hiện trước mặt lại thấy vô cùng lễ phép, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, ông cũng yên tâm nói: "Không để cháu chịu thiệt đâu, ở đoàn chúng tôi dù là quần chúng vẫn có điểm nhấn nhất định.''
Tư Hà ngồi bên cạnh gật đầu, xem ra lời đạo diễn Hứa vô cùng đáng tin.
Nhan Khanh dần tự tin, mở lòng với mọi người trong đoàn hơn.
Theo lời đạo diễn phân phó, tổ đạo cụ đã nhanh chóng biến khách sạn thành một căn nhà ma ám đầy rẫy mô hình xương sọ.
Người xung quanh đều bận rộn, Nhan Khanh đi theo diễn viên trong đoàn đến tổ trang điểm, đến nửa tiếng sau khuôn mặt ma chê quỷ hờn đã hóa trang xong. Mặt đánh cả hộp phấn giống như đổ cả tấn bột mì lên mặt, một màu trắng bóc khắp da toàn thân.
Vì lần đầu tiếp xúc với thể loại phim mới nên vô cùng tò mò, cô xách nhẹ váy trắng đi dạo khắp nơi, tò mò cầm lấy một sọ người tung lên tung xuống trêu đùa, từng khớp xương cứ như đồ thật, người thường tuyệt đối không nhìn ra.
Nhan Khanh nhịn không được thổn thức, hết sờ bàn cầu cơ đến chạm nhẹ quan tài.
Anh trai bên tổ đạo cụ đang đậy nắp quan tài, đứng một bên hỏi han: "Còn thở không?''
Nhan Khanh: "…''
Sau khi nghe câu này, cô thầm nuốt một ngụm nước miếng kinh hãi, đã quay thể loại phim âm khí nặng sao lại không kiêng kỵ thế, cô đã nghe mấy vụ đoàn phim đùa giỡn ma quỷ, người trong đoàn sau đó cũng ngẻo theo, nhẹ thì giữ mạng sống nhưng hóa điên. Tuy sợ nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Phổi của em thở tốt lắm ạ!''
Anh trai tổ đạo cụ chống tay lên trán phì cười: "Không phải hỏi em, là hỏi diễn viên trong quan tài.''
''Cạch'' một tiếng, nắp ván tài bị đẩy ra, Tư Hà thò đầu lên nhìn cô phì cười nhưng không biết lại nghỉ ra trò gì, nét mặt dần tối lại, thều thào bật ra từng chữ: "Không phải sợ lạnh sao? Vào đây nằm không, ấm lắm.''
Đúng là không kiêng dè gì.
Bởi vì Nhan Khanh là diễn biên quần chúng, lại chưa xem qua kịch bản, đạo diễn chỉ đành cho cô ngồi một bên quan sát học tập: "Phim kinh dị khác nhiều với phim đô thị cháu hay đóng, dù có là một con ma qua đường cũng phải tỏa ra âm khí bức người. Cháu cứ nhìn Tư Hà đi, con bé đi thôi đã thấy đáng sợ.''
Nghe lời đạo diễn cô quay đầu lại nhìn.
Ôi giời!
Hai tay nhẹ buông lỏng, sắc mặt cứng đờ như tượng sáp nhưng ánh mặt vô cùng sắc bén, không hề chớp mắt như kiểu muốn kéo hết người ở đây xuống dưới bầu bạn.
Bình thường đã đáng sợ, hiện tại nhìn Tư Hà không còn khí sắc của con người, cứ trêu nhỏ ai ngờ tận mắt chứng kiến đúng là giống người ''cõi âm'' làm loạn nhân gian.
Đêm mùa đông kéo dài vô tận đã sáu giờ sáng rồi mà sắc trời vẫn tối vừa hay thích hợp để quay phim kinh dị. Cảnh sáng nay là phân cảnh nhóm bạn trẻ mười hai giờ đêm chơi trò cầu cơ, đạo diễn yêu cầu tất cả đều phải hoàn hảo, quay một lần là thành công.
Nhân viên đoàn phim có chút oán hận đạo diễn quá hà khắc nhưng không ai dám lên tiếng.
Dường như ông trời đang giúp đỡ, mưa gió nổi lên phần phật còn có tiếng sấm nổ vang trời, giáng từng tia sét xuống núi Lĩnh Phong. Tư Hà ngồi một bên cười khúc khích: "Tổ đạo cụ sướng quá, giờ đang ngồi một bên đánh bài kìa!''
Thiên thời địa lời đều đủ, xem ra ông trời muốn giúp cho đoàn phim một tay, không cần làm giả âm thanh sấm chớp, mọi thứ đều thực đến thần kì.
Cả hai bật người dậy, lập tức thanh tỉnh lao ra khỏi phòng. Khi xuống tầng một khách sạn đã thấy đạo diễn đứng trong góc bấm chuông liên tục còn nhúng nhảy theo nhịp điệu tiếng tít tít, miệng cười ngoác tận mang tai.
Mọi người: "…''
''…,Hazzz, đạo diễn thật quá đáng.''
"Chúng ta đi quay phim chứ không phải đến nghỉ dưỡng, đừng lười biếng.'' Rất nhanh đã có người bị ăn đánh, đạo diễn hồ hơi nhắc nhở lịch trình hôm nay trong khi chưa ai tỉnh táo.
Một cô gái trẻ trong tổ trang điểm dụi dụi mắt, đột nhiên la lên thất thanh: ''Mỹ nữ Đế Đô.'' Giọng nói rất lớn, mọi người theo ánh mắt nữ nhân viên nhìn về phía Nhan Khanh, rất nhanh cả đội đã chụm lại thành một vòng tròn bao quanh.
Tiêu rồi!
Khi nãy hoảng sợ quá quên mất khẩu trang, bị người khác nhìn chằm chằm khiến khuôn mặt trắng nõn dần đỏ bừng lan ra tận man tai. Nhan Khanh chậm rì rì, ấp úng giải thích: "Tôi, tôi…''
Trong lúc suy nghĩ nên nói như nào để được cho phép ở lại, cô cũng sẵn sàng nghe người khác chỉ trích về vụ bê bối vừa qua.
Trấn an tinh thần xong nhưng thứ nghe được lại rẽ hướng khác, không ai quan tâm đến chuyện đời tư của cô.
"Chị dùng kem dưỡng da gì thế, nếu dùng giống chị em cũng sẽ trở thành mỹ nữ sao?''
''…'' Có chút sưững sờ nhưng Nhan Khanh vẫn lên tiếng trả lời: "Kem ốc sên''
"Ngoài đời chị ấy đẹp quá!''
"Là người thật nè, tui cứ nghĩ ảnh trên mạng đều là photoshop''
Nhan Khanh: "…''
Có người còn bạo gan chạm vào má cô, nhưng nhanh chóng rút tay lại như lửa đốt.
"Hí hí, là nữ minh tinh lớn đến thăm đoàn phim chúng ta nè.''
Tư Hà ôm chặt lấy cô, đánh nhẹ lên mấy bàn tay hư hỏng: "Chỉ nhìn thôi, ai dám đụng cậu ấy thì bước qua xác của bà.''
Bên ngoài vòng người, đạo diễn chen lấn không thành chỉ đành liên tục bật người lên cao: "Là ai, là đứa nào mời minh tinh tuyến đầu đến, đây là muốn tôi bán thân để trả thù lao vai diễn sao?''
''…Aya, cái thân đầy mỡ của ngài thì đáng bao tiền chứ?''
"Có khi còn không ai mua, haha…''
Một đám người nhốn nháo từ phòng khách cho đến bàn ăn, dường như sự xuất hiện của cô không bị ghét bỏ ngược lại khiến cả đoàn trông chờ.
Lông mi đen nhánh nhẹ rủ xuống, trong lòng lo lắng đoàn phim sẽ nghĩ cô là sao chổi gây rắc rối, Nhan Khanh cắn nhẹ môi, khẽ nói: "Tôi chỉ đến nhận vai quần chúng thôi.''
Vốn nghe Tư Hà nói sẽ đem minh tinh lớn vào đoàn, đạo diễn đã chuẩn bị tâm lý nghênh đón ngôi sao lớn, khi người này xuất hiện trước mặt lại thấy vô cùng lễ phép, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, ông cũng yên tâm nói: "Không để cháu chịu thiệt đâu, ở đoàn chúng tôi dù là quần chúng vẫn có điểm nhấn nhất định.''
Tư Hà ngồi bên cạnh gật đầu, xem ra lời đạo diễn Hứa vô cùng đáng tin.
Nhan Khanh dần tự tin, mở lòng với mọi người trong đoàn hơn.
Theo lời đạo diễn phân phó, tổ đạo cụ đã nhanh chóng biến khách sạn thành một căn nhà ma ám đầy rẫy mô hình xương sọ.
Người xung quanh đều bận rộn, Nhan Khanh đi theo diễn viên trong đoàn đến tổ trang điểm, đến nửa tiếng sau khuôn mặt ma chê quỷ hờn đã hóa trang xong. Mặt đánh cả hộp phấn giống như đổ cả tấn bột mì lên mặt, một màu trắng bóc khắp da toàn thân.
Vì lần đầu tiếp xúc với thể loại phim mới nên vô cùng tò mò, cô xách nhẹ váy trắng đi dạo khắp nơi, tò mò cầm lấy một sọ người tung lên tung xuống trêu đùa, từng khớp xương cứ như đồ thật, người thường tuyệt đối không nhìn ra.
Nhan Khanh nhịn không được thổn thức, hết sờ bàn cầu cơ đến chạm nhẹ quan tài.
Anh trai bên tổ đạo cụ đang đậy nắp quan tài, đứng một bên hỏi han: "Còn thở không?''
Nhan Khanh: "…''
Sau khi nghe câu này, cô thầm nuốt một ngụm nước miếng kinh hãi, đã quay thể loại phim âm khí nặng sao lại không kiêng kỵ thế, cô đã nghe mấy vụ đoàn phim đùa giỡn ma quỷ, người trong đoàn sau đó cũng ngẻo theo, nhẹ thì giữ mạng sống nhưng hóa điên. Tuy sợ nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Phổi của em thở tốt lắm ạ!''
Anh trai tổ đạo cụ chống tay lên trán phì cười: "Không phải hỏi em, là hỏi diễn viên trong quan tài.''
''Cạch'' một tiếng, nắp ván tài bị đẩy ra, Tư Hà thò đầu lên nhìn cô phì cười nhưng không biết lại nghỉ ra trò gì, nét mặt dần tối lại, thều thào bật ra từng chữ: "Không phải sợ lạnh sao? Vào đây nằm không, ấm lắm.''
Đúng là không kiêng dè gì.
Bởi vì Nhan Khanh là diễn biên quần chúng, lại chưa xem qua kịch bản, đạo diễn chỉ đành cho cô ngồi một bên quan sát học tập: "Phim kinh dị khác nhiều với phim đô thị cháu hay đóng, dù có là một con ma qua đường cũng phải tỏa ra âm khí bức người. Cháu cứ nhìn Tư Hà đi, con bé đi thôi đã thấy đáng sợ.''
Nghe lời đạo diễn cô quay đầu lại nhìn.
Ôi giời!
Hai tay nhẹ buông lỏng, sắc mặt cứng đờ như tượng sáp nhưng ánh mặt vô cùng sắc bén, không hề chớp mắt như kiểu muốn kéo hết người ở đây xuống dưới bầu bạn.
Bình thường đã đáng sợ, hiện tại nhìn Tư Hà không còn khí sắc của con người, cứ trêu nhỏ ai ngờ tận mắt chứng kiến đúng là giống người ''cõi âm'' làm loạn nhân gian.
Đêm mùa đông kéo dài vô tận đã sáu giờ sáng rồi mà sắc trời vẫn tối vừa hay thích hợp để quay phim kinh dị. Cảnh sáng nay là phân cảnh nhóm bạn trẻ mười hai giờ đêm chơi trò cầu cơ, đạo diễn yêu cầu tất cả đều phải hoàn hảo, quay một lần là thành công.
Nhân viên đoàn phim có chút oán hận đạo diễn quá hà khắc nhưng không ai dám lên tiếng.
Dường như ông trời đang giúp đỡ, mưa gió nổi lên phần phật còn có tiếng sấm nổ vang trời, giáng từng tia sét xuống núi Lĩnh Phong. Tư Hà ngồi một bên cười khúc khích: "Tổ đạo cụ sướng quá, giờ đang ngồi một bên đánh bài kìa!''
Thiên thời địa lời đều đủ, xem ra ông trời muốn giúp cho đoàn phim một tay, không cần làm giả âm thanh sấm chớp, mọi thứ đều thực đến thần kì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook