Tư Liệu Sống Và Bình Hoa Cao Cấp
-
Chương 25: Tư liệu sống không chịu diễn đúng kịch bản.
Đúng như Nhan Khanh dự đoán, tư liệu sống nhìn cô sững sờ. Nhan Khanh giả vờ như không thấy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh sửa lại đầu tóc.
Khi bước ra lần nữa, cô mỉm cười nói: "Anh về rồi à?''
Lý Hoài Cẩn: "…''
Anh chỉ tay ra ngoài sân, rồi chỉ tay vào nhà vệ sinh, lông mày khẽ nhếch lên như kiểu ''em đang nói nhảm gì đấy'', từ đâu xông vào nhà người ta rồi ngang nhiên như nữ chủ nhân.
Tư liệu sống không thèm nhìn cô, ngồi thẳng xuống ghế sofa: "Phong cách ăn mặc của em hơi khác.''
Yeah! Đúng trọng điểm rồi.
Trong kịch bản có phân cảnh trong đêm trăng thanh gió mát, Vương Hi say rượu nên nhận nhầm Như Ái là ánh trăng sáng từ đó nói rõ bí mật trong lòng. Như Ái chết lặng tại chỗ, vừa đi vừa khóc thảm trong mưa.
Thảm quá thảm, có cô gái nào can tâm làm thế thân chứ?
Vì vậy lúc này, Nhan Khanh hồi hộp phản ứng của tư liệu sống.
Anh ấy sẽ thấy cô giống với Lâm Ấu Vi nên vô tình gọi nhầm tên. Lòng cô tan vỡ, tay đặt lên tim tự hỏi có yêu anh không, sau đó chạy vòng vòng trong mưa.
Vừa hay trời đang mưa, sấm chớp giật đùng đùng.
Sau đó ngừng chạy chuyển qua gia đoạn đi như người mất hồn dưới mưa, sau đó làm mình làm mẩy như này nè, rồi như này nè,…
Thấy đối phương không nói thêm nên Nhan Khanh bắt đầu hành động, cô vén nhẹ váy để lộ cổ chân, dịu dàng nói: "Vâng, em nghĩ mình đã trưởng thành, không thể suốt ngày ăn mặc diêm dúa, lòe loẹt…''
"Nên em ăn mặc như người cõi chết ngày rằm về thăm người thân.'' Lý Hoài Cẩn nghiêm túc góp ý.
Nhan Khanh: "…''
Tư liệu sống lục lọi trong phòng ngủ, lấy ra một bộ đồ thể thao đặt lên bàn: "Hôm nay là mười lăm âm lịch, mặc đồ trắng dễ dẫn dụ ma quỷ, em mau đi thay.''
"Tổng tài mấy anh không phải đều theo thuyết vô thần, không sợ tà ma sao?''
"Em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi, tôi sợ lạnh, sợ nóng, càng sợ ma quỷ quấn thân.''
Tiếng hú trên ti vi khiến cô phân tâm, nghe có chút quen quen. Ngẩng đầu lên hóa ra là người quen, đang tới phân cảnh Tư Hà đang bay lượn vài vòng trên hoang đảo, máu tuôn trào từ khóe mắt, thì thào: "Trả mạng cho tao, trả mạng đây…''
"Anh mới nói mình sợ ma quỷ, vậy tại sao còn coi?'' Cô bĩu môi: "Trong ngoài không đồng nhất, đúng là miệng lưỡi đàn ông.''
Lý Hoài Cẩn hờ hững nói ra một câu: "Lấy độc trị độc.''
Nhan Khanh tự thấy mình bất tài, không cãi thắng người miệng lưỡi trước mặt, lui mình về nhà vệ sinh thay quần áo.
Phục tùng anh ta, thuận theo ý anh ta, đây chính là điều thế thân nên làm.
Cứ xem như anh ta chì chiết, cay mạ cô dám ăn mặc giống ánh trăng sáng.
Cứ giả bộ như thế đi.
Qua ải.
Quần áo của quý ngài tư liệu sống quá rộng, cô phải thoắt nhẹ phần eo mới đỡ luộm thuộm, quần dài như miếng dẻ lau nhà quét từ nhà vệ sinh ra phong khách.
Ông trời ưu ái cho Lý Hoài Cẩn gương mặt thành phần tệ nạn xã hội, thối ơi là thối nhưng lại nuôi ra bé mèo đáng yêu quá mức. Lần nào đến chơi cô đều không kìm được tay mình vuốt ve cả buổi, mèo con cũng đáp lại kêu meo meo vài tiếng lấy lòng.
Nếu bé mèo này là tư liệu sống thì tốt biết mấy, cô không cần phải chịu đựng gã đàn ông sáng nắng chiều mưa kia.
Giọng điệu Nhan Khanh có chút do dự: "Muộn rồi, em phải về nhà.''
"Ừm, về an toàn.''
Người này thật không hiểu lý lẽ, ý của cô chính là muốn anh đưa về. Trời mưa lớn, taxi trong thành phố đều ngừng hoạt động, cô cũng không thể đội mưa đi bộ về.
Nhan Khanh chỉ đành mặt dày: "Anh đưa tôi về.''
"Xe vừa mới đưa tới gara bảo dưỡng.'' Tư liệu sống cúi thấp đầu, gần như dán sát vào mặt cô: "Giờ này ra đường chắc chắn bị sét đánh, hay là Nhan tiểu thư ở lại đây một đêm.''
Một đêm?
Thấy cái tính chó của anh trỗi dậy, Nhan Khanh hoảng loạn đến mức co rụt người, hai tay che chắn trước ngực làm tư thế phòng bị.
Tư liệu sống gõ lên trán cô: "Suy nghĩ linh tinh, chẳng lẽ nhà tôi nghèo đến mức chỉ có một phòng.'' Anh chỉ tay về phía sau: ''Em ngủ phòng giành cho khách.''
Sắc mặt Lý Hoài Cẩn vẫn không có biến đổi, ngược lại còn chăm chú nhìn màn hình đang chạy tới phân cảnh Tư Hà bò trên vách tường, cổ dài như vòi phun nước ngọ ngậy siết chết vài người rồi cười ha hả.
Cô quay đầu nhìn tư liệu sống, rồi lại nhìn TV, rồi lại nhìn tư liệu sống lần nữa. Đừng nói anh ta bắt đầu đổi gu, chuyển sang thích bạn thân cô.
Nhan Khanh thẳng thắn dò hỏi: "Rõ ràng anh nói thích tôi giờ lại ngồi xem phim bạn tôi đóng, là thích dữ chưa?''
Phim tôi đóng cũng hay lắm, sao không chịu coi?
Lý Hoài Cẩn vẫn nhìn cô, không lên tiếng.
Nhan Khanh thừa biết Tư Hà với mình thuộc một loại, gặp trúng kiểu chó như tư liệu sống hận không thể đánh chết chứ đừng nói yêu đương.
Cô thuận thế, tiếp tục trêu chọc: "Nếu anh thích Tư Hà thì cứ nói với tôi một tiếng, việc anh quy phạm hợp đồng tôi sẽ từ bi bỏ qua.'' Nói xong cô còn giả bộ thở dài nuối tiếc: "Từ ngày mai chúng ta cứ giả bộ không quen biết''
Trong phần kịch bản <<Ánh trăng sáng và giám đốc vương>> khi Như Ái tắm mưa cả đêm rốt cuộc cũng tỉnh ngộ biến mất khỏi cuộc đời Vương Hi, trả lại vị trí cho ánh trăng sáng. Vừa hay, cô cũng nên biến mất khỏi cuộc đời tư liệu sống, thu thập đủ tư liệu rồi thì nên bỏ chạy, tránh đêm dài lắm mộng.
"Không ngờ anh là người thiếu kiên trì như vây, tuy tôi có chút nuối tiếc nhưng tình cảm là điều khó tránh khỏi.'' Cô gửi tin nhắn cho anh: "Đây là số điện thoại Tư Hà.''
Của nợ này, Nhan Khanh gửi tặng, Tư Hà ráng nhận.
Thấy anh vẫn yên lặng, cô hơi mất kiên nhẫn chỉ muốn giải quyết cho nhanh rồi đi ngủ: "Thấy anh vui như thế tôi cũng yên tâm…''
"Con mắt nào của em thấy tôi vui vẻ.'' Lý Hoài Cẩn đột ngột lên tiếng cắt ngang lời cô, giọng nói không biểu lộ cảm xúc: " Có thể móc ra cho tôi xem được không?''
Nhan Khanh: "…" Tự nhiên lại có cảm giác giống như đang ở hiện trường phim sát nhân.
"Tôi chỉ muốn biết những nguười bên cạnh em, muốn đi sâu vào cuộc sống của em.'' Lý Hoài Cẩn nâng mắt, chồm tới gần cô: "Hợp đồng đã định sẵn một năm thì chắc chắn sau một năm em sẽ là của tôi.''
Nhan Khanh giơ ngón cái tán dương: "…Hơ hờ, có tự tin.'' Nhưng thành công hay không là do cô quyết định.
So độ cáo già thì chưa biết ai hơn ai đâu.
Cô đứng lên, kéo dài khoảng cách với anh: "Tôi đi ngủ, anh cứ tiếp tục tìm hiểu bạn tôi.''
"…Là tìm hiểu những mối quan hệ gần em.'' Lý Hoài Cẩn nhanh chóng sửa lại.
Nhan Khanh không đáp lời, chạy thẳng vào phòng ngủ.<Ánh>
Khi bước ra lần nữa, cô mỉm cười nói: "Anh về rồi à?''
Lý Hoài Cẩn: "…''
Anh chỉ tay ra ngoài sân, rồi chỉ tay vào nhà vệ sinh, lông mày khẽ nhếch lên như kiểu ''em đang nói nhảm gì đấy'', từ đâu xông vào nhà người ta rồi ngang nhiên như nữ chủ nhân.
Tư liệu sống không thèm nhìn cô, ngồi thẳng xuống ghế sofa: "Phong cách ăn mặc của em hơi khác.''
Yeah! Đúng trọng điểm rồi.
Trong kịch bản có phân cảnh trong đêm trăng thanh gió mát, Vương Hi say rượu nên nhận nhầm Như Ái là ánh trăng sáng từ đó nói rõ bí mật trong lòng. Như Ái chết lặng tại chỗ, vừa đi vừa khóc thảm trong mưa.
Thảm quá thảm, có cô gái nào can tâm làm thế thân chứ?
Vì vậy lúc này, Nhan Khanh hồi hộp phản ứng của tư liệu sống.
Anh ấy sẽ thấy cô giống với Lâm Ấu Vi nên vô tình gọi nhầm tên. Lòng cô tan vỡ, tay đặt lên tim tự hỏi có yêu anh không, sau đó chạy vòng vòng trong mưa.
Vừa hay trời đang mưa, sấm chớp giật đùng đùng.
Sau đó ngừng chạy chuyển qua gia đoạn đi như người mất hồn dưới mưa, sau đó làm mình làm mẩy như này nè, rồi như này nè,…
Thấy đối phương không nói thêm nên Nhan Khanh bắt đầu hành động, cô vén nhẹ váy để lộ cổ chân, dịu dàng nói: "Vâng, em nghĩ mình đã trưởng thành, không thể suốt ngày ăn mặc diêm dúa, lòe loẹt…''
"Nên em ăn mặc như người cõi chết ngày rằm về thăm người thân.'' Lý Hoài Cẩn nghiêm túc góp ý.
Nhan Khanh: "…''
Tư liệu sống lục lọi trong phòng ngủ, lấy ra một bộ đồ thể thao đặt lên bàn: "Hôm nay là mười lăm âm lịch, mặc đồ trắng dễ dẫn dụ ma quỷ, em mau đi thay.''
"Tổng tài mấy anh không phải đều theo thuyết vô thần, không sợ tà ma sao?''
"Em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi, tôi sợ lạnh, sợ nóng, càng sợ ma quỷ quấn thân.''
Tiếng hú trên ti vi khiến cô phân tâm, nghe có chút quen quen. Ngẩng đầu lên hóa ra là người quen, đang tới phân cảnh Tư Hà đang bay lượn vài vòng trên hoang đảo, máu tuôn trào từ khóe mắt, thì thào: "Trả mạng cho tao, trả mạng đây…''
"Anh mới nói mình sợ ma quỷ, vậy tại sao còn coi?'' Cô bĩu môi: "Trong ngoài không đồng nhất, đúng là miệng lưỡi đàn ông.''
Lý Hoài Cẩn hờ hững nói ra một câu: "Lấy độc trị độc.''
Nhan Khanh tự thấy mình bất tài, không cãi thắng người miệng lưỡi trước mặt, lui mình về nhà vệ sinh thay quần áo.
Phục tùng anh ta, thuận theo ý anh ta, đây chính là điều thế thân nên làm.
Cứ xem như anh ta chì chiết, cay mạ cô dám ăn mặc giống ánh trăng sáng.
Cứ giả bộ như thế đi.
Qua ải.
Quần áo của quý ngài tư liệu sống quá rộng, cô phải thoắt nhẹ phần eo mới đỡ luộm thuộm, quần dài như miếng dẻ lau nhà quét từ nhà vệ sinh ra phong khách.
Ông trời ưu ái cho Lý Hoài Cẩn gương mặt thành phần tệ nạn xã hội, thối ơi là thối nhưng lại nuôi ra bé mèo đáng yêu quá mức. Lần nào đến chơi cô đều không kìm được tay mình vuốt ve cả buổi, mèo con cũng đáp lại kêu meo meo vài tiếng lấy lòng.
Nếu bé mèo này là tư liệu sống thì tốt biết mấy, cô không cần phải chịu đựng gã đàn ông sáng nắng chiều mưa kia.
Giọng điệu Nhan Khanh có chút do dự: "Muộn rồi, em phải về nhà.''
"Ừm, về an toàn.''
Người này thật không hiểu lý lẽ, ý của cô chính là muốn anh đưa về. Trời mưa lớn, taxi trong thành phố đều ngừng hoạt động, cô cũng không thể đội mưa đi bộ về.
Nhan Khanh chỉ đành mặt dày: "Anh đưa tôi về.''
"Xe vừa mới đưa tới gara bảo dưỡng.'' Tư liệu sống cúi thấp đầu, gần như dán sát vào mặt cô: "Giờ này ra đường chắc chắn bị sét đánh, hay là Nhan tiểu thư ở lại đây một đêm.''
Một đêm?
Thấy cái tính chó của anh trỗi dậy, Nhan Khanh hoảng loạn đến mức co rụt người, hai tay che chắn trước ngực làm tư thế phòng bị.
Tư liệu sống gõ lên trán cô: "Suy nghĩ linh tinh, chẳng lẽ nhà tôi nghèo đến mức chỉ có một phòng.'' Anh chỉ tay về phía sau: ''Em ngủ phòng giành cho khách.''
Sắc mặt Lý Hoài Cẩn vẫn không có biến đổi, ngược lại còn chăm chú nhìn màn hình đang chạy tới phân cảnh Tư Hà bò trên vách tường, cổ dài như vòi phun nước ngọ ngậy siết chết vài người rồi cười ha hả.
Cô quay đầu nhìn tư liệu sống, rồi lại nhìn TV, rồi lại nhìn tư liệu sống lần nữa. Đừng nói anh ta bắt đầu đổi gu, chuyển sang thích bạn thân cô.
Nhan Khanh thẳng thắn dò hỏi: "Rõ ràng anh nói thích tôi giờ lại ngồi xem phim bạn tôi đóng, là thích dữ chưa?''
Phim tôi đóng cũng hay lắm, sao không chịu coi?
Lý Hoài Cẩn vẫn nhìn cô, không lên tiếng.
Nhan Khanh thừa biết Tư Hà với mình thuộc một loại, gặp trúng kiểu chó như tư liệu sống hận không thể đánh chết chứ đừng nói yêu đương.
Cô thuận thế, tiếp tục trêu chọc: "Nếu anh thích Tư Hà thì cứ nói với tôi một tiếng, việc anh quy phạm hợp đồng tôi sẽ từ bi bỏ qua.'' Nói xong cô còn giả bộ thở dài nuối tiếc: "Từ ngày mai chúng ta cứ giả bộ không quen biết''
Trong phần kịch bản <<Ánh trăng sáng và giám đốc vương>> khi Như Ái tắm mưa cả đêm rốt cuộc cũng tỉnh ngộ biến mất khỏi cuộc đời Vương Hi, trả lại vị trí cho ánh trăng sáng. Vừa hay, cô cũng nên biến mất khỏi cuộc đời tư liệu sống, thu thập đủ tư liệu rồi thì nên bỏ chạy, tránh đêm dài lắm mộng.
"Không ngờ anh là người thiếu kiên trì như vây, tuy tôi có chút nuối tiếc nhưng tình cảm là điều khó tránh khỏi.'' Cô gửi tin nhắn cho anh: "Đây là số điện thoại Tư Hà.''
Của nợ này, Nhan Khanh gửi tặng, Tư Hà ráng nhận.
Thấy anh vẫn yên lặng, cô hơi mất kiên nhẫn chỉ muốn giải quyết cho nhanh rồi đi ngủ: "Thấy anh vui như thế tôi cũng yên tâm…''
"Con mắt nào của em thấy tôi vui vẻ.'' Lý Hoài Cẩn đột ngột lên tiếng cắt ngang lời cô, giọng nói không biểu lộ cảm xúc: " Có thể móc ra cho tôi xem được không?''
Nhan Khanh: "…" Tự nhiên lại có cảm giác giống như đang ở hiện trường phim sát nhân.
"Tôi chỉ muốn biết những nguười bên cạnh em, muốn đi sâu vào cuộc sống của em.'' Lý Hoài Cẩn nâng mắt, chồm tới gần cô: "Hợp đồng đã định sẵn một năm thì chắc chắn sau một năm em sẽ là của tôi.''
Nhan Khanh giơ ngón cái tán dương: "…Hơ hờ, có tự tin.'' Nhưng thành công hay không là do cô quyết định.
So độ cáo già thì chưa biết ai hơn ai đâu.
Cô đứng lên, kéo dài khoảng cách với anh: "Tôi đi ngủ, anh cứ tiếp tục tìm hiểu bạn tôi.''
"…Là tìm hiểu những mối quan hệ gần em.'' Lý Hoài Cẩn nhanh chóng sửa lại.
Nhan Khanh không đáp lời, chạy thẳng vào phòng ngủ.<Ánh>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook