Nguyệt Tình năm ngày gần đây đều không có bế quan tu luyện, được sư phụ đặc biệt cho phép nghỉ ngơi.

Ngoại trừ thời gian tu luyện, nàng cơ bản đều ở chỗ Tần Mệnh, không phải là thời gian nhàn nhã hưởng thụ, mà là trợ giúp Tần Mệnh tu luyện.

Nàng lo lắng Tần Mệnh không khống chế được Kim Cương Kình, nhất là đoạn thứ năm - Kim Cương Vô Lượng, lực bộc phát sinh ra vượt qua gấp năm lần, đồng thời cũng sinh ra lực lượng phản chấn mấy ngàn cân, đả thương người càng đả thương mình. Trong lịch sử rất nhiều đệ tử tự nhận thể chất cường hãn đều tu luyện qua Kim Cương Kình, kết quả bị thương đến phế, mấy chục năm qua chỉ có đệ tử thân truyền Địch Vân luyện thành, sau đó cơ bản không ai dám đụng vào Kim Cương Kình.

Cũng may mấy ngày gần đây biểu hiện của Tần Mệnh rất đặc sắc, làm cho nàng chậm rãi yên tâm, cũng giật mình trước thể chất của Tần Mệnh, đừng nói lực bộc phát gấp năm lần, xem ra gấp sáu lần đều có thể khống chế.

Thải Y ngẫu nhiên cũng đến xem, bị biểu hiện khoa trương của Tần Mệnh làm cho kinh hãi.

- Chính là nơi này?

Tào Vô Cương đi tới chân núi, ngửa mặt lên ngọn núi thấp cao trăm thước, ở bên cạnh có một ngọn núi lớn hơn một ngàn thước, ngọn núi thấp chỉ có trăm thước này càng giống như một gò đất, vô cùng khiêm tốn, nếu như không nhìn kỹ, còn tưởng rằng nó cùng ngọn núi cao bên cạnh là một thể.

Có thể độc chiếm một ngọn núi trong Thanh Vân Tông, vị đệ tử này hẳn là có chút địa vị.

Trong lòng Tào Vô Cương nghĩ như vậy.

- Chính là nơi này, Vô Cương công tử mời?

Triệu Liệt trong lòng cười lạnh, mặt ngoài rất khách khí, dọc theo đường núi đi lên đỉnh núi.

- Vị đệ tử này có thân phận gì? Là đệ tử kim linh của Thanh Vân Tông?

Tào Vô Cương bắt đầu coi trọng vị đối thủ chưa từng gặp mặt này.

- Hắn là nô bộc.

- Nô bộc?

- Làm tạp vụ.

- Ngươi đang lấy ta ra làm trò cười?

Tào Vô Cương rất ít khi nói đùa, cũng không thích nói đùa.

- Ta làm sao dám, đỉnh núi không phải biệt viện, là một nhà kho, đệ tử này từ bảy tuổi trở đã chính là nô bộc, làm ước chừng tám năm.

- Nguyệt Tình sẽ ở chỗ này?

Tào Vô Cương nghe được thì nhíu mày, một hạ nhân?

- Nhìn một chút là biết. Đúng rồi, hắn tên là Tần Mệnh!

Trong đại viện, Tần Mệnh vừa mới đánh xong đoạn thứ năm của Kim Cương Kình, một khối cự thạch di chuyển tới trực tiếp bị đánh nát thành cặn bã, đá vụn đầy đất, bụi bặm tràn ngập. Hắn đứng bên cạnh phế tích, toàn thân nóng bỏng, làn da đỏ như bị nấu chín, tản ra nhiệt khí kinh người, mồ hôi đầy người bốc hơi. Hắn thở hổn hển, đường cong cơ bắp cường tráng hoàn mỹ theo lồng ngực phập phồng kịch liệt mà có tiết tấu nhu động. Mặc dù hắn chỉ mười lăm tuổi, nhưng lại có một vẻ đẹp nam tính của một nam tử hai mươi tuổi.

- Cảm giác thế nào? Cảm giác suy yếu vẫn rất mạnh sao?

Nguyệt Tình cầm khăn lụa nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Tần Mệnh.

- Lần này khá hơn một chút. Ít nhất cũng không ngồi trên mặt đất...

Tần Mệnh chống người, đầu váng mắt hoa, ý thức có chút mơ hồ. Uy lực đoạn thứ năm rất mạnh, trong nháy mắt bộc phát, ước chừng có thể đánh ra bốn năm ngàn cân lực trùng kích, nhưng trong nháy mắt đó sẽ vắt lấy lực lượng từ toàn thân, sau đó chính là cảm giác suy yếu thật lớn.

- Còn nửa tháng nữa là đến trận đấu, không cần gấp gáp.

Trước kia Nguyệt Tình tính toán Tần Mệnh có thể nắm giữ đoạn thứ năm trong vòng mười ngày trước trận đấu là không tồi, không nghĩ tới hắn sớm mười tám ngày đã liền luyện thành, cũng đang dần dần thích ứng.

Tần Mệnh hít thật sâu, chậm rãi thở ra:

- Uy lực còn có thể trở nên mạnh hơn.

- Ngươi đã làm rất tốt rồi...

Nguyệt Tình bỗng nhiên nhẹ kêu, có người đến sao?

Ai sẽ đến vào lúc này?

Nàng mẫn cảm nhận thấy ngoài cửa có người, rất nhiều người, khí tức cũng rất mạnh. Ánh mắt hơi lạnh, mang theo tấm màn che ngăn tới trước mặt Tần Mệnh.

Triệu Liệt đi tới trước cửa sắt, nhẹ nhàng nghe một lát, trong lòng cười lạnh, nặng nề đẩy cửa sắt ra. Liếc mắt một cái liền thấy được Tần Mệnh toàn thân đỏ bừng, thở hồng hộc, cũng chú ý tới Nguyệt Tình yên lặng làm bạn bên cạnh.

Tào Vô Cương nhìn lướt qua Tần Mệnh đang tu luyện, ánh mắt hoàn toàn rơi vào trên người Nguyệt Tình.

Có phải nàng ấy không?

Nàng chính là đệ tử kim linh của Thanh Vân Tông, Nguyệt Tình?

Tương lai có thể là thê tử của hắn.

Mặt che lụa mỏng, dáng người thướt tha, đường cong uyển chuyển, mắt như nước mùa thu, từ góc độ này nhìn qua, giống như có ánh sáng nhạt nhẹ chảy xuôi xung quanh, xuất trần cùng cao khiết như thế. Tuy rằng không thấy rõ bộ dáng chân thật, nhưng chỉ riêng phần khí chất cùng dáng vẻ kia, đều là nắm chặt lấy ánh mắt Tào Vô Cương trước tiên, trái tim hắn đập mạnh, trên mặt lộ ra nụ cười. Không tệ, tốt lắm!

Chỉ là tình huống của nam tử kia, cánh tay đỏ nhạt, chỉ mặc quần đùi, không hề có hình tượng đáng nói!

Một nữ tử được chiều chuộng, lại ở một mình cùng nam tử như vậy !!

Có thể quá dè dặt một chút hay không!

- Nguyệt Tình cô nương, rốt cục chúng ta cũng gặp mặt.

Tào Vô Cương tươi cười, đi vào đại viện nhà kho.

Hắn hắng giọng, chuẩn bị thể hiện sự ân cần, Nguyệt Tình lại lạnh nhạt nói nhỏ:

- Hôm nay không gặp khách, các vị, mời trở về.

- Có thể ngươi còn không biết ta, để cho ta tự mình giới thiệu trước.

- Không cần, mời trở về.

Nguyệt Tình lạnh lùng tiễn khách, nhìn ra là người ngoài, nhưng không thèm để ý.

Đổi lại là những người khác cự tuyệt như vậy, Tào Vô Cương đã sớm nổi giận rồi, hôm nay khó có được tính tình tốt, cười nói:

- Nguyệt Tình cô nương, ta cũng không phải là người xấu, chỉ là muốn kết giao bằng hữu mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương