Tu La Xuất Ngục
C1: Tiếp rượu

Tử Ngục!

Nơi mà người đời đều biết rõ nhưng không một ai muốn nhắc tới.

Đây là nơi giam giữ mười tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất toàn cầu, chúng là những kẻ tàn bạo, nguy hiểm, sức ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới, là những tên khủng bố số một, nhưng tại đây, những tên tù nhân này cũng chỉ xếp cuối.

Nhưng ít ai biết, Tử Ngục tập hợp những tên tội phạm cực kỳ đáng sợ lại vốn được thiết kế chỉ để giam giữ một người.

Bốn bề bao quanh toàn là biển khiến hòn đảo này giống như một viên ngọc rực rỡ dưới bầu trời xanh tươi!

“Tử Ngục” – nơi khiến cho mọi người dân trên thế giới vừa nghe danh đã sợ mất mật, sởn tóc gáy, một khi đã bị đưa vào đây thì đừng mong có thể sống sót đi ra!

Lúc này, mặt biển bốn bề bỗng nổi lên những cơn sóng dữ dội.

Một chiếc trực thăng quân đội chuyên dụng đáp xuống khoảng đất trống bên ngoài nhà tù, từ trên trực thăng nhảy xuống hai người hoàn toàn không ăn nhập với nơi này.

“Làm phiền giám thị ngục giam cho mời cậu Mạc ra gặp!”

Một ông lão tóc bạc đi đầu, chống gậy bước xuống từ trên trực thăng, nhìn giám thị bước đến chào hỏi mình, vô cùng khách khí nói.

Nhưng người phụ nữ kế bên mặc quân phục, trên vai gắn hai ngôi sao lại cau mày: “Ông Quách, chúng ta đến để thẩm vấn phạm nhân, không cần thiết phải dùng từ ‘mời’ chứ?”

“Hỗn láo!”

Người đàn ông mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn bên cạnh thấp giọng nói: “Tuyết nhi sau này không được lỗ mãng như vậy nữa, phải gọi là cậu Mạc!”



Lúc này, tại phòng VIP bên trong nhà tù.

Đây rõ ràng là phòng giam, nhưng bên trong lại được bày biện, bố trí trông giống như một khách sạn, nhà tắm, giường kingsize có đầy đủ, nói đây là một nhà tù thì đúng là phi lý, đây rõ ràng là một khách sạn phong cách nhà tù thì đúng hơn.


“Thưa cậu, có người muốn thẩm vấn cậu!”

Giám thị hớt ha hớt hải chạy tới trước mặt người đàn ông, cúi đầu cung kính với vẻ mặt nịnh bợ, đây nào phải là thái độ đối xử với phạm nhân, giống phản ứng khi cấp dưới gặp cấp trên, khi người hâm mộ được gặp thần tượng của mình hơn.

“Uống trà đi!”

“Cảm ơn cậu!”

Rất nhanh, từ ngoài cửa, một già một trẻ đi vào, ông lão mặc bộ đồ truyền thống tràn đầy tinh thần, ông ta tuy chống gậy nhưng không hề có dấu hiệu của tuổi tác.

Còn cô gái trẻ tuổi mặc một quân trang, đôi lông mày ánh lên khí phách kiêu ngạo, thân hình cao ráo, tóc dài được vén lên, chỉ nhìn khuôn mặt thôi thì cô ta chắc chắn là một mỹ nhân hạng nhất.

Một người đẹp hiếm thấy như vậy đang đứng ở đây, vậy mà người đàn ông mặc áo sơ mi trắng lại không hề ngẩng đầu lên.

“Mạc Hiển! Cậu vẫn khỏe chứ!”, ông lão chậm rãi nói.

Người này tên là Mạc Hiển, một mình xông vào Quy Khư, tiêu diệt tám tổ chức lớn, làm cho tàn dư bỏ chạy tán loạn, bảo vệ sự an toàn cho Hoa Hạ Bắc Đại Môn trong ba năm!

Người phụ nữ đánh giá anh từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra một chút thất vọng, thành thật mà nói, cô ta không nhìn ra khí chất đàn ông đàn ang anh hùng gì từ người này, ngược lại trông còn có vẻ yếu đuối.

“Có phải anh chính là người trấn sơn hà, vạn dặm cũng không có kẻ nào dám truy đuổi, Tu La của nhân gian- Mạc Hiển không? Chỉ thế này thôi sao?”

Cô ta nhìn lên nhìn xuống, có vẻ như đối phương khác xa so với hình tượng trong lời đồn, ẻo lả như một gã thư sinh chỉ biết văn biết thơ, đây thực sự là người trong truyền thuyết đứng lên bảo vệ non sông đất nước, Tu La của nhân gian sao?

“Không giống à?”

“Anh cảm thấy anh giống chỗ nào, nếu anh thực sự là Tu La nhân gian, anh còn bị nhốt ở đây được à?”

“…”


Giám thị, Mạc Hiển, và ông lão mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn nhìn nhau, không thể nhịn được mà bật cười.

Cô gái này tên Dương Tuyết, là một trong số ít những nữ tướng của quốc gia, đối mặt với sự chế giễu mà chẳng có nổi một không có lời giải thích từ phía ba người, cô ta cau mày, trầm giọng: “Ông Quách, các ông cười cái gì?”

“Cậu ấy không bị cầm tù! Mà là tự cậu ấy muốn vào đây!”. Ông Quách dựa vào cây gậy cười khúc khích.

Giám thị cũng đứng dậy: “Thưa cậu, nếu cậu muốn rời đi, tôi e rằng không nhà tù nào trên thế giới có thể giữ chân được cậu!”

“Vậy chúng ta nói ngắn gọn nhé, tôi cần sự trợ giúp của anh!”, Dương Tuyết nghiêm túc nhìn anh nói.

Mạc Hiển buông cây bút lông trong tay xuống, hơi ngước mắt lên, lộ ra một tia lạnh lùng: “Hử, cô đang ra lệnh cho tôi à?”

“Anh là phạm nhân, lẽ nào tôi không thể ra lệnh cho anh được sao?”

“Cô! Không! Xứng!”

Ngắn gọn ba chữ, sát khí bùng nổ khiến giám thị dựng tóc gáy.

Chính vào lúc này.

Ngoài cửa vang lên tiếng chuông báo động, khắp nhà tù bừng lên ánh đèn đỏ.

“Giám thị, không hay rồi!”

“Tên Đồ Tể Hình Người và Cốt Vương đánh nhau rồi!’

“Bát quái Bắc Minh đang tìm cách vượt ngục, chúng đánh trọng thương rất nhiều người của chúng ta!”


“Dạ Ma vừa lấy trộm chìa khóa nhà tù, hắn đã thả tất cả tù nhân ra rồi!”

“…”

Giám thị lại rất bình tĩnh, quay đầu liếc nhìn Mạc Hiển đang hút thuốc.

“Thưa cậu, có lẽ phải phiền đến cậu lần nữa rồi!”

Mạc Hiển xoa xoa thái dương, không nói nên lời: “Ông lắm chuyện thế không biết!”

Sau đó, anh đưa chiếc bút vẽ của mình cho một tên quản giáo.

“Mang đó đi tìm Đồ Tể Hình Người và Cốt Vương đi! Cho họ ngâm trong nước biển sâu mười mét để họ tỉnh táo lại, nếu còn không nghe lời tôi sẽ đích thân đi xử lí!”

“Mang chữ viết của tôi đi tìm Bát quái Bắc Minh, cho cả tám tên về phía sau đào than, ai đào dưới một nghìn cân, cứ bảo kẻ đó tự mình đập đầu vào tường!”

Nhìn xung quanh, dường như không còn gì khác, anh đưa nửa điếu thuốc còn đang cháy dở trong tay: “Nói với Dạ Ma, tôi ghét nhất là vượt ngục! Nếu là đàn ông thì hãy đường đường chính chính đi bằng cửa chính, tôi ở bên ngoài đợi hắn! Nếu hắn không dám thì hãy tới phòng biệt giam đi!”

Đơn giản mấy câu nhưng lại có khí thế bá đạo, coi thường thiên hạ!

Những quản giáo này cúi đầu, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh.

Mới có ba phút trôi qua, tất cả âm thanh báo động đã biến mất.

Ông Quách và giám thị đều mang nét mặt tương đối bình thản, ngược lại, Dương Tuyết tỏ ra hoài nghi, chỉ với mấy thứ đó thôi cũng đủ để khiến cho tất cả các tù nhân ở đây ngoan ngoãn vâng lời à?

Đây… người này thực sự là Tu La trong truyền thuyết sao?

“Được rồi, các người từ đâu đến, thì quay về đó đi, tôi phải ngủ rồi!” Mạc Hiển xua tay với ông Quách, nhẹ giọng nói.

Ông Quách vẻ mặt trịnh trọng nói: “Tiểu Mạc, chúng tôi muốn nhờ cậu làm chút việc, Số 1 sẽ đích thân nói cho cậu biết, việc này chỉ có cậu mới có thể làm được!”

“Haha, tôi? Số 1 quan tâm đến quyền lực hay tiền bạc của tôi đây?”

“Nhờ cậu cứu một người! Là phụ nữ!”


“Không cứu! Đôi tay này của tôi là để giết người, không phải dùng để cứu người!”

“Nếu như tôi nói có liên quan đến cái chết của sư phụ cậu, cậu cũng không cứu sao?”

“…”

Nghe đến đây, Mạc Hiển hiển nhiên do dự vài giây rồi im lặng.

Một lúc sau!

Vút!

Anh búng điếu thuốc khác vừa châm, đầu mẩu thuốc lá mềm mại vô lực cư nhiên đã bị khảm vào bức tường đá cẩm thạch.

“Tốt nhất là ông đừng đùa giỡn tôi! Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”, Mạc Hiển cưỡng chế hạ giọng, lạnh lùng nói.

Rồi anh sải bước ra cửa.

Chỉ thấy giám thị đi theo phía sau hét lớn: “Thời hạn ba năm đã đến, chúc mừng cậu Mạc được tự do!”

Nhìn theo bóng lưng anh dần khuất, Dương Tuyết không khỏi nheo mắt, trầm giọng: “Là anh ta thì ổn chứ?”

“Yên tâm, nếu cậu ấy không làm được, e rằng trên đời này không ai có thể làm được!”

“Anh ta lợi hại như vậy, sao lại bị nhốt ở đây?”

“Vì một lời hứa!”

“Lời hứa? Lời hứa gì?”

“Cậu ấy đã đồng ý với sư phụ của mình, ba năm không trở về thủ đô! Thế nên dứt khoát nhốt mình ở nơi nguy hiểm nhất!”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương