Tự Lang (Nuôi Sói)
-
Chương 13
Sau khi hàn huyên vài câu, Hàn Dục xoay người nhìn ông chủ mình một chút, mặt không biến sắc quan sát từ trên xuống dưới một vòng, dường như không có dấu vết bị thương gì, mới xoay qua thân thiện trò chuyện với tổng giám đốc Lộ.
Khương Vệ bị gạt ở một bên, rầu rĩ cầm chén uống nước trà năm nghìn một chén vào bụng. Khi anh Mã Lực nhiệt tình mời hai người lưu lại ăn cơm, Hàn Dục mỉm cười nói dối: “Công ty chúng tôi còn có hội nghị online với mấy vị khách nước ngoài, bởi vì bên kia chênh lệch thời gian, phải buổi tối mới họp được, cho nên sẽ không quấy nhiễu tổng giám đốc Lộ thêm nữa.”
Khi từ nhà họ Lộ đi ra, Khương Vệ rất nhanh đem răng cắn nát. Hiện tại cậu cuối cùng cũng hiểu nụ cười ý tứ không rõ kia của Lộ Dao là có ý gì.
Người muốn tranh giành chợ vật liệu chính là anh ruột của cô nàng á! Hiện tại Khương Vệ đã hết sức khẳng định người chiến thắng cuối cùng của chiến dịch tẩy bảng hiệu này là ai.
“Người nhà họ Lộ bọn họ cũng quái dị, người đứng đầu một tập đoàn lớn, làm gì lại ăn mặc y chang công nhân nhà máy, đạp xe đạp đi chợ đồ cũ làm con buôn chứ?” Khương Vệ ngồi sau xe máy của Hàn Dục nhịn không được oán hận nói.
Có lẽ là gió quá mạnh, Hàn Dục không nghe đến, cũng không trả lời Khương Vệ. Chờ xe chạy đến dưới lầu nhà Khương Vệ trọ, tổng giám đốc Khương mới phát hiện trợ lý lúc trước của mình đang sa sầm mặt, hình như đang suy tư về cái gì đó.
“Theo em lên đi, đêm nay ở lại chỗ em.”
Hàn Dục suy nghĩ một chút, khoá xe, cùng Khương Vệ lên lầu. Khi ở trong thang máy không một bóng người, Khương Vệ nhịn không được ôm lấy cánh tay Hàn Dục, thân thiết lấy mặt cọ cọ cổ Hàn Dục.
Ngày hôm nay nghe được mình xảy ra chút sự cố, y thế nhưng liền bay đến xem mình có sao không trước tiên! Hàn Dục hơi cúi đầu nhìn Khương Vệ hiếm khi chủ động làm nũng, thản nhiên nói: “Trong thang máy có giám sát.”
Y nhắc tỉnh, Khương Vệ mới nghĩ đến, lập tức đứng thẳng người, khẩn trương đưa lưng về phía camera.
Chờ vào phòng, Khương Vệ lại dính cứng lấy cổ Hàn Dục, thế nhưng lần này đổi thành Hàn Dục chủ động, kéo tổng giám đốc Khương qua hôn môi thật sâu.
Đến khi váng vất thoáng cái tới bên giường, trên người Khương Vệ chỉ còn lại mỗi cái quần lót. Chỗ vải hơi gồ gồ lên, gấp đến mức cậu luống cuống tay chân cởi dây lưng của Hàn Dục.
Lúc làn da nóng rực dán cùng một chỗ, trong cổ họng Khương Vệ nhịn không được tràn ra một tiếng rên rỉ, kích thích Hàn Dục càng thêm thô bạo.
Khi Hàn Dục càn rỡ tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình, Khương Vệ gắt gao bắt lấy cánh tay rắn chắc của trợ lý trước, hai bắp đùi khó nhịn kẹp lấy phần eo người hung dữ kia.
Bên trong gian phòng tối tăm, ngoại trừ tiếng thở dốc nặng nề, thì khó có thể thấy rõ vẻ mặt đối phương, nhưng Khương Vệ lại cảm thấy Hàn Dục hẳn là vui sướng vì đạt được giống như mình đi?
Khoảnh khắc cao triều như một mất một còn ập đến, Khương Vệ cảm thấy mình thật sự rất khó buông tay, mặc y rời khỏi mình đi đến nơi đất khách quê người…
Hôm sau, Khương Vệ báo cáo với lão Khương một phát hiện quan trọng, chỉ nghe hàm răng lão Khương nghiến nghiến.
“Mẹ nó, ở trong thành phố mò đủ rồi, thì bắt đầu chạy xuống đây, đoạt thức ăn với nhưng bần nông trung nông chúng ta!” Lão Khương lăn lộn hơn nửa đời người trên thương trường, tới được địa vị hôm nay, ngoại trừ lớn tiếng oán giận, cũng chỉ có thể kiên trì suy nghĩ lối thoát tiếp theo.
Nhìn cha già mệt mỏi ngồi trên ghế da, day day huyệt thái dương, rơi vào trầm tư. Khương Vệ vốn định mở miệng nói với cha già cũng muốn ra nước ngoài du học, nhưng lời nói tới bên miệng, lại mạnh mẽ tự nuốt xuống. Mình từ hồi học tiểu học đã không chịu thua kém, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng khiến cha nở mày nở mặt ở phương diện này, cho dù sau đó vào công ty, ở phương diện quản lý cũng không có bao nhiêu thành tích. Nhưng cũng giống như hồi đó đến trường đi học, cậu rất chăm chỉ học tập, hy vọng được người ta nhìn với cặp mắt khác, chứng minh mình cũng không phải nhị thế tổ (con cháu nhà giàu, ỷ có tiền có quyền ăn chơi trác táng)chỉ dựa vào bóng cha.
Hiện tại công ty đang trong mối nguy lớn như vậy, mình sao có thể vì tư tình, vứt bỏ công ty chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, đều là tại Lộ Mã Lực đáng ghét bắt chước Trình Giảo Kim kia. Toàn bộ kế hoạch tươi đẹp đều sau khi cái tên râu ria kia xuất hiện thì hôi phi yên diệt.
Khương Vệ một mình trốn trong văn phòng mây đen u ám cắn đầu bút. Đúng lúc này, di động cậu bỗng nhiên kêu vang. Cầm qua nhìn, là một dãy số xa lạ, sau khi kết nối, một giọng nam truyền tới: “Xin chào, là Khương Vệ hả?”
Khương Vệ sau khi do dự “ừm” liền hỏi: “Anh là?”
“Ha ha, mới một đêm mà em đã quên anh rồi? Anh là Lộ Mã Lực nè!”
“… A, là tổng giám đốc Lộ sao… ngài tìm tôi có việc gì?”
“Gọi tổng giám đốc Lộ cái gì chứ! Quá xa lạ, em với Lộ Dao là bạn học, gọi anh Lộ là được rồi, đang ở công ty à?”
“Đúng vậy…”
Không đợi Khương Vệ nói xong, anh Mã Lực kia đã vội vàng nói: “Mau, xuống lầu!”
Lông mày Khương Vệ lập tức nhíu chặt, thật mịa nó âm hồn bất tán!
Khi Khương Vệ ra khỏi thang máy, Lộ Mã Lực đang mặc một bộ đồ thoải mái, ngồi trên sô pha ở đại sảnh. Thấy Khương Vệ đi đến, giơ tay ném một thứ qua.
Khương Vệ theo phản xạ đón lấy rồi nhìn, hoá ra là một cái thìa khoá xe.
“Chiếc BMW kia của em sau khi phun sơn lần nữa, anh đã bảo người đưa đến cổng công ty các em.”
Trong lòng dù thấy phiền thế nào, bề ngoài cũng vẫn phải giữ, Khương Vệ vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lộ quá khách khí, anh gọi cho tôi một cú điện thoại là được, nào còn cần anh tự mình đưa đến chứ!”
Lộ Mã Lực lộ ra hàm răng trắng sáng giữa vòng ria mép, thân thiện kéo tay Khương Vệ nói: “Đi, đi xem một chút!”
Ra cổng công ty, thứ đầu tiên hấp dẫn ánh mắt Khương Vệ, không phải chiếc BMW kia của mình, mà là một chiếc xe thể thao màu xám đen.
Quá con mẹ nó đẹp! Toàn thân xe tạo dáng tiền vệ, đường cong mềm mại cho dù bất động, cũng có thể khiến người ta tưởng tượng ra tốc độ của nàng nhanh như điện. Nhất là logo nổi bật mặt trước xe.
“Lamborghini…” Khương Vệ không dám tin mở to hai mắt nhìn. Phải biết rằng Lamborghini có thể coi là hãng xe đua duy nhất tính năng thật sự có thể so với Ferrari. Bởi vì số lượng hàng năm có hạn, dòng xe thể thao này quả thực chính là biểu tượng cho thân phận và tài phú.
Bởi vì đối với địa bộ phận người buôn bán mà nói, nó quá mức rêu rao và hoa hoa công tử, thật sự không thích hợp dùng cho việc buôn bán, cho nên mua nó đều là nhân vật nổi tiếng, siêu sao hoặc là nhà giàu muốn thưởng thức mùi vị hơn người. Lão Khương cho dù không tiếc tiền, cũng nhất định sẽ không cho con trai mua em xe này, hơn nữa thành thị loại 2 giống như bọn họ, loại xe thể thao kiểu mới nổi tiếng và quý giá này cũng không gặp mấy.
Nhìn Khương Vệ liên tục lượn vòng quanh chiếc xe thể thao, Lộ Mã Lực cười lớn nói: “Còn chần chừ cái gì? Nhanh lên thử xe đi!”
“A?” Nhìn Khương Vệ trợn tròn mắt, Lộ Mã Lực không bỏ qua thời cơ choàng vai cậu nói: “Trên tay em chính là chìa khoá xe đó!”
Khương Vệ kích động lao lên xe, oán thầm với anh bạn Mã Lực sớm đã bay lên chín tầng mây, sau khi lên xe, lập tức khởi động, suy cho cùng cũng là xe nổi tiếng lâu năm, trong nháy mắt liền từ trạng thái tĩnh chuyển tới tốc độ cực cao, giống như mũi tên bắn ra.
Loại kích thích thay đổi tốc độ này khiến Khương Vệ nhịn không được hét to, chọc Mã Lực ngồi ở ghế phó lái cười ha hả.
Xe rất nhanh chạy đến tuyến đường chính vùng ngoại ô thưa thớt xe cộ. Mui xe hoàn toàn mở ra, gió mát thổi vào mặt khiến người lái xe sản sinh lỗi giác như đang ngồi trên tuấn mã phi băng băng.
Khương Vệ giống như con nít được cho món quà mới, kích động lái một vòng lớn quanh thành phố.
Có điều sau khi mới mẻ qua đi, cậu cũng cảm thấy mình lại có chút thất lễ. Tốt xấu cũng là sếp tổng một công ty, nhưng trước mặt Lộ công tử gia thế thâm sâu, lại một lần nữa bày ra toàn bộ vẻ nhà quê giữa thành phố nhỏ.
Lúc lái xe về cổng công ty, Khương Vệ cố gắng giữ cho giọng điệu mình một lần nữa bình tĩnh xuống: “Xe của tổng giám đốc Lộ thật không tồi, có điều cá nhân tôi lại thiên về Ferrari…”
Anh Mã Lực vừa nghe mở to hai mắt nhìn: “Em thích Ferrari hả? Vậy được, mai anh sẽ bảo người đổi một chiếc Ferrari qua, em thích loại nào?”
“A —— ” Khương Vệ ngây ngốc nhìn anh bạn Mã Lực, nhất thời không rõ gã nói vậy có ý tứ gì.
“Anh thấy xe của em mặc dù phun thêm nước sơn nữa, nhưng xe đang tốt bị rạch huỷ, cho dù phun sơn lên trong lòng khẳng định cũng khó chịu. Cho nên anh nghĩ đi nghĩ lại, cần phải đền em một chiếc mới, vì vậy liền suốt đêm điều một chiếc Lamborghini từ Bắc Kinh tới. Nhưng mà em không thích cũng không sao, tổng đại lý bán xe là một người bạn của anh, em cứ tuỳ ý chọn!”
“Không phải… Tổng giám đốc Lộ, xe này quá quý giá, tôi không thể…”
Lộ Mã Lực ôm cổ Khương Vệ, thân thiết dán vào cậu nói: “Đã nói rồi, đừng gọi anh tổng giám đốc Lộ, gọi anh Lộ đi!”
Khương Vệ vừa muốn nói gì đó, đột nhiên phát hiện một chiếc xe máy đang đứng ở chỗ rẽ trước công ty, Hàn Dục đang cởi mũ bảo hiểm, mặt không chút thay đổi đi về phía bọn họ.
Lamborghini: trong truyện ko ghi dòng xe nào nên ta lấy bừa 1 cái của Lamborghini
Khương Vệ bị gạt ở một bên, rầu rĩ cầm chén uống nước trà năm nghìn một chén vào bụng. Khi anh Mã Lực nhiệt tình mời hai người lưu lại ăn cơm, Hàn Dục mỉm cười nói dối: “Công ty chúng tôi còn có hội nghị online với mấy vị khách nước ngoài, bởi vì bên kia chênh lệch thời gian, phải buổi tối mới họp được, cho nên sẽ không quấy nhiễu tổng giám đốc Lộ thêm nữa.”
Khi từ nhà họ Lộ đi ra, Khương Vệ rất nhanh đem răng cắn nát. Hiện tại cậu cuối cùng cũng hiểu nụ cười ý tứ không rõ kia của Lộ Dao là có ý gì.
Người muốn tranh giành chợ vật liệu chính là anh ruột của cô nàng á! Hiện tại Khương Vệ đã hết sức khẳng định người chiến thắng cuối cùng của chiến dịch tẩy bảng hiệu này là ai.
“Người nhà họ Lộ bọn họ cũng quái dị, người đứng đầu một tập đoàn lớn, làm gì lại ăn mặc y chang công nhân nhà máy, đạp xe đạp đi chợ đồ cũ làm con buôn chứ?” Khương Vệ ngồi sau xe máy của Hàn Dục nhịn không được oán hận nói.
Có lẽ là gió quá mạnh, Hàn Dục không nghe đến, cũng không trả lời Khương Vệ. Chờ xe chạy đến dưới lầu nhà Khương Vệ trọ, tổng giám đốc Khương mới phát hiện trợ lý lúc trước của mình đang sa sầm mặt, hình như đang suy tư về cái gì đó.
“Theo em lên đi, đêm nay ở lại chỗ em.”
Hàn Dục suy nghĩ một chút, khoá xe, cùng Khương Vệ lên lầu. Khi ở trong thang máy không một bóng người, Khương Vệ nhịn không được ôm lấy cánh tay Hàn Dục, thân thiết lấy mặt cọ cọ cổ Hàn Dục.
Ngày hôm nay nghe được mình xảy ra chút sự cố, y thế nhưng liền bay đến xem mình có sao không trước tiên! Hàn Dục hơi cúi đầu nhìn Khương Vệ hiếm khi chủ động làm nũng, thản nhiên nói: “Trong thang máy có giám sát.”
Y nhắc tỉnh, Khương Vệ mới nghĩ đến, lập tức đứng thẳng người, khẩn trương đưa lưng về phía camera.
Chờ vào phòng, Khương Vệ lại dính cứng lấy cổ Hàn Dục, thế nhưng lần này đổi thành Hàn Dục chủ động, kéo tổng giám đốc Khương qua hôn môi thật sâu.
Đến khi váng vất thoáng cái tới bên giường, trên người Khương Vệ chỉ còn lại mỗi cái quần lót. Chỗ vải hơi gồ gồ lên, gấp đến mức cậu luống cuống tay chân cởi dây lưng của Hàn Dục.
Lúc làn da nóng rực dán cùng một chỗ, trong cổ họng Khương Vệ nhịn không được tràn ra một tiếng rên rỉ, kích thích Hàn Dục càng thêm thô bạo.
Khi Hàn Dục càn rỡ tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình, Khương Vệ gắt gao bắt lấy cánh tay rắn chắc của trợ lý trước, hai bắp đùi khó nhịn kẹp lấy phần eo người hung dữ kia.
Bên trong gian phòng tối tăm, ngoại trừ tiếng thở dốc nặng nề, thì khó có thể thấy rõ vẻ mặt đối phương, nhưng Khương Vệ lại cảm thấy Hàn Dục hẳn là vui sướng vì đạt được giống như mình đi?
Khoảnh khắc cao triều như một mất một còn ập đến, Khương Vệ cảm thấy mình thật sự rất khó buông tay, mặc y rời khỏi mình đi đến nơi đất khách quê người…
Hôm sau, Khương Vệ báo cáo với lão Khương một phát hiện quan trọng, chỉ nghe hàm răng lão Khương nghiến nghiến.
“Mẹ nó, ở trong thành phố mò đủ rồi, thì bắt đầu chạy xuống đây, đoạt thức ăn với nhưng bần nông trung nông chúng ta!” Lão Khương lăn lộn hơn nửa đời người trên thương trường, tới được địa vị hôm nay, ngoại trừ lớn tiếng oán giận, cũng chỉ có thể kiên trì suy nghĩ lối thoát tiếp theo.
Nhìn cha già mệt mỏi ngồi trên ghế da, day day huyệt thái dương, rơi vào trầm tư. Khương Vệ vốn định mở miệng nói với cha già cũng muốn ra nước ngoài du học, nhưng lời nói tới bên miệng, lại mạnh mẽ tự nuốt xuống. Mình từ hồi học tiểu học đã không chịu thua kém, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng khiến cha nở mày nở mặt ở phương diện này, cho dù sau đó vào công ty, ở phương diện quản lý cũng không có bao nhiêu thành tích. Nhưng cũng giống như hồi đó đến trường đi học, cậu rất chăm chỉ học tập, hy vọng được người ta nhìn với cặp mắt khác, chứng minh mình cũng không phải nhị thế tổ (con cháu nhà giàu, ỷ có tiền có quyền ăn chơi trác táng)chỉ dựa vào bóng cha.
Hiện tại công ty đang trong mối nguy lớn như vậy, mình sao có thể vì tư tình, vứt bỏ công ty chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, đều là tại Lộ Mã Lực đáng ghét bắt chước Trình Giảo Kim kia. Toàn bộ kế hoạch tươi đẹp đều sau khi cái tên râu ria kia xuất hiện thì hôi phi yên diệt.
Khương Vệ một mình trốn trong văn phòng mây đen u ám cắn đầu bút. Đúng lúc này, di động cậu bỗng nhiên kêu vang. Cầm qua nhìn, là một dãy số xa lạ, sau khi kết nối, một giọng nam truyền tới: “Xin chào, là Khương Vệ hả?”
Khương Vệ sau khi do dự “ừm” liền hỏi: “Anh là?”
“Ha ha, mới một đêm mà em đã quên anh rồi? Anh là Lộ Mã Lực nè!”
“… A, là tổng giám đốc Lộ sao… ngài tìm tôi có việc gì?”
“Gọi tổng giám đốc Lộ cái gì chứ! Quá xa lạ, em với Lộ Dao là bạn học, gọi anh Lộ là được rồi, đang ở công ty à?”
“Đúng vậy…”
Không đợi Khương Vệ nói xong, anh Mã Lực kia đã vội vàng nói: “Mau, xuống lầu!”
Lông mày Khương Vệ lập tức nhíu chặt, thật mịa nó âm hồn bất tán!
Khi Khương Vệ ra khỏi thang máy, Lộ Mã Lực đang mặc một bộ đồ thoải mái, ngồi trên sô pha ở đại sảnh. Thấy Khương Vệ đi đến, giơ tay ném một thứ qua.
Khương Vệ theo phản xạ đón lấy rồi nhìn, hoá ra là một cái thìa khoá xe.
“Chiếc BMW kia của em sau khi phun sơn lần nữa, anh đã bảo người đưa đến cổng công ty các em.”
Trong lòng dù thấy phiền thế nào, bề ngoài cũng vẫn phải giữ, Khương Vệ vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lộ quá khách khí, anh gọi cho tôi một cú điện thoại là được, nào còn cần anh tự mình đưa đến chứ!”
Lộ Mã Lực lộ ra hàm răng trắng sáng giữa vòng ria mép, thân thiện kéo tay Khương Vệ nói: “Đi, đi xem một chút!”
Ra cổng công ty, thứ đầu tiên hấp dẫn ánh mắt Khương Vệ, không phải chiếc BMW kia của mình, mà là một chiếc xe thể thao màu xám đen.
Quá con mẹ nó đẹp! Toàn thân xe tạo dáng tiền vệ, đường cong mềm mại cho dù bất động, cũng có thể khiến người ta tưởng tượng ra tốc độ của nàng nhanh như điện. Nhất là logo nổi bật mặt trước xe.
“Lamborghini…” Khương Vệ không dám tin mở to hai mắt nhìn. Phải biết rằng Lamborghini có thể coi là hãng xe đua duy nhất tính năng thật sự có thể so với Ferrari. Bởi vì số lượng hàng năm có hạn, dòng xe thể thao này quả thực chính là biểu tượng cho thân phận và tài phú.
Bởi vì đối với địa bộ phận người buôn bán mà nói, nó quá mức rêu rao và hoa hoa công tử, thật sự không thích hợp dùng cho việc buôn bán, cho nên mua nó đều là nhân vật nổi tiếng, siêu sao hoặc là nhà giàu muốn thưởng thức mùi vị hơn người. Lão Khương cho dù không tiếc tiền, cũng nhất định sẽ không cho con trai mua em xe này, hơn nữa thành thị loại 2 giống như bọn họ, loại xe thể thao kiểu mới nổi tiếng và quý giá này cũng không gặp mấy.
Nhìn Khương Vệ liên tục lượn vòng quanh chiếc xe thể thao, Lộ Mã Lực cười lớn nói: “Còn chần chừ cái gì? Nhanh lên thử xe đi!”
“A?” Nhìn Khương Vệ trợn tròn mắt, Lộ Mã Lực không bỏ qua thời cơ choàng vai cậu nói: “Trên tay em chính là chìa khoá xe đó!”
Khương Vệ kích động lao lên xe, oán thầm với anh bạn Mã Lực sớm đã bay lên chín tầng mây, sau khi lên xe, lập tức khởi động, suy cho cùng cũng là xe nổi tiếng lâu năm, trong nháy mắt liền từ trạng thái tĩnh chuyển tới tốc độ cực cao, giống như mũi tên bắn ra.
Loại kích thích thay đổi tốc độ này khiến Khương Vệ nhịn không được hét to, chọc Mã Lực ngồi ở ghế phó lái cười ha hả.
Xe rất nhanh chạy đến tuyến đường chính vùng ngoại ô thưa thớt xe cộ. Mui xe hoàn toàn mở ra, gió mát thổi vào mặt khiến người lái xe sản sinh lỗi giác như đang ngồi trên tuấn mã phi băng băng.
Khương Vệ giống như con nít được cho món quà mới, kích động lái một vòng lớn quanh thành phố.
Có điều sau khi mới mẻ qua đi, cậu cũng cảm thấy mình lại có chút thất lễ. Tốt xấu cũng là sếp tổng một công ty, nhưng trước mặt Lộ công tử gia thế thâm sâu, lại một lần nữa bày ra toàn bộ vẻ nhà quê giữa thành phố nhỏ.
Lúc lái xe về cổng công ty, Khương Vệ cố gắng giữ cho giọng điệu mình một lần nữa bình tĩnh xuống: “Xe của tổng giám đốc Lộ thật không tồi, có điều cá nhân tôi lại thiên về Ferrari…”
Anh Mã Lực vừa nghe mở to hai mắt nhìn: “Em thích Ferrari hả? Vậy được, mai anh sẽ bảo người đổi một chiếc Ferrari qua, em thích loại nào?”
“A —— ” Khương Vệ ngây ngốc nhìn anh bạn Mã Lực, nhất thời không rõ gã nói vậy có ý tứ gì.
“Anh thấy xe của em mặc dù phun thêm nước sơn nữa, nhưng xe đang tốt bị rạch huỷ, cho dù phun sơn lên trong lòng khẳng định cũng khó chịu. Cho nên anh nghĩ đi nghĩ lại, cần phải đền em một chiếc mới, vì vậy liền suốt đêm điều một chiếc Lamborghini từ Bắc Kinh tới. Nhưng mà em không thích cũng không sao, tổng đại lý bán xe là một người bạn của anh, em cứ tuỳ ý chọn!”
“Không phải… Tổng giám đốc Lộ, xe này quá quý giá, tôi không thể…”
Lộ Mã Lực ôm cổ Khương Vệ, thân thiết dán vào cậu nói: “Đã nói rồi, đừng gọi anh tổng giám đốc Lộ, gọi anh Lộ đi!”
Khương Vệ vừa muốn nói gì đó, đột nhiên phát hiện một chiếc xe máy đang đứng ở chỗ rẽ trước công ty, Hàn Dục đang cởi mũ bảo hiểm, mặt không chút thay đổi đi về phía bọn họ.
Lamborghini: trong truyện ko ghi dòng xe nào nên ta lấy bừa 1 cái của Lamborghini
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook