Tiếng súng của Hoàng Ánh Như lúc bắn lên trời đã làm cho Tịch Duy An nghe thấy.
Duy An là người cầm súng hơn hai mươi năm qua làm sao mà không rõ phương hướng tiếng súng phát ra từ đâu.

Anh chắc chắn tiếng súng đó là từ Hoàng Ánh Như phát ra.
Chỉ trong vòng năm phút anh đã lần mò được dấu chân của Chung Linh.Duy An cuộn chặt tay anh không dám chắc là phát súng đó có phải đã bắn cô rồi không.
Tiếng súng vang lên vừa rồi thì tim anh lúc cũng đã ngừng đập trong lúc đó .
Anh đang sợ ....sợ cô sẽ xảy gặp chuyện .
Phía trước có một con đường nhỏ,có lẽ bà ta đã dẫn cô đi trên con đường đó nhìn những dấu chân của cô anh thấy rất là bất thường.

Cô không phải đi bình thường mà chắc có lẽ bà ta đang dùng lực để kéo lếch cô đi.
Nghĩ tới thôi mà ngọn lửa trong lòng anh đã bùng cháy dữ dội.Anh chạy thật nhanh vào.
-" Chung Linh! Em đừng sợ,anh sẽ cứu em" Anh vừa chạy vừa nói thầm trong lòng.Nước mắt đã sắp tuông ra
Trong lòng anh không phải đang tức giận mà là đang sợ hãi....Sợ cô sẽ rời xa anh.
Anh thật hận bản thân đáng lí ra anh phải theo cô lên lầu,phải theo sát theo cô.Nếu không cô cũng không phải gặp chuyện này.
-" Hoàng Ánh Như....Chung Linh mà xảy ra chuyện gì...Thì chính tay tôi là người giết chết bà" Anh nghiến răng tức giận nói trong lòng.
Hoàng Ánh Như đã tiến ngày càng gần cô,chỉ cần bà ta nổ súng thì viên đạn sẽ trực tiếp bay thẳng xuyên qua não của Chung Linh.
Khoé mắt của Chung Linh ươn ướt,cô cắn chặt đôi môi hai mắt cũng từ từ nhắm chặt lại..
Vậy là cô phải chết sao....Chết trong khi hai đứa trẻ vẫn chưa kịp chào đời sao?
Nụ cười nham hiểm của Hoàng Ánh Như,bà ta đang từ từ bóp cò
Bỗng nhiên
Hình như có ai đó đang chọi đá vào người của bà,bà ta định xoay lại nhìn thì người đó đã chạy tông hẳn vào cắn lấy đôi tay của bà ta.
"A"Tiếng hét chói tay bà vang lên
Khi Chung Linh bắt đầu chấp nhận số phận phải chết dưới tay của bà ta thì có một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô phải mở mắt
-" Bà dám làm hại mẹ của tôi....Tôi sẽ cho bà một bài học" Thiên Hạo hai mắt giận dữ đang cố cắn chặt tay bà ta.
Chung Linh mở mắt nhìn thấy Thiên Hạo cô liền giựt bắn người,một phần kinh ngạc .
-" Thiên Hạo sao con ở đây"
Hoàng Ánh Như khẽ đau,bà ta tức điên liền xô Thiên Hạo ra
-" Thằng ranh con...Mày dám cắn tao"Bà ta lập tức di chuyển khẩu súng chỉa vào Thiên Hạo.
Chung Linh hai mắt kinh hãi nhìn bà ta,trái tim cô như vọt lên tận cổ.
-"Không được....Bà không được làm bậy"Tiếng nói run rẩy Chung Linh vang dội
Tiếng cười Hoàng Ánh Như vì thế mà càng lớn hơn.
-" Làm bậy thì đã sao....Nó tới thật đúng lúc.Tao sẽ giết chết nó" Dứt lời bà ta từ chỉa mũi súng vào Thiên Hạo rồi đến lượt chỉa mũi về lại cô " Rồi tao cũng sẽ giết chết mày"
Chung Linh hoảng sợ lếch lại ôm Thiên Hạo vào lòng.Cô vừa khóc nghẹn ngào vừa cầu xin
-" Tôi xin bà hãy tha cho nó...Nó chỉ là một đứa trẻ.Nếu bà muốn giết hãy giết chết tôi" Cô nhìn xuống Thiên Hạo mặt đang lạnh tanh nhìn bà ta " Hãy tha cho con trai tôi "
-" Không....Nếu bà đụng tới mẹ tôi....Tôi sẽ không để yên cho bà" Ngữ điệu to lớn của Thiên Hạo được phát ra trong lòng cô.Hai bàn tay của cậu bé đã xiếc lại thành nắm đấm,ánh mắt không khác gì Duy An khi ra đánh trận

-" Thiên Hạo con không được nói nữa"Chung Linh lấy tay bụm miệng con trai.
Hoàng Ánh Như nhếch môi cười khẩy nhìn hình ảnh này mà bà muốn cười trào ra nước mắt.
-" Xem hai mẹ con thương nhau kìa....Từ từ cả hai cũng chết thôi không cần tranh giành làm gì"
Bà ta đã chờ ngày này rất lâu,ngày mà bà ta muốn Chung Linh phải khổ sở khóc lóc cầu xin bà ta.
Khi xưa bà sống trong nhà họ Dịch bà không sợ bất kì một ai ngay cả Dịch Hưng Hoa bà cũng không thèm để tâm lo sợ trước ông ta.Nhưng bà lại sợ ánh nhìn của đứa con hoang Dịch Chung Linh này.Mỗi lần nhìn tới ánh mắt và cử chỉ của cô bà lại dâng lên một cảm giác chẳng lành bà sợ cô sẽ phát hiện ra điều gì đó về bà.
Một lần nữa Hoàng Ánh Như chỉa mũi súng về hai mẹ con Chung Linh và lần này chắc chắn bà sẽ tiễn cả hai mẹ con xuống dưới đoàn tụ với Dịch Hưng Hoa và La Như Mi cùng một lượt..
Hai mắt Thiên Hạo chớt lóe sáng lên nhân lúc bà ta đang từ từ đi lại thì đôi tay cậu liền hốt một nắm cát quăng vào người bà ta.
Dĩ nhiên, sau đỏ Hoàng Ánh Như bị cay mắt và nhắm mắt lại ngồi xuống.
-" Mẹ....!Chúng ta chạy thôi"Thiên Hạo kéo tay Chung Linh lôi đi.
Nhưng sức lực Chung Linh bây giờ đã quá yếu không thể nào di chuyển được.
-" Thiên Hạo....!Mau chạy đi....!Mẹ không đi được nữa rồi" Chung Linh lắc đầu đuổi Thiên Hạo đi.
-" Mẹ con không thể....!" Thiên Hạo khóc lớn.
-" Mau chạy đi...!Mau lên"
Không còn cách nào Chung Linh phải hét vào mặt Thiên Hạo.
Thiên Hạo giựt mình đứng dậy đi thục lùi.
Trong lòng càng thêm giận dữ.Thiên Hạo giận tại sao không cho cậu mau lớn để có thể dùng sức lực khỏe mạnh cứu lấy người mẹ yếu đuối của mình.
Chung Linh nhìn con trai rơi lệ thật nhiều.Xem như trước khi chết cho cô được gặp con trai là cô đã mãn nguyện hạnh phúc ra đi rồi.
Rất lâu sau, Chung Linh đã thấy Hoàng Ánh Như đã phủi hết cát thì ánh mắt sợ hãi liền tràn về, cô nhìn về Thiên Hạo quát lớn một lần nữa.
-" Mau chạy đi"
Thiên Hạo khóc càng lớn nhìn cô rồi xoay người chạy thiệt là nhanh
Hoàng Ánh Như lập tức xoay người,nhắm vào Thiên Hạo liền nổ một phát súng.
"Pằng"
-"A....!" Chung Linh nhắm mắt bịt tai lại hét lên,cô không dám nhìn .
Tiếng súng được nổ ra.
Đã trúng
Nhưng người bị bắn không phải là Thiên Hạo mà chính là Hoàng Ánh Như.

Bà ta đã bị bắn trúng cánh tay khi chưa kịp nổ phát súng bắn Thiên Hạo.
Người nổ phát súng bắn bà ta không ai khác .
Chính là Tịch Duy An
Khi anh tới đây thì thấy một cảnh tượng mà anh không thể nào kiềm chế,anh không suy nghĩ gì thêm lập tức nổ ngay một phát súng bắn bà ta.
Muốn bắn con trai anh sao.....!Đừng hòng.
Cây súng trên tay bà ta rơi xuống.Đôi mắt độc ác liền nhìn về thấy Duy An
Bà ta sẽ biết Duy An sẽ tìm ra nhanh thôi nhưng không ngờ lại sớm hơn dự tính ban đầu của bà ta.

.

Bà ta đã đánh giá thấp vào năng lực của anh rồi.
Thiên Hạo nhìn thấy anh lớn tiếng kêu lên.
-" Cha...!Mau cứu mẹ"
Chung Linh nghe thấy tên anh cô liền mở mắt ra nhìn...!Người đàn ông cô mong đợi đã xuất hiện.Nụ cười hạnh phúc cô liền hiện lên
Duy An sững người đang nhìn cô đang yếu ớt nằm ở dưới đất,ánh mắt quặn từng cơn đau hiện lên.Anh nhìn thấy sắc mặt cô đã yếu dần đi.
-"Chung Linh...!" Anh hoảng sợ kêu lên.
-" Duy An....!Anh đến rồi"Cô khẽ nhìn anh nói
-" Phải...!Anh đến rồi...!Anh sẽ cứu em"Anh gật đầu nhẹ yêu thương nhìn cô
Dứt lời anh chạy thật nhanh về phía cô.

Anh cảm nhận được lời nói của cô.Chắc chắn từ nãy giờ cô rất trông chờ anh tới.Người vợ anh bây giờ đã phụ thuộc vào anh
Sự yếu đuối trong lòng cô chỉ có anh là người hiểu rõ.Từ trước đến nay sự yếu đuối này luôn bị sự cứng cỏi của cô bên ngoài làm cho lu mờ.
Mọi người không thấy nhưng với bản thân Duy An là người hiểu rõ.Hiểu được sự mạnh mẽ của cô chỉ là để bảo vệ vẻ yếu đuối sợ người khác làm tổn thương của cô mà thôi
Duy An đang gần đi tới cô thì bỗng nhiên Hoàng Ánh Như chịu đựng cánh tay đang bị thương,bà ta từ từ bò dậy cầm lấy cây súng rồi xoay người kèm chặt Chung Linh vào người.
Duy An nhìn thấy liền hoảng sợ nghiến răng cảnh cáo bà ta.
–" Bà mau thả vợ tôi ra...!Cô ấy mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ không tha cho bà"
Hoàng Ánh Như nghe vậy liền cười lớn...!Một nụ cười man rợ.

Bà ta chỉa súng vào thái dương của cô.
–" Vậy sao ...!Vậy tao sẽ giết nó,cùng theo tao xuống dưới "Giọng nói đầy đắc ý của bà ta hướng về anh nói lớn
Duy An cuộn chặt tay rồi nhẹ nhàng buông ra.
–" Bà muốn gì mới tha cho vợ tôi"Ngữ khí Duy An nặng nề.
Hoàng Ánh Như cười thầm trong bụng.
–" Tới nước này tao chỉ muốn nó chết...." Bà chỉa súng về phía anh nói tiếp "Nếu có thể tao muốn giết chết thêm cả mày.

Nếu không có mày ở phía sau nó chống lưng thì tao cũng đâu cần thiết phải sợ hãi lo lắng trước mặt nó.

Cũng vì mày và nó mà tao mới ra nông nổi này"
Duy An liếc nhìn xuống phía dưới chân cô đang từ từ chảy nước.

Khuôn mặt cô đã trắng bệt ánh mắt đờ đẫn cô nhìn về anh.Nhìn thấy tay cô từ nãy giờ vẫn ôm bụng thì anh cảm nhận tình trạng của cô bây giờ đã xấu rất nhiều.
Anh không chờ đợi nhìn về phía cô.
–" Chung Linh...!"Tim Duy An thắt lại.Anh lạnh lùng nhìn bà ta ra lệnh " Thả vợ tao ra"
Cơn giận anh đã lên tới đỉnh điểm.Anh không xem bà ta ra gì nữa bây giờ bà ta chính là kẻ thù trong mắt anh.

Chung Linh mệt mỏi nhưng cũng cảm nhận được trong lời nói của anh.Cô biết anh rất muốn giết chết bà ta.Nếu cô mà xảy ra chuyện có lẽ người giết bà ta chính là anh đầu tiên
–" Duy An..." Cô nhìn anh với ánh mắt yêu thương khẽ gọi.
–" Chung Linh...!Em không cần lo lắng,anh sẽ cứu em"Duy An nhìn về phía Chung Linh,trái tim đau đớn.Anh rất muốn chạy tới ôm cô vào lòng che chở và bảo vệ cô.
Sau khi nghe anh nói vậy, khoé mắt của Chung Linh lại rơi lệ tiếp tục.

Đôi mắt cô như sắp mù loà vì đã khóc quá nhiều.

Cô im lặng và chờ đợi nhìn anh
Hoàng Ánh Như thấy một màn tình cảm như vậy cảm động sắp phát khóc
–" Hai tụi bây bớt diễn trò tình cảm trước mặt tao.Chung Linh bây giờ tao sẽ nói một sự thật cho mày nghe"Bà ta cười nói.
–" Bà muốn nói gì" Chung Linh nghi hoặc xoay nhẹ ánh mắt mệt mỏi nhìn bà ta.
Hoàng Ánh Như cười lớn dùng cây súng gõ nhẹ vào mặt cô .
–" Lúc trước mày tưởng Tịch Duy An giết chết gia đình Uông Kiếm Trì nên mày sinh ra chán ghét nó....!Nhưng tao mới là người ra tay giết chết gia đình Uông Kiếm Trì chứ không phải Tịch Duy An"
–" Cái gì...Là bà sao?Bà giết gia đình anh ta" Chung Linh bất ngờ hỏi
–" Phải...!Vì cha mày muốn mày cắt đứt với hắn"
Chung Linh nghe xong ngẩng người nhìn Duy An.Lại là một sự thật liên quan tới cô.Cô lại trách lầm anh.
Một lúc sau cô nhìn về Duy An lên tiếng.
–" Duy An em lại hiểu lầm anh nữa rồi"
Duy An đau lòng nhìn cô khẽ nói
–" Không....!Chung Linh em không hiểu lầm gì hết.

Tất cả là lỗi tại anh,lúc trước anh ngang tàng,thô bạo nên ép hôn em.

Em mặc kệ con đàn bà điên đang nói gì em đừng quan tâm" Anh cố gắng trấn an cô.

Việc bây giờ là anh phải cứu lấy cô.
–" Rồi mày chào tạm biệt chồng mày và con trai mày đi...!" Hoàng Ánh Như lại chỉa súng vào thái dương cô
–"Mẹ ơi...." Thiên Hạo khóc chạy lại.
Duy An vừa kịp ôm con trai lại gương mắt nhìn cô.Anh nghiến răng nóng nảy lên tiếng.
–" Chỉ cần cô ấy chết thì hai đứa con bà cũng sẽ chết theo"
Hoàng Ánh Như vừa nghe tới hai đứa con mình thì đôi tay bà ta bắt đầu sựng lại,ánh mắt vô hồn nhìn anh.
Đúng lúc này Chung Kiệt từ đâu chạy ra nhìn mẹ mình
–" Mẹ...!Mẹ thả chị cả ra đi.Mẹ làm vậy sao ăn nói với Thiên Di cháu gái của mẹ"Chung Kiệt đau lòng nhắc đến con gái.
Đứa cháu gái là bà ta rất cưng nhất và cũng là điểm yếu nhất của bà.
–" Nhưng mẹ sẽ không còn gặp lại nó nữa"
–" Sẽ gặp...!Con sẽ cho gặp mẹ thường xuyên....Mẹ hãy mau thả chị cả đi,mẹ không cảm nhận người chị cả đã yếu dần đi sao,mẹ muốn đứa bé phải chết trong bụng, mẹ mới hả dạ phải không.

Đứa bé vô tội mà mẹ"Ngữ điệu Chung Kiệt có phần nôn nóng và tức giận khi càng ngày dưới chân chị cả càng chảy ra nước quá nhiều.Nếu chần chờ thì có thể hai đứa bé sẽ chết trong bụng mẹ.
Thấy mẹ mình vẫn cứ im lặng không muốn thả chị cả.Chung Kiệt đành phải liều mạng anh giựt lấy khẩu súng của Duy An rồi chỉa lên thái dương trước mặt mẹ mình
–" Mẹ...!Con sẽ chết trước mặt mẹ nếu như mẹ không thả chị cả"
–" Không được...!" Bà ta lập tức hoảng sợ,đôi tay run rẩy hạ cây súng xuống .

Duy An thấy vậy từ từ nhít lại gần Chung Linh trong lúc Chung Kiệt đang đánh lạc hướng bà ta.
Hoàng Ánh Như khóc lóc lớn tiếng cầu xin con trai.
–" Chung Kiệt...!Con bỏ súng xuống đi.

Mẹ sẽ nghe theo lời con,mẹ sẽ tha cho Chung Linh và mẹ sẽ tự thú...Con đừng làm mẹ sợ"
–" Mẹ dám chắc không....!"
–" Mẹ hứa mà...!Con mau bỏ súng xuống đi" Hoàng Ánh Như khóc lóc quỳ xuống vang nài Chung Kiệt.
Chung Kiệt khi nhìn thấy Duy An đã nắm được đôi tay của Chung Linh anh cũng từ từ bỏ súng xuống.
Phía bên này Duy An vừa nắm được đôi tay,anh liền vội kéo cô vào lòng,lấy tấm lưng to lớn của anh che đậy lại thân hình nhỏ bé của cô .
Nhưng Hoàng Ánh Như đã bất bình tĩnh khi đã dụ được con trai bỏ súng xuống thì bà ta liền quay lại chỉa mũi súng bắn vào hai người
–" Chị cả,anh rể coi chừng"Tiếng hét Chung Kiệt la lên
Chung Linh đã kịp thời nhìn thấy bà ta đang chuẩn bị bóp cò.
–" Duy An...!"Cô lật người xoay lại tre chắn tấm lưng anh.
"Pằng"Một phát súng nổ ra.
Phát súng được nổ ra và lần này Hoàng Ánh Như đã được như ý nguyện.
Người bị bắn không ai khác chính là Dịch Chung Linh.
Khi phát súng vừa kịp nổ ra cô đã xoay người dùng tấm lưng đỡ đạn cho anh.
–" Mẹ....!" Thiên Hạo la thật lớn và đùng một cái ngất xỉu ngã xuống dưới đất.
—" Chị cả....." Tiếng hét của Chung Kiệt khi thấy chị mình bị trúng đạn và khi thấy cháu trai đã ngất xỉu ở dưới đất "Thiên Hạo"
Duy An hai mắt trợn lên nhìn cô đỡ lấy thân hình nhuốm đầy máu của cô.Trái tim anh như chết lặng.
–" Chung ...!Linh...!" Anh hét thật lớn run rẩy ôm chặt lấy cô
Chung Linh trên người mặt một chiếc váy trắng nhưng bây giờ đã chuyển sang thành màu đỏ tươi nhuộm hết chiếc váy của cô
–" Chung Linh....!Em mở mắt ra nhìn anh đi" Tiếng nói nghẹn trong lòng Duy An vang lên
–" Ha...!Ha...!Ha...!Nó đã chết...!" Tiếng cười của Hoàng Ánh Như cũng man rợ lên.
Chung Kiệt sợ hãi đau đớn cũng chạy tới xem chị cả như thế nào.

Anh vừa mới chạy tới thì Duy An đã cướp lấy cây súng trên tay anh.
Duy An lập tức giận dữ bắn nhiều phát đạn lên trên người Hoàng Ánh Như và ngay sau đó bà ta cũng không thể nào sống nổi.
Hoàng Ánh Như đã bị Duy An bắn chết ngay tại chỗ.
Chung Kiệt sợ hãi không quan tâm đến người mẹ độc ác của mình mà anh xoay người chạy tới bên Thiên Hạo bế cháu mình lên .
Chắc có lẽ vì Thiên Hạo đã quá hoảng sợ nên đã ngất đi rồi
Duy An không suy nghĩ thêm anh lập tức đưa cô tới bệnh viện.

Một cảm giác như anh đang bị ai đó đâm một nhát dao vào tim.

Sự đau lòng đè nén tự nãy giờ được phát ra trong lời nói anh.
–" Chung Linh...Không có sự cho phép của anh.Em không thể nào rời bỏ anh.

Em ráng một chút sắp tới bệnh viện rồi"Nước mắt của anh cũng đã rơi xuống
Chung Linh đã không còn nghe thấy anh nói gì nữa.Cô đã bất tỉnh từ khi phát súng đó nổ ra.Tình trạng cô bây giờ đã rơi vào hôn mê sâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương