Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê
18: Xin Anh Đó Cùng Tôi Về Một Chuyến Đi


Ai nha, như thế nào không quản kiếp trước, hay là kiếp này, tên gia hỏa này đều như vậy nhớ thương suy nghĩ muốn cô sinh con?
Hắn là bị cái gì chọc điên, muốn làm cha như thế?
Kiếp trước, hắn khiến cô mang thai hai lần, đáng tiếc hai thai đều không giữ được đến cuối cùng, kiếp này, lại lấy cái này ra uy hiếp cô.
Úy Ương vội vàng lắc đầu: "Không phải.

Tôi đã quyết định sống làm người của anh, chết làm ma của anh, như thế nào còn muốn anh thả tôi đi.

Tứ thiếu, anh thật sự thật sự nghĩ nhiều rồi!"
Người này đối với cô, tựa hồ thực lo được lo mất.
Thật là kỳ quái, hắn rốt cuộc nhìn trúng cô cái gì?
Một hai muốn cưới cô.
Một hai bắt cô sinh con.
Trên thế giới này lại không phải chỉ có cô là phụ nữ.
Cô thật sự thật sự không hiểu.
"Thế là việc gì?"
Thần sắc hắn cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
"Tôi muốn về nhà thăm mẹ."
"Chỉ chuyện này?"
"Ân.

Là chuyện này."

"Ngày mai mới lại mặt, hôm nay mới là ngày tân hôn đầu tiên, không phải ngày lại mặt"
Hắn đối với thỉnh cầu này của cô cảm thấy nghi hoặc.
"Tôi không biết, nhưng là, tôi hôm nay nhất định phải về nhà một chuyến."
"Lý do."
"Nếu tôi không về, mẹ tôi sẽ bị đánh chết, anh đi cùng tôi đi cứu mẹ có được không?" bàn tay trắng nhỏ dài khép trước ngực, cô vẻ mặt thành kính, hai mắt lộ ra sự mong đợi thật sâu: "Xin anh đấy, việc này, rất gấp rất gấp.

Một khắc không thể chậm trễ."
"Mẹ em bị đánh?"
"Đúng!"
"Em như thế nào lại biết?"
"Đoán.

Mỗi lần chỉ cần tôi làm chuyện xấu, bà tôi sẽ đánh mẹ tôi chút giận.

Tôi đoán, nếu chuyện tối qua tôi lén ra ngoài đến tai bà, mẹ tôi sợ không tránh khỏi trận đòn.

Không có tôi ở bên cạnh ngăn, tôi sợ mẹ sẽ bị bà đánh thương nặng..

Xin anh đấy, cùng tôi đi một chuyến, có được không?"
Úy Ương chớp đôi mắt thủy lệ linh quang, biểu lộ ánh mắt chân thành xưa nay chưa từng có, tràn đầy cảm giác ỷ lại, khiến cô hiện lên yêu mị hút hồn.
Mà đúng sự yêu mị này, trêu chọc hắn thật sâu.
Mộ Nhung Trưng là chủ nghĩa nam giới mạnh mẽ, kiểu đàn ông này, đa phần đều thích bảo vệ kẻ yếu, cho nên, phần cầu xin như này, đầy khả năng có thể rung động hắn.

"Em với mẹ, thường xuyên bị đánh?"
"Ân, cha tôi mất sớm, bà nói là do tôi với mẹ khắc chết cha, luôn rất ghét mẹ con tôi, một khi gặp chuyện không vừa ý, liền tìm tới mẹ con tôi gây sự.

Mẹ là người thân duy nhất của tôi trên đời.

Tứ thiếu, tôi không thể để mẹ xảy ra chuyện."
Nhắc tới mấy người Ưng gia đó, mắt cô sâu kín tối sầm lại.
Mộ Nhung Trưng liếc cô, trong lòng không xác định được cô đây là đang muốn làm gì, nhưng có thể khẳng định, cô đích thực lo lắng cho mẹ.
"Phó quan Trương.."
Hắn hướng ra ngoài kêu một tiếng.
Rất nhanh, phó quan Trương chạy lên lầu đáp: "Có, Tứ thiếu có gì phân phó?"
"Chuẩn bị xe, chuẩn bị lễ vật, ta muốn cùng Tứ thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ"
"Rõ"
Phó quan Trương lại chạy xuống dưới.
Ai nha, tốt quá rồi, hắn đồng ý rồi.
"Cảm ơn Tứ thiếu."
Cô nhất thời lộ ra nụ cười vui mừng, sáng lấp lánh, so với ánh sáng mặt trời còn rực rỡ hơn, lập tức hấp dẫn ánh mắt Mộ Nhung Trưng.
"Nhưng có một điều kiện"
"Cái gì?"
Nụ cười không khỏi cứng lại.
Chán ghét chết đi được, người này sao lại thích kèm theo điều kiện thế.
"Đừng động!"
Mộ Nhung Trưng cúi đầu.
Hắn không muốn khắc chế nữa, cuối cùng lần nữa nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi phấn nộn kiều diễm kia của cô, nếm hương sữa nhè nhẹ trên môi cô.
Ân, Cô vừa nãy uống sữa.
A, cái cô gái vẫn còn giống như đứa trẻ thích uống sữa này, nhỏ như vậy, lại có thể dễ dàng đem hắn dễ dàng trêu chọc mất đi tự chủ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương