Tư Lệnh Sủng Độc Vợ Yêu
-
8: Rời Đi
Sau một đợt kích tình muốn cướp đi mạng sống của cô.Sáng hôm sau Chung Linh mới từ từ thức dậy,cô vẫn ở trong phòng anh,còn anh thì đã đi khỏi từ lâu rồi.
Cô từ từ ngồi dậy cơn đau dưới bụng truyền tới khiến cô phải nhăn mặt lại,trên người cô bây giờ đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh ,cô tìm kiếm cũng không thấy bộ đồ mà anh đã xé của mình vào hôm qua đâu và chắc có lẽ anh đã quăng nó rồi
Chân cô vừa chạm đất,thì phía dưới hạ thân của cô chảy ra một dòng nước khiến cô vừa nhìn xuống thì khuôn mặt cô đỏ ửng lên.Cô không ngờ hôm qua anh lại có hành vi đê tiện với cô như vậy.
Cô lếch thân mình đau nhức khắp nơi đi vào phòng tắm,vừa cởi áo cô mới phát hiện trên người cô bây giờ toàn là dấu hôn của anh khiến ai nhìn vào cũng có thể suy nghĩ lung tung.
Duy An vừa từ bên ngoài trở về tay sách nách mang rất nhiều đồ vừa bước vào phòng thì không thấy cô,anh hốt hoảng tìm cô khắp nơi nhưng khi vừa thấy cô từ phòng tắm bước ra thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Anh chạy tới ôm chầm lấy cô.,
—" Anh tưởng em đã bỏ anh đi rồi" Ôm cô,anh mới cảm nhận cô vẫn còn tồn tại ở đây.
Chung Linh khó hiểu nhìn anh,cảm giác anh càng lúc càng thấy kỳ lạ,rồi cô nhìn vào chiếc túi mà anh mang về.
Duy An không nghĩ gì cầm chiếc túi đưa cho cô.
–" Đây là quần áo của em,anh đã tới nhà họ Dịch lấy cho em"
–" Cái gì anh tới đó rồi sau"Thôi chết rồi chuyện cô quay lại với anh cô còn chưa nói mà bây giờ anh tới đó lấy đồ khác nào nói anh và cô hôm qua đã ở cùng với nhau.
Duy An kéo cô lại đi tới chiếc giường ngồi xuống,anh ôm cô từ đằng sau hôn nhẹ lên vành tai cô,đan tay lại với tay cô.Anh nắm thật chặt rồi đưa lên môi hôn.
Giọng nói anh từ đằng sau truyền tới.
–" Anh đến lấy đồ cho phu nhân của anh,em có cần ngạc nhiên không?"
Cô né tránh bờ môi râu ria của anh,quay lại nhìn anh nói.
–" Tôi sợ mọi người sẽ hiểu lầm"
–" Hiểu lầm gì,hiểu lầm anh và em ở bên nhau sao"
Cô nghe anh nói thì nhẹ nhàng gật đầu,đây là điều mà cô luôn lo lắng từ hôm qua vì trong nhà ai cũng ninh ninh cô và anh sẽ ly hôn với nhau.
Duy An thở dài xoa đầu cô,anh trực tiếp bế thẳng cô ngồi trên đùi của anh.Cô giật mình ôm chầm lấy cổ anh.
Duy An xoay cô lại hôn thật sâu vào đôi môi cô,cô cũng dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh.
Sau một hồi lâu anh mới chịu buông đôi môi của cô,thở hì hò nói:
–" Anh đã nói với họ anh và em đã làm lành rồi và em cũng chuẩn bị về dinh thự Tịch Gia với anh và......"
–" Cái gì ai nói với anh tôi sẽ trở về với anh"Chưa đợi anh nói hết cô đã lên tiếng cắt ngang lời anh
Duy An cố chấp nói tiếp.
–" Không những vậy,anh đã nói với mọi người em sẽ không làm tổng giám đốc Tinh Hoa nữa,nhường lại cho Chung Tú làm rồi"
Chung Linh hai mắt mở to tròn nhìn anh,cô không nghĩ hôm nay anh ăn gan to gì mà dám làm vậy,cô tức giận đứng dậy nhưng anh vẫn luôn kèm chặt anh không cho cô có thể cựa nguậy.
–" Ai cho anh có quyền quyết định thay tôi,còn tự ý bắt tôi rời khỏi chức giám đốc anh lấy cái tư cách gì mà làm vậy"Cô bất lực nhìn anh,giọng nói của cô tức giận xen lẫn ấm ức nói
–" Vì anh là chồng em,là một Tư Lệnh rất yêu vợ mình"Anh nắm lấy cầm cô nhìn thẳng vào mắt cô nói.
Chung Linh né tránh bàn tay của anh ra nhìn vào chỗ khác không thèm nói chuyện tới anh.
Duy An biết chắc cô sẽ giận anh vì tự ý làm theo ý mình mà không hỏi ý cô nhưng anh đang lo nếu còn để cô ra ngoài thì cô sẽ gặp bất cứ nguy hiểm nào,anh chỉ có thể buộc cô luôn luôn phải ở cạnh anh.
–" Hôm nay anh tới nhà họ Dịch ....không ngờ em gái của em lại to gan" Anh cố tình đánh trống lãng qua chuyện khác.
Chung Linh vừa nghe anh nhắc tới em gái thì cô liền quay đầu nhìn anh khó hiểu .
–" Anh nói vậy có ý gì"
Duy An nhếch mép cười nói:
–" Thì cô em gái đáng quý của em,tính gã phu nhân của anh cho người anh họ của em ấy,điên chết đi được,bộ em gái của em không muốn sống nữa sao "
Hôm nay anh tới vô tình gặp gã họ Chu chưa gì đã đem sính lễ tới dạm hỏi vợ của anh, có biết lúc đó anh như phát điên muốn giết hết tất cả trên dưới nhà họ Dịch dám gã phu nhân mà anh rất yêu của anh đi.
Chung Linh trong lòng cười khổ , ai biểu anh đã nói những lời sỉ nhục cô trước mặt nhà họ Dịch làm chi nên mọi người chỉ muốn giúp cô thôi.
—" Thì không phải chúng ta chuẩn bị ly hôn rồi sau" Cô đắc ý nói.
Duy An lúng túng nắm lấy tay cô ríu rít nói:
—" Anh nói không ly hôn là không ly hôn,anh hối hận vì đã nói những lời đó với em ...Anh xin lỗi, em đừng giận anh nữa,anh chỉ mới buông tay em một chút là đã có những tên đàn ông khác nhảy vào muốn cướp em đi rồi”Anh sợ nếu bây giờ mình mà còn cố chấp thì sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
Chung Linh nghiên đầu nhìn anh,giọng nói hờn dỗi của cô vang lên.
—" Anh cũng đang sung sướng vì có người yêu anh,mẹ người ta còn nhận anh làm con rể nữa mà,anh còn muốn gì nữa"
Duy An nghe xong hai mắt to tròn nhìn cô, anh không ngờ hôm nay cô đã ghen hành động của cô làm anh sướng run người.
Anh luồng tay xuống dưới bóp nhẹ mông cô cười nói.
–" Hôm nay phu nhân của anh đã ghen rồi sao?Cứ tiếp tục như vậy anh rất thích nhìn em ghen"
–" Anh tránh xa tôi ra, không được chạm vào tôi, anh đi tìm Kỳ Ngư của anh đi" Cô kéo tay anh ra nhìn anh bằng cặp mắt khó chịu.
Duy An nhìn thái độ của cô thì anh yêu chết đi được,anh biết cô đang dỗi anh nên anh liền xuống giọng nan nỉ cô ngay.
–" Vợ ơi! Em ghen sao,anh và cô ta không có gì với nhau, em hãy tin anh.....!Người như cô ta làm sau anh có thể yêu được"
–" Ai nói anh tôi ghen,tôi không hơi đâu mà ghen vì anh" Nói xong cô xô anh ra bước xuống giường.
Anh cuốn cuồn đứng dậy đuổi theo cô,từ đằng sau anh ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô.
Chung Linh ánh mắt sắp chảy nước,cô đứng im mặc cho anh muốn làm gì thì làm .
Duy An hôn lên tóc cô rồi nói :
–" Anh không thể yêu ai khác ngoài em được....!Từ khi anh nhìn thấy em lần đầu tiên anh đã yêu em và xác định em đã là vợ anh và chỉ thuộc về mình anh thôi.
Em là của Tịch Duy An này"
Anh xoay người cô lại, nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào ánh mắt cô nói.
–" Em nghĩ làm sao mà anh có thể yêu một người xấu hơn vợ mình mà tâm địa còn lại xấu xa ...." Anh cúi người xuống nói thầm ám muội trong tai cô "Và lại không có một thân hình đẩy đà và quyến rũ như Chung Linh của anh thì làm sao anh có thể yêu được "
Nghĩ đi nghĩ lại nực cười nghĩ làm sao anh lại thích Kỳ Ngư được, ngay cả mặt cô ta anh còn không muốn thấy nói chi là thích cô ta, bữa đó cô ta to gan dám quyến rũ anh, mỗi lần anh nhớ lại cảnh đó lại khiến anh phát ngáy cô ta hơn.
Câu nói đã khiến khuôn mặt cô đỏ rực lên.
—" Đê tiện"Cô đánh vào ngực anh rồi chửi.
Duy An nhìn khuôn mặt cô không nhịn cười lớn,anh cúi xuống chiếm trọn đôi môi của cô.
Bên ngoài ánh mắt tức giận của Kỳ Ngư lóe lên,cô xiếc đôi tay mình lại.
Tình cảm của cô dành cho anh mà anh đã đạp đổ đi không một lời thương tiếc.
Xuyên đêm qua cô nghĩ sẽ không về để xem anh có lo lắng gì cho cô không,ai ngờ nguyên đêm qua anh chỉ biết âu yếm thân mật bên vợ mình mà quên đi cô.Sáng nay khi cô trở về thì liền nghe anh chê nhan sắc của cô không bằng chị cả thì mọi căm ghét của cô với Chung Linh ngày càng lớn hơn
" Để xem hai người hạnh phúc được bao lâu" Cô nghiến răng lại nói.
***************
Dinh Thự Dịch Gia
Biết được Chung Linh đã quay về với Tịch Duy An thì mọi người trong nhà bắt đầu cho cô là luỵ tình không buông được anh ta thì liền tỏ vẻ khinh thường.
Chung Tú là người có thái độ nhất vì bây giờ cô đã leo lên vị trí Tổng giám đốc Tinh Hoa chỗ mà cô đã ao ước từ nhỏ,vừa ngồi lên chiếc ghế đó cô liền thay đổi chiến lượt mà Chung Linh ban đầu đã sắp xếp làm ra còn những đồ dùng của chị cả mình cô liền quăng vào thùng rác không cho bất cứ món đồ nào của chị cả được ở trong văn phòng của cô.
Chung Linh không muốn tâm huyết của mình lại đổ sông đổ biển nên cô cũng tới hướng dẫn mọi người dù sao cô cũng còn danh phận là Đại tiểu thư.
Nhưng thái độ mọi người trong nhà lại khác rất nhiều khi cô còn làm tổng giám đốc.
Tịch Duy An cũng chiều theo cô nhưng anh luôn sai người túc trực bên cạnh vì nếu như không có ai bên cạnh thì anh e rằng sẽ có người nguy hại đến cô.
Bây giờ Duy An sống như ngồi trên đống lửa,nhiều kẻ thù rình rập muốn hãm hại anh nhưng lại muốn hại phu nhân của anh nhiều hơn là anh.Nên mọi bước đi của cô anh đều muốn phải theo dõi.
*************
Dịch phu nhân từ trên lầu bước xuống,phía sau bà là người hầu đang sách hành lý của Chung Linh bước xuống nhà.
Từ ngày bà lấy lại chiếc ghế tổng giám đốc cho Chung Tú thì thái độ của bà đối với Chung Linh rất khác cộng thêm cô quay lại với Duy An làm hỏng kế hoạch của bà ta thì bà ta càng có thành kiến với cô.
Chung Kiệt đi tới nhìn hành lý rồi ngước lên nhìn mẹ mình hỏi
–" Mẹ đem đồ chị cả đi đâu"
–" Đã tới lúc chị con rời khỏi đây rồi.....!Chị con cũng đã làm lành với anh rể của con rồi"Giọng nói bà lạnh lùng không còn yêu thương cô như lúc xưa
Vừa vặn Chung Linh vừa về tới nhà cũng nghe được câu nói đó của bà, cô không quá bất ngờ,cô từng bước đi vào.
–" Lời mẹ nói con đã hiểu....!Vậy con xin phép lên thắp cho cha một nén nhang rồi con sẽ đi"Nói rồi cô bước thẳng lên lầu.
Giọt lệ trên má của cô từ từ rơi xuống trước bàn vị của cha mình.
–" Cha con chỉ giúp cha gánh gia đình này được tới đây thôi,phần còn lại mong cha trên trời linh thiêng phù hộ cho Chung Tú có sức mạnh để chống chọi gia đình và Tinh Hoa"
Cô quỳ gối trước bàn vị của cha mình suốt hai canh giờ rồi cô mới cất bước rời khỏi nhà.
Cô bước ra khỏi nơi mà cô đã lớn lên,cô ngước lên nhìn lại nó một lần nữa cô mới rời khỏi đây.
Khi cô đi không một ai ngăn cản hoặc tiễn cô chỉ có cô người hầu Ngữ Lan và Chung Kiệt ra nói với cô vài câu.
Bây giờ Chung Ngọc cũng sắp trở thành phu nhân của Đường gia nên chuyện trong gia đình cô cũng không thèm quan tâm với lại chị cả đã làm cô thất hứa với anh họ nên bây giờ chuyện của chị cả cô cũng không thèm đếm xỉa tới.
Chung Linh cho tài xế chạy tới một nơi mà nơi đó không phải Dinh thự của Tịch Gia .Cũng may người của anh lúc này không có ở đây nếu không mấy người đó chắc chắn sẽ theo cô tới đây.
Căn nhà đơn sơ không bằng một góc của nơi cô ở.
Cô cầm chìa khóa mở,xem ra cô rất thân thuộc căn nhà này.
–" Mẹ ơi! Con tới rồi"
La Như Mi từ từ xoay người lại nhìn cô con gái bé nhỏ mà đã không cùng bà lớn lên.
Bà nhìn cô nụ cười hiền hoà của người mẹ liền hiện lên
–" Chung Linh con tới rồi sao.....!Nhưng sau con lại đem nhiều đồ thế" Bà nhìn đằng sau có hai chiếc vali thì khó hiểu nhìn cô.
Chung Linh quay người nhìn vali rồi lại quay lại nhìn mẹ mình ấp úng nói :
–" Con dự định ở lại đây với mẹ...!Con muốn được chăm sóc mẹ thật tốt"Điều này cô rất muốn làm từ lâu,nhìn người mẹ gầy gò của cô thì cô không khỏi cảm thấy sót xa.
La Như Mi cảm thấy cô đang có gì đó biểu hiện rất kì lạ...!Nhưng bà cũng không dám hỏi gì thêm.
–" Con đang giận Duy An sao" Bà e dè nhìn cô hỏi
Chung Linh lắc đầu,chuyện cô rời khỏi Dịch gia chắc bây giờ anh cũng chưa biết...!Dù cô đồng ý quay lại với anh nhưng cô vẫn còn có khúc mắc lớn trong lòng ,chuyện cô không sinh con ngoài mặt anh không nhắc tới nữa nhưng cô biết anh vẫn còn để trong lòng,vậy tạm thời cô và anh xa nhau một thời gian để hai người bình tâm lại rồi giải quyết lại mọi chuyện.
Tịch Duy An vẫn chưa hay biết chuyện gì xảy ra với phu nhân của mình, anh vẫn ngồi trong phòng làm việc bàn công việc với Cục Trưởng Liêu.
Tiếng gõ cửa bên ngoài đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
–" Vào đi"
Lã Phó Quan khuôn mặt xanh lè bước vào nhìn anh, giọng nói run rẩy vang lên:
–" Tư Lệnh ......phu nhân đã bỏ đi rồi"
Cây viết trên tay Duy An liền rơi xuống đất khi nghe câu đấy.Anh ngước lên với ánh mắt hoảng loạn nhìn thuộc hạ của mình.Giọng nói của anh run rẩy vang lên
–" Cái gì....cô ấy bỏ đi"
–" Dạ.....tôi nghe được Dịch phu nhân đã nói gì đó với phu nhân,hình như việc phu nhân rời chiếc ghế tổng giám đốc Tinh Hoa ảnh hưởng đến chỗ đứng của phu nhân,tình hình mọi người trong nhà đã xáo trộn......nên phu nhân vì vậy bỏ đi"Anh được Ngữ Lan kể lại tất cả mọi chuyện ngày hôm nay.
Hai tay Tịch Duy An siếc lại thật chặt lại,lại là cái gia đình đó nữa, lại là bà ta, lúc trước bà ta giựt dây cho Chung Tú nói ra thân phận của cô là anh đã muốn cho bà ta một trận,hôm nay lại gián tiếp đuổi vợ anh ra khỏi nhà, điều này anh không thể nào tha thứ được
—" Chuẩn bị xe..."
–" Dạ....xe...anh định đi đâu sao"Phó quan khó hiểu nhìn anh
Duy An tức giận ném bình nước trên bàn chội vào Lã Phó Quan may mà thuộc hạ anh né kịp không lại xảy ra chuyện lớn
–" Chuẩn bị xe đến nhà họ Dịch" Anh nghiến răng phun từng chữ ra.
–" Dạ ....thuộc hạ sẽ đi ngay" Phó quan chỉnh lại nón rồi bước ra.
Phó quan vừa ra tới cửa thì anh cất tiếng lên ra lệnh.
—" Mau đi tìm phu nhân về đây lục tung cái đất Thượng Hải cũng phải tìm ra cô ấy" Trong lòng anh đang rất sợ cảm giác này chưa từng xảy ra anh bao giờ.....anh đang sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
–" Dạ tôi sẽ làm ngay"
Phó quan tự hứa với lòng mình nhất định sẽ tìm ra thật nhanh phu nhân về cho Tư Lệnh của mình,sẽ không để cô chịu bất kì hư tổn nào..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook