Duy An liếc mắt xuống nhìn thấy hai tay cô không ngừng ra máu thì anh hốt hoảng lập tức nhảy xuống chạy đến đỡ cô.

–" Chung Linh...!Em không sao chứ"Anh xót xa nhìn đôi tay cô bị thương." Cái đồ ngốc này sau suốt ngày cứ để anh lo lắng là sao hả"
Duy An thở dài đau lòng
–" Nếu không có anh,em chắc chắn sẽ không sống được.Anh biết những lời em từ nãy giờ nói ra đều là dối lòng.

Em rất cần anh...." Anh hít thở thật sâu nói tiếp "Dù có cho là lời thật lòng của em đi nữa,anh cũng không đồng ý cho em rời xa thêm một lần nào nữa.......!Em là vợ của anh mãi mãi là như thế.

Kiếp này hay kiếp sau và cả kiếp sau nữa,sau nữa,sau nữa và mãi mãi về sau em mãi thuộc về anh là của Tịch Duy An" Duy An không kiềm chế nổi liền ngang tàn thốt ra những lời tận đáy lòng của mình.

Nước mắt trong khoé mắt cũng sắp tuông ra khi anh nói câu cuối cùng.

Chung Linh nghe xong nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn anh.Cơn tức giận trong lòng bùng phát,cô không ngại đôi tay bị thương mà đánh liên tục lên người anh.
–" Tịch Duy An...!Vậy tại sao anh lại muốn nhảy xuống dưới.

Anh tính chết đi rồi bỏ mẹ con em lại phải không.....Anh đúng là đồ xấu xa" Chung Linh vừa đánh anh vừa tức giận chửi bới.

Càng lúc càng khóc lớn.

Duy An nghe xong lòng càng đau hơn, anh giữ chặt tay cô lại rồi kéo cô vào lòng.Anh nhanh chóng cúi xuống nuốt chửng đôi môi cô.

Một nụ hôn cuồng dã mà anh chưa bao giờ từng làm với cô..

Anh cậy mở hàm răng cô để cho chiếc lưỡi hư hỏng của mình liền nhảy vào bên trong cuốn lấy chiếc lưỡi ẩm ướt trong khoan miệng của cô.

Chung Linh cũng ngửa cổ ra nghênh đón nụ hôn của anh.

Nỗi khát khao tận bấy lâu nay của Duy An liền trút hết lên trên đôi môi cô.

Anh đã nhung nhớ nụ hôn này đã rất lâu.
Anh bây giờ như một con sói đói khác muốn vồ vào cô mà ăn thịt.Anh còn muốn nhiều hơn thế nữa.

Cả hai ôm nhau say đắm và trao nhau nụ hôn cuồng dã rất lâu mới chịu buông nhau ra.

Duy An thở hổn hển nhìn vào đôi môi đã sưng tấy lên của cô khẽ cảnh cáo.

–" Lần sao còn muốn ly hôn với anh nữa không."
Chung Linh khẽ lắc đầu sợ hãi trả lời.

–" Không có lần sau...!" Nụ hôn vừa rồi khiến cô phải cảm nhận được cô rất khao khát anh như thế nào.Anh nói đúng,cô rất sợ không có anh bên cạnh.

–" Em suốt đời cũng sẽ không thể ly hôn với anh được......" Duy An nhìn cô cười đắc ý "Vì anh đang giữ tất cả giấy tờ tùy thân của em và cả giấy kết hôn anh cũng giữ một nơi rất an toàn.

Anh không thể nào cho phép em có cơ hội trở thành vợ cũ của anh một lần nữa .Em biết không, người vợ lì lợm của anh"Duy An nhíu mày nhìn cô răng đe.

Chung Linh nghe xong ánh mắt bất ngờ nhìn anh.Cô phải nghẹn lời chịu thua về sự thông minh và vô cùng chiếm hữu của anh.

Nhưng chắc có lẽ vì trong lúc cô hôn mê anh đã lấy giấy tờ của cô giấu vào một nơi khác khiến cô có thể chịu khuất phục ở lại bên cạnh.

Càng ngày Duy An chồng cô càng lúc muốn trói chặt cô bên cạnh anh hơn
Duy An nhìn cô im lặng tưởng trong lòng cô muốn rời xa anh nữa,thì anh lại trở thành một người chồng ấm áp ôm cô vào lòng nâng niu.
–"Anh không muốn anh và em lại hối hận.

Em không thể nào rời xa anh lần nữa.

Phu nhân à!"
Khoé mắt Chung Linh ửng đỏ ngước lên nhìn anh.Cô cảm động khi anh cho cô thấy được anh rất cần cô cần người vợ khuyết tật là cô ở bên cạnh.

Duy An nhìn cô xót xa đau lòng.

Anh cúi xuống hôn lên khoé mắt cô.Nụ hôn của anh rất ấm áp.

–" Anh sẽ là đôi chân cho em.Anh sẽ cõng em đi khắp cả thế gian này.Sẽ là niềm tin cho em,nên em không được bỏ cuộc"Giọng điệu cưng chiều Duy An đều làm cho Chung Linh rung động con tim.

Dứt lời anh bế cô lên giường rồi kêu bác sĩ lại băng bó vết thương cho cô.

Khi bác sĩ khám băng bó cho cô thì Duy An vẫn luôn quan sát nhìn thật kĩ để ngày mai chính anh là người băng bó cho cô.


Anh rất ghét Nam Bác Sĩ đụng tay vào người của vợ anh......
Sau khi bác sĩ khám cho cô xong thì quay lại giận dữ nhìn Duy An trách móc.

–"Cô ấy vừa mới tỉnh lại, anh đừng để cô ấy kích động như thế chứ.Còn để cho cô ấy bị thương nữa"
Nghe xong Duy An vẻ mặt áy náy luôn hướng về cô.

Nhìn cô anh càng thấy tự trách bản thân của mình hơn khi lại để cô bị thương vì anh.

Chung Linh bên này nghe xong lập tức lên tiếng bênh vực anh.
–" Không phải do anh ấy là do tôi bất cẩn bị té thôi" Cũng chính cô nói chia tay với anh, anh mới kích động như thế.

Cô cũng có một phần trách nhiệm
Duy An nghe vậy liền bước tới bên cạnh cô ngồi xuống nhìn cô với ánh mắt yêu thương nhưng lại trả lời với bác sĩ.

–" Cũng do tôi đã quá nhạy cảm nên cô ấy mới bị như vậy.

Tôi thật đáng trách"
–" Duy An" Chung Linh đau lòng khẽ gọi tên anh.

Duy An lập tức ra hiệu cho cô im lặng.

Anh quay lại nhìn bác sĩ căng thẳng hỏi.

–" Cô ấy....!Sẽ không thể đi lại được nữa sao"
Câu hỏi của anh khiến cô phải nắm chặt tay lại,run sợ núp sau lưng anh.Duy An nói xong anh quay lại nắm chặt tay cô.
Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ ở bên cạnh cô,bảo vệ cô suốt cuộc đời này.

Bác sĩ nghe vậy cười lớn.
–" Anh đừng nói với tôi là vì chuyện này mà khiến cho phu nhân của anh bị thương"Ông ta cười lớn lắc đầu nói" Đây chỉ là hiện tượng cô ấy nằm quá lâu thôi.

Nên hiện giờ khó đi lại như lúc trước.

Một thời gian sau sẽ trở lại bình thường thôi mà"
Hai người nghe xong chợt đứng hình vài giây.

Chung Linh mở to hai mắt nhìn bác sĩ không nói được lên lời nào còn Duy An thì khẽ nheo mắt lại giựt mình nhìn bác sĩ hỏi tiếp
–" Thật sao...!Cô ấy sẽ đi lại như bình thường"Ánh mắt không tin của anh vừa hỏi bác sĩ lại xoay người nhìn cô khẩn trương.

Bác sĩ cười khẽ đưa một sấp giấy trước mặt hai người.
–" Là thật...!Đây là kết quả kiểm tra khi nãy của phu nhân anh.

Anh hãy xem"
Dứt lời bác sĩ liền khỏi phòng để lại bầu không khí hỗn độn đang quay xung quanh hai người.

Duy An xem hết hồ sơ kiểm tra sức khỏe của cô thì trong tích tắc gương mặt anh lập tức chuyển màu,hiện lên nộ khí đùng đùng liếc sang nhìn cô vợ xinh đẹp của mình cũng đang rất khó xử nhìn anh.

Anh lập tức quăng hồ sơ đi .
–" Dịch Chung Linh chuyện chưa tới đâu em lại đòi ầm ĩ ly hôn với anh.

Em cũng chưa biết kết quả mà đã quyết định một chuyện lớn như thế.

Nếu lúc nãy anh đồng ý ly hôn với em thì mọi chuyện sẽ ra sao" Giọng nói Duy An rất tức giận.

Trong lòng Chung Linh sợ hãi không dám ngước lên nhìn anh.

Lúc cô hỏi bác sĩ về đôi chân không đi được thì vẻ mặt lúc đó của bác sĩ chỉ biết lắc đầu không trả lời mà chỉ kêu cô kiểm tra lại sức khỏe,lúc đó cô tưởng cô vĩnh viễn sẽ không thể nào đi được.

Không ngờ mọi chuyện cô lại hiểu lầm và làm mọi chuyện lớn lên như thế.

Duy An làm vẻ mệt mỏi, gương mặt nghiêm túc cảnh cáo cô
–" Một lần nữa anh ra sức ra lệnh cho Tịch Phu Nhân.

Nếu lần sau em còn nói những từ :ly hôn, chia tay hay bỏ đi.

....Thì anh không ngần ngại bắt nhốt em vào căn phòng tối với anh đâu "
Không biết anh phải chịu đựng cái tính tình cứng đầu này của cô tới chừng nào nữa.

Vì cô mà anh không biết phải đứng tim hết bao nhiêu lần rồi.


Cô thật sự là một tiểu yêu tinh lên đây để hành hạ thể xác và tâm hồn của anh đây mà.

Nghe anh nói xong Chung Linh không biết nên khóc hay nên cười vì tình yêu anh dành cho cô.

Một lúc sau,cô khều nhẹ vào tay anh khẽ nói nhỏ.
–" Em biết lỗi rồi...!Anh tha lỗi cho em"
Nhìn điệu bộ của cô anh không thể nào nhịn cười được.Nét đáng yêu này hơn một tháng nay làm anh nhung nhớ biết chừng nào.

Anh trực tiếp kéo cô nằm sấp lên trên người anh.

–" Anh làm gì vậy"Chung Linh hoảng hốt
Cô chưa kịp phản ứng gì thêm thì anh lại nhanh chóng kéo quần cô xuống,đánh vào mông cô một cái thật đau khiến cô phải hét lên vì đau đớn
Một cái rồi hai cái vào chiếc mông căng tròn của cô đến khi mông của cô sưng đỏ lên thì anh mới kéo cô dậy để cô ngồi trên người anh.

–" Đây chỉ là cảnh cáo nhẹ với em.

Lần sau còn như thế anh sẽ phạt em thật nặng.

Em có hiểu không, vợ của anh" Duy An nghiến răng cắn vào chiếc cằm của Chung Linh.

Chung Linh uất ức khóc nức nở vang lên.Khi nước mắt cô chảy xuống thì cũng là lúc Duy An không thể kiềm chế chính mình ôm chặt và hôn lấy đôi môi cô
Chung Linh vẫn cứ khóc nhưng cô cũng ôm chặt lấy anh quấn chặt vào cơ thể anh.

Duy An vừa hôn vừa vuốt nhẹ lên tấm lưng cô
–" Chung Linh về nhà thôi.

Con của chúng ta nhớ em lắm rồi" Khi buông cô ra Duy An dịu dàng nói.

Chung Linh nghe xong mau chóng gật đầu lia lịa.

Từ khi tỉnh lại cô rất muốn gặp cặp đôi song sinh mà mình vất vả lắm mới sinh ra được còn Thiên Hạo nữa,nghe nói nó bị hoảng sợ về tiếng súng lúc đó nên thằng bé bây giờ chỉ biết rụt rè sợ hãi với mọi người khiến tâm trạng cô lo lắng càng muốn gặp thằng con trai cưng của mình hơn
Sau khi Duy An đi hỏi bác sĩ trưởng khoa có thể cho Chung Linh về nhà tỉnh dưỡng được không vì anh muốn cho hai đứa con sinh đôi có tình thương của mẹ.Anh sợ hai đứa con xa cô lâu quá thì sau này sẽ không thích cô thì rất là mệt mỏi.
Bác sĩ trưởng khoa lúc đầu không đồng ý nhưng cũng nhờ Chung Kiệt tới nói giúp và anh ta cũng hứa sẽ theo dõi xác sao bệnh tình của chị mình.Nếu xảy ra chuyện gì anh ta sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn hết.

Một người là Nghị Trưởng còn người kia là một bác sĩ giỏi nhất bệnh viện này.Ông ta không thể nào mà không nghe theo.
*******
Buổi tối,sau khi Chung Linh biết ngày mai sắp được về và được gặp các con của mình thì trong lòng nôn nao,hồi hộp không biết ngày mai cô gặp các con thì tâm trạng cô sẽ như thế nào.

Sẽ nói gì đầu tiên với chúng.

Chung Linh đang tập trung cao độ để suy nghĩ về các con thì Tịch Duy An từ bên ngoài bước vào nhìn cô.

Không biết cô đang nghĩ gì mà vẻ mặt rất căng thẳng.

Duy An mỉm cười nhẹ nhàng để đồ xuống bàn rồi bước tới bế nhẹ cô lên.

–" A....!Anh đang làm gì vậy" Chung Linh bất ngờ liền hét lên xoay người nhìn thấy anh khẽ hỏi.

Duy An cong môi cười đểu.
–" Thì bế em vào tắm chứ làm gì.

Anh còn phải thay đồ cho em nữa"Nói xong anh bế cô bước vào phòng tắm.

Chung Linh nghe xong gương mặt liền đỏ ửng lên.

Thay đồ....!Sao?
Lúc cô nghe mọi người nói chính tay anh luôn là người thay đồ cho cô lúc cô hôn mê, lúc đó cô không tin lắm nhưng giờ nhìn hành động này của anh thì cô cũng phải chịu thua với cái tính chiếm hữu của anh luôn muốn đánh giấu chủ quyền lên người cô để cho mọi người thấy và không được tới gần cô
Duy An vào trong liền nhanh chóng lột đồ của cô xuống.

Chung Linh mắc cỡ bất giác đưa tay lên che lại thân thể của mình.

–" Duy An....!Anh ra ngoài đi em tự thay đồ được rồi" Chung Linh ấp úng nói.

Duy An cong môi cười khẽ.

–" Em làm sao thay được trong khi chân em không thể cử động được"
–" Nhưng.....!Nhưng em ngại lắm"Chung Linh đỏ mặt
–" Hức...!Em ngại gì.

Bộ từ trước giờ làm như anh không thấy cơ thể em vậy...Hay" Anh cố ý cười xấu xa " Em sợ anh sẽ ăn thịt em"
Thật sự, anh không thể nào chịu nổi sức hấp dẫn của cô dù trên thân thể cô đã không còn như trước.Ngoài chân không đi được thì trên người ngay vị trí bụng cô cũng có vết sẹo rất lớn vì khi bác sĩ phải bắt hai đứa con ra đành phải bắt buộc rạch một đường thật sâu vào bụng cô.

Anh nhìn vết sẹo đó anh không cảm thấy sợ,không muốn xa lánh cô mà anh còn thương cô hơn.

Mỗi lần nhìn vào nó thì trái tim anh chợt đau nhói lên từng cơn.

Chung Linh từ nãy giờ không biết anh đang suy nghĩ gì.

Thấy anh luôn nhìn chằm chằm vào vết sẹo thì cô lập tức mặt cảm lấy tay che lại.
–" Anh đừng nhìn nữa.

Xấu lắm"Cô cũng không ngờ vết sẹo này lại xấu đến như thế.

Lúc tỉnh dậy,lúc kiểm tra sức khỏe.Khi cô thấy vết sẹo,cô liền giựt mình không tưởng tượng được vết sẹo này lại sâu đến thế
Duy An đau lòng kéo cánh tay cô ra, anh nhanh chóng cúi đầu áp môi mình xuống hôn lên vết sẹo đó.

Vết sẹo đó rất gần nơi tư mật của cô nên khiến cơ thể cô chợt căng cứng thở gấp.

–" Duy An...!"Chung Linh khó chịu khẽ gọi tên anh.

Tư thế Chung Linh đang được Duy An đặt nằm xuống cộng thêm đôi chân cô chưa thể di chuyển được.Nên rất tiện lợi cho anh hành động.

Chung Linh thì trên người không một mảnh vải còn anh thì mặc một âu phục nghiêm chỉnh.

Nhìn như vậy ai cũng sẽ nghĩ cô đang câu dẫn quyến rũ anh.

Duy An hôn từ từ di chuyển xuống phía dưới khi tới giữa đôi chân cô anh lại dừng lại.

Anh khẽ xoa chiếc đùi trắng nõn của cô rồi anh từ từ áp môi vào nơi nhạy cảm nhất của cô hôn lấy..

–" Aaaaa....!Duy An, đừng mà" Chung Linh siếc chặt đôi tay lại cố kiềm nén lại tiếng rên phong tình của cô có thể la lên bất cứ khi nào.

Chân cô không có cảm giác thôi nhưng nơi đó là nơi nhạy cảm và nơi nguy hiểm nhất trên cơ thể của cô thì làm sao cô có thể không có cảm giác được.

Cô cắn chặt đôi môi tới nổi phải chảy máu để cô nhắc nhở không thể hùa theo anh
Duy An ngước lên nhìn cánh môi của cô đang chảy máu thì anh đau lòng chòm lên hôn chặt đôi môi cô.

Anh không thể để cô bị thương vì anh nữa
Mọi chuyện xảy ra với cô đều liên quan tới anh.

Ngay cả Hoàng Ánh Như vượt ngục được cũng là vì anh gây thù bên ngoài.Nếu anh không gây sức ép cho Lưu Từ Khải thì ông ta cũng thể nào mà ra tay được như vậy
Để rồi sao.

Cô cũng là người lãnh hết tất cả mọi thứ.

Anh thật hận chính bản thân mình vì không bảo vệ được vợ của mình.

Duy An cắn mút đôi môi cô, tay anh không tự chủ liền di chuyển xuống cặp ngực của cô ở đó mà xoa nắn
Anh thương cô nhưng anh thật sự không thể chịu nổi được nữa rồi....!Anh muốn cô...rất muốn cô ngay bây giờ.

–" Duy An....!Không được...Em sẽ đau lắm" Cô nức nở vang nhẹ lên.

Duy An ngước lên nhìn khuôn mặt Chung Linh đang khó chịu nước mắt rưng rưng.Anh không thể nào chịu được khi cô phải rơi lệ vì anh nữa.

Anh thở dài thật mạnh cố kiềm nén dục vọng mà ôm lấy cô.

–" Anh xin lỗi.Em đừng khóc,anh sẽ đau lòng lắm."Duy An khẽ lắc đầu "Anh lại không thể khống chế được nữa rồi ...!Phu nhân cho anh xin lỗi"Anh nâng niu cưng chiều cô trong lòng.

Chung Linh sững sờ nhìn anh.

Từ khi nào mà anh đã thay đổi.Anh dịu dàng, không thô bạo như lúc nãy....!Mà bây giờ anh đối xử với cô rất nhẹ nhàng ấm áp.Như anh là một con người khác hoàn toàn.

Không lẽ từ khi cô bất tỉnh anh đã học được cách nhẫn nại chờ đợi và dịu dàng với mọi người sao?
Chung Linh không trả lời,cứ im lặng nhìn anh chằm chằm.

Lúc tắm rửa rồi lúc anh thay đồ cho cô,cô vẫn như thế nhìn anh không hề chớp mắt.

Làm xong tất cả mọi việc Duy An bế Chung Linh ra khỏi phòng vệ sinh, anh đặt nhẹ cô trên giường đắp chăn lại cho cô .
Từ lúc đó Chung Linh vẫn không rời khỏi mắt anh.

Cô vẫn nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Duy An thấy vậy liền hôn lên trán cô khẽ hỏi.
–" Sau em nhìn anh dữ vậy.


Bộ anh lạ lắm sao"
Chung Linh đang thơ thẩn nhìn anh thì liền nghe anh hỏi cô bỗng chốc giật mình.

Cô khẽ lắc đầu không trả lời mà nghiên đầu quay sang chỗ khác không nhìn anh.

Duy An mỉm cười xoa nhẹ đầu cô.
Bây giờ cô chẳng khác là một đứa trẻ được anh chăm sóc,được anh nâng niu trong lòng.

Thời gian chăm sóc cô và các con.

Anh cũng đã dần quên đi chính mình là ai.

Là Bộ Trưởng hay là một doanh nhân thành đạt nữa mà bây giờ anh chỉ biết anh là một người chồng,người cha của một gia đình.

Duy An đứng dậy liền đi vào phòng vệ sinh .Anh cũng phải tắm rửa thay đồ sau một ngày đầy mệt mỏi và vất vả.

Cũng may hôm nay Đường Phượng Ngô đã thay mặt anh xin lỗi tất cả mọi người vì việc anh bỏ đi khi đang nhận chức không thôi mọi người sẽ có cái nhìn khác về anh mất.

"Nghị Trưởng ...."Hai từ này đang hiện lên trên đầu anh ngay lúc này
Phải rồi từ ngày mai anh đã chính thức lên ngồi chiếc ghế đó.

Còn cô sẽ Nghị Trưởng phu nhân.....!Nụ cười bất giác của anh liền cong lên.

Nghĩ tới lúc trước cô cũng làm vợ của Nghị Trưởng nhưng không phải là thân phận vợ anh mà là vợ của người khác,nghĩ lại lúc đó anh lại thấy tức cười .
Đi một vòng trái đất cô cũng về lại tay anh.

Trước và sau cô cũng đều thuộc về anh.

Sự chiếm hữu liền hiện rõ lên trên gương mặt anh
Nhưng chỉ một giây sau nụ cười anh liền tắt.

Lời nói khi cô đòi ly hôn với anh vì cảm thấy mình không xứng với thân phận là phu nhân của Nghị Trưởng thì trong lòng anh dâng lên cơn giận dữ,ánh mắt sắc bén nhìn vào tấm gương
Nếu sau này chỉ cần một ai xúc phạm cô hay khi dễ cô thì anh không ngại tiễn người đó một đoạn đường.

Duy An siếc chặt hay tay lại đầy phẫn nộ.

Chỉ cần cô gặp bất cứ chuyện gì xảy ra thì cây súng của anh sẽ trực tiếp phát đạn ra ngay lập tức.

Anh chỉ dịu dàng khi người đó là cô,còn người khác thì không bao giờ
Dịch Chung Linh là người yêu thương tận thấu tâm cang.

Anh không thể đứng nhìn khi cô bị người khác hãm hại lần nữa
Việc đầu tiên sau khi anh nhận chức là phải cho người bảo vệ cô và các con mọi lúc mọi nơi.

Anh sẽ không để một con ruồi, con muỗi lại gần cô nói chi là con người.

Khi Duy An đi ra ngoài thì Chung Linh cũng đã ngủ rất sâu rồi.

Anh nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống ngắm nhìn cô.

Anh vươn tay vuốt những sợi tóc trước mặt Chung Linh khẽ nói.
–" Phu nhân! Em đã ngủ hơn một tháng rồi mà em vẫn còn buồn ngủ sao?"Duy An khẽ lắc đầu.

Hôm nay anh định tâm sự nói chuyện với cô rất nhiều chuyện vậy mà cô lại đi ngủ sớm,không cho anh một cơ hội để làm việc đó.

Anh thở dài cũng nằm xuống kéo cô ôm lòng.

Chung Linh cũng theo thói quen rút vào người anh như một đứa trẻ.

Mùi hương nam tính lập tức xộc thẳng vào mũi cô khiến cô phải cọ cọ trước ngực anh.

Duy An khẽ mỉm cười hôn lên trán cô thầm nghiến răng nói.
–" Tiểu yêu tinh...!Ngủ đi" Ngủ mà cô cũng có thể chăm ngồi chọc tức anh như thế.

Anh không biết khi anh chửi như thế thì khoé môi cô cũng cong môi lên cười nhẹ.

...
Thật ra cô chưa ngủ nhưng vì giấc mơ cô thấy đã ám ảnh lấy cô từ khi cô tỉnh lại.

Nên cô chưa có can đảm đối diện với anh,cô sợ giấc mơ đó thành sự thật
Đã tưởng sáng hôm sau Chung Linh có thể được về nhà nào ngờ bác sĩ bắt cô phải kiểm tra tổng quát hết toàn bộ trên cơ thể.Bác sĩ không muốn sau này lỡ cô mà có di chứng gì chắc cái bệnh viện to lớn này cũng không đủ để ngài Nghị Trưởng Tịch Duy An phá hủy luôn quá
Cũng chính vì kiểm tra rất nhiều như thế.Nên tới ba ngày sau Chung Linh mới có thể bình an xuất viện
Cô đã hoàn toàn khỏe mạnh.Chỉ còn đôi chân nhưng không sao,nó cũng sẽ nhanh hồi phục thôi.Bác sĩ còn dự đoán cô sẽ đi lại như người bình thường rất nhanh.

Với ý chí kiên cường mà bác sĩ chứng kiến tại phòng phẫu thuật.
Cô đã chiến đấu chống lại Tử Thần thì bác sĩ tin Chung Linh sẽ làm được

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương