Các nữ quyến hoảng hốt, từ nơi này đến Đông Cốc Thạch Lâm phải mất mấy trăm dặm, giữa chừng là các loại rừng già hiểm trở, các loại Linh Yêu mãnh cầm, các nàng đều là những nữ tử yếu đuối, không có năng lực phản kháng, nói không chừng nửa đường đã bị ăn mất.

Tần Dĩnh sốt ruột nói:

- Thanh Vân Tông an bài ai hộ vệ? Có bao nhiêu đệ tử?

- Đồ lão đại đang hỏi, tiểu thư trước đừng hoảng hốt, đội ngũ Thanh Vân Tông có thể ngày mai sẽ đến đi.

Nguyễn Đình cẩn thận giải thích, sợ các nàng sợ hãi.

- Chỗ Dương bá thế nào rồi?

Dương bá là nam quyến Tần gia bên kia, cách nơi này rất xa.

- Đã an bài người đi qua, yên tâm đi, sẽ không có việc gì.

- Sao lại như vậy.

Dì ôm Tần Dĩnh, lo lắng nhìn xa xa, cầu nguyện Đồ Vệ có thể tranh thủ thêm chút thời gian, có thể tranh thủ thêm chút lực lượng thủ hộ, bằng không các nàng thật có thể chết trên đường đến Đông Cốc Thạch Lâm. Nàng ngược lại không sợ chết, nàng sợ sau khi chết không có ai chiếu cố Tần Dĩnh chưa đủ mười bốn tuổi, chiếu cố những nữ tử đáng thương này.

Phía tây khu mỏ, ba trăm đệ tử Thanh Vân Tông cải trang thành sơn phỉ, ẩn thân trong bóng tối đã nóng lòng muốn ra tay.

Ba đội ba trăm người phân bố tại chỗ, đội trưởng của mỗi người đang sắp xếp tỉ mỉ.

Chỉ cần Lãnh Chấp Bạch đem đẩy hộ vệ Tần gia ra, thì không có gì phải lo lắng nữa cả. Một đám là nữ quyến, một đám là già yếu bệnh tàn, cơ bản không có sức chiến đấu, bọn họ có nắm chắc ba trăm người toàn thân trở ra, không tử thương một người.

Năm đệ tử Thanh Vân Tông lặng lẽ chạy tới tiếp nhận:

- Vệ đội Tần gia đều bị điều đến quảng trường, chỉ có rất ít hộ vệ đang bảo hộ gia quyến bọn họ.

- Hành động, tốc chiến tốc thắng.

Mạc Minh hạ lệnh.

- Dẫn đường, hành động!

Ba đội trăm người toàn bộ khởi hành, thay sang đao rựa bình thường, quấn chặt mặt nạ. Dưới sự dẫn dắt của đệ tử dẫn đường, vọt vào khu mỏ.

Một đội trăm người phụ trách chế tạo đổi loạn, phá hoại lung tung, thuận tiện ngăn cản vệ đội Tần gia.

Một đội trăm người phụ trách cướp bóc cường sát, tạo ra phá hoại.

Một đội trăm người chia làm hai đường, một đường xông về phía nơi nữ quyến, một đường xông về phía nơi các nam tử Tần gia tụ tập.

Bóng đêm thâm trầm, hơn hai mươi vạn dân thành đều đã lục tục tụ tập đến quảng trường lớn sâu nhất trong khu mỏ, thế cho nên khu vực xung quanh trống rỗng, hoàn toàn không nhìn thấy bóng người.

Ba đội ngũ hoàn toàn hóa thân thành sơn phỉ, hô to kêu loạn, châm đuốc, dọc đường làm càn châm lửa.

Khu mỏ của Đại Thanh Sơn vô cùng lớn, đám người cùng hộ vệ đều bị cố ý điều đến khu vực trung tâm, bọn họ cơ hồ như vào cảnh giới không người, càng ngày càng kiêu ngạo, phòng ốc, cây cối, thậm chí là dụng cụ, toàn bộ đốt cháy, ngọn lửa hừng hực nhanh chóng thiêu đốt ở phía tây, ánh lửa kịch liệt mở rộng thành từng mảnh.

- Ha ha, điên cuồng một lần, tận tình phóng thích.

- Đêm nay, các ngươi là sơn phỉ, sơn phỉ.

- Đều làm chút chuyện sơn phỉ nên làm cho ta.

- Linh thạch đâu? Còn kho báu thì sao?

- Có thể cướp bao nhiêu thì cướp bấy nhiêu, trưởng lão có lệnh, đoạt được là của các ngươi!

- Nữ tử đâu?

- Hưởng thụ đi, ha ha.

- Ngao ngao ngao.

Khu vực trung tâm, hai mươi vạn người đa số đã tập hợp, Đồ Vệ đang mang theo đội hộ vệ cùng Lãnh Chấp Bạch kịch liệt đàm phán.

Các đệ tử dưới tay Lãnh Chấp Bạch đều tụ tập ở chỗ này, không dấu vết vây quanh đội hộ vệ Tần gia, để bọn họ đừng rời đi sớm.

- Lãnh Chấp Bạch, ngươi không cho một lời giải thích, chúng ta tuyệt đối không rời khỏi Đại Thanh Sơn.

Đồ Vệ thái độ kiên quyết, nhưng không dám lên tiếng quá lớn, hắn sợ người ở xa sau khi nhận được tin tức này không chịu nổi.

- Ngươi không cần phải hét lên với ta, ta chỉ làm theo yêu cầu. Ngươi có bản lĩnh đến Thanh Vân Tông quát mấy tiếng?

Lãnh Chấp Bạch đứng trước mặt Đồ Vệ, chắp tay ngửa đầu, thực lực hai người không sai biệt lắm, ai cũng sẽ không sợ ai.

- Ngươi làm theo yêu cầu của ngươi, ta cũng làm theo quy tắc của ta, trước khi không có đủ lực lượng bảo đảm an toàn cho chúng ta, không ai rời đi.

- Ôi, ngươi thật sự coi mình là một nhân vật, ngươi nói không đi thì không đi?

- Những thứ khác, ta có thể chịu đựng được, nhưng lần này, ngươi đừng mơ tưởng!

Đồ Vệ thân cao hai thước, dáng người hùng vĩ cường tráng, giờ phút này khuôn mặt dữ tợn, sát khí đằng đằng, toàn thân ẩn hiện hỏa quang, vô cùng dọa người.

Hơn một ngàn hộ vệ toàn bộ đứng ở phía sau hắn, nắm chặt chiến đao, trợn mắt nhìn. Đây là đang đẩy chúng ta vào con đường đến cùng, không bao giờ thỏa hiệp.

Lãnh Chấp Bạch cười lạnh đi về phía trước hai bước:

- Thời gian ngày mai vừa đến, tất cả quáng nô toàn bộ phải rời khỏi Đại Thanh Sơn, đến lúc đó chúng ta sẽ hủy diệt toàn bộ nơi này, hỏa thiêu, địa liệt, dìm nước, vân vân, Đại Thanh Sơn sẽ không còn tồn tại! Đến lúc đó nếu như xuất hiện tình huống chôn sống, ngộ thương,… ta… cũng không chịu trách nhiệm.

- Ngươi đừng khinh người quá đáng!

- Ha ha, ta khi dễ ngươi thì làm sao? Lão tử khi dễ ngươi còn ít?

Lãnh Chấp Bạch trừng mắt, bớt kiêu ngạo cho ta.

Đồ Vệ nắm chặt nắm tay, cả người run rẩy, lửa giận trong lồng ngực cơ hồ sắp nổ tung. Thế nhưng, phía sau hắn rậm rạp chằng chịt tất cả đều là thành dân Lôi Đình cổ thành, một khi hắn nổi giận, chịu khổ chính là bọn họ. Trách nhiệm của hắn là bảo vệ bọn họ, không thể để cho bọn họ liên lụy.

- Ngươi muốn giết ta? Ngươi có dám không? Lần này là mệnh lệnh trong tông hạ xuống! Ai dám cãi lời, giết không tha! Ngươi có bản lĩnh giết chết toàn bộ chúng ta, đến lúc đó ta xem hai mươi vạn người này chôn cùng như thế nào.

Thanh âm của Lãnh Chấp Bạch vừa nhấc cao, thanh sắc đều nghiêm ngặt.

Ai sợ ai!!

Những lời ác độc này không biết đã nói bao nhiêu lần, chính mình đều nói chán rồi, thế nhưng, vừa lúc bắt được điểm yếu của Đồ Vệ.

Đám quáng nô phía trước chậm rãi ngẩng đầu, nhìn xung quanh cảm thấy kỳ quái, lại xảy ra chuyện gì sao? Đội trưởng Đồ vệ dường như rất kích động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương