Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê
-
23: Nhớ Kỹ Cho Ta Cô Ấy Là Người Của Ta
Bất quá phần thay đổi này, hắn lại là vô cùng yêu thích.
Úy Lan quả thật không phải thứ tốt đẹp gì, cô ấy có thể nhìn rõ, cũng tốt, nếu vẫn như trước kia, tin cái người chị họ bụng dạ khó lường này, bị bán vẫn còn giúp người ta đếm tiền.
Tuy rằng lời nha đầu này cũng không đáng tin, nhưng là..
"Ta tin em.
Ba từ này, có lực từ trong miệng Mộ Nhung Trưng nhả ra, giống như đánh vào mặt Úy Lan bạch bạch.
Úy Ương ngây người," Thật sự? "
" Là em nói, giữa vợ chồng cần có sự tin tưởng lẫn nhau, không phải sao? "
Ách, lời này, là cô từng nói, nhưng là cái tên gia hỏa này, như thế nào liền dễ dàng nói như vậy?"
Trên mặt tức khắc lộ ra vui mừng.
Úy Lan nghe mà trong lòng ghen a, hận a, tức a!
Úy Ương cái đứa đáng chết này, rốt cuộc dùng thủ đoạn mê hoặc gì, cư nhiên có thể đem người mê hoặc đến không phân biệt được xanh đỏ trắng đen?
Mộ Nhung Trưng chuyển hướng, tràn đầy nhân sắc mà nhìn chằm chằm sắc mặt bị tức giận mà xanh mét của Liễu Hãn Sanh, bảo phó quan Trương: "Phó quan Trương, hôm nay là ngày đại hỷ của bản thiếu gia, ta không muốn làm khó dễ người khác, ngươi đem người này thả đi.."
Lời vừa nói ra, Úy Lan nhất thời tức điên.
A a a..
Cô ta muốn điên rồi..
Cư nhiên cứ như thế đem người thả?
Hai người này là tư thông, tư thông a..
Làm một người đàn ông, cư nhiên sẽ không tức giận?
Cô ta tức đến thảm hại, sắc mặt đã nén đến mức trắng bệch, cả người phát run.
Sự tình phát triển sao lại hoàn toàn không theo dự tính của cô ta?
Này quá không có thiên lý a!
Phó quan Trương cũng sửng sốt, bất quá vội vàng lên tiếng: "Rõ."
"Vật nhỏ, nhớ cho rõ, về sau nếu còn để ta nhìn thấy em với hắn dây dưa không rõ, ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu."
Mộ Nhung Trưng duỗi tay, ở trên trán Úy Ương hung hăng ấn một cái.
Mặc kệ đầu cô bị hỏng hay gì, hôm nay, hắn không muốn nháo mất vui.
"Được được được, em với hắn, nhất định cả đời không qua lại với nhau."
Úy Ương chỉ tay lên trời thề, trên mặt toàn là sự chân thành xưa nay chưa từng có.
Đây cũng tuyệt đối là lời thật lòng của cô.
Chính là, Liễu Hãn Sanh nghe xong lời này, trong lòng buồn bực, suýt nữa nôn ra một ngụm máu.
Này này này, này có còn là người mà hắn thích sao?
Như thế nào hoàn toàn thay đổi rồi?
Đây rốt cuộc là lời nói thật lòng hay là lời nói ngược lại để bảo vệ mình?
Hắn không phân biệt rõ được nữa rồi.
Hơn nữa cảm thấy, đây hẳn là cái hàng giả..
"Nói ra lại thật trôi chảy, nhưng chỉ mong em nói ra được, làm được." Mộ Nhung Trưng ôm cô một cái thật chặt, khiêu khích Liễu Hãn Sanh sắc mặt trắng bệch: "Họ Liễu kia, ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, cô ấy là của ta, từ nay về sau, cách xa cô ấy ra.."
Trong hành lang, một người là tướng quân dáng người to lớn, một người là học sinh còn chưa thoát khí chất trẻ con; Một ánh mắt cao cao tại thượng, một ánh mắt quật cường thống hận.
Ánh mắt hai người trong không trung đại chiến.
"Mộ Nhung Trưng, ngươi đừng tưởng rằng ngươi đoạt cô ấy đi từ trên tay ta là một việc diễu võ dương oai cỡ nào, một nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, ta cũng không hiếm lạ.
Nhưng là, ngươi sỉ nhục ta, ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, một ngày nào đó, ta muốn ngươi trả lại gấp trăm gấp vạn lần.."
Đối mặt Mộ Nhung Trưng, Liễu Hãn Sanh cư nhiên dám ghi nợ với hắn.
Được thôi, hắn vốn chính là một người tâm tư cao ngất trời.
Đáng tiếc, hắn như nào nghĩ cùng Mộ Nhung Trưng so bì cao thấp, cũng chẳng có tác dụng gì, loại chuyện xuất thân này, thật lòng không có cách nào so sánh.
Mộ Nhung Trưng hơi nhếch mày kiếm, nhàn nhạt nói: "Ngươi sai rồi, không phải ta cướp cô ấy từ trên tay ngươi.
Mà cô ấy vốn chưa từng thuộc về ngươi.
Ta với cô ấy, là vận mệnh tác hợp, ngươi chủ định không có tư cách kia."
Sự khéo mồm khéo miệng kia, thật đúng là không phải Liễu Hãn Sanh có thể đối phó được.
Hắn hướng Úy Ương thất vọng cực độ liếc một cái, đè nén một bụng đầy bi hận cùng uất hận, bước nhanh chạy ra ngoài.
Vì thế, Úy Ương âm thầm thở vào nhẹ nhõm.
Hắc hắc, tốt quá rồi, cuộc đời bi kịch của Liễu Hãn Sanh cũng coi như thay đổi rồi, Cô với hắn, như vậy không ai nợ ai.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook