Tự Lang (Nuôi Sói)
-
Chương 11
Tính xấu của Hàn Dục dường như cũng bị màn hoan ái sảng khoái vui vẻ vừa nãy làm trôi đi gần hết. Cẩn thận tỉ mỉ giúp Khương Vệ tắm xong, lại nhéo nhéo khuôn mặt bị hơi nóng hun đến giống như tôm luộc của ông chủ, cánh tay to khoẻ nâng một cái liền kéo cậu từ trong nước lên.
Khương Vệ nãy giờ vẫn thất thần không nói chuyện, chờ khi hai người một lần nữa trở lại giường, cậu mới cúi đầu ói ra một câu: “Đây là ‘one night stand’ sao?”
Hàn Dục không nói gì, chỉ cười kéo Khương Vệ ôm vào lòng, vừa kéo chăn qua, đã liếc thấy quyển album đặt trên tủ đầu giường.
Vươn một tay cầm quyển album qua. Cũng chưa xem được hai trang đã bị Khương Vệ đoạt lấy, nặng nề vứt trên mặt đất.
Mới nhận rõ tình cảm của mình với y, cảnh ngộ gặp phải cũng không hề là một hồi tình ái ôn nhu đáng nói. Lúc này album tích đầy hồi ức thật sự là châm chọc cực độ.
Mặc dù mới lật vài tờ, nhưng Hàn Dục cũng đủ thấy rõ ảnh chụp trong album.
“Nhặt lên đây!” Hàn Dục lạnh mặt chỉ vào quyển album trên mặt đất hướng về phía Khương Vệ ra lệnh.
“Không!” Tổng giám đốc Khương khó có được dũng khí tràn đầy, hướng về phía y quát lớn lại.
Hàn Dục cũng không có kiên trì, chỉ từ trên giường đi xuống mặc quần áo.
Lại là cái vẻ này! Khương Vệ oán hận nghĩ. Mỗi lần đến cuối cùng, Hàn Dục đều thi hành bạo lực ngầm với mình, không quan tâm không để ý, nhưng tính chất lần này không giống, bạo lực hồi trước chỉ trông cậy mình cúi đầu nhận thua trước, đó là nằm mơ!
Khi Hàn Dục mặc quần áo muốn đi, y đột nhiên quay đầu nói với Khương Vệ: “Ngươi chú ý giữ gìn sức khoẻ, ta đi!”
“Đi, đi đâu? Lại muốn uy hiếp mặc kệ ta sao? Phụng Thiên nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng không quá lớn, mi tin hay không ta sẽ khiến mi không tìm được một miếng cơm ăn!”
Lời này không phải phô trương thanh thế, cha Khương có thể đem sản nghiệp càng làm càng lớn, quan hệ rộng rãi, nhất là còn có chợ vật liệu, hắc đạo, bạch đạo đều có giao thiệp hết. Đừng tưởng rằng Khương Vệ cậu thật sự là bột nhão mặc người ức hiếp, bức đến nổi nóng cũng sẽ cắn người đó.
Hàn Dục mỉm cười nhìn Khương Vệ, khó có được trong mắt không có sự đùa cợt, ngược lại giống như tràn đầy sủng nịch.
“Nước Đức.”
“Hả ——?” Khương Vệ nhất thời không nghe rõ, kéo dài một tiếng “hả”, khí thế thật vất vả mới gom góp được tức khắc tan thành mây khói.
“Cuối tuần sau ta sẽ đi Đức.”
“Chuyện khi nào vậy? Ta cũng không nghe cha ta nói muốn phái mi đi công tác mà?”
Lần này Hàn Dục hoàn toàn cười ra tiếng: “Không phải công ty phái ta đi, mà là ta tự mình muốn đi du học.”
Du học? Thói quen của ông chủ đi bao dưỡng, Khương Vệ theo phản xạ có điều kiện nghĩ tốn bao nhiêu đây, tiền trong kho nhỏ của mình cũng chả biết có đủ không. Mà không đúng! Y nói đi Đức với ai chứ, mình không đồng ý thì dựa vào cái gì lấy tiền?
“Ta… ta không đồng ý! Dựa vào cái gì ta cho mi đi Đức, ta còn chưa đi qua đó mà!”
“Visa của ta đã xong rồi. Trường bên kia cũng giải quyết ổn thoả. Còn thiếu nói chuyện với công ty bên này thôi, nhưng mà ta cũng đã đề cập tới với chủ tịch Khương, ngày mai hẳn sẽ phái người qua tiến hành nói chuyện.”
Khương Vệ nghe đến lọt vào biển sương, nhìn dáng vẻ Hàn Dục trịnh trọng, màng tai kêu ong ong. Chú tâm chăn nuôi lâu như vậy, lại nói đi là đi, mình cũng là người cuối cùng biết.
Lẽ nào y cho rằng báo cho mình xong thì tận tình tận nghĩa sao?
Vừa bị chà đạp xong, tổng giám đốc Khương tâm linh đang rất yếu đuối, đột nhiên nghe được mình rơi vào kết cục xôi hỏng bỏng không, sao có thể chấp nhận được chứ? Cái mông trắng trần trụi liền lủi trên mặt đất, túm cổ áo Hàn Dục la hét đòi tiền.
“Mi dựa vào cái gì ra nước ngoài? Nói với ta chưa? Biết rõ phải đi, còn… còn cái kia ta, ta không cho mi đi! Không cho!” Mặc dù lời nói rất hung ác, nhưng nước mắt nước mũi trên mặt lại không có chút khí phách nào.
Hàn Dục cúi đầu nhìn ngũ quan Khương Vệ chen nhau cùng một chỗ, nhịn không được hôn lên.
Bên này đang trong trạng thái khóc lóc, đột nhiên bị người gắt gao che mũi miệng lại, nhịn không được phát ra tiếng “đừng đừng”.
Hàn Dục nhéo nhéo cái mông ông chủ, kéo cậu ôm vào lòng, đong đưa trái phải: “Người cũng lớn hơn rồi? Sao vẫn là cái bộ dạng này?”
Khương Vệ cảm thấy có chút khổ sở, đúng nha, mình giống như con lừa đen, lật qua lật lại chỉ có mấy ngón này, một ngày bị cọp nhìn thấu, chỉ có ầm ĩ kêu to, rơi vào tình cảnh bị ăn đến ngay cả móng chân cũng không thừa lại.
Hàn Dục kiên nhẫn hiếm thấy, cư nhiên không ném mình ra, chỉ ôm cậu về giường, lấy chăn bọc lấy thân thể xích loã của cậu.
“Hồi trước, khi còn chưa tốt nghiệp đại học, ta đã nghĩ cách ra nước ngoài học chuyên sâu, nhưng ngay lúc đó điều kiện kinh tế không cho phép…” Nhìn Khương Vệ muốn mở miệng nói, y lập tức bưng kín miệng Khương Vệ, “Đừng nói ngươi có thể giúp đỡ ta, bản lĩnh của ngươi về điểm này, ta còn không rõ ràng sao? Mỗi một phân đều là hỏi tiền của nhà, ra nước ngoài du học không phải chỉ cần lượng nhỏ, cho nên ta chưa từng nhắc tới với ngươi. Có điều làm việc hai năm nay, tích góp của ta, hơn nữa còn đầu tư chứng khoán, cần kiệm chút, cũng đủ chi trả tiền du học.
Vừa may công ty và Mark hiệp đàm công tác, ngoại trừ hội nghị online ra, ta còn mượn cơ hội đi Đức mua thiết bị gặp mặt hắn vài lần, sau đó trường học và sát hạch nhập học cũng giải quyết ổn thoả… Duy nhất ta không yên lòng chính là ngươi, ngốc hồ hồ, bị người đem bán còn có thể giúp người ta đếm tiền…”
“Ta nào…” Đáng tiếc chưa phản bác hết, Khương Vệ lại bị cấp dưới thô bạo cắt lời.
“Đi một phòng tập thể thao cũng có thể trêu chọc đến cái loại đàn ông không tử tế, chẳng lẽ không phải bởi vì bộ dạng ngươi rất tốt sao? Có còn Mark kia, hắn hình như là bi, vừa nhìn đến ngươi liền cảm thấy rất hứng thú, thậm chí còn hỏi ta số điện thoại của ngươi.”
Mark? Khương Vệ bỗng nhớ tới sau khi đưa hai người Đức kia đến nhà trọ, Mark từng túm Hàn Dục lại nhìn mình huyên thuyên nói gì đó.
“Vậy mi cho hắn?” Hàn Dục lạnh lùng hừ một tiếng, đáp án khỏi cần nói cũng biết.
“Người Đức kia cũng không phải thứ giữ mình trong sạch gì cả, ta để tiểu Vương dẫn bọn hắn đi hộp đêm, Mark chính là như cá gặp nước, đêm đó liền dẫn hai tiểu thư (lấy từ tiểu thư đứng đường aka gái làng chơi) đến phòng. Như vậy, phỏng chừng dính bệnh không ít, rất bẩn! Ngươi sau này phải cách xa hắn một chút!”
Mark ôm tâm tư gì, Khương Vệ không chút lưu tâm, cho dù cho hắn số điện thoại, mình với vị người Đức kia cũng là ông nói gà bà nói vịt ù ù cạc cạc.
Ghen tuông trong lời nói của Hàn Dục, ngay cả trì độn như Khương Vệ cậu cũng cảm nhận được rõ ràng. Góc nhìn mang theo đủ loại ngọt ngào yêu đương, ngay cả tình sự thô bạo cũng được làm nổi bật lên đến có phần lãng mạn.
Thế nhưng vừa nghĩ đến Hàn Dục phải rời mình đi đến một đất nước xa xôi, Khương Vệ cảm thấy tâm giống như bị ai đó bóp chặt.
“Mi muốn đi, sắp đặt kỹ như vậy, cũng không chịu nói cho ta biết… còn… còn trêu chọc ta, mi so với những người kia còn khốn nạn hơn!”
Hàn Dục đưa tay nâng cằm ông chủ lên: “Đứng ở góc độ cấp dưới mà nói, đối với chuyện liên quan đến tiền đồ của bản thân, che giấu cấp trên là rất bình thường. Chỉ có người yêu mới có thể nói việc riêng của mình cho đối phương thôi. Khương Vệ em nói một chút, hai ta hiện tại là quan hệ gì?”
Khương Vệ mông trần trụi bọc trong ra giường, phía sau còn mơ hồ có chút đau đau, giống như có một đại gia hoả thô cứng còn ở bên trong làm càn, mà cái tên tận tình hưởng thụ kia lại hỏi mình với y có quan hệ gì?
Nghẹ hồi lâu, ông chủ chỉ phun ra ba chữ: “Đờ cờ mờ!”
Hàn Dục hơi nhướn mày, gọn gàn lưu loát đem Khương Vệ ném lên giường, một tay không chút khách khí vuốt ve đệ đệ của ông chủ hỏi: “Nói! Hai chúng ta là quan hệ gì?”
Khương Vệ gắt gao cắn môi, nhưng tiểu xử nam suy cho cùng vẫn yếu hơn, không quá vài cái liền thét chói tai buông khí giới đầu hàng…
Khoảnh khắc khoái cảm tập kích toàn thân, cậu hình như nghe được Hàn Dục ngậm vành tai mình nói: “Trong khoảng thời gian tôi đi, em ngoan ngoãn chút cho tôi! Phải thủ thân như ngọc, hiểu chưa!”
Mà mình bị lăn qua lăn lại hình như cũng ậm ờ “ừm” một tiếng thì phải?
—
Thủ tục tạm rời cương vị công tác của Hàn Dục làm rất thuận lợi, chủ tịch Khương rất nhanh phái trợ lý mới đến cho con trai. Người này là một tiến sĩ hơn ba mươi tuổi thông minh lanh lợi lại giàu kinh nghiệm.
Mặc dù làm việc nhanh nhẹn, tổng giám đốc Khương vẫn nhịn không được bới lông tìm vết, cẩn thận tìm ra những chỗ còn chưa đủ của người thay thế, chờ không mặn không nhạt trách mắng trợ lý xong, lát sau lại gọi điện cho Hàn Dục.
“Anh đang ở đâu vậy? Không phải tuần sau mới đi sao? Làm gì mà hôm nay không đến công ty?”
Tiếng ở đầu dây bên kia rất ầm ĩ, Hàn Dục cũng không biết bận cái gì, chỉ đơn giản nói đang mua đồ, liền vội vàng ngắt máy.
Khương Vệ có hơi nản lòng, hận không thể lập tức phi thân ra ngoài, thời gian ở cùng Hàn Dục cũng chỉ còn lại vài ngày.
Đáng tiếc cha già gọi một cú điện thoại tới, cậu chỉ có thể mang theo trợ lý đặc bị ăn mắng đến chán nản đi khách sạn dự tiệc.
Trên bàn cơm ngoại trừ chủ tịch Khương, mấy ông chủ ngành xây dựng quen biết ra, còn có một người phụ nữ. Cô nàng cũng không từ chối đấng mày râu, nâng chén rượu ‘tam anh chiến Lã Bố’ (3 anh em Lưu Bị đánh nhau với Lã Bố), động tác cạn ly phi thường phóng khoáng.
Khương Vệ chỉ cảm thấy cô nàng có hơi quen mắt, chờ sau khi đối mặt mới phát hiện hoá ra là người quen cũ —— hoa khôi của lớp Lộ Dao.
“Khụ, bạn học cũ, lại gặp mặt.” Lộ Dao đặt chén rượu xuống thoải mái chào hỏi Khương Vệ. Khương Vệ đè sự kinh ngạc khôn cùng nơi đáy lòng xuống, chỉ mỉm cười với Lộ Dao nói: “Khéo vậy?” Rồi ngồi xuống bên cạnh cha.
Chủ tịch Khương đối với chuyện hai người là bạn học cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức trách cứ con trai mình: “Con quen trưởng phòng Lộ cục đất đai cũng không biết giới thiệu cho cha một chút.”
Lần này Khương Vệ thật sự vô cùng kinh ngạc. Cậu không nghĩ tới Lộ Dao vậy mà lại đảm đương chức vị quan trọng ở cục đất đai. Phải biết rằng tuổi Lộ Dao ngang mình, một cô nhóc chưa từng trải vào cơ quan nhà nước thoáng cái lên cấp trưởng phòng, đúng là hiếm thấy.
Trước đây chỉ biết Lộ Dao xinh đẹp, học cũng không tệ, chủ yếu là có duyên với bậc trên, hễ là giáo viên hay lãnh đạo vân vân gì đó, đều quý mến cô nàng, bất kể là trung học hay phổ thông đều là nhân vật quan trọng trong đám học sinh của trường.
Xem ra chỉ số IQ cao và quen biết rộng thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một mạch thăng chức.
Từ những lời cha mình cực lực bày tỏ sự khen ngợi ở trên bàn cơm, có hai khả năng:
Một là cha mình bị sắc đẹp của Lộ Dao mê hoặc. Có điều cha mình so với đàn bà còn thích tiền hơn. Ông cho rằng đàn bà đều là dạng kéo đèn (ta cũng chả hiểu ở đây là ý gì, vô dụng chăng)! Dùng tiền cưới một cô vợ, lại dùng tiền nuôi những yến yến oanh oanh chính là phí phạm tài nguyên cực độ, cho nên kiểu đàn ông có tiền liền thối nát kia mà nói, trên người cha mình ngược lại không có xíu xiu biểu hiện nào, mẹ mình mặt đầy nếp nhăn, hai người vẫn thường nắm tay nhau đi chợ sớm mua bánh mì quẩy đấy chứ.
Hai là cha cậu có việc cầu cô nhóc Lộ Dao. Điểm này ngược lại có chút chuẩn xác. Chờ tiệc sắp tàn, Khương Vệ cũng dần nghe ra đầu đuôi sự việc.
Thì ra thành phố sắp có quy hoạch tổng thể, muốn tiến hành điều chỉnh nhiều chợ vật liệu xây dựng lắp đặt trong thành phố, nói đến cùng, là muốn vọt ra mấy toà nhà ở một số chỗ. Mà chợ của công ty bọn họ nằm ngay trong danh sách quy hoạch tổng thể.
“Trưởng phòng Lộ, thuế thu nhập của chợ chúng tôi nộp lên hàng năm thế nhưng khá lớn, nếu quy hoạch chỉnh hợp chợ này, vậy đối với nguồn tài chính trong thành phố cũng tổn thất không nhỏ á?”
Lộ Dao lộ ra vẻ mặt ngây thơ của phụ nữ, sau khi mỉm cười lịch sự nghe tổng giám đốc Khương trình bày xong liền chậm rãi nói: “Vậy ư? Thế nhưng tôi nghe nói có người báo cáo chợ của các cậu kinh doanh có rất nhiều chỗ bất lợi. Hơn nữa có rất nhiều công ty kinh doanh trong thành phố báo lên trên, chợ này của các cậu đã gần như thành khối tâm bệnh của lãnh đạo thành phố rồi.”
Khương Vệ nãy giờ vẫn thất thần không nói chuyện, chờ khi hai người một lần nữa trở lại giường, cậu mới cúi đầu ói ra một câu: “Đây là ‘one night stand’ sao?”
Hàn Dục không nói gì, chỉ cười kéo Khương Vệ ôm vào lòng, vừa kéo chăn qua, đã liếc thấy quyển album đặt trên tủ đầu giường.
Vươn một tay cầm quyển album qua. Cũng chưa xem được hai trang đã bị Khương Vệ đoạt lấy, nặng nề vứt trên mặt đất.
Mới nhận rõ tình cảm của mình với y, cảnh ngộ gặp phải cũng không hề là một hồi tình ái ôn nhu đáng nói. Lúc này album tích đầy hồi ức thật sự là châm chọc cực độ.
Mặc dù mới lật vài tờ, nhưng Hàn Dục cũng đủ thấy rõ ảnh chụp trong album.
“Nhặt lên đây!” Hàn Dục lạnh mặt chỉ vào quyển album trên mặt đất hướng về phía Khương Vệ ra lệnh.
“Không!” Tổng giám đốc Khương khó có được dũng khí tràn đầy, hướng về phía y quát lớn lại.
Hàn Dục cũng không có kiên trì, chỉ từ trên giường đi xuống mặc quần áo.
Lại là cái vẻ này! Khương Vệ oán hận nghĩ. Mỗi lần đến cuối cùng, Hàn Dục đều thi hành bạo lực ngầm với mình, không quan tâm không để ý, nhưng tính chất lần này không giống, bạo lực hồi trước chỉ trông cậy mình cúi đầu nhận thua trước, đó là nằm mơ!
Khi Hàn Dục mặc quần áo muốn đi, y đột nhiên quay đầu nói với Khương Vệ: “Ngươi chú ý giữ gìn sức khoẻ, ta đi!”
“Đi, đi đâu? Lại muốn uy hiếp mặc kệ ta sao? Phụng Thiên nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng không quá lớn, mi tin hay không ta sẽ khiến mi không tìm được một miếng cơm ăn!”
Lời này không phải phô trương thanh thế, cha Khương có thể đem sản nghiệp càng làm càng lớn, quan hệ rộng rãi, nhất là còn có chợ vật liệu, hắc đạo, bạch đạo đều có giao thiệp hết. Đừng tưởng rằng Khương Vệ cậu thật sự là bột nhão mặc người ức hiếp, bức đến nổi nóng cũng sẽ cắn người đó.
Hàn Dục mỉm cười nhìn Khương Vệ, khó có được trong mắt không có sự đùa cợt, ngược lại giống như tràn đầy sủng nịch.
“Nước Đức.”
“Hả ——?” Khương Vệ nhất thời không nghe rõ, kéo dài một tiếng “hả”, khí thế thật vất vả mới gom góp được tức khắc tan thành mây khói.
“Cuối tuần sau ta sẽ đi Đức.”
“Chuyện khi nào vậy? Ta cũng không nghe cha ta nói muốn phái mi đi công tác mà?”
Lần này Hàn Dục hoàn toàn cười ra tiếng: “Không phải công ty phái ta đi, mà là ta tự mình muốn đi du học.”
Du học? Thói quen của ông chủ đi bao dưỡng, Khương Vệ theo phản xạ có điều kiện nghĩ tốn bao nhiêu đây, tiền trong kho nhỏ của mình cũng chả biết có đủ không. Mà không đúng! Y nói đi Đức với ai chứ, mình không đồng ý thì dựa vào cái gì lấy tiền?
“Ta… ta không đồng ý! Dựa vào cái gì ta cho mi đi Đức, ta còn chưa đi qua đó mà!”
“Visa của ta đã xong rồi. Trường bên kia cũng giải quyết ổn thoả. Còn thiếu nói chuyện với công ty bên này thôi, nhưng mà ta cũng đã đề cập tới với chủ tịch Khương, ngày mai hẳn sẽ phái người qua tiến hành nói chuyện.”
Khương Vệ nghe đến lọt vào biển sương, nhìn dáng vẻ Hàn Dục trịnh trọng, màng tai kêu ong ong. Chú tâm chăn nuôi lâu như vậy, lại nói đi là đi, mình cũng là người cuối cùng biết.
Lẽ nào y cho rằng báo cho mình xong thì tận tình tận nghĩa sao?
Vừa bị chà đạp xong, tổng giám đốc Khương tâm linh đang rất yếu đuối, đột nhiên nghe được mình rơi vào kết cục xôi hỏng bỏng không, sao có thể chấp nhận được chứ? Cái mông trắng trần trụi liền lủi trên mặt đất, túm cổ áo Hàn Dục la hét đòi tiền.
“Mi dựa vào cái gì ra nước ngoài? Nói với ta chưa? Biết rõ phải đi, còn… còn cái kia ta, ta không cho mi đi! Không cho!” Mặc dù lời nói rất hung ác, nhưng nước mắt nước mũi trên mặt lại không có chút khí phách nào.
Hàn Dục cúi đầu nhìn ngũ quan Khương Vệ chen nhau cùng một chỗ, nhịn không được hôn lên.
Bên này đang trong trạng thái khóc lóc, đột nhiên bị người gắt gao che mũi miệng lại, nhịn không được phát ra tiếng “đừng đừng”.
Hàn Dục nhéo nhéo cái mông ông chủ, kéo cậu ôm vào lòng, đong đưa trái phải: “Người cũng lớn hơn rồi? Sao vẫn là cái bộ dạng này?”
Khương Vệ cảm thấy có chút khổ sở, đúng nha, mình giống như con lừa đen, lật qua lật lại chỉ có mấy ngón này, một ngày bị cọp nhìn thấu, chỉ có ầm ĩ kêu to, rơi vào tình cảnh bị ăn đến ngay cả móng chân cũng không thừa lại.
Hàn Dục kiên nhẫn hiếm thấy, cư nhiên không ném mình ra, chỉ ôm cậu về giường, lấy chăn bọc lấy thân thể xích loã của cậu.
“Hồi trước, khi còn chưa tốt nghiệp đại học, ta đã nghĩ cách ra nước ngoài học chuyên sâu, nhưng ngay lúc đó điều kiện kinh tế không cho phép…” Nhìn Khương Vệ muốn mở miệng nói, y lập tức bưng kín miệng Khương Vệ, “Đừng nói ngươi có thể giúp đỡ ta, bản lĩnh của ngươi về điểm này, ta còn không rõ ràng sao? Mỗi một phân đều là hỏi tiền của nhà, ra nước ngoài du học không phải chỉ cần lượng nhỏ, cho nên ta chưa từng nhắc tới với ngươi. Có điều làm việc hai năm nay, tích góp của ta, hơn nữa còn đầu tư chứng khoán, cần kiệm chút, cũng đủ chi trả tiền du học.
Vừa may công ty và Mark hiệp đàm công tác, ngoại trừ hội nghị online ra, ta còn mượn cơ hội đi Đức mua thiết bị gặp mặt hắn vài lần, sau đó trường học và sát hạch nhập học cũng giải quyết ổn thoả… Duy nhất ta không yên lòng chính là ngươi, ngốc hồ hồ, bị người đem bán còn có thể giúp người ta đếm tiền…”
“Ta nào…” Đáng tiếc chưa phản bác hết, Khương Vệ lại bị cấp dưới thô bạo cắt lời.
“Đi một phòng tập thể thao cũng có thể trêu chọc đến cái loại đàn ông không tử tế, chẳng lẽ không phải bởi vì bộ dạng ngươi rất tốt sao? Có còn Mark kia, hắn hình như là bi, vừa nhìn đến ngươi liền cảm thấy rất hứng thú, thậm chí còn hỏi ta số điện thoại của ngươi.”
Mark? Khương Vệ bỗng nhớ tới sau khi đưa hai người Đức kia đến nhà trọ, Mark từng túm Hàn Dục lại nhìn mình huyên thuyên nói gì đó.
“Vậy mi cho hắn?” Hàn Dục lạnh lùng hừ một tiếng, đáp án khỏi cần nói cũng biết.
“Người Đức kia cũng không phải thứ giữ mình trong sạch gì cả, ta để tiểu Vương dẫn bọn hắn đi hộp đêm, Mark chính là như cá gặp nước, đêm đó liền dẫn hai tiểu thư (lấy từ tiểu thư đứng đường aka gái làng chơi) đến phòng. Như vậy, phỏng chừng dính bệnh không ít, rất bẩn! Ngươi sau này phải cách xa hắn một chút!”
Mark ôm tâm tư gì, Khương Vệ không chút lưu tâm, cho dù cho hắn số điện thoại, mình với vị người Đức kia cũng là ông nói gà bà nói vịt ù ù cạc cạc.
Ghen tuông trong lời nói của Hàn Dục, ngay cả trì độn như Khương Vệ cậu cũng cảm nhận được rõ ràng. Góc nhìn mang theo đủ loại ngọt ngào yêu đương, ngay cả tình sự thô bạo cũng được làm nổi bật lên đến có phần lãng mạn.
Thế nhưng vừa nghĩ đến Hàn Dục phải rời mình đi đến một đất nước xa xôi, Khương Vệ cảm thấy tâm giống như bị ai đó bóp chặt.
“Mi muốn đi, sắp đặt kỹ như vậy, cũng không chịu nói cho ta biết… còn… còn trêu chọc ta, mi so với những người kia còn khốn nạn hơn!”
Hàn Dục đưa tay nâng cằm ông chủ lên: “Đứng ở góc độ cấp dưới mà nói, đối với chuyện liên quan đến tiền đồ của bản thân, che giấu cấp trên là rất bình thường. Chỉ có người yêu mới có thể nói việc riêng của mình cho đối phương thôi. Khương Vệ em nói một chút, hai ta hiện tại là quan hệ gì?”
Khương Vệ mông trần trụi bọc trong ra giường, phía sau còn mơ hồ có chút đau đau, giống như có một đại gia hoả thô cứng còn ở bên trong làm càn, mà cái tên tận tình hưởng thụ kia lại hỏi mình với y có quan hệ gì?
Nghẹ hồi lâu, ông chủ chỉ phun ra ba chữ: “Đờ cờ mờ!”
Hàn Dục hơi nhướn mày, gọn gàn lưu loát đem Khương Vệ ném lên giường, một tay không chút khách khí vuốt ve đệ đệ của ông chủ hỏi: “Nói! Hai chúng ta là quan hệ gì?”
Khương Vệ gắt gao cắn môi, nhưng tiểu xử nam suy cho cùng vẫn yếu hơn, không quá vài cái liền thét chói tai buông khí giới đầu hàng…
Khoảnh khắc khoái cảm tập kích toàn thân, cậu hình như nghe được Hàn Dục ngậm vành tai mình nói: “Trong khoảng thời gian tôi đi, em ngoan ngoãn chút cho tôi! Phải thủ thân như ngọc, hiểu chưa!”
Mà mình bị lăn qua lăn lại hình như cũng ậm ờ “ừm” một tiếng thì phải?
—
Thủ tục tạm rời cương vị công tác của Hàn Dục làm rất thuận lợi, chủ tịch Khương rất nhanh phái trợ lý mới đến cho con trai. Người này là một tiến sĩ hơn ba mươi tuổi thông minh lanh lợi lại giàu kinh nghiệm.
Mặc dù làm việc nhanh nhẹn, tổng giám đốc Khương vẫn nhịn không được bới lông tìm vết, cẩn thận tìm ra những chỗ còn chưa đủ của người thay thế, chờ không mặn không nhạt trách mắng trợ lý xong, lát sau lại gọi điện cho Hàn Dục.
“Anh đang ở đâu vậy? Không phải tuần sau mới đi sao? Làm gì mà hôm nay không đến công ty?”
Tiếng ở đầu dây bên kia rất ầm ĩ, Hàn Dục cũng không biết bận cái gì, chỉ đơn giản nói đang mua đồ, liền vội vàng ngắt máy.
Khương Vệ có hơi nản lòng, hận không thể lập tức phi thân ra ngoài, thời gian ở cùng Hàn Dục cũng chỉ còn lại vài ngày.
Đáng tiếc cha già gọi một cú điện thoại tới, cậu chỉ có thể mang theo trợ lý đặc bị ăn mắng đến chán nản đi khách sạn dự tiệc.
Trên bàn cơm ngoại trừ chủ tịch Khương, mấy ông chủ ngành xây dựng quen biết ra, còn có một người phụ nữ. Cô nàng cũng không từ chối đấng mày râu, nâng chén rượu ‘tam anh chiến Lã Bố’ (3 anh em Lưu Bị đánh nhau với Lã Bố), động tác cạn ly phi thường phóng khoáng.
Khương Vệ chỉ cảm thấy cô nàng có hơi quen mắt, chờ sau khi đối mặt mới phát hiện hoá ra là người quen cũ —— hoa khôi của lớp Lộ Dao.
“Khụ, bạn học cũ, lại gặp mặt.” Lộ Dao đặt chén rượu xuống thoải mái chào hỏi Khương Vệ. Khương Vệ đè sự kinh ngạc khôn cùng nơi đáy lòng xuống, chỉ mỉm cười với Lộ Dao nói: “Khéo vậy?” Rồi ngồi xuống bên cạnh cha.
Chủ tịch Khương đối với chuyện hai người là bạn học cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức trách cứ con trai mình: “Con quen trưởng phòng Lộ cục đất đai cũng không biết giới thiệu cho cha một chút.”
Lần này Khương Vệ thật sự vô cùng kinh ngạc. Cậu không nghĩ tới Lộ Dao vậy mà lại đảm đương chức vị quan trọng ở cục đất đai. Phải biết rằng tuổi Lộ Dao ngang mình, một cô nhóc chưa từng trải vào cơ quan nhà nước thoáng cái lên cấp trưởng phòng, đúng là hiếm thấy.
Trước đây chỉ biết Lộ Dao xinh đẹp, học cũng không tệ, chủ yếu là có duyên với bậc trên, hễ là giáo viên hay lãnh đạo vân vân gì đó, đều quý mến cô nàng, bất kể là trung học hay phổ thông đều là nhân vật quan trọng trong đám học sinh của trường.
Xem ra chỉ số IQ cao và quen biết rộng thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một mạch thăng chức.
Từ những lời cha mình cực lực bày tỏ sự khen ngợi ở trên bàn cơm, có hai khả năng:
Một là cha mình bị sắc đẹp của Lộ Dao mê hoặc. Có điều cha mình so với đàn bà còn thích tiền hơn. Ông cho rằng đàn bà đều là dạng kéo đèn (ta cũng chả hiểu ở đây là ý gì, vô dụng chăng)! Dùng tiền cưới một cô vợ, lại dùng tiền nuôi những yến yến oanh oanh chính là phí phạm tài nguyên cực độ, cho nên kiểu đàn ông có tiền liền thối nát kia mà nói, trên người cha mình ngược lại không có xíu xiu biểu hiện nào, mẹ mình mặt đầy nếp nhăn, hai người vẫn thường nắm tay nhau đi chợ sớm mua bánh mì quẩy đấy chứ.
Hai là cha cậu có việc cầu cô nhóc Lộ Dao. Điểm này ngược lại có chút chuẩn xác. Chờ tiệc sắp tàn, Khương Vệ cũng dần nghe ra đầu đuôi sự việc.
Thì ra thành phố sắp có quy hoạch tổng thể, muốn tiến hành điều chỉnh nhiều chợ vật liệu xây dựng lắp đặt trong thành phố, nói đến cùng, là muốn vọt ra mấy toà nhà ở một số chỗ. Mà chợ của công ty bọn họ nằm ngay trong danh sách quy hoạch tổng thể.
“Trưởng phòng Lộ, thuế thu nhập của chợ chúng tôi nộp lên hàng năm thế nhưng khá lớn, nếu quy hoạch chỉnh hợp chợ này, vậy đối với nguồn tài chính trong thành phố cũng tổn thất không nhỏ á?”
Lộ Dao lộ ra vẻ mặt ngây thơ của phụ nữ, sau khi mỉm cười lịch sự nghe tổng giám đốc Khương trình bày xong liền chậm rãi nói: “Vậy ư? Thế nhưng tôi nghe nói có người báo cáo chợ của các cậu kinh doanh có rất nhiều chỗ bất lợi. Hơn nữa có rất nhiều công ty kinh doanh trong thành phố báo lên trên, chợ này của các cậu đã gần như thành khối tâm bệnh của lãnh đạo thành phố rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook