Tư Liệu Sống Và Bình Hoa Cao Cấp
-
Chương 1: Bình hoa cao cấp.
"Vài khu hộ cao cấp ở trung tâm thành phố chưa khiến cô hài lòng sao?''
"Em không muốn gì hết, em chỉ cần anh!''
"Đồ đàn bà tham lam…''
Trời vừa sáng thế nhưng trong trung tâm phim ảnh Đế Đô đã đông nghẹt người. Nhan Khanh ngồi trong góc phòng chờ, bóng dáng mảnh khảnh rất nhanh đã hòa vào trong bóng tối.
Cách âm ở đây vẫn chưa được sửa, ngồi trong phòng Nhan Khanh cứ nghe lời thoại của các diễn viên ngoài hành lang văng vẳng bên tai khiến cô không tập trung được. Cô vứt kịch bản lên bàn, bực bội hét lớn: "Chết tiệt.''
Trợ lý Thanh Vân vội bịt miệng cô lại: "Bà cô nhỏ đừng hét lớn nếu không ngày mai sẽ có tin đồn diễn viên nổi tiếng Nhan Khanh ngồi trong phòng VIP nóng giận.''
Nhan Khanh chậc lưỡi một tiếng, nói: "Em đã ngồi đây hai tiếng đồng hồ rồi vẫn không thể nhập tâm vào vai diễn được. Cái cảm giác hèn mọn, đau đớn tận cùng xương tủy đó dù em có cố diễn cũng không ra.'' Cô bĩu môi nhìn trợ lý cầu cứu: "Hay là chị để em tiếp tục làm "bình hoa'', diễn mấy vai tiểu thư ngang ngược đi. Không được, như thế vẫn bị chửi, chị tìm cho em mấy vai lọ lem láo toét đi''
Trợ lý chỉ nhìn cô nhỏng nhẽo lại không đáp trả.
Nhan Khanh xuất thân là đại tiểu thư Nhan gia chuyên sản xuất thực phẩm đứng đầu cả nước. Năm mười tám tuổi, trong lúc cô cùng em trai đi ăn thì bắt gặp một đoàn phim đang quay. Nhan Khanh tò mò đến xem thử, nam chính hào nhoáng, nữ chính lọ lem. Trong đầu cô thoáng qua ý tưởng, đây không phải là công việc thú vị nhất thế gian sao?
Một diễn viên đóng nhiều vai diễn giống như sống nhiều cuộc đời khác nhau. Khi nhỏ cô từng ước mình như lọ lem được hoàng tử yêu thương. Nhưng tưởng tượng đến đời sống nghèo khổ của Lọ Lem trước khi gặp hoàng tử phải làm lụng vất vả từ sáng đến tối, từ mờ sáng đã phải dậy gánh nước, về lại nhóm bếp, sau đó thổi cơm và giặt giũ.
Giày thủy tinh đẹp đó nhưng chờ đến lúc gặp được hoàng tử, Nhan Khanh chắc đã phơi xác ngoài đồng.
Thế nên tiểu thư Nhan Khanh quyết định dấn thân vào giới giải trí mong mình có thể trải nghiệm nhiều cuộc đời khác nhau.
Nhưng hiện thực tàn khốc, đã bốn năm trong giới cô chỉ nhận được vai diễn tương tự nhau.
Là một ''bình hoa'' nổi tiếng, Nhan Khanh từng diễn thể loại phim nhà giàu quyền lực vượt tầm vũ trụ. Cô diễn vai con gái tập đoàn nhà giàu đứng đầu mạch máu kinh tế hay nóng giận, tiêu sài hoang phí còn suýt chút nữa khiến nam chính phá sản. Nghe oai vậy thôi, chứ thật ra cô chỉ diễn vai nữ thứ năm thôi.
Thể loại phim sát thủ, cô may mắn đóng vai nữ chính, diễn vai con gái thương nhân cưu mang anh thợ sửa đồng hồ. Kết phim, anh ta lộ ra thân phận sát thủ giết chết cả nhà thương nhân.
Tại thể loại phim lịch sử, cô đảm nhận vai công chúa có chồng tử trận. Thậm chí, cô từng diễn vai nữ chính tặng máu và thận cho nam chính.
Hai từ thôi - Máu chó!
Nhan Khanh tức chết trong lòng mà không dám nói với ai. Đây là phim gia đình cô đầu tư, tính cách vai diễn nhân vật tương đồng với cô ngoài đời. Thân phận tiểu thư nhà giàu đập tiền vào đoàn phim này cô luôn giữ kín như bưng.
Diễn như không diễn nhưng cô vẫn bị công chúng gán cho cái danh bình hoa vì trăm vai như một.
Đằng nào cũng bị chửi.
Nhan Khanh soi mình trong gương, chẳng lẽ mọi người nói đúng cô ngoài cái mặt ra không được tích sự gì?
Bị chửi đến quen nên đôi khi Nhan Khanh cũng thấy bọn họ nói đúng.
Không được, lần này cô phải như xác chết vùng dậy, tranh đấu vì sự nghiệp để cho đám người hay chê bai cô sáng mắt ra.
Nhan - xác chết vùng dậy - Khanh, hai mươi hai tuổi tuyệt đối không để cho người ta gọi là bình hoa như năm mười tám tuổi nữa!
**
Trong căn phòng yên tĩnh, Nhan Khanh ngồi dưới nền đất lạnh lẽo cả người co lại. Nước mắt đọng trên khóe mi cô như hai hạt trân châu.
"Vốn dĩ trong lòng anh không hề có em.''
Vừa dứt câu, hai giọt lệ rơi xuống đất. Cả căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ được tiếng tí tách nước mắt của cô.
Trần đạo diễn gật đầu nhẹ nhìn cô gái mềm yếu trước mắt: "Tốt lắm, diễn tiếp cảnh thứ hai tôi xem.''
Nhan Khanh có chút căng thẳng, cảnh này nữ chính phát hiện nam chính đang ở cùng cô gái khác. Cô gái đó giống hệt nữ chính đến tám phần, sau đó phát hiện ra mình chỉ là thế thân.
Đùng một cái trở thành người thứ ba.
Cô cứ khóc từ đầu đến cuối, vừa khóc vùa đọc lời thoại. Trong khi khóc, giọng nói cô lại không được rõ. Nhan Khanh còn đang tính hét một hơi dài.
Cô gọi đó là bùng nổ diễn xuất.
Nhưng chưa kịp nổ thì đạo diễn đã đập tan ảo mộng của cô: "Đúng là nhân vật yếu đuối thật nhưng cứ khóc lóc từ đầu đến cuối như lũ thì ai coi. Lỡ phim phát vào buổi sáng, khán giả mới mở lên đã thấy cô khóc lóc lùm beng đã thấy xui xẻo rồi. Cô hiểu không, phải theo tầng cảm xúc.''
Nhan Khanh: "…''
Cô không hiểu.
Giọng đạo diễn không nặng không nhẹ nhưng giống như tiếng sét giữa trời quang, trong nháy mắt đánh vào tâm lý tự ti diễn xuất cũng cô. Trước khi đến buổi thử vai, cô đã tham gia nhiều lớp diễn xuất cũng tự tin mình nhất định thoát danh "bình hoa'' nhưng hiện thực tàn khốc, không có tiến bộ vẫn là không có tiến bộ.
Nhan Khanh khẽ nhấp môi, cảm giác thất bại ùn ùn kéo đến chiếm lấy cô.
"…Em xin lỗi.''
Biên kịch ngồi bên cạnh thở dài, nhìn người đầu gỗ trước mặt đã biết vì sao cả giới giải trí gọi Nhan Khanh là bình hoa rồi. Nhưng từ khi cô gái này bước vào phòng bà đã giật mình, đây không phải là nữ chính bước ra từ kịch bản sao?
Nhan Khanh đứng yên một chỗ, mặt mày ngơ ngác trông như một cô gái nhỏ đáng yêu cần chở che. Hôm nay cô diện trang phục trắng thanh nhã, búi tóc trên đầu cố định bằng một cây trâm ngọc. Đơn giản nhưng đã hơn mọi cô gái trong buổi thử vai hôm nay. Cộng thêm dáng người nhỏ bé, mặt mày như sương như ngọc, đẹp không lời nào tả xiết.
Biên kịch nói: "Đây là nhân vật xuất thân hèn mọn, cô ấy luôn cảm thấy mình là người bị động trong mối quan hệ này, cô ấy cần tiền chữa bệnh cho mẹ nên mới liều mạng kí hợp đồng tình yêu với một người đàn ông giàu có. Nhưng thời gian sau cô ấy lại rơi vào lưới tình. Nhân vật này không phải là người khuất nhục, nhìn người yêu mình bên cạnh cô gái khác. Loại yêu ghét phức tạp đó, sau đó là đau đớn, tuyệt vọng khi biết mình là thế thân. Tuy day dứt nhưng cô ấy vẫn cắt đứt mối quan hệ này.''
Nhan Khanh cuối thấp đầu: "Đạo diễn, biên kịch, Nhan Khanh sẽ cố gắng đưa đúng mạch cảm xúc vào từng phân cảnh. Có thể cho em một cơ hội được không.'' Đây là vai diễn chuyển mình của cô, cô muốn nắm chặt cơ hội này.
Đạo diễn uống một ngum trà, hằng giọng: "Cô khóc rất đẹp, cảnh quay hai tháng sau tôi muốn cô đưa vào nhiều cảm xúc khác nhau, phải nổ lực nhiều hơn.''
Cảnh quay hai tháng sau.
Cô không nghe nhầm chứ.
Biên kịch vỗ vai cô: "Dù có làm một bình hoa, thì hãy làm một bình hoa cao cấp.''
Nhan Khanh vui mừng đến mức tay chân múa loạn: "Vâng, em nhất định cố gắng…''
Tác giả có đôi lời muốn nói: "Truyện nào của mình cũng chậm nhiệt, phải tận chương sau nam chính mới lên sàn cơ…''
"Em không muốn gì hết, em chỉ cần anh!''
"Đồ đàn bà tham lam…''
Trời vừa sáng thế nhưng trong trung tâm phim ảnh Đế Đô đã đông nghẹt người. Nhan Khanh ngồi trong góc phòng chờ, bóng dáng mảnh khảnh rất nhanh đã hòa vào trong bóng tối.
Cách âm ở đây vẫn chưa được sửa, ngồi trong phòng Nhan Khanh cứ nghe lời thoại của các diễn viên ngoài hành lang văng vẳng bên tai khiến cô không tập trung được. Cô vứt kịch bản lên bàn, bực bội hét lớn: "Chết tiệt.''
Trợ lý Thanh Vân vội bịt miệng cô lại: "Bà cô nhỏ đừng hét lớn nếu không ngày mai sẽ có tin đồn diễn viên nổi tiếng Nhan Khanh ngồi trong phòng VIP nóng giận.''
Nhan Khanh chậc lưỡi một tiếng, nói: "Em đã ngồi đây hai tiếng đồng hồ rồi vẫn không thể nhập tâm vào vai diễn được. Cái cảm giác hèn mọn, đau đớn tận cùng xương tủy đó dù em có cố diễn cũng không ra.'' Cô bĩu môi nhìn trợ lý cầu cứu: "Hay là chị để em tiếp tục làm "bình hoa'', diễn mấy vai tiểu thư ngang ngược đi. Không được, như thế vẫn bị chửi, chị tìm cho em mấy vai lọ lem láo toét đi''
Trợ lý chỉ nhìn cô nhỏng nhẽo lại không đáp trả.
Nhan Khanh xuất thân là đại tiểu thư Nhan gia chuyên sản xuất thực phẩm đứng đầu cả nước. Năm mười tám tuổi, trong lúc cô cùng em trai đi ăn thì bắt gặp một đoàn phim đang quay. Nhan Khanh tò mò đến xem thử, nam chính hào nhoáng, nữ chính lọ lem. Trong đầu cô thoáng qua ý tưởng, đây không phải là công việc thú vị nhất thế gian sao?
Một diễn viên đóng nhiều vai diễn giống như sống nhiều cuộc đời khác nhau. Khi nhỏ cô từng ước mình như lọ lem được hoàng tử yêu thương. Nhưng tưởng tượng đến đời sống nghèo khổ của Lọ Lem trước khi gặp hoàng tử phải làm lụng vất vả từ sáng đến tối, từ mờ sáng đã phải dậy gánh nước, về lại nhóm bếp, sau đó thổi cơm và giặt giũ.
Giày thủy tinh đẹp đó nhưng chờ đến lúc gặp được hoàng tử, Nhan Khanh chắc đã phơi xác ngoài đồng.
Thế nên tiểu thư Nhan Khanh quyết định dấn thân vào giới giải trí mong mình có thể trải nghiệm nhiều cuộc đời khác nhau.
Nhưng hiện thực tàn khốc, đã bốn năm trong giới cô chỉ nhận được vai diễn tương tự nhau.
Là một ''bình hoa'' nổi tiếng, Nhan Khanh từng diễn thể loại phim nhà giàu quyền lực vượt tầm vũ trụ. Cô diễn vai con gái tập đoàn nhà giàu đứng đầu mạch máu kinh tế hay nóng giận, tiêu sài hoang phí còn suýt chút nữa khiến nam chính phá sản. Nghe oai vậy thôi, chứ thật ra cô chỉ diễn vai nữ thứ năm thôi.
Thể loại phim sát thủ, cô may mắn đóng vai nữ chính, diễn vai con gái thương nhân cưu mang anh thợ sửa đồng hồ. Kết phim, anh ta lộ ra thân phận sát thủ giết chết cả nhà thương nhân.
Tại thể loại phim lịch sử, cô đảm nhận vai công chúa có chồng tử trận. Thậm chí, cô từng diễn vai nữ chính tặng máu và thận cho nam chính.
Hai từ thôi - Máu chó!
Nhan Khanh tức chết trong lòng mà không dám nói với ai. Đây là phim gia đình cô đầu tư, tính cách vai diễn nhân vật tương đồng với cô ngoài đời. Thân phận tiểu thư nhà giàu đập tiền vào đoàn phim này cô luôn giữ kín như bưng.
Diễn như không diễn nhưng cô vẫn bị công chúng gán cho cái danh bình hoa vì trăm vai như một.
Đằng nào cũng bị chửi.
Nhan Khanh soi mình trong gương, chẳng lẽ mọi người nói đúng cô ngoài cái mặt ra không được tích sự gì?
Bị chửi đến quen nên đôi khi Nhan Khanh cũng thấy bọn họ nói đúng.
Không được, lần này cô phải như xác chết vùng dậy, tranh đấu vì sự nghiệp để cho đám người hay chê bai cô sáng mắt ra.
Nhan - xác chết vùng dậy - Khanh, hai mươi hai tuổi tuyệt đối không để cho người ta gọi là bình hoa như năm mười tám tuổi nữa!
**
Trong căn phòng yên tĩnh, Nhan Khanh ngồi dưới nền đất lạnh lẽo cả người co lại. Nước mắt đọng trên khóe mi cô như hai hạt trân châu.
"Vốn dĩ trong lòng anh không hề có em.''
Vừa dứt câu, hai giọt lệ rơi xuống đất. Cả căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ được tiếng tí tách nước mắt của cô.
Trần đạo diễn gật đầu nhẹ nhìn cô gái mềm yếu trước mắt: "Tốt lắm, diễn tiếp cảnh thứ hai tôi xem.''
Nhan Khanh có chút căng thẳng, cảnh này nữ chính phát hiện nam chính đang ở cùng cô gái khác. Cô gái đó giống hệt nữ chính đến tám phần, sau đó phát hiện ra mình chỉ là thế thân.
Đùng một cái trở thành người thứ ba.
Cô cứ khóc từ đầu đến cuối, vừa khóc vùa đọc lời thoại. Trong khi khóc, giọng nói cô lại không được rõ. Nhan Khanh còn đang tính hét một hơi dài.
Cô gọi đó là bùng nổ diễn xuất.
Nhưng chưa kịp nổ thì đạo diễn đã đập tan ảo mộng của cô: "Đúng là nhân vật yếu đuối thật nhưng cứ khóc lóc từ đầu đến cuối như lũ thì ai coi. Lỡ phim phát vào buổi sáng, khán giả mới mở lên đã thấy cô khóc lóc lùm beng đã thấy xui xẻo rồi. Cô hiểu không, phải theo tầng cảm xúc.''
Nhan Khanh: "…''
Cô không hiểu.
Giọng đạo diễn không nặng không nhẹ nhưng giống như tiếng sét giữa trời quang, trong nháy mắt đánh vào tâm lý tự ti diễn xuất cũng cô. Trước khi đến buổi thử vai, cô đã tham gia nhiều lớp diễn xuất cũng tự tin mình nhất định thoát danh "bình hoa'' nhưng hiện thực tàn khốc, không có tiến bộ vẫn là không có tiến bộ.
Nhan Khanh khẽ nhấp môi, cảm giác thất bại ùn ùn kéo đến chiếm lấy cô.
"…Em xin lỗi.''
Biên kịch ngồi bên cạnh thở dài, nhìn người đầu gỗ trước mặt đã biết vì sao cả giới giải trí gọi Nhan Khanh là bình hoa rồi. Nhưng từ khi cô gái này bước vào phòng bà đã giật mình, đây không phải là nữ chính bước ra từ kịch bản sao?
Nhan Khanh đứng yên một chỗ, mặt mày ngơ ngác trông như một cô gái nhỏ đáng yêu cần chở che. Hôm nay cô diện trang phục trắng thanh nhã, búi tóc trên đầu cố định bằng một cây trâm ngọc. Đơn giản nhưng đã hơn mọi cô gái trong buổi thử vai hôm nay. Cộng thêm dáng người nhỏ bé, mặt mày như sương như ngọc, đẹp không lời nào tả xiết.
Biên kịch nói: "Đây là nhân vật xuất thân hèn mọn, cô ấy luôn cảm thấy mình là người bị động trong mối quan hệ này, cô ấy cần tiền chữa bệnh cho mẹ nên mới liều mạng kí hợp đồng tình yêu với một người đàn ông giàu có. Nhưng thời gian sau cô ấy lại rơi vào lưới tình. Nhân vật này không phải là người khuất nhục, nhìn người yêu mình bên cạnh cô gái khác. Loại yêu ghét phức tạp đó, sau đó là đau đớn, tuyệt vọng khi biết mình là thế thân. Tuy day dứt nhưng cô ấy vẫn cắt đứt mối quan hệ này.''
Nhan Khanh cuối thấp đầu: "Đạo diễn, biên kịch, Nhan Khanh sẽ cố gắng đưa đúng mạch cảm xúc vào từng phân cảnh. Có thể cho em một cơ hội được không.'' Đây là vai diễn chuyển mình của cô, cô muốn nắm chặt cơ hội này.
Đạo diễn uống một ngum trà, hằng giọng: "Cô khóc rất đẹp, cảnh quay hai tháng sau tôi muốn cô đưa vào nhiều cảm xúc khác nhau, phải nổ lực nhiều hơn.''
Cảnh quay hai tháng sau.
Cô không nghe nhầm chứ.
Biên kịch vỗ vai cô: "Dù có làm một bình hoa, thì hãy làm một bình hoa cao cấp.''
Nhan Khanh vui mừng đến mức tay chân múa loạn: "Vâng, em nhất định cố gắng…''
Tác giả có đôi lời muốn nói: "Truyện nào của mình cũng chậm nhiệt, phải tận chương sau nam chính mới lên sàn cơ…''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook