Một vị đệ tử trung niên đang muốn an bài, bên cạnh đã có một vị thiếu niên tuấn tú bước nhanh ra, mỉm cười nói:

- Để ta.

- Ngươi là...

Thái độ của Tào Vô Cương lãnh ngạo, liếc mắt nhìn hắn.

- Ta là đệ tử thân truyền, Triệu Liệt!

Triệu Liệt vẻ mặt tươi cười, kỳ thật hắn còn không phải đệ tử thân truyền, nhất là sau khi tỷ tỷ Triệu Mẫn chết ngoài ý muốn, Sở Hoa trưởng lão càng không có khả năng chiêu thu hắn làm đệ tử thân truyền.

- Đệ tử thân truyền? Thực lực a.

Tào Vô Cương cười nhạo.

- Ta sao có tư cách so sánh với Vô Cương công tử.

Lời này của Triệu Liệt khiến rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông bất mãn.

Bất quá Tào Vô Cương ngược lại rất hài lòng:

- Dẫn ta đi dạo khắp nơi, xem phong cảnh Thanh Vân Tông các ngươi.

- Vô Cương công tử, mời!

Triệu Liệt cười ha hả đưa tay dẫn đường.

Đệ tử chủ sự trung niên thấy Tào Vô Cương điểm danh, cũng không tiện đổi người, cho Triệu Liệt một ánh mắt cảnh cáo, ý bảo hắn chiêu đãi tốt, đừng để người ta xem thường Thanh Vân Tông.

Trong chính điện, tông chủ Thanh Vân Tông mặt không chút thay đổi:

- Nơi này không còn ai khác, có chuyện gì cứ nói thẳng, ngươi và ta không cần hư tình giả ý.

- Ta muốn ôn chuyện với sư huynh ngươi trước.

- Miễn đi!

- Ha ha, cũng tốt, sau này lại nói, trước tiên nói chính sự. Hôm nay ta tới đây là được Mãng Vương ủy thác, hy vọng thành tựu một chuyện tốt.

- Nói nghe một chút.

- Vô Cương công tử là con trai út của Mãng Vương, cũng là nhi tử được yêu thương nhất, năm nay mười sáu tuổi, đã đến cảnh giới Linh Võ bát trọng thiên. Loại thiên phú này vô cùng không tệ, lại có tài nguyên của Mãng Vương phủ làm hậu thuẫn, thành tựu tương lai không thể nói hết. Vô Cương công tử khí chất phi phàm, dũng mãnh có ngạo cốt, thuở nhỏ đã có tư cách bá vương, năng lực thống quân, được Mãng Vương kỳ vọng rất lớn.

Lãnh Sơn không vội vàng từ từ nói, không keo kitej mà hết lời khen lấy, ánh mắt vẫn dừng trên mặt tông chủ Thanh Vân Tông, tinh tế quan sát hắn.

- Vô Cương công tử kỳ tài ngút trời, sớm đã có nghe thấy.

Tông chủ Thanh Vân Tông tùy tiện khách sáo hai câu.

- Vô Cương công tử năm nay mười sáu tuổi, nhưng vẫn chưa có hôn ước, đây là chuyện khiến Mãng Vương đau đầu, không phải không muốn tìm cho hắn, là ánh mắt Vô Cương công tử rất cao, nữ tử tầm thường căn bản chướng mắt.

Tông chủ Thanh Vân tông cùng mấy vị trưởng lão đều thay đổi sắc mặt, có ý gì? Ngươi đến cầu thân?

Lãnh Sơn nhẹ giọng cười nói:

- Ta phụng mệnh Mãng Vương phủ, lại là đệ tử Thanh Vân Tông, ta kỳ thật rất hy vọng hai bên có thể giao hảo, chỉ là vẫn thiếu cơ hội. Mấy ngày trước đột nhiên nghe được Thanh Vân Tông có một nữ đệ tử, thiên hương quốc sắc, thiên phú phi phàm, mười sáu tuổi liền tiến vào Huyền Vũ cảnh. Ta tự mình giới thiệu với Mãng Vương, Mãng Vương dĩ nhiên đáp ứng, lần này để cho ta mang theo Vô Cương công tử tới đây kỳ thật chính là muốn cho hai người gặp mặt trước.

- Lãnh Sơn! Ngươi đừng đi quá xa!

Trưởng lão lập thật sự nhịn không được, Tào Vô Cương muốn cưới Nguyệt Tình? Đem kỳ tài trăm năm khó gặp của Thanh Vân Tông chắp tay đưa cho Mãng Vương phủ, thuận tiện lợi dụng thông gia lôi kéo Thanh Vân Tông, Mãng Vương phủ tính toán tốt!

- Đừng kích động, hãy lắng nghe ta nói trước. Thứ Vô Cương công tử muốn chưa bao giờ không có được, nếu như hắn thật sự thích Nguyệt Tình, Mãng Vương nhất định sẽ toàn lực, đến lúc đó Thanh Vân Tông cự tuyệt như thế nào? Ta có ý tốt nhắc nhở các vị, quan hệ giữa Mãng Vương phủ cùng Thanh Vân Tông vẫn luon không tốt, nhưng còn chưa đến mức trở mặt đối kháng. Lần này chính là cơ hội, nếu như cự tuyệt, hai bên hoàn toàn quyết liệt. Nếu đồng ý, không chỉ có thể cải thiện mối quan hệ, có lẽ cũng có thể chia sẻ tài nguyên, ký kết liên minh. Quan hệ lợi hại trong đó, các ngươi hẳn là có thể hiểu rõ ràng.

Lãnh Sơn nói rất thẳng thắn, không nể tình ai.

Trưởng lão trong chính điện nở nụ cười, tông chủ Thanh Vân Tông cũng nở nụ cười, tươi cười lộ ra lạnh như băng:

- Ngươi đang uy hiếp Thanh Vân Tông? Ha ha, Mãng Vương phủ không có tư cách kia, Lãnh Sơn ngươi càng không có!

Đầu ngón tay Lãnh Sơn xẹt qua mép chén trà, phất tay đẩy ra một cỗ kình khí, ầm ầm đóng cửa điện lại.

Ánh sáng trong chính điện trở nên mờ nhạt, mọi người đều ngồi trong bóng tối, bầu không khí trở nên áp lực.

Mấy vị trưởng lão trao đổi ánh mắt, cau mày:

- Đây là ý gì?

- Sư huynh, các vị trưởng lão, Lãnh Sơn ta là từ Thanh Vân Tông đi ra, vẫn coi nơi này là nhà của ta, trong nhà có rất nhiều chuyện. Ồ... ta vẫn biết đó.

- Ngươi muốn nói gì?

Tông chủ Thanh Vân tông mày kiếm khẽ nhíu lại.

- Ví dụ như nói một ít bí mật không thể để người khác nhìn thấy, nói sâu vào trong, là bí mật sẽ dẫn tới tai họa cho Thanh Vân Tông.

- Đừng quanh co lòng vòng, nói!!

Trưởng lão hơi mập lạnh lùng.

Lãnh Sơn im lặng cười khẽ:

- Ta nhớ không lầm, trong Dược Sơn nhốt một người mà Thanh Vân Tông không nên nhốt!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đại biến, ánh mắt Thanh Vân Tông đột nhiên sắc bén, giống như đao phong nhìn chằm chằm Lãnh Sơn. Mấy vị trưởng lão đều chậm rãi đứng lên, nắm chặt bàn tay, sát ý tràn ngập.

- Cũng đừng khẩn trương, ta là tới giúp các ngươi.

- Không cần ngươi bang!

- Thật không cần? Ta nghe nói Thanh Vân Tông gần đây không ổn định lắm.

- Ngươi làm thế nào biết?

- Cái này không quan trọng, quan trọng là chuyện này! Năm đó trong lúc tông chủ Thanh Vân Tông nhậm chức vô ý giết một nam tử, vốn tưởng rằng là người bình thường, ai biết... Ồ... Người ta gọi ra tên để cho tất cả trưởng lão Thanh Vân Tông...

- Đủ rồi! Tông chủ Thanh Vân tông quát mắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương