Bọn họ nhìn thấy ‘Sát phạt quả quyết’ của Tần Mệnh, thấy được ‘tư thái’ cường thế của Tần Mệnh, chẳng những không sợ hãi, ngược lại không hiểu sao tâm an. Trải qua rất nhiều hoạn nạn, nội tâm bọn họ cực kỳ bất an, cần một người cứng rắn dũng cảm chắn trước mặt bọn họ, cần một lãnh tụ dám vung đao về phía ác nhân.

Bọn Đồ Vệ cả người hăng hái, nóng hổi nóng hổi. Tám năm, chưa bao giờ kích động như ngày hôm nay, chưa bao giờ dễ dàng như ngày hôm nay, họ thậm chí hát ca lên, bước chân trở nên nhẹ nhàng.

Đội hộ vệ đến trong rừng bắt được một ít dã thú Linh Yêu, dựng nồi lớn, đốt đống lửa, để cho dân chúng thống thống khoái khoái ăn thịt hầm, dưỡng đủ khí lực thu thập đồ đạc, chuẩn bị... Về nhà...

Người Tần gia đều tụ tập cùng một chỗ, bận rộn sửa sang lại đồ đạc có thể mang đi, trên mặt đều mang theo ý cười kích động.

- Đây là linh thạch cùng tài bảo cướp đoạt từ trên người đám người Lãnh Chấp Bạch, ngươi kiểm kê đi.

Hô Diên Trác Trác gọi Tần Mệnh đến bên cạnh, trên mặt đất tụ đầy các loại hành lý, bên trong tất cả đều là tài bảo mà Lãnh Chấp Bạch thu thập, là chuẩn bị mang về Thanh Vân Tông, số lượng rất kinh người, có các loại linh thạch, cũng có dược liệu hái trong rừng rậm, vân vân.

Tần Mệnh lật mấy bao tải:

- Những thứ này đều cho các ngươi.

- Chúng ta không cần thù lao.

Hô Diên Trác Trác cười xua tay.

- Điều này là nên. Thuận tiện dùng những tài bảo này mời Hô Diên gia tộc các ngươi mở chi hội ở Lôi Đình cổ thành.

Tần Mệnh bây giờ là thành chủ, đầu tiên phải làm là làm thế nào an trí thành dân, kiến thiết Lôi Đình cổ thành, những thứ này đều cần rất nhiều vốn liềng, cũng cần thương hội duy trì. Hắn hiện tại chỉ có thể dựa vào Hô Diên gia tộc, chỉ có bọn họ mới có thể trợ giúp thành dân Lôi Đình cổ thành vượt qua mùa đông giá rét sắp tới, một lần nữa trợ giúp kiến thiết gia viên, để Lôi Đình cổ thành khôi phục hoạt động bình thường.

- Cái này ngươi yên tâm, không cần phải nói chúng ta cũng sẽ làm. Phụ thân sẽ chào hỏi Thanh Vân Tông, lấy lý do xây dựng lại Lôi Đình cổ thành là một cơ hội kinh doanh lớn, cho phép Hô Diên gia tộc nhập cư ở Thanh Vân Tông.

Hô Diên gia tộc trợ giúp Tần Mệnh không chỉ coi trọng tiềm lực của hắn, kỳ thật còn có Lôi Đình cổ thành sau lưng hắn, xây dựng lại một thành cổ không chỉ là cơ hội kinh doanh, mà còn là cơ hội giao hảo với Tần Mệnh. Hô Diên gia tộc hiện tại am hiểu nhất về nhân tình, chúng ta trợ giúp Tần Mệnh ngươi, lại trợ giúp ngươi toàn thành, ngươi tương lai có lý do gì để phản bội Hô Diên gia tộc?

- Đại ân không thể nào nói hết được, Tần Mệnh ta sẽ không vong ân phụ nghĩa.

Tần Mệnh trong lòng ấm áp, 'giao tình' này mặc dù là có tính chất hợp tác, nhưng thật sự là đã giúp đỡ rất nhiều.

- Đồ ngươi mang theo giữ lại, cho đội hộ vệ ngươi dùng tu luyện.

- Cũng tốt.

Tần Mệnh gật đầu, nhìn khu mỏ nóng bỏng ngất trời, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười.

Dì đang chỉ huy các nữ quyến thu dọn phòng ốc, có thể mang đi đều tận lực mang đi.

Tần Dĩnh đứng ở một bên, tò mò nhìn Lăng Tuyết giống như tiên tử phía trước, kiều nhan tuyệt mỹ, khí chất thánh khiết, còn có một phần khí chất lãnh ngạo cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Nàng ở Đại Thanh Sơn sinh hoạt tám năm, chưa từng thấy qua nữ tử xuất trần tuyệt lệ như vậy, càng làm cho nàng cảm thấy hứng thú chính là, nữ tử này là ca ca mang về.

Tại sao ca ca lại trở lại với một nữ tử trong một dịp quan trọng như vậy?

Vì sao không phải là Nguyệt Tình tỷ tỷ, vì sao không phải là Thải Y?

Nàng cũng là đệ tử trong Thanh Vân Tông sao?

- Dĩnh nhi, ngẩn người cái gì, mau thu thập đồ đạc.

Dì gọi nàng.

- Dì, người đoán cô nương ấy là ai.

Tần Dĩnh kéo dì lại, lặng lẽ hỏi.

- Ai? Ồ, ngươi nhìn ta xem, đều quên chiêu đãi người ta.

Dì vỗ tay một cái, mỉm cười đi qua.

- Dì, ngài làm gì.

- Chiêu đãi người ta a.

- Ngài còn chưa làm rõ thân phận người ta đâu.

- Ngươi nha đầu ngốc này, Mệnh nhi ngàn dặm xa xôi mang về nữ hài tử, cái này còn cần hỏi?

Dì cẩn thận sửa sang lại quần áo, đứng bên cạnh Lăng Tuyết, từ trên xuống dưới đánh giá, càng nhìn càng hài lòng:

- Cô nương phương danh a.

Lăng Tuyết thanh lãnh như sen, lễ phép gập đầu:

- Lăng Tuyết.

- Tên dễ nghe, ngươi cũng là đệ tử của Thanh Vân Tông?

Dì âm thầm kinh diễm, nữ hài tử này lớn lên thật xinh đẹp, khí chất này, dáng người này, bộ dáng này, mỹ nhân khó gặp a, Mệnh nhi nhà ta diễm phúc không cạn a.

- Ta là đệ tử dược sơn.

Dược Sơn? Thuộc về quý tộc trong Thanh Vân Tông, không sai, xuất thân rất tốt. Dì càng nhìn càng thích:

- Ngươi quen biết Tần Mệnh bao lâu rồi?

- Ở chung mấy tháng rồi.

Ở bên nhau? Ổn rồi! Nụ cười của dì càng sâu:

- Cô gái xuân xanh?

Lăng Tuyết bỗng nhiên cảm giác nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích:

- Ta là sư tỷ Tần Mệnh.

- Sư tỷ tốt, sư tỷ tốt a, sư tỷ sẽ thương người.

Dì giữ chặt tay nàng, hài lòng gật đầu.

- ...

Lăng Tuyết cười khẽ không tự nhiên, không biết nên giải thích như thế nào.

Đảo mắt bận rộn đến buổi chiều, Đồ Vệ tập hợp hai vị phó đội trưởng đội hộ vệ cùng người đội trưởng khác.

- Đã an bài xong chưa?

Khương Bân gật đầu:

- Sáu trăm huynh đệ đều an bài ở khu Tây, nếu Ngô trưởng lão kia tới gần khu mỏ, chúng ta hẳn là có thể phát hiện trước tiên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương