Tu La Thiên Đế
-
Chương 36
"Tại sao? Ta lại có thể sợ hãi đến như vậy?" Thạch Lê lúc này cực kỳ hoang mang, cả giọng nói cũng mang theo sự run rẩy.
Khi hắn đi cùng với cường giả trong gia tộc vây quét sơn tặc giết người như ngóe cũng không có sợ hãi đến như vậy.
"Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng." Thạch Lê chịu đựng sự đau đớn được thủ hạ dìu đứng dậy nói.
Nói xong bọn họ định rời đi ngay lập tức.
Nhưng Tần Thiên lại gọi bọn họ lại.
"Cứ đi như vậy à? Chỉ sợ không hợp quy củ nhỉ?" Tần Thiên mở miệng nói,
Nghe vậy, khuôn mặt Thạch Lê méo xệch nói: "Chẳng nhẽ ngươi muốn thẻ tích điểm của bọn ta?"
Nếu thật sự như vậy thì bọn họ không muốn cũng phải cho rồi.
Ai bảo bọn họ tài năng không bằng người ta đây.
Tần Thiên lắc đầu nói: "Thẻ tích điểm thì ta cũng có. Các ngươi mau lấy toàn bộ vật phẩm đáng giá trên người lấy ra đây đi."
"Nếu không thì một tên cũng đừng nghĩ đi."
Thứ hắn thiếu nhất hiện tại không phải điểm mà là tài nguyên tu luyện.
Đám người Thạch Lê thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần không phải là thẻ tích điểm thì cái gì cũng dễ nói.
Sau đó mọi người bắt đầu lục tục lấy ra những vật phẩm có giá trị trên người.
Tần Thiên vẫn luôn đứng ở đây nhìn chằm chằm nên bọn họ cũng không dám giở trò gì.
Cuối cùng, Tần Thiên kiểm kê một chút, tổng cộng có hơn hai trăm khối linh thạch, bốn năm bình đan dược, còn có không ít ngân phiếu và bạc vụn, tổng hợp lại cũng khoảng cũng được mấy vạn lượng.
Tên Thạch Lê này vừa nhìn đã biết xuất thân từ đại gia tộc, trong số những vật phẩm này ít nhất có một nửa là do hắn lấy ra.
Sau khi cất hết mấy thứ này Tần Thiên đã khá vừa lòng.
Số đồ này cũng đủ chống đỡ đến khi hắn tiến vào cảnh giới võ sư.
Lấy được số chiến lợi phẩm này xong thì Tần Thiên cũng rời khỏi khe núi này.
Trong lòng hắn cảm khái nghĩ, vẫn là cướp bóc kiếm được nhanh.
Chỉ tiếc hắn là một người có nguyên tắc, nếu người khác không đụng chạm đến hắn thì hắn cũng không chủ động đi đánh cướp người khác.
Khi Tần Thiên rời đi rồi đám người Thạch Lê cũng thở dài nhẹ nhõm.
Có điều bị Tần Thiên cướp nhiều đồ như vậy thì trong lòng vẫn rất khó chịu.
Nhưng sau đó sự oán giận này lập tức bị chuyển dời sang trên người của Triệu Hạo Dương.
"Các người nhìn ta làm cái gì? Cũng không phải là ta cướp của các ngươi." Triệu Hạo Dương bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy thì trong lòng cũng hơi hoảng.
"Nếu không phải ngươi nói với bọn ta rằng thực lực của Tần Thiên không mạnh thì sao chúng ta có thể đến cướp đồ của hắn đây?"
"Nếu chúng ta không cướp đồ của hắn thì làm sao sẽ bị đánh ngược lại?"
"Ngươi nói xem chuyện này có hay không có quan hệ với ngươi?"
Tất cả phẫn nộ của mọi người đều trút hết lên người Triệu Hạo Dương nên đã đánh cho hắn một trận tơi bời.
Đợi đám người Thạch Lê rời đi thì Triệu Hạo Dương đã bị đánh thành đầu heo.
Còn Tần Thiên lúc nãy lại tiếp tục săn giết yêu thú trong rừng rậm Hắc Phong.
Nửa ngày sau, hắn lại thu hoạch được không ít thẻ tích phân.
Đúng lúc này, hắn lại nghe được từng đợt tiếng kêu thảm thiết từ không xa truyền đến.
"Chẳng lẽ gần đây có yêu thú cường đại nào đó?" Tần Thiên nhíu mày lập tức chạy đến đó.
Sau khi đến nơi Tần Thiên ngay lập tức nhìn thấy ở khối đất trống trước mặt có ba con sư tử Hoàng kim với hình thể vô cùng khổng lồ.
Có hơn mười võ giả đang chiến đấu với ba con sư tử Hoàng kim kia.
Có vài người bị thương được người khác bảo vệ sau lưng.
Ở đoạn cuối có một võ giả bất hạnh đã bị sư tử Hoàng kim cắn chết.
"Đây là võ giả của viện Bạch Hổ." Tần Thiên nhận ra được bộ dáng của bọn họ.
Bởi vì ban ngày khi đang còn ở sân tập luyện của võ phủ đều đứng cùng một chỗ nên ít nhiều cũng có chút ấn tượng.
"Nếu như đã gặp được thì đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu." Tần Thiên thầm nghĩ.
Hắn cũng không phải một người máu lạnh, hơn nữa đối phương lại là người của viện Bạch Hổ, về tình về lý đều nên ra tay.
"Ba con sư tử Hoàng kim này, có hai con đều là bậc một tầng chín, còn có một con đã đạt tới thực lực bậc hai tầng một. Sức chiến đấu của yêu thủ vốn dĩ đã mạnh hơn so với con người cùng cấp bậc."
"Cho dù võ sư cấp hai gặp phải chúng nó cũng sẽ khó bề giải quyết." Tần Thiên nhìn chằm chằm vào ba con sư tử Hoàng kim nói.
Đúng tại lúc này, một con sư tử Hoàng kim bậc một tầng chín vồ tới trước một một võ giả thiếu niên.
Người thiếu niên kia phản ứng không kịp liền bị sư tử Hoàng kim đề xuống dưới đất.
Ngay sau đó, sư tử Hoàng kim há to miếng định táp về phía cổ của người thiếu niên. Nếu như bị cắn trúng thì người thiếu niên kia chắc chắn sẽ phải chết không còn gì hoài nghi.
Đồng bạn của người thiếu niên kia cũng cực kì gấp gáp.
Có một người thiếu nữ có khuôn mặt hơi tương tự với thiếu niên kia, chắc hẳn hai người là chị em.
Khoảnh khắc cô gái ấy xông lên định cứu em trai mình thì lại bị một con sư tử Hoàng kim khác đánh bay.
Lúc này Tần Thiên cũng đã ra tay.
Khi hắn đi cùng với cường giả trong gia tộc vây quét sơn tặc giết người như ngóe cũng không có sợ hãi đến như vậy.
"Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng." Thạch Lê chịu đựng sự đau đớn được thủ hạ dìu đứng dậy nói.
Nói xong bọn họ định rời đi ngay lập tức.
Nhưng Tần Thiên lại gọi bọn họ lại.
"Cứ đi như vậy à? Chỉ sợ không hợp quy củ nhỉ?" Tần Thiên mở miệng nói,
Nghe vậy, khuôn mặt Thạch Lê méo xệch nói: "Chẳng nhẽ ngươi muốn thẻ tích điểm của bọn ta?"
Nếu thật sự như vậy thì bọn họ không muốn cũng phải cho rồi.
Ai bảo bọn họ tài năng không bằng người ta đây.
Tần Thiên lắc đầu nói: "Thẻ tích điểm thì ta cũng có. Các ngươi mau lấy toàn bộ vật phẩm đáng giá trên người lấy ra đây đi."
"Nếu không thì một tên cũng đừng nghĩ đi."
Thứ hắn thiếu nhất hiện tại không phải điểm mà là tài nguyên tu luyện.
Đám người Thạch Lê thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần không phải là thẻ tích điểm thì cái gì cũng dễ nói.
Sau đó mọi người bắt đầu lục tục lấy ra những vật phẩm có giá trị trên người.
Tần Thiên vẫn luôn đứng ở đây nhìn chằm chằm nên bọn họ cũng không dám giở trò gì.
Cuối cùng, Tần Thiên kiểm kê một chút, tổng cộng có hơn hai trăm khối linh thạch, bốn năm bình đan dược, còn có không ít ngân phiếu và bạc vụn, tổng hợp lại cũng khoảng cũng được mấy vạn lượng.
Tên Thạch Lê này vừa nhìn đã biết xuất thân từ đại gia tộc, trong số những vật phẩm này ít nhất có một nửa là do hắn lấy ra.
Sau khi cất hết mấy thứ này Tần Thiên đã khá vừa lòng.
Số đồ này cũng đủ chống đỡ đến khi hắn tiến vào cảnh giới võ sư.
Lấy được số chiến lợi phẩm này xong thì Tần Thiên cũng rời khỏi khe núi này.
Trong lòng hắn cảm khái nghĩ, vẫn là cướp bóc kiếm được nhanh.
Chỉ tiếc hắn là một người có nguyên tắc, nếu người khác không đụng chạm đến hắn thì hắn cũng không chủ động đi đánh cướp người khác.
Khi Tần Thiên rời đi rồi đám người Thạch Lê cũng thở dài nhẹ nhõm.
Có điều bị Tần Thiên cướp nhiều đồ như vậy thì trong lòng vẫn rất khó chịu.
Nhưng sau đó sự oán giận này lập tức bị chuyển dời sang trên người của Triệu Hạo Dương.
"Các người nhìn ta làm cái gì? Cũng không phải là ta cướp của các ngươi." Triệu Hạo Dương bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy thì trong lòng cũng hơi hoảng.
"Nếu không phải ngươi nói với bọn ta rằng thực lực của Tần Thiên không mạnh thì sao chúng ta có thể đến cướp đồ của hắn đây?"
"Nếu chúng ta không cướp đồ của hắn thì làm sao sẽ bị đánh ngược lại?"
"Ngươi nói xem chuyện này có hay không có quan hệ với ngươi?"
Tất cả phẫn nộ của mọi người đều trút hết lên người Triệu Hạo Dương nên đã đánh cho hắn một trận tơi bời.
Đợi đám người Thạch Lê rời đi thì Triệu Hạo Dương đã bị đánh thành đầu heo.
Còn Tần Thiên lúc nãy lại tiếp tục săn giết yêu thú trong rừng rậm Hắc Phong.
Nửa ngày sau, hắn lại thu hoạch được không ít thẻ tích phân.
Đúng lúc này, hắn lại nghe được từng đợt tiếng kêu thảm thiết từ không xa truyền đến.
"Chẳng lẽ gần đây có yêu thú cường đại nào đó?" Tần Thiên nhíu mày lập tức chạy đến đó.
Sau khi đến nơi Tần Thiên ngay lập tức nhìn thấy ở khối đất trống trước mặt có ba con sư tử Hoàng kim với hình thể vô cùng khổng lồ.
Có hơn mười võ giả đang chiến đấu với ba con sư tử Hoàng kim kia.
Có vài người bị thương được người khác bảo vệ sau lưng.
Ở đoạn cuối có một võ giả bất hạnh đã bị sư tử Hoàng kim cắn chết.
"Đây là võ giả của viện Bạch Hổ." Tần Thiên nhận ra được bộ dáng của bọn họ.
Bởi vì ban ngày khi đang còn ở sân tập luyện của võ phủ đều đứng cùng một chỗ nên ít nhiều cũng có chút ấn tượng.
"Nếu như đã gặp được thì đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu." Tần Thiên thầm nghĩ.
Hắn cũng không phải một người máu lạnh, hơn nữa đối phương lại là người của viện Bạch Hổ, về tình về lý đều nên ra tay.
"Ba con sư tử Hoàng kim này, có hai con đều là bậc một tầng chín, còn có một con đã đạt tới thực lực bậc hai tầng một. Sức chiến đấu của yêu thủ vốn dĩ đã mạnh hơn so với con người cùng cấp bậc."
"Cho dù võ sư cấp hai gặp phải chúng nó cũng sẽ khó bề giải quyết." Tần Thiên nhìn chằm chằm vào ba con sư tử Hoàng kim nói.
Đúng tại lúc này, một con sư tử Hoàng kim bậc một tầng chín vồ tới trước một một võ giả thiếu niên.
Người thiếu niên kia phản ứng không kịp liền bị sư tử Hoàng kim đề xuống dưới đất.
Ngay sau đó, sư tử Hoàng kim há to miếng định táp về phía cổ của người thiếu niên. Nếu như bị cắn trúng thì người thiếu niên kia chắc chắn sẽ phải chết không còn gì hoài nghi.
Đồng bạn của người thiếu niên kia cũng cực kì gấp gáp.
Có một người thiếu nữ có khuôn mặt hơi tương tự với thiếu niên kia, chắc hẳn hai người là chị em.
Khoảnh khắc cô gái ấy xông lên định cứu em trai mình thì lại bị một con sư tử Hoàng kim khác đánh bay.
Lúc này Tần Thiên cũng đã ra tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook