- Công tử, kiểm tra xong, không có người sống sót.

Đội Ảnh Nhận tỉ mỉ kiểm tra ba lần, xác định không có đệ tử Thanh Vân Tông nào khác sống sót, nên thanh lý đều thanh lý.

- Chúng ta rút trước, còn lại giao cho các ngươi xử lý.

Hô Diên Trác Trác kêu gọi đội ngũ rút lui.

- Vất vả rồi, lần nữa cảm tạ.

Đồ Vệ và người của Tần gia đều tỏ lòng kính trọng đối với bọn họ. Nếu như không phải bọn họ, chỉ sợ người của Tần gia đều đã gặp nạn.

- Sau này còn có thể gặp lại, cáo từ trước.

Hô Diên Trác Trác kêu gọi đệ tử nhanh chóng rút lui, tính toán thời gian, Lãnh Chấp Bạch có thể sẽ phái người tới, đừng bị đụng phải.

- Chờ một chút!!

Trong bóng tối phía trước đột nhiên xông ra bóng người.

Đội Ảnh Nhận theo bản năng nắm chặt ảnh đao, chỉnh tề, âm thanh kim loại rất nhỏ rung động trôi dạt.

- Đừng khẩn trương, là ta.

Bóng đen bước nhanh đến dưới ánh lửa, không phải người khác, chính là Tần Mệnh, phía sau là Lăng Tuyết lãnh diễm.

Khí tức hai người thoáng hỗn loạn, quần áo cũng có nhiều tổn hại.

Năm ngày trước sau, bọn họ ngày đêm chạy đi, bất chấp nguy hiểm trèo đèo lội suối, rốt cục cũng kịp thời chạy tới.

- Tới rất nhanh a.

Hô Diên Trác Trác nhìn thấy Tần Mệnh, trên mặt cũng lộ ra nụ cười tươi.

- Còn những người khác thì sao? Chỉ có một mình người?

- Bị chúng ta bỏ lại.

- Ha, ta đoán sẽ như vậy.

- Ca ca!

Tần Dĩnh kích động, dùng sức nhào vào trong ngực hắn.

- Không sao chứ?

Tần Mệnh ôm chặt Tần Dĩnh, cũng thấy được chiến trường rách nát phía trước cùng thi thể đầy đất, có thể tưởng tượng trận chiến đấu thảm thiết thế nào. Đại trưởng lão đáng ghét, thật sự phái tới sát thủ, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt Tần gia chúng ta? Trong lòng hắn là một trận sợ hãi, nếu như không phải mình sớm suy xét phương diện này, lại ủy thác Hô Diên Trác Trác điều tới đội ngũ phòng ngừa vạn nhất, chỉ sợ bản thân sẽ không gặp được người nhà nữa.

Lăng Tuyết hơi kinh ngạc, đây chính là chuẩn bị Tần Mệnh nói? Hắn lại điều người của Hô Diên gia tộc tới. Lại nhìn thi thể đầy đất, cũng sợ hãi. Tuy rằng trên đường tưởng tượng qua các loại tình huống có thể xuất hiện, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy vẫn rất khó tiếp nhận.

Đại trưởng lão, ngươi đem sự tình làm đếnn thế này rồi!

- Chúng ta không có việc gì, may mắn có Hô Diên công tử.

Tần Dĩnh ôm Tần Mệnh, sợ đây cũng là một giấc mộng.

- Mệnh nhi!

Dì và đám người đều bước nhanh vây quanh, nhìn thấy Tần Mệnh, rốt cục tảng đá trong lòng cũng được buông xuống, nhưng lại có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Hô Diên Trác Trác nói đều là thật?

- Các ngươi chậm rãi tán gẫu, còn lại giao cho các ngươi, ta rút lui trước.

Hô Diên Trác Trác không dám trì hoãn nữa.

- Không cần rút lui.

Tần Mệnh ngăn cản bọn họ.

- Thế nào? Đợi lát nữa Lãnh Chấp Bạch bọn họ đến liền hỏng rồi.

- Chỉ cần xác định Ngô trưởng lão bọn họ còn chưa tới là tốt rồi, không cần để ý Lãnh Chấp Bạch.

- Ý ngươi là sao?

- Lãnh Chấp Bạch bọn họ ở đâu?

- Ở trong khu mỏ, tập hợp tất cả quáng nô, nói là ngày mai toàn bộ phải chạy vào rừng rậm.

- Hắn không có cơ hội, đi, cùng đi hội họp với Lãnh Chấp Bạch.

Hô Diên Trác Trác tròng mắt vừa chuyển, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cả người không tự chủ được nổi lên một cảm giác lạnh, không phải chứ, không phải là hắn muốn… ??

Trong góc tối, Mạc Minh đang ẩn nấp hơi ngưng mi, tập trung vào Tần Mệnh, lạnh lùng hừ một tiếng, lặng lẽ lui đi, nhưng ngay trong nháy mắt hắn xoay người, trái tim hung hăng nhảy dựng lên, cứng đờ tại chỗ, bởi vì?? Trước mặt hắn lại có một người đứng! Một thiếu niên gầy gò, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, giống như một tên ăn mày, càng giống như một con quỷ hoang dã.

Trong nháy mắt hai người mặt đối mặt, hắn có thể là thật sự bị dọa, cũng có thể là tuyệt đối không nghĩ tới phía sau có người, lại cả người nổi lên một cơn lạnh buốt.

- Chết đi!

Sắc mặt Mạc Minh chuyển lạnh, trong nháy mắt tập kích, mặc kệ là thứ gì, trực tiếp xử tử, hắn cần phải chạy về thông báo.

Tuy nhiên??

Một giây trước khi hắn động thủ, một bàn tay tái nhợt đã xuyên qua trái tim hắn!

Ngực lạnh lẽo, hắn thật sự dừng lại tiến công, giật mình, không thể tưởng tượng được mà cúi đầu, ngực bị đánh xuyên thủng, từng đường vân đen từ miệng vết thương lan tràn ra ngoài.

- Ngươi… ??

Mạc Minh há miệng, máu tươi tràn đầy khoang miệng. Hắn thực lực rất mạnh, phòng ngự càng mạnh, là tâm phúc của Đại trưởng lão, cho dù là bị đánh lén cũng có thể dễ dàng tránh được, nhưng mà?? Đây là?? Có chuyện gì?

Thiếu niên rút cánh tay ra, Mạc Minh lảo đảo một hồi, vô lực quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, máu tươi theo khóe miệng chảy xuôi, hắc văn trên ngực lan tràn rất nhanh, bò đầy toàn thân, quấn quanh khuôn mặt.

Ánh mắt của hắn tan rã trong hoảng sợ.

Lãnh Chấp Bạch đợi trái đợi phải, vẫn không thấy bọn Đồ Vệ trở về, ngay cả mười đệ tử phái ra cũng giống như trâu bùn xuống biển không có tin tức.

Chuyện gì đã xảy ra ở phía tây vậy? Chuyện gì có thể xảy ra?

Cái vùng núi hoang dã này ngoại trừ sơn phỉ chính là một ít Linh Yêu, không có khả năng xuất hiện tình huống khác thường như vậy.

Đội phó đội hộ vệ Khương Bân thật sự nhịn không được:

- Phái một đội trăm người đi qua!

Lần này Lãnh Chấp Bạch không có ngăn cản, nếu như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa lúc để cho những đội hộ vệ này chịu chết.

Một đội trăm người tập hợp, cẩn thận nói với nhau, chia làm mười tổ bước nhanh về phía tây.

Nhưng không chạy được bao xa, toàn bộ đều dừng lại nửa đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương