Tư Lệnh Và Trung Khuyển
-
Chương 15
Hiện tại chính là cuối mùa đông, thời tiết lạnh giá, ước chừng mấy ngày nữa là lập xuân. Trên đường vui mừng, pháo bông pháo tre nổ đùng đùng, đám trẻ con tay cầm kẹo hồ lô chơi đùa trên đường, vô ý liền đụng phải người khác. Sắc trời quá tối, người nọ đi ngược sáng, đứa nhỏ còn chỉ có thể nhìn thấy một cái thân ảnh cao lớn, còn ngửi được hương thơm của bộ quần áo mới, đứa nhỏ ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói xin lỗi, đối phương lại nói lời xin lỗi nó trước.
Âm thanh này run rẩy, đứa nhỏ thậm chí còn chưa kịp đáp lời, người nọ đã vội vội vàng vàng rời khỏi.
Âm thanh của người nọ nghe rất khẩn trương, bộ dạng thoạt nhìn cũng rất khẩn trương.
Du Tĩnh Đức thấy cả người nóng lên, nhưng cả người đều ướt mồ hôi lạnh.
Tư lệnh trở về.
Tin tức này nhanh chóng bị truyền ra ngoài, mấy người bạn thân của hắn đặc biệt bao phòng hát ở thành Đông để đón gió tẩy trần cho hắn, còn mời tới kha khá ca sĩ trẻ tuổi có danh tiếng đến làm sống động bầu không khí. Trần tướng quân cứng rắn ép Trần Nghiệp Ân qua đó, nhưng mà, Trần Nghiệp Ân lại đem cái cơ hội này nhường cho Du Tĩnh Đức.
Bốn giờ sáng Du Tĩnh Đức đã rời giường, cậu ta cả đêm vẫn không ngủ được, chuyện đầu tiên là dọn dẹp bản thân cho sạch sẽ, để người ngoài nhìn vào vẫn thấy được Du Tĩnh Đức anh tuấn của ngày trước, quần áo cũng là mới mua, mượn đông mượn tây được ít tiền, có lẽ một đoạn thời gian sau cũng sẽ đói bụng. Cậu ngồi ở nhà, đếm ngón tay tính từng giây một, cả ngày đều đi tới đi lui đi tới đi lui, thật vất vả đợi được đến tối, đột nhiên cảm giác được bản thân bây giờ vẫn chưa sạch sẽ, không nhịn được lại đi tắm lại một lần, mới miễn cưỡng bước ra khỏi cửa.
Đến phòng hát, cậu lấy thiệp mời của Trần Nghiệp Ân ra, người giữ cửa nhìn cậu một cái, lúc này mới cho cậu vào.
Nhưng mà cậu càng lúc càng khẩn trương.
Đa phần mọi người ở nơi này đều biết lúc trước cậu là sĩ quan phụ tá của Cố Thanh Nhượng, gật đầu cười với cậu một cái, cũng không suy nghĩ quá nhiều, ai sẽ nghĩ đến việc có người đục nước béo cò lén chạy vào chỗ này? Nhưng mà, có một số việc chỉ có những người thật sự thân quen với Cố Thanh Nhượng mới biết, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Du Tĩnh Đức cũng có chút tế nhị.
Người ngoài nghĩ như thế nào, Du Tĩnh Đức cũng không thèm để ý, thời gian trôi qua từng giây từng phút một, cậu bắt đầu sốt ruột, tiếng nhạc bên trong phòng hát ầm ĩ không dứt, mùi rượu trôi nổi, thanh niên tài giỏi phong độ đi qua đi lại rất nhiều, nhưng mà trong này, không có ai là Cố Thanh Nhượng.
Cậu âm thầm siết chặt nắm tay, tìm đến Sở Hoa, lúc nhìn thấy cậu, Sở Hoa cũng ngẩn người “Cậu cũng đến.” Xong rồi y nhớ tới chuyện xảy ra ba năm qua, áy náy nhìn Du Tĩnh Đức, nói “Việc cậu đến đây tôi sẽ không nói cho tư lệnh, cậu muốn gặp tư lệnh, liền đến gặp thôi, lúc trước, tôi thật sự quên nói tin tức của tư lệnh cho cậu, là tôi không đúng, thật sự có lỗi.”
Du Tĩnh Đức mím môi, mặt cương ngạnh, lúc nói chuyện, khẩn trương đến mức gần như vò nát phần vạt áo trong lòng bàn tay.
“Là tôi phải cảm ơn ngài đã luôn âm thầm trợ giúp tôi, tôi muốn hỏi, tại sao tư lệnh còn chưa đến?”
Sở Hoa thấy sự lo lắng trong ánh mắt cậu, cười an ủi “Tư lệnh sẽ đến, hơn nữa, nói không chừng có khi cậu sẽ bị dọa cho giật mình.”
Vừa dứt lời, tiếng huýt gió, tiếng hò reo vang lên ầm ĩ, tim của Du Tĩnh Đức bỗng nhiên đập nhanh hơn, cậu lập tức nhìn sang, chỉ thấy một người đang đi từ bên ngoài vào, tác phong phong độ nhanh nhẹn khiến cho hốc mắt của Du Tĩnh Đức gần như lập tức đỏ ửng.
Người nọ giống như đi từ trong một bầu không khí của mùa xuân đầy ấm áp, những nơi hắn đi qua, băng tuyết tan rã, bầu trời ấm áp.
Lúc đi vào, hắn còn khẽ cau mày, rồi sau đó, ánh mắt nhìn quanh một lượt, dường như từ trong chuyện gì đó giật mình phục hồi tinh thần, đưa mắt nhìn lần lượt từng người có mặt trong căn phòng, ánh mắt lộ ra một nụ cười, môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười chân thành, nhưng lại có chút luyến tiếc.
“Đã lâu không gặp.”
Mọi người nhìn thấy hắn, kinh ngạc có, sợ hãi có, cuối cùng, đều biến thành một câu nói.
“Tư lệnh, chào mừng ngài nha.”
Cố Thanh Nhượng thành thục đối diện với những người bạn cũ đang ra sức vây lại chỗ này, buồn cười nhếch nhếch mi nói “Cái gì gọi là tôi có tốt không, trước kia tôi không tốt sao?”
Lời còn chưa nói hết, có người liền đưa tay đặt lên đùi hắn, không dám tin nói “Ba năm, hồi phục hoàn toàn rồi?”
“Đúng vậy, hoàn toàn.”
“Cậu cái người này a, không nói tiếng nào liền rời khỏi, thật sự thật sự quá đáng!” Vừa nói, người nọ vừa đi đến, nặng nề đập một đập lên vai hắn, cười mắng “Tôi còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi, làm ta còn sợ hãi lo lắng một hồi.”
Cố Thanh Nhượng mở rộng hai cánh tay, lộ ra một biểu tình mặc ngươi xử trí.
“Bây giờ cậu nhìn tôi một chút xem tôi thế nào?”
Mấy người bạn thân nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, vừa cảm động vừa kích động, có người liên tục nói mấy tiếng tốt lắm “Vậy có thể không tốt sao, ban đầu là cậu, cứ như vậy đi, bây giờ nghĩ lại, vẫn thật sự tức chết người!”
Cố Thanh Nhượng vỗ vỗ vai người nọ, lắc đầu thở dài một cái “Tôi chỉ là ra nước ngoài một chuyến mà thôi, huống chi, sau đó tôi cũng có nói với các cậu rồi còn gì, khẳng định là các cậu không chịu nghe rõ. Năm đó, tôi đi, người ta cũng không nói tôi nhất định sẽ chữa khỏi chân, cũng không biết lúc nào có thể trở về, cho nên dứt khoát không nói câu nào, đỡ để cho mọi người không vui. Hơn nữa –”
Đang nói chuyện, câu nói của Cố Thanh Nhượng bỗng nhiên đứt đoạn, bạn bè vội hỏi “Sao thế?”
Cố Thanh Nhượng nhàn nhạt liếc nhìn ra ngoài một cái, cau mày lắc đầu một cái “Không có gì, luôn cảm thấy có người đang nhìn tôi.”
“Người nơi này đều đang nhìn cậu, cậu đây là phản ứng kiểu gì vậy, thấy lạ!”
Đôi mắt của Cố Thanh Nhượng u ám không rõ, không có nói rõ ràng suy nghĩ của bản thân.
Âm thanh này run rẩy, đứa nhỏ thậm chí còn chưa kịp đáp lời, người nọ đã vội vội vàng vàng rời khỏi.
Âm thanh của người nọ nghe rất khẩn trương, bộ dạng thoạt nhìn cũng rất khẩn trương.
Du Tĩnh Đức thấy cả người nóng lên, nhưng cả người đều ướt mồ hôi lạnh.
Tư lệnh trở về.
Tin tức này nhanh chóng bị truyền ra ngoài, mấy người bạn thân của hắn đặc biệt bao phòng hát ở thành Đông để đón gió tẩy trần cho hắn, còn mời tới kha khá ca sĩ trẻ tuổi có danh tiếng đến làm sống động bầu không khí. Trần tướng quân cứng rắn ép Trần Nghiệp Ân qua đó, nhưng mà, Trần Nghiệp Ân lại đem cái cơ hội này nhường cho Du Tĩnh Đức.
Bốn giờ sáng Du Tĩnh Đức đã rời giường, cậu ta cả đêm vẫn không ngủ được, chuyện đầu tiên là dọn dẹp bản thân cho sạch sẽ, để người ngoài nhìn vào vẫn thấy được Du Tĩnh Đức anh tuấn của ngày trước, quần áo cũng là mới mua, mượn đông mượn tây được ít tiền, có lẽ một đoạn thời gian sau cũng sẽ đói bụng. Cậu ngồi ở nhà, đếm ngón tay tính từng giây một, cả ngày đều đi tới đi lui đi tới đi lui, thật vất vả đợi được đến tối, đột nhiên cảm giác được bản thân bây giờ vẫn chưa sạch sẽ, không nhịn được lại đi tắm lại một lần, mới miễn cưỡng bước ra khỏi cửa.
Đến phòng hát, cậu lấy thiệp mời của Trần Nghiệp Ân ra, người giữ cửa nhìn cậu một cái, lúc này mới cho cậu vào.
Nhưng mà cậu càng lúc càng khẩn trương.
Đa phần mọi người ở nơi này đều biết lúc trước cậu là sĩ quan phụ tá của Cố Thanh Nhượng, gật đầu cười với cậu một cái, cũng không suy nghĩ quá nhiều, ai sẽ nghĩ đến việc có người đục nước béo cò lén chạy vào chỗ này? Nhưng mà, có một số việc chỉ có những người thật sự thân quen với Cố Thanh Nhượng mới biết, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Du Tĩnh Đức cũng có chút tế nhị.
Người ngoài nghĩ như thế nào, Du Tĩnh Đức cũng không thèm để ý, thời gian trôi qua từng giây từng phút một, cậu bắt đầu sốt ruột, tiếng nhạc bên trong phòng hát ầm ĩ không dứt, mùi rượu trôi nổi, thanh niên tài giỏi phong độ đi qua đi lại rất nhiều, nhưng mà trong này, không có ai là Cố Thanh Nhượng.
Cậu âm thầm siết chặt nắm tay, tìm đến Sở Hoa, lúc nhìn thấy cậu, Sở Hoa cũng ngẩn người “Cậu cũng đến.” Xong rồi y nhớ tới chuyện xảy ra ba năm qua, áy náy nhìn Du Tĩnh Đức, nói “Việc cậu đến đây tôi sẽ không nói cho tư lệnh, cậu muốn gặp tư lệnh, liền đến gặp thôi, lúc trước, tôi thật sự quên nói tin tức của tư lệnh cho cậu, là tôi không đúng, thật sự có lỗi.”
Du Tĩnh Đức mím môi, mặt cương ngạnh, lúc nói chuyện, khẩn trương đến mức gần như vò nát phần vạt áo trong lòng bàn tay.
“Là tôi phải cảm ơn ngài đã luôn âm thầm trợ giúp tôi, tôi muốn hỏi, tại sao tư lệnh còn chưa đến?”
Sở Hoa thấy sự lo lắng trong ánh mắt cậu, cười an ủi “Tư lệnh sẽ đến, hơn nữa, nói không chừng có khi cậu sẽ bị dọa cho giật mình.”
Vừa dứt lời, tiếng huýt gió, tiếng hò reo vang lên ầm ĩ, tim của Du Tĩnh Đức bỗng nhiên đập nhanh hơn, cậu lập tức nhìn sang, chỉ thấy một người đang đi từ bên ngoài vào, tác phong phong độ nhanh nhẹn khiến cho hốc mắt của Du Tĩnh Đức gần như lập tức đỏ ửng.
Người nọ giống như đi từ trong một bầu không khí của mùa xuân đầy ấm áp, những nơi hắn đi qua, băng tuyết tan rã, bầu trời ấm áp.
Lúc đi vào, hắn còn khẽ cau mày, rồi sau đó, ánh mắt nhìn quanh một lượt, dường như từ trong chuyện gì đó giật mình phục hồi tinh thần, đưa mắt nhìn lần lượt từng người có mặt trong căn phòng, ánh mắt lộ ra một nụ cười, môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười chân thành, nhưng lại có chút luyến tiếc.
“Đã lâu không gặp.”
Mọi người nhìn thấy hắn, kinh ngạc có, sợ hãi có, cuối cùng, đều biến thành một câu nói.
“Tư lệnh, chào mừng ngài nha.”
Cố Thanh Nhượng thành thục đối diện với những người bạn cũ đang ra sức vây lại chỗ này, buồn cười nhếch nhếch mi nói “Cái gì gọi là tôi có tốt không, trước kia tôi không tốt sao?”
Lời còn chưa nói hết, có người liền đưa tay đặt lên đùi hắn, không dám tin nói “Ba năm, hồi phục hoàn toàn rồi?”
“Đúng vậy, hoàn toàn.”
“Cậu cái người này a, không nói tiếng nào liền rời khỏi, thật sự thật sự quá đáng!” Vừa nói, người nọ vừa đi đến, nặng nề đập một đập lên vai hắn, cười mắng “Tôi còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì rồi, làm ta còn sợ hãi lo lắng một hồi.”
Cố Thanh Nhượng mở rộng hai cánh tay, lộ ra một biểu tình mặc ngươi xử trí.
“Bây giờ cậu nhìn tôi một chút xem tôi thế nào?”
Mấy người bạn thân nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, vừa cảm động vừa kích động, có người liên tục nói mấy tiếng tốt lắm “Vậy có thể không tốt sao, ban đầu là cậu, cứ như vậy đi, bây giờ nghĩ lại, vẫn thật sự tức chết người!”
Cố Thanh Nhượng vỗ vỗ vai người nọ, lắc đầu thở dài một cái “Tôi chỉ là ra nước ngoài một chuyến mà thôi, huống chi, sau đó tôi cũng có nói với các cậu rồi còn gì, khẳng định là các cậu không chịu nghe rõ. Năm đó, tôi đi, người ta cũng không nói tôi nhất định sẽ chữa khỏi chân, cũng không biết lúc nào có thể trở về, cho nên dứt khoát không nói câu nào, đỡ để cho mọi người không vui. Hơn nữa –”
Đang nói chuyện, câu nói của Cố Thanh Nhượng bỗng nhiên đứt đoạn, bạn bè vội hỏi “Sao thế?”
Cố Thanh Nhượng nhàn nhạt liếc nhìn ra ngoài một cái, cau mày lắc đầu một cái “Không có gì, luôn cảm thấy có người đang nhìn tôi.”
“Người nơi này đều đang nhìn cậu, cậu đây là phản ứng kiểu gì vậy, thấy lạ!”
Đôi mắt của Cố Thanh Nhượng u ám không rõ, không có nói rõ ràng suy nghĩ của bản thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook