Tu La Thiên Đế (Bản dịch)
-
Chương 26
Chương 26: Thiên Niên Tùng Đài (1)
Khí tức Sinh mệnh nơi này so với bên trong Thanh Vân Tông thì nồng đậm hơn rất nhiều.
Trải qua một đêm điều dưỡng, thương thế cơ bản đã dừng chảy máu, đến giữa trưa, miệng vết thương đã không nhìn thấy vết sẹo, đến buổi chiều, khỏi hẳn!
Chỗ tuyệt vời của Sinh Sinh Quyết chính là ở nơi này, còn có tác dụng hơn một số linh đan diệu dược.
Mấy năm nay không biết đã cứu mạng Tần bao nhiêu lần.
- Kiều Sâm! Linh Võ thất trọng thiên!
Tần Mệnh yên lặng nhớ lại trận chiến tối hôm qua, rất mạo hiểm. Hiện tại thực lực của hắn kém xa không đủ để khiêu chiến thất trọng thiên, cho dù bản thân mình là ngũ trọng thiên cũng rất khó khiêu chiến. Tựa như tam trọng thiên đến tứ trọng thiên là một bậc, lục trọng thiên đến thất trọng thiên cũng là một lạch trời, sau khi vượt qua thực lực đều sẽ là tăng lên về chất.
Sự tình náo loạn thành như vậy, Tần Mệnh không có khả năng lùi bước, không phải ngươi chết chính là ta vong, không có đường hòa hoãn. Trước kia ở Thanh Vân Tông còn có băn khoăn, hiện tại thân ở trong rừng sâu núi thẳm, sinh tử đuổi giết, ngươi giết không chết ta, ta liền giết chết các ngươi.
Không phải là so tàn nhẫn sao, xem ai tàn nhẫn hơn ai!
Trước khi trời tối, Tần Mệnh lại khởi hành, cõng Đại Diễn cổ kiếm đi vào rừng sâu núi thẳm, tìm kiếm Triệu Mẫn. Thực lực của hắn không bằng kẻ địch, chỉ có thể mượn bóng đêm yểm hộ đến tập kích.
Một đường đi về phía trước, Tần Mệnh vô cùng cẩn thận, không có lỗ mãng, gặp phải Linh Yêu đều sẽ chủ động tránh đi. May mà không có đụng phải linh yêu đặc biệt mạnh, bằng không lấy thực lực hiện tại của hắn khả năng cũng không có cơ hội chạy trối chết.
May mắn thay, đi không bao lâu, phát hiện ra một cây linh thảo, hoặc ba cây linh thảo tụ tập lại với nhau, ẩn trong bụi cây rậm rạp.
Ba gốc cây linh thảo hạ phẩm, có thể trợ giúp Tần Mệnh bổ sung linh lực.
- Có tiếng đánh nhau!
Tần Mệnh bỗng nhiên dừng lại, ngưng thần lắng nghe.
Không giống như là võ giả đánh nhau, càng giống như có đám võ giả đang chiến đấu cùng Linh Yêu.
Từ rừng già phía trước truyền đến.
Theo thanh âm, hắn lặng yên không một tiếng động chạy tới.
Phía trước là một mảnh rừng rậm, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người chớp động, còn có bóng ma thật lớn cùng tiếng thú rống kinh tâm động phách, có thể cảm nhận được tình huống chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Tần Mệnh tung người nhảy lên một cây đại thụ, di chuyển giữa cành cây, cẩn thận tới gần.
Trong rừng, phương viên khoảng năm trượng trống rỗng, lúc này đang có năm nam nữ tay cầm binh khí vây công một con yêu thú thật lớn. Bộ dáng yêu thú kia giống như một con mãnh hổ, nhưng hình thể so với mãnh hổ còn lớn hơn, màu lông đen bóng, đôi mắt đỏ như máu lộ ra hung tàn, miệng đầy răng nhọn, còn có hai cái răng nanh sắc nhọn từ trong miệng vươn ra, dài chừng nửa thước, sắc bén có độ cong.
Kiếm Xỉ Thú!
Bên trong Thanh Vân Tông có nuôi loại linh yêu này, vô cùng hung mãnh, trời sinh tính tàn bạo, cảnh giới có thể so với võ giả Linh Võ cảnh cao cấp. Móng vuốt sắc bén và răng nanh đều là vũ khí của nó, toàn thân gió đen cuồn cuộn, cát đá cuồn cuộn bay lên.
Tần Mệnh cẩn thận quan sát, năm vị nam nữ này ăn mặc bình thường, giống như dong binh đoàn xông vào rừng rậm, thế công lộ ra một cỗ dã tính, cũng phối hợp rất ăn ý, tiến lui có độ, kinh nghiệm phong phú. Trong phế tích còn có ba người đầy máu nằm sấp, xem ra đã không còn sống, chết dưới móng vuốt sắc bén của Kiếm Xỉ Thú.
Tình hình chiến đấu đâu chỉ kịch liệt, quả thực là hung hiểm.
Kiếm Xỉ Thú đã phát cuồng, hắc phong mãnh liệt kích động phế tích, tả xung hữu đột, gào thét liên tục.
Năm vị dong binh xem ra không kiên trì được nữa, bốn người không ngừng chạy phi nước đại, kiềm chế Kiếm Xỉ Thú, vô cùng ra sức, một vị thiếu niên cường tráng mặc y phục màu đen, phụ trách chủ công, chiến đao dài hai thước trong tay đại khai đại hợp, thế công vô cùng dã tính.
Phốc xuy!
Mấy đạo kiếm quang bổ vào trên người Kiếm Xỉ Thú, xé rách da thịt, Kiếm Xỉ Thú chịu đau gào thét, bốn vị nam nữ thực hiện được một kích, quyết đoán rút lui, nam tử cường tráng nhân cơ hội vọt vào, chiến đao khí thế bàng bạc, cuồng phong gào thét, hung hăng chém về phía đầu Kiếm Xỉ Thú.
Gầm gừ!
Kiếm Xỉ Thú gầm thét, một móng vuốt quất về phía chiến đao, hỏa tinh văng khắp nơi, đinh tai nhức óc, nam tử vô tình bị hất lui, tuy nhiên móng vuốt sắt bén của Kiếm Xỉ Thú cũng bị chấn đến đầm đìa máu tươi.
- Bằng hữu! Nhìn đủ chưa? Giúp một tay!
Nam tử quay cuồng rơi xuống đất, khóe miệng tràn máu, đột nhiên hướng chỗ Tần Mệnh ẩn thân hô to.
Mặt Tần Mệnh không chút thay đổi trốn đi, không vội vàng hiện thân, cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu. Trước kia hắn chưa từng giao tiếp với dong binh, nhưng rất rõ ràng những người này đều là người hung ác, lưỡi đao liếm máu, hỗ trợ không lấy công là chuyện nhỏ, chẳng may bị lừa thì sao? Đến lúc đó cũng không có cơ hội hối hận.
Kịch chiến càng ngày càng kịch liệt, đánh càng ngày càng hung hiểm, cả người Kiếm Xỉ Thú bị thương, đã phát cuồng, hiện tại năm dong binh kia muốn lui cũng không lui được.
Tần Mệnh bỗng nhiên chú ý tới có một sơn động cách đó không xa, bên trong tựa hồ có bảo bối gì đó, tản ra khí tức sinh mệnh nồng đậm. Hắn luyện tập Sinh Sinh Quyết, vô cùng mẫn cảm đối với khí tức sinh mệnh.
Trận chiến dường như kéo dài từ đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook