Tu La Thiên Đế (Bản dịch)
-
Chương 38
Tần Mệnh hoàn toàn đắm chìm trong luyện hóa, dẫn dắt linh lực tinh khiết tẩm bổ kinh mạch bách hải, nhưng đột nhiên, một loại cảm giác chấn động kịch liệt bao trùm hơn ba mươi ngọn núi cao của Thanh Vân Tông, phảng phất như đã xảy ra động đất, núi non lay động, mặt đất chấn động, phòng ốc trong mấy ngàn tòa kiến trúc đều cảm nhận được chấn động rõ ràng, rất nhiều đệ tử bừng tỉnh từ trong giấc ngủ.
Có chuyện gì vậy? Họ mơ hồ mở mắt ra.
Ngay sau đó lại là một cỗ cảm giác chấn động, không đợi bọn họ làm rõ tình huống, một tiếng gầm gừ khủng bố bao trùm tông địa Thanh Vân Tông mênh mông, giống như ác ma gào thét, lại giống như tiếng hò hét của tù nhân, mang theo một nỗi oán niệm thâm trầm, vì nửa đêm tối tăm mang đến một cỗ cảm giác kinh hãi không thể diễn tả thành lời.
Mấy ngàn đệ tử hoàn toàn tỉnh lại, nhao nhao lao ra khỏi phòng, tìm kiếm thanh âm.
Sâu trong Dược Sơn, tiếng ầm ầm chấn tai nhức óc, mặt đất vỡ vụn, khe nứt dữ tợn mở rộng tàn phá bừa bãi, loạn thạch tung bay, bụi bặm tung bay, rất nhiều đại thụ cổ thụ nhổ rễ.
Một cỗ sát khí phóng lên trời, đập nát sương mù trên núi thuốc, thẳng rót vào bầu trời.
Mây đen trên cao cuồn cuộn, mãnh liệt dâng trào, lại bị cỗ sát khí kia lao ra khỏi vòng xoáy khổng lồ.
Rầm rầm.
Từng sợi xích màu vàng xuyên qua màn đêm, bạo lên ngút trời, giống như là đại lượng kim long lao lên trong thiên địa, nở rộ kim quang kinh thế, một mảnh va vào mây đen trên cao, quấn lấy cỗ sát khí kia.
- Ngao rống!
Sát khí ở chỗ sâu truyền ra tiếng gầm gừ khàn khàn, giống như là có cái gì đó đang giãy dụa. Âm thanh rất khủng khiếp và đáng sợ.
Kim quang xích xích tăng vọt, chiếu sáng trời đất, rắc về phía những ngọn núi.
Ánh mắt của tất cả đệ tử tập trung vào Dược Sơn, ngơ ngác nhìn cỗ sát khí cùng xiềng xích hoàng kim bá liệt kia.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Quái vật đó là gì?
Trên đỉnh núi Dược Sơn, một vị lão nhân tóc bạc trắng đứng đón gió, mái tóc bạc múa loạn, ánh mắt nóng rực, hai tay hắn mở to, ôm lấy bầu trời, một tiếng rống lên, thanh động mây trời, bên ngoài Dược Sơn sương trắng lại cuồn cuộn, giống như thủy triều chảy xiết. Hắn điều động tất cả linh lực của Dược Sơn, hội tụ thành từng con sóng khí lực linh hoạt, tràn vào tảng đá tại dược viên sâu trong Dược Sơn, toàn bộ hội tụ vào trong xiềng xích màu vàng.
Xiềng xích màu vàng quay cuồng trên không trung lại xăng ra, gắt gao quấn lấy cỗ sát khí kia, xé rách nó đánh trở về Dược Sơn.
Tiếng nổ lớn ầm ầm, Dược Sơn rung động, kim quang tiêu tán, hết thảy... Trở về bình tĩnh...
Đông đảo trưởng lão nhao nhao hiện thân, nhìn xa dược sơn, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Làm sao có thể? Ai đã đánh thức nó!
Tần Mệnh đứng trên nóc nhà kho, cau mày. Lúc tiếng gầm gừ xuất hiện, Tu La đao trong đan điền cũng đang chấn động, phảng phất như đang đáp lại cái gì đó.
Xiềng xích vàng!
Chẳng lẽ là tảng đá trong Dược Sơn kia?
Đêm nay, đệ tử trưởng lão Thanh Vân Tông đều mất ngủ, biến cố bất thình lình làm cho rất nhiều người trong lòng bất an.
Tần Mệnh cũng mất ngủ, một mực nhìn chằm chằm trên nóc nhà, cau mày.
Trước khi trời sáng, nghiêm lệnh đến từ tông chủ truyền khắp Thanh Vân Tông, bất luận kẻ nào cũng không được nghị luận chuyện tối hôm qua ở Dược Sơn, một khi phát hiện, tuyệt đối không bỏ qua.
Rõ ràng là một sự kiện rất oanh động, ngày hôm sau lại 'tan thành mây khói', không có ai dám ngỗ nghịch trái lệnh của tông chủ, cũng đều ý thức được sự tình không tầm thường, càng không dám nghị luận lung tung.
Mấy ngày sau đó, ngoại trừ đông đảo trưởng lão thường xuyên đi lại qua Dược Sơn, Thanh Vân Tông vẫn như thường lệ, bề ngoài nhìn không ra có gì khác thường.
Tần Mệnh biết mình có thể đã gây họa, thành thành thật thật giao hàng rồi tu luyện, xa xa tránh khỏi Dược Sơn. Dược hiệu từ Xà Tâm Quả quả thật nồng đậm, ước chừng luyện hóa ba ngày mới hoàn toàn hấp thu, cảnh giới ngũ trọng thiên cũng chậm rãi ổn định.
Ngoại trừ buổi sáng giao hàng, hắn đều tự nhốt mình trong nhà kho, tu luyện Sơn Hà Trọng Kiếm cùng Tử Điện Lôi Xà, ngẫu nhiên tìm hiểu đoạn thứ hai của Sinh Sinh Quyết, bận rộn mà phong phú.
Chỉ là mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, Tần Mệnh đều có thể cảm nhận được Tu La đao dị thường, cùng với lời triệu hoán như có như không đến từ phương hướng Dược Sơn.
- Nơi đó giam cầm ai? Là người, hay là yêu? Vì sao lại triệu hoán Tu La Đao? Đao này rõ ràng là lão gia tử đưa cho ta.
Tần Mệnh tận lực không để cho mình suy nghĩ nhiều, nhưng trong lòng thật sự lại rất tò mò.
Năm ngày sau khi sự kiện ở Dược Sơn xảy ra, một tin tức kinh người chấn động Thanh Vân Tông – đệ tử kim linh, Nguyệt Tình chính thức tiến vào Huyền Vũ cảnh.
Vị Thanh Vân Tông kiêu ngạo này không phụ kỳ vọng của mọi người, mười sáu tuổi tiến vào cảnh giới Huyền Vũ, thiên phú cùng thực lực đủ để sánh vai các tông các phái trong hoàng thành Kim Bằng, cùng với thiên chi kiêu tử các đại thế gia.
Tin tức tốt bất thình lúc này rốt cục cũng xua tan khói mù kéo dài năm ngày trong Thanh Vân Tông, dời đi lực chú ý của các đệ tử, đến rất đúng lúc.
Tông chủ Thanh Vân Tông cao giọng hạ lệnh, vì chúc mừng Nguyệt Tình tiến vào Huyền Vũ cảnh, thưởng cho toàn tông, mỗi đệ tử thân truyền đều sẽ đạt được hai khỏa linh thảo trung phẩm, đệ tử thượng đẳng đạt được một gốc linh thảo trung phẩm, những đệ tử bình thường khác đều có thể đạt được một gốc linh thảo hạ phẩm.
Đây là phúc lợi trải rộng khắp tông, vô số đệ tử phấn chấn.
Tông chủ Thanh Vân Tông còn tự mình tổ chức trà hội ở đỉnh núi Thanh Vân Phong, triệu tập đông đảo trưởng lão, còn có năm vị đệ tử kim linh đời mới như Nguyệt Tình.
Một bữa tiệc trà cấp cao.
Bóng đêm thâm thúy, ánh sao đầy trời, trong Thanh Vân Tông náo nhiệt không giảm.
- Mộ Bạch trưởng lão, Quân Tình đâu?
Hội trà vừa kết thúc, đệ tử kim linh 'Kim Kiếm' Mục Trình tìm được trưởng lão của Nguyệt Tình, cung kính hành lễ.
- Là Mục Trình a, Nguyệt Tình mệt mỏi, về trước.
Mộ Bạch trưởng lão cười khẽ.
- Ta có thể đến thăm không? Muốn ăn mừng riêng với nàng ấy.
- Hôm nào đó đi, nàng ấy đúng là mệt mỏi, tiệc trà chưa kết thúc đã liền trở về.
- Cái này... Được rồi, xin Mộ Bạch trưởng lão thay ta chuyển lời chúc mừng của ta, ta thay nàng vui mừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook