- Ngươi ah, đừng đến để quyến rũ ta. Ta muốn trở về Thanh Vân Tông, ta muốn trở về Lôi Đình cổ thành của ta. Rất cảm tạ lời mời của Huyết Tà Tông các ngươi, là vinh hạnh của ta, nhưng thật sự rất đáng tiếc.

- Ngươi hoảng loạn? Ta là một nữ tử, không phải một yêu tinh.

Yêu Nhi cười càng sáng lạn.

- Chúng ta có thể thay đổi cách nói chuyện trước, chẳng hạn như ngươi ngồi trên ghế mây?

Tần Mệnh rất không thích ứng với sự nhiệt tình của Yêu Nhi.

- Đây là lần đầu tiên bổn cô nương cảm thấy hứng thú với một nam tử, ngươi thực sự không hiểu tình cảm.

Yêu Nhi đứng dậy, mang giày hoa nhỏ vào.

- Sau này hoan nghênh ngươi đến Lôi Đình cổ thành của ta làm khách, đến lúc đó nhất định thịnh tình khoản đãi.

- Ngươi muốn độc lập?

Yêu Nhi từ trong lời nói của Tần Mệnh nếm ra một chút hương vị khác.

- Ngươi suy nghĩ quá nhiều.

- Ta là thật lòng mời ngươi đến Huyết Tà tông, lại cân nhắc, ta chờ ngươi.

Yêu Nhi ngồi trên ghế mây. Nàng giống như một bông hoa xinh đẹp, làm cho toàn bộ căn phòng sáng sủa hơn rất nhiều.

- Ngươi...... ngươi không đi à?

- Khí tức sinh mệnh trong phòng ngươi rất đủ, ta ở lại dưỡng thương.

- Ngươi không sợ bị hiểu lầm, ta không có ý kiến.

- Ta không sợ hiểu lầm, ta sợ người khác không bỏ lỡ cơ hội.

Tần Mệnh im lặng không nói gì, dứt khoát ngậm miệng không nói lời nào. Vết thương của hắn rất nghiêm trọng cần phải nhanh chóng hồi phục.

Rất nhanh, Sinh Sinh Quyết ở toàn thân hắn hình thành một vòng xoáy vô hình, dẫn dắt khí tức sinh mệnh trong thiên địa, cuồn cuộn không ngừng hội tụ vào trong phòng, tràn vào thân thể đầy vết thương.

Sinh mệnh khí giống như dòng nước trong vắt ôn nhuận, bơi giữa hài cốt cơ bắp toàn thân, lắng đọng ở vết thương.

Sinh Sinh Quyết có thể trợ giúp Tần Mệnh đem khí tức sinh mệnh lợi dụng hoàn mỹ, so với rất nhiều bảo dược linh quả hiệu quả còn tốt hơn.

Yêu Nhi lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt yêu mị lại rung động, hồi lâu, nàng cười nhạt một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng.

Hô Diên Trác Trác không biết lấy ghế dựa ở đâu, thoải mái nằm ở trong sân, cười vẫy tay:

- Yêu Nhi cô nương lại đến ha.

- Ngươi chính là người của Hô Diên gia tộc kia?

- Ta là Hô Diên Trác Trác.

- Ngươi có quan hệ gì với Tần Mệnh?

- Bằng hữu!

- Tần Mệnh bán mình cho ngươi?

Đổ mồ hôi, nha đầu này nói chuyện thật thẳng thắng.

Nụ cười trên mặt Hô Diên Trác Trác không giảm:

- Đó đều là truyền nhầm, ngươi nhìn ta giống chủ nô lệ?

- A, ngươi vừa nói, thật đúng là giống.

-.....

- Đi thôi.

Yêu Nhi giơ tay lên, rời khỏi tiểu viện.

- Nàng ấy sẽ không thật sự có ý tứ với Tần Mệnh chứ.

Hô Diên Trác lẩm bẩm, tìm tư thế thoải mái vắt chân lên.

Hắn nhìn bầu trời dần dần mờ mịt, trong ánh mắt nho nhỏ hiện lên tia tinh mang. Tin tức đã an bài người đưa về gia tộc, nhưng hắn thật không dám cam đoan gia tộc có thể đồng ý yêu cầu của Tần Mệnh hay không, dù sao liên lụy có chút lớn, nếu như hoạt động không đúng, để lộ tin tức, đối với Hô Diên gia tộc sẽ là một đả kích không nhỏ.

Hiện tại xem phụ thân nghĩ gì về giá trị của Tần Mệnh.

Năm trăm sát thủ!

Hắc hắc, Tần Mệnh thật là gan!

Hắn thích cỗ huyết tính này, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Tần Mệnh có thể cũng đang kiểm tra Hô Diên gia tộc. Nếu chuyện thành công, hai bên sẽ trở thành bằng hữu, nếu như bị cự tuyệt, sau này chỉ sợ chỉ có thể là quan hệ hợp tác đơn giản.

Tần Mệnh đến chạng vạng ngày hôm sau mới có thể xuống giường, bề ngoài thoạt nhìn không có vết thương gì, nhưng nội thương vẫn rất nghiêm trọng.

Một đao của Thiết Sơn Hà trực tiếp chém hắn nửa cái mạng.

Hắn hoạt động đơn giản ở trong phòng, rời sân và đến chỗ Thiết Sơn Hà.

Thương thế của Thiết Sơn Hà cũng rất nghiêm trọng, nhưng hắn chủ yếu là bị thương đến linh hồn, bị Tu La Sát Giới kích thích, da thịt bị thương ngược lại không có gì đáng ngại, ánh mắt vẫn rất sắc bén.

- Đi dạo trong thành?

Tần Mệnh mời.

- Uống rượu. Ngươi thắng, ngươi mời.

Thiết Sơn Hà vừa vặn chuẩn bị đi ra ngoài hoạt động.

- Tìm tửu lâu.

Tần Mệnh không đi được hai bước, bỗng nhiên nói:

- Trên người có tiền không?

- Không có.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Dùng linh quả đổi.

- Đi.

- Ai, hai người các ngươi đi đâu?

Hô Diên Trác Trác xách hộp cơm trở về.

- Hôm nay ra ngoài ăn.

- Vết thương của hai ngươi đã khỏi?

- Không nghiêm trọng.

- Được rồi, đi dạo một chút. Hôm nay ai mời?

- Ngươi.

Tần Mệnh và Thiết Sơn Hà đồng thanh.

- Ta xem ta có mang theo tiền không.

Hô Diên Trác Trác từ trên người mò mẫm một hồi, bước nhỏ chạy về phòng, chỉ chốc lát sau đã vui vẻ ha hả chạy trở về, trong tay cầm một túi kim tệ:

- Mời các ngươi đi một nơi tốt, có rượu có thịt có nữ tử.

- Ở đâu?

- Nơi để cho các ngươi lưu luyến quên về.

Dược tuyền tiên cảnh, bảo địa an dưỡng vô cùng nổi tiếng trong thành Vũ Lăng, nằm ở cạnh góc phía đông cổ thành, nơi đó phân bố mấy ngọn núi thấp, nhấp nhô, rợp bóng cây. Bên trong có rất nhiều suối, nước suối đều là dược tuyền tỉ mỉ điều chế. Có thể nuôi dưỡng da thịt, điều dưỡng thương thế, còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Những công hiệu này, đều là sự thật!

Nghe nói có rất nhiều võ giả cường hãn đều sẽ tới nơi này ở lâu, chữa thương dưỡng khí.

Nơi này cũng là sản nghiệp trọng yếu của Tề gia phủ thành chủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương