Tu La Thiên Đế (Bản dịch)
-
Chương 157
Bọn thị vệ ý thức được muốn hư, vội vàng an bài một thị vệ đi ra ngoài thông báo đội trưởng. Tào Vô Cương thân phận đặc thù, không phải bọn họ có thể xử lý, Tần Mệnh hiện tại danh tiếng đang thịnh, càng không dám trêu chọc.
- Đồ hỗn trướng! Chỉ ngươi cũng xứng đáng kêu gào với ta.
Tào Vô Cương giận dữ, ta còn chưa tìm ngươi gây phiền toái, ngươi lại còn dám khiêu khích ta?
- Thế nào rồi? Ta cùng ngươi luyện tập?
Tần Mệnh ấn đầu Quý Nguyên Hổ đẩy ra, đi đến trong tuyền trì, mắt lạnh như đao, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tào Vô Cương, một cỗ khí tràng bức người tràn ngập hồ suối.
Quý Nguyên Hổ sờ sờ đầu, ta siết một cái, ngươi lại dám ấn đầu ta. Hắn trừng mắt về phía Tần Mệnh, nhưng Tần Mệnh căn bản không nhìn hắn, trừng nửa ngày, chính hắn nhụt chí.
Tần Mệnh cười lạnh, còn Vô Cương công tử, phi, đồ cẩu vật, liền ngươi cũng xứng cầu thân với Nguyệt Tình? Còn dám lấy bí mật của Dược Sơn ra uy hiếp!
Trước kia không có cơ hội thu thập ngươi, hôm nay gặp phải, không cho ngươi một ít máu, ta liền không phải họ Tần.
Tào Vô Cương cười lạnh:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thắng mấy trận đấu, liền...
Ba!!
Tần Mệnh tát một cái vào mặt Tào Vô Cương, bạt tai vang dội, quay về tuyền trì.
Tào Vô Cương bị đánh đến lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa trượt ngã trong tuyền trì, hắn nghiêng đầu, khóe miệng tràn máu, trên mặt bên phải chậm rãi hiện ra một dấu tay đỏ rực.
Mẫu thân ta ơi.
Mấy vị công tử cả người lạnh lẽo, miệng hơi mở ra.
Tào Vô Cương ngẩn người ra đó, thật sự bị đánh cho hồ đồ rồi.
Đánh ta? Tần Mệnh lại dám đánh ta?
- Tần công tử, đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói.
Bọn thị vệ thật khẩn trương, nhưng lại nhìn đến hồ đồ, chuyện gì đang xảy ra? Đột nhiên lại làm như thế?
- Ngươi dám đánh ta?
Tào Vô Cương chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt bò đầy tơ máu, lửa giận thiêu đốt, hung tợn trừng mắt nhìn Tần Mệnh.
- Tào Vô Cương ta lớn như vậy, còn không có ai dám...
- Ba!
Lại là một cái bạt tai vang dội đến chấn lỗ tai, Tần Mệnh xuống tay đủ tàn nhẫn, đem Tào Vô Cương đánh lui vài bước, bước chân trượt xuống, ngửa mặt té ngã, phù phù một tiếng trầm đục, bọt nước văng khắp nơi.
- Muốn chết!
Tào Vô Cương tức giận, toàn thân khơi dậy sóng khí bàng bạc, ầm ầm tiên trì, trùng kích tường gỗ trong phòng.
Nhưng Tần Mệnh bước lên trước một bước, khí tràng cuồng nóng chấn động không gian, một con lôi xà tráng kiện gào thét thành hình, điện mang chạy tán loạn, kịch liệt giòn vang, lôi xà chạy lên ở trước ngực, hội tụ ở cánh tay, hướng Tào Vô Cương bạo phát đi.
Lôi xà thế mãnh liệt, lần thứ hai đánh bay Tào Vô Cương, lôi điện thảm thiết xé rách da thịt hắn, lực lượng mạnh mẽ trực tiếp đánh bay hắn.
Tần Mệnh giữ chặt mắt cá chân hắn, thắt lưng hơi xoay chuyển, toàn thân phát lực, mãnh lực quăng ra ngoài.
Rầm rầm, Tào Vô Cương liên tục nảy lên, ngang ra khỏi phòng, đụng phải phòng đối diện, tuông ra đường máu tanh.
Đám người Quý Nguyên Hổ ngược lại hít vào từng ngụm khí lạnh!
Điên rồi, sắp xảy ra chuyện!
Thiết Sơn Hà cùng Hô Diên Trác Trác toàn bộ lao ra, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Những phòng gần đó liên tiếp mở cửa, mọi người bên trong đều nhìn ra ngoài, xảy ra chuyện gì. Vừa rồi chỉ là cãi nhau, bây giờ sao lại đánh nhau rồi.
- Tần công tử, ngươi đây là đang làm gì?
Bọn thị vệ vội vàng ngăn cản Tần Mệnh, không thể đánh nữa.
- Tần Mệnh, có chuyện thì thì từ từ nói, đừng động thủ.
Đám Quý Nguyên Hổ bị dọa sợ, tên điên này không chỉ điên trên võ trường, bình thường càng điên a. Tào Vô Cương là Linh Võ bát trọng thiên, Tần Mệnh chính là Cửu Trọng Thiên, còn là ngũ cường của trà hội bát tông, nếu thật sự đánh nhau, năm Tào Vô Cương cũng không đủ để hắn ngược đãi.
- Tần Mệnh. Ngươi muốn chết...
Tào Vô Cương giãy dụa đứng lên, bị lôi điện trùng kích cả người đau nhức.
- Làm sao vậy, Vô Cương công tử rất chật vật a. Không có hộ vệ đi cùng, ngươi ngay cả đứng cũng đứng không vững?
Tần Mệnh ra sức đẩy thị vệ ra, nghênh đón Tào Vô Cương đi tới.
- Tần công tử hạ thủ lưu tình.
Mọi người kinh hô, vội vàng ngăn cản.
Tần Mệnh đột nhiên lao lên, lưu lại một đạo tàn ảnh, đụng thẳng vào Tào Vô Cương.
Sắc mặt Tào Vô Cương đột nhiên biến đổi, vội vàng né tránh, nhưng Tần Mệnh trong nháy mắt đã đến gần người, một quyền bạo phát vào bụng Tào Vô Cương.
Oa!!
Toàn thân Tào Vô Cương cong lên, bị cường lực đánh bay ra ngoài, thân thể giống như lá tàn bị gió cuốn kịch liệt bay ra ngoài, ầm ầm trầm đục, hung hăng dán lên tường đá cách đó mười thước, đánh ra vết nứt rậm rạp.
Một quyền này thật sự hạ độc thủ, Tào Vô Cương nằm sấp trên mặt đất, gắt gao cuộn mình, toàn thân căng thẳng, miệng há to, chảy nước, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ có đau nhứt kịch liệt.
- Tần công tử, không thể đánh nữa.
Bọn thị vệ mạnh mẽ ngăn cản trước mặt Tần Mệnh, nghiêm khắc quát mắng.
Nếu thật sự xảy ra án mạng, ai chịu trách nhiệm?
- Tần Mệnh, ngươi đừng quá quắt, Vô Cương công tử trêu chọc ngươi?
Quý Nguyên Hổ bọn họ vọt vào bên trong, hai người khẩn trương ngăn trở Tần Mệnh, những người khác luống cuống tay chân đỡ Tào Vô Cương dậy.
- Không có.
Tần Mệnh còn muốn cho Tào Vô Cương thêm hai quyền, nhóm hộ vệ đã vây quanh hắn.
- Không có? Vậy tại sao ngươi lại đánh người?
- Ta thích!
Tần Mệnh liếc mắt nhìn Tào Vô Cương.
- Ngươi......
- Tần Mệnh, ngươi chết không được dễ dàng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook