Tư Liệu Sống Và Bình Hoa Cao Cấp
-
Chương 3: Phá sản trong một đêm.
Người đàn ông sau lưng đột nhiên nói: "Tôi là chủ khách sạn này.''
Phản ứng của Nhan Khanh có chút chậm chạp mất một phút sau cô mới quay đầu lại nhìn rõ người đàn ông phía sau.
Trên mặt hắn như dát lên mấy chữ kiêu ngạo: "Tui là giám đốc khách sạn.'' Hay là: "Nơi này của tui, có muốn làm một đêm không?''
Trong lúc nhất thời, Nhan Khanh lại tiếp tục bổ não. Hắn ta đây là đang giới thiệu bản thân, có ý khoe khoang mình giỏi giang sao?
Nhan Khanh mỉm cười một chút cho có lệ rồi dứt khoác quay đầu lại không thèm để ý tên đàn ông thích làm màu phía sau.
Người đàn ông phía sau vẫn không chịu bỏ qua cho cô, cố ý bắt chuyện: "Dịch vụ ăn uống ở khách sạn cô có thấy hài lòng không?
Nhan Khanh không thèm quay đầu lại nhưng vẫn trả lời cho có lệ: "Tốt.''
Người đàn ông phía sau tiếp tục nói: "Cô khiến tôi nhớ đến một người.''
Cách làm quen này thật quê mùa.
Vừa hay cửa thang máy mở ra, giải thoát cho cô.
***
Nhan Khanh tắm xong lên giường mở kịch bản ra xem. Nhìn qua một lần là cô đã thuộc lời thoại nhưng vẫn lật qua lật lại suy nghĩ mạch cảm xúc của kịch bản.
Cô hứa với biên kịch sẽ cố gắng nhưng đọc nhiều lần vẫn thế, không hiểu chính là không hiểu…
Kịch bản này kể về một câu chuyện tình yêu ngược luyến triền miên của một đôi nam nữ. Như Ái gặp Vương Hi tại công xưởng, vì nhìn thấy cô giống người mà hắn luôn nhung nhớ nên tổng tài bá đạo đã dùng tiền đập vào mặt cô gái. Nữ chính vì cứu mẹ đang bị bệnh nặng nên đã đồng ý. Sau đó hắn ta bắt ép nữ chính phải ký hợp đồng tình yêu bất bình đẳng, ngày ngày nhốt cô ở nhà. Thỉnh thoảng nhớ đến ''bạch nguyệt quang'', hắn lại đem nữ chính ra ngắm nghía một hồi. Trong lòng lại tơ tưởng đến người phụ nữ khác.
Nhan Khanh không kìm được tức giận, mắng một câu: "Thằng khốn, ghê tởm!''
Nếu Nhan Khanh gặp phải tình huống này cô nhất định phải rút xương hắn, lột da hắn mới hả giận.
Cô lắc đầu hai cái: "Không được, nữ chính trong kịch bản này không bao lực như mình.'' Cô đã ngồi đây suốt cả ngày vẫn không ngấm được mạch cảm xúc của nữ chính, cơ bản tính cách hai người quá khác biệt.
Kịch bản này cũng nát quá rồi, nam chính "tra'' như vậy mà kết phim vẫn đến được với nhau.
Kịch bản này có độc.
Ngành phim ảnh nước nhà hủy diệt đi.
**
Vì có một khuôn mặt đẹp như ngọc nên các nhãn hàng đều chọn cô gửi gắm. Chỉ chụp vài tấm hình đơn giản thôi đã đủ cho cô ăn cả năm.
Có lần Nhan Khanh xuất hiện trong một hội trường quảng cáo. Lần đó cô mặc chiếc đầm lông ngỗng của nhãn hàng kiều diễm đứng đó, MC nói một câu cô lại gật một lần, y như gà mổ thóc. Ai ngờ ngay hôm đó các mặt báo giật tiêu đề
Phản ứng của Nhan Khanh có chút chậm chạp mất một phút sau cô mới quay đầu lại nhìn rõ người đàn ông phía sau.
Trên mặt hắn như dát lên mấy chữ kiêu ngạo: "Tui là giám đốc khách sạn.'' Hay là: "Nơi này của tui, có muốn làm một đêm không?''
Trong lúc nhất thời, Nhan Khanh lại tiếp tục bổ não. Hắn ta đây là đang giới thiệu bản thân, có ý khoe khoang mình giỏi giang sao?
Nhan Khanh mỉm cười một chút cho có lệ rồi dứt khoác quay đầu lại không thèm để ý tên đàn ông thích làm màu phía sau.
Người đàn ông phía sau vẫn không chịu bỏ qua cho cô, cố ý bắt chuyện: "Dịch vụ ăn uống ở khách sạn cô có thấy hài lòng không?
Nhan Khanh không thèm quay đầu lại nhưng vẫn trả lời cho có lệ: "Tốt.''
Người đàn ông phía sau tiếp tục nói: "Cô khiến tôi nhớ đến một người.''
Cách làm quen này thật quê mùa.
Vừa hay cửa thang máy mở ra, giải thoát cho cô.
***
Nhan Khanh tắm xong lên giường mở kịch bản ra xem. Nhìn qua một lần là cô đã thuộc lời thoại nhưng vẫn lật qua lật lại suy nghĩ mạch cảm xúc của kịch bản.
Cô hứa với biên kịch sẽ cố gắng nhưng đọc nhiều lần vẫn thế, không hiểu chính là không hiểu…
Kịch bản này kể về một câu chuyện tình yêu ngược luyến triền miên của một đôi nam nữ. Như Ái gặp Vương Hi tại công xưởng, vì nhìn thấy cô giống người mà hắn luôn nhung nhớ nên tổng tài bá đạo đã dùng tiền đập vào mặt cô gái. Nữ chính vì cứu mẹ đang bị bệnh nặng nên đã đồng ý. Sau đó hắn ta bắt ép nữ chính phải ký hợp đồng tình yêu bất bình đẳng, ngày ngày nhốt cô ở nhà. Thỉnh thoảng nhớ đến ''bạch nguyệt quang'', hắn lại đem nữ chính ra ngắm nghía một hồi. Trong lòng lại tơ tưởng đến người phụ nữ khác.
Nhan Khanh không kìm được tức giận, mắng một câu: "Thằng khốn, ghê tởm!''
Nếu Nhan Khanh gặp phải tình huống này cô nhất định phải rút xương hắn, lột da hắn mới hả giận.
Cô lắc đầu hai cái: "Không được, nữ chính trong kịch bản này không bao lực như mình.'' Cô đã ngồi đây suốt cả ngày vẫn không ngấm được mạch cảm xúc của nữ chính, cơ bản tính cách hai người quá khác biệt.
Kịch bản này cũng nát quá rồi, nam chính "tra'' như vậy mà kết phim vẫn đến được với nhau.
Kịch bản này có độc.
Ngành phim ảnh nước nhà hủy diệt đi.
**
Vì có một khuôn mặt đẹp như ngọc nên các nhãn hàng đều chọn cô gửi gắm. Chỉ chụp vài tấm hình đơn giản thôi đã đủ cho cô ăn cả năm.
Có lần Nhan Khanh xuất hiện trong một hội trường quảng cáo. Lần đó cô mặc chiếc đầm lông ngỗng của nhãn hàng kiều diễm đứng đó, MC nói một câu cô lại gật một lần, y như gà mổ thóc. Ai ngờ ngay hôm đó các mặt báo giật tiêu đề
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook