Tu La Thất Tuyệt
-
Chương 30: Trượng đấu trượng - Bất phân thắng bại
Bách Nhẫn đại sư nghe sư đệ Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không hòa thượng đề nghị được ứng chiến với Bộc Dương Duy thì không trả lời ngay, nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.
Có nhiều lý do làm cho lão phải cân nhắc việc này.
Về thắng phụ, lão biết sư đệ chưa chắc đã thắng nổi vị Hình đường chủ Lãnh Vân bang Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, nói gì đến Ngọc Diện Tu La?
Như vậy, cuộc đấu giữa hai vị Chưởng môn sẽ vẫn tiếp tục.
Nếu bậy giờ chấp nhận để Bộc Dương Duy đấu với Huyết Chí Thiết Đảm, hậu quả sẽ thế nào?
Về mặt thể lực, dù ít dù nhiều, đối phương cũng hao tổn một phần chân khí.
Một khi chấp nhận, việc truyền ra giang hồ, há lại không mang tiếng là Chưởng môn Thiếu Lâm dùng chiến thuật xa luân chiến để thắng đối phương?
Mặt khác, việc Huyết Chí Thiết Đảm bị bại là điều gần như là cầm chắc, sẽ đẩy Thiếu Lâm vào tình thế khó khăn.
Ba trường đấu vừa rồi Thiếu Lâm đã kém thế, nay thêm một trận bại, cho dù sau này Bách Nhẫn đại sư có thắng cũng không đem lại thắng lợi chung cuộc cho Thiếu Lâm.
Nhưng một bên đã công khai thách chiến, bên kia đã chấp nhận, từ chối làm sao được nữa?
Dù không muốn chút nào, Bách Nhẫn đại sư đành phải gật đầu chấp thuận.
Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không hòa thượng chắp tay nói :
- Đa tạ Chưởng môn sư huynh!
Nói xong bước ra đấu trường.
Trước đây, khi Bách Không thắng Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên, nhìn thái độ dương dương tự đắc của đối phương, Bộc Dương Duy chỉ muốn đánh bại lão ta, trả thù cho Du Đại Nguyên.
Chờ khi Bách Không hòa thượng ra tới đấu trường dừng lại, Bộc Dương Duy đứng lên tung mình nhảy vút lên cao ba trượng, lộn người lại đáp xuống ngay trước mặt đối phương cách hai trượng.
Không Trần lão thiền sư thấy vậy giật mình chấn động, nghĩ thầm :
- Thân pháp Tế Liễu Phong huyền ảo bậc nhất võ lâm! Thiếu niên này không phải là nhân vật bình thường đâu! Bách Không còn lâu mới xứng là đối thủ của hắn!
Bách Không hòa thượng mặt cũng biến sắc, nốt ruồi son giữa Mi Tâm huyệt càng đỏ bầm lại.
Tuy vậy sau một thoáng lão trấn tĩnh lại ngay, cười nói :
- Khinh công Tế Liễu Phong của thí chủ đạt tới trình độ thặng thừa như thế, lão nạp vô cùng khâm phục!
Bộc Dương Duy đáp :
- Đại sư quá khen! Xin xuất chiêu đi!
Bách Không hòa thượng chợt quát lên :
- Lão nạp thất lễ!
Dứt lời lao tới, từ cách mặt đất năm thước đánh ra một lúc chín cước và mười sáu chưởng.
Thân pháp nhanh, song chưởng phát ra như chớp không kịp nhìn rõ, kình lực mạnh, chỉ một chiêu này trong giang hồ khó tìm ra địch thủ.
Bộc Dương Duy không hoàn thủ, chỉ nhếch môi cười lạt rối lướt mình, sau chốc lát đã đứng sau lưng đối thủ!
Bách Nhẫn đại sư kinh hãi nghĩ thầm :
- Thiếu niên này khinh công thật lợi hại! Thậm chí mình không kịp nhận ra y dùng loại thân pháp gì nữa!
Giá lúc này mà Bộc Dương Duy xuất thủ thì chỉ một chưởng đánh vào hậu tâm là đủ đánh ngã đối phương.
Nhưng chàng đã không làm điều đó.
Kể ra Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không hòa thượng phản ứng cũng thật nhanh.
Đang phát chưởng, không nhìn thấy đối phương đâu, lão vội lách mình sang một bên tránh bị đánh tập hậu.
Bộc Dương Duy cười nói :
- Nếu lần sau, tại hạ sẽ không bỏ lỡ cơ hội, khi ấy chỉ sợ Đại sư có tránh cũng không kịp đâu!
Không Trần lão thiền sư và Phương trượng Bách Nhẫn đại sư cùng buông tiếng thở dài.
Huyết Chí Thiết Đảm mặt đỏ bừng vì thẹn và tức, lại xông vào đánh tiếp.
Lần này Bộc Dương Duy bắt đầu hoàn thủ.
Trong lúc Huyết Chí Thiết Đảm thi triển Bách Bộ thần quyền đến mức lâm ly thì Bộc Dương Duy dùng Thiên Ma thập nhị thức bình tĩnh hóa giải.
Sau một lúc tấn công không có kết quả, thậm chí còn bị đánh lui, lão hòa thượng nổi giận thét vang, đồng thời đánh ra ba chiêu Như Lai Thống Bối, Kim Cương Phục Hổ, Liên Hoa Tường Vân với ba mươi sáu quyền công sang cả ba phía tả hữu và trước mặt đối phương.
Bộc Dương Duy quát :
- Đại sư cẩn thận!
Dứt lời cũng phát ba chiêu trong Thiên Ma thập nhị thức.
Chưởng quyền tiếp nhau nổ vang thành một chuỗi làm rung chuyển cả tòa Diễn Võ đường.
Bách Không bị chưởng lực đánh bật lùi ba bước.
Với nội lực thâm hậu, lão vẫn không bị nội thương, lại xông vào phát chưởng.
Bộc Dương Duy Hừ một tiếng nói :
- Các hạ thật không biết tiến thoái!
Nói xong nhún mình mất đi tăm ảnh.
Bách Nhẫn đại sư và chúng tăng trong sảnh tuy chăm chú nhìn, nhưng chỉ thấy bóng trắng lóe lên mà không thấy chàng thi triển thân pháp thế nào.
Riêng Không Trần lão thiền sư thở dài nói :
- Bách Không bị lặp lại chiêu đầu tiên rồi! Nhưng lần này không được tiện nghi như lần trước nữa đâu!
Quả nhiên...
Huyết Chí Thiết Đảm đang phát chưởng thì không thấy đối phương đâu cả, lần này đã cảnh giác hơn, không tránh sang bên nữa mà lao tới hai trượng quay lại...
Mặc dù phản ứng như vậy là thần tốc, nhưng dù sao cũng chậm mất nửa bước.
Vừa mới quay lại, lão hòa thượng đã thấy đối phương đứng sừng sững trước mặt.
Còn may mà chàng không xuất thủ trước đó, chỉ cười nói :
- Đại hòa thượng chuẩn bị hoàn thủ!
Nói xong mới xuất chưởng đánh ra.
Cả hai chưởng vận tám thành công lực đánh ra ba chiêu cuối cùng trong Thiên Ma thập nhị thức!
Thấy xung quanh trùng trùng chưởng ảnh, Huyết Chí Thiết Đảm không biết tránh cách nào, cũng không đủ sức hóa giải đành dùng Bách Bộ thần quyền đánh trả lại.
- Bình, bình, bình!
Ba tiếng nổ liên tiếp nổ vang, sau đó tất cả đình chỉ.
Bộc Dương Duy đứng văn phong nguyên chỗ cũ, chưởng đã thu lại, trên môi thoáng nụ cười kiêu hãnh.
Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không hòa thượng bị đánh bật lùi năm bước, không đứng vững ngồi phịch xuống nền sảnh, khóe môi rỉ máu, hai tay bất lực rủ xuống, không sao nâng lên được.
Lão giương mắt nhìn đối phương, trong ánh mắt không có sự hậm hực oán hận như hai vị sư huynh Bách Khuyết và Bách Thiện trước đây mà chứa đầy nỗi thống khổ.
Chúng tăng vẫn im phăng phắc không ai thốt lên tiếng nào. Mọi ánh mắt đều dồn vào Bách Không hòa thượng, thần thái tỏ ra lo lắng, không biết vị này thương thế ra sao.
Chỉ riêng Không Trần lão thiền sư và Bách Nhẫn đại sư là không tỏ thái độ gì, chỉ lắc đầu thở dài.
Bộc Dương Duy bước lại gần đối thủ nói :
- Đại sư không bị thương đâu. Tại hạ chỉ dùng thủ pháp Tá Mạch Bế Huyệt tạm thời khống chế các kinh mạch trên hai tay nên không cử động được mà thôi. Lát nữa sẽ phục hồi lại như cũ.
Bách Không hòa thượng nghe nói liền vận khí Đan Điền chuyển lên các huyệt mạch trên khắp cơ thể, quả nhiên chỉ một lúc đã hồi phục lại như cũ không có thương tích gì.
Lão nặng nề đứng lên, thở dài nói :
- Bộc Dương bang chủ thần công cái thế, bây giờ lão nạp đã tâm phục khẩu phục!
Thấy vẻ mặt ảm đạm của vị cao tăng, Bộc Dương Duy nghĩ thầm :
- Trong ba vị trưởng lão thì chỉ có vị hòa thượng này là người hào sảng, không oán độc... Tuy nhiên với uy danh Huyết Chí Thiết Đảm lừng lẫy giang hồ, bị một cú nặng như thế là một đòn quá nặng!
Chàng chắp tay nói :
- Tại hạ xin Đại sư bỏ quá vì đã mạo phạm. Nhưng... lúc này chắc Đại sư đã lĩnh hội được tâm trạng của người bị bại dưới tay người cũng không dễ chịu hơn đâu!
Nói xong quay người trở lại chỗ ngồi.
Bách Không hòa thượng trầm mặc nhìn theo vẻ ảm đạm trên mặt bớt đi rất nhiều, cũng quay về chỗ cũ.
Bách Nhẫn đại sư đứng lên, bước tới gần Không Trần lão thiền sư thấp giọng bàn bạc một lúc.
Diễn Võ Dường lúc ấy tĩnh lặng đến xuất kỳ.
Cả quần tăng lẫn bốn vị khách đều hết sức căng thẳng, chờ cuộc long tranh hổ đấu của hai cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm sắp bắt đầu.
Tất cả vừa lo lắng vừa náo nức.
Lo lắng vì tính chất cuộc đấu sẽ rất nghiêm trọng, còn náo nức vì có lẽ suốt đời mỗi người chỉ được chứng kiến một cuộc đấu như thế mà thôi.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân quay sang Bộc Dương Duy thấp giọng nói :
- Sắp tới đây, nhất định Bách Nhẫn đại sư sẽ lại thách chiến. Ty chức hết lòng cầu chúc cho Bang chủ thắng trận này.
Bộc Dương Duy cười đáp :
- Cám ơn huynh, Nam Vân! Vì uy danh của toàn bang và bản thân, tiểu đệ sẽ dốc tận lực.
Bấy giờ đã thấy Phương trượng Thiếu Lâm Bách Nhẫn đại sư đứng lên hướng sang Bộc Dương Duy chắp tay nói :
- Một lần nữa, lão nạp xin được cùng Bộc Dương thí chủ ấn chứng võ công mấy chiêu, hy vọng thí chủ không để lão nạp thất vọng!
Bộc Dương Duy đứng lên ôm quyền hoàn lễ đáp :
- Đại sư quá khách khí! Tại hạ vô cùng hân hạnh được Đại sư chỉ giáo tuyệt học, lẽ nào còn từ chối!
Bách Nhẫn đại sư quay lại dặn bảo một tên đệ tử bận hoàng y bối phận hàng chữ Vô mấy câu.
Tên này Dạ một tiếng đi ra khỏi Diễn Võ đường.
Lúc đó Bách Nhẫn đại sư bước ra đấu trường trước, sau đó Bộc Dương Duy cũng rời ghế tới đứng đối diện hỏi :
- Xin hỏi Đại sư, chúng ta tỉ đấu bằng phương pháp gì?
Bách Nhẫn đáp :
- Theo ý lão nạp thì chúng ta nên chia thành hai trường đấu, một trường văn, một trường võ. Không biết thí chủ có đồng ý không?
Bộc Dương Duy cười đáp :
- Đại sư đã có nhã hứng như thế, tại hạ xin vui lòng hầu giáo. Xin cho biết phương thức cụ thể từng trận!
Vị Phương trượng Thiếu Lâm chừng như đã có sẵn kế hoạch từ trước, liền trả lời ngay :
- Trường văn đấu thực ra là một cuộc biểu diễn khinh công. Lão nạp sẽ cắm mấy cây trúc rồi nối chúng với nhau bằng một sợi chỉ. Chúng ta thi triển khinh công đi trên sợi chỉ đó, vừa đi vừa thi triển chưởng pháp, quyền pháp...
Bộc Dương Duy cười nói :
- Đại sư nghĩ ra cách đấu này thật là văn nhã! Tại hạ đồng ý!
Bách Nhẫn đại sư nói tiếp :
- Còn trường võ đấu thì đơn giản hơn. Khi văn đấu đã biểu diễn chưởng quyền lúc võ đấu, lão nạp sẽ dùng Thiện Hành Trượng của bổn môn thỉnh giáo tuyệt học của Bộc Dương thí chủ.
Bộc Dương Duy gật đầu tán thưởng :
- Rất tốt! Quả là đấu pháp rất hay!
Vừa nói cách thức xong thì vị hòa thượng bận hoàng y vừa mới đi ra trước đó bước vào sảnh, tay cầm một bó trúc chì nhỏ bằng ngón tay dài hơn hai trượng, bước đến đặt giữa hai đấu thủ, đồng thời lấy trong túi ra một cuộn chỉ trắng cung kính giao cho Phương trượng rối đứng lùi ra.
Bách Nhẫn đại sư nhếch môi cười bí ẩn, lấy bó trúc gốm sáu ống vận công cắm xuống nền gạch.
Chỉ chốc lát, cả sáu ống trúc cắm sâu xuống sâu tới một thước, tạo thành hình lục giác mỗi ống cách nhau chừng hai trượng.
Riêng việc vận công cắm ống trúc xuống nền gạch đủ thấy nội công thâm hậu tới đâu rồi.
Nhưng đó chưa phải là kỳ.
Cắm xong mấy ống trúc, Bách Nhẫn đại sư cầm cuộn chỉ ném vút đi.
Chỉ thấy vệt trắng bay ra loang loáng không biết bằng cách thần kỳ nào, cuộn chỉ quấn vào đầu ngọn trúc một vòng rồi bay sang đầu ngọn thứ hai cuốn thêm một vòng nữa tạo thành đường chỉ căng như sợi dây đàn.
Bách Nhẫn đại sư bước tới tiếp tục biểu diễn thủ pháp đó cho đến khi cả sáu ngọn trúc được nối liền với nhau bằng cuộn chỉ.
Bộc Dương Duy bình thản nhìn Bách Nhẫn đại sư bố trí hiện trường, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.
Vị Phương trượng làm xong cười nói :
- Bộc Dương Duy thí chủ! Lão nạp nghĩ ra thứ trò chơi này gọi là Trúc tơ dẫn độ...
Lúc đó Bộc Dương Duy đã hình dung ra cách thức của trò chơi nên không hỏi.
Nhưng Bách Nhẫn đại sư vẫn giải thích rõ thêm :
- Phương thức chơi rất đơn giản. Người tỷ đấu cứ lần lượt thi triển khinh công nhảy lên đứng đầu ngọn trúc, sau đó đi theo sợi chỉ sang đầu thứ hai cho đến khi hết cả vòng.
Chúng nhân nghe nói đều vô cùng kinh hãi.
Mỗi ống trúc chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, cao hai trượng, vì trong phòng không có gió nên vẫn đứng thẳng, nếu cắm ở ngoài tất đã rung lên bần bật, làm sao người ta đứng lên đó được?
Mặt khác, sợi chỉ nối các đầu ngọn trúc là loại chỉ may thông thường, ngay đến một con chim sẽ đỗ lên cũng đủ đứt, người ta làm sao mà đi trên đó được?
Bách Nhẫn đại sư nói tiếp :
- Một điều kiện bắt buộc khác là khi di chuyển trên sợi chỉ từ đầu ngọn trúc này đến đầu kia, mỗi người phải thi triển ít nhất là ba chiêu quyền chưởng tùy ý...
Điều kiện này càng làm cho đối thủ khó khăn gấp bội phần.
Suy cho cùng thì có một vài cao thủ khinh công tuyệt đỉnh đủ khả năng đáp lên được ngọn trúc từ đó thi triển khinh công Đạp Bình Độ Thủy lướt trên dây đến đầu kia.
Nhưng công phu Đạp Bình Độ Thủy cần phải thi triển nhanh không được dừng lại, ở đây bắt buộc vừa đi vừa thi triển ít nhất là ba chiêu quyền chưởng thì đâu thể ứng dụng công phu đó?
Chúng nhân trong sảnh, ngoài Bộc Dương Duy và Không Trần lão thiền sư tất cả những người còn lại đều biến sắc.
Thậm chí những đệ tử Thiếu Lâm còn nghi ngờ rằng chính Phương trượng của mình cũng khó mà thực hiện được việc này.
Mấy vị tự coi mình khinh công cao tuyệt như Thát Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không đại sư đều thừa nhận việc đó vượt xa khả năng của mình.
Giải thích cặn kẽ xong, Bách Nhẫn đại sư nhìn đối phương hỏi :
- Bộc Dương thí chủ thấy thế nào?
Giọng nói của vị Chưởng môn không giấu được vẻ đắc ý.
Nên biết rằng trong bảy mươi hai loại võ công thặng thừa của phái Thiếu Lâm rất chú trọng đến khinh công thân pháp, bản thân Bách Nhẫn đại sư càng tâm đắc với thứ công phu này nên bỏ nhiều thời gian khổ luyện.
Tuy rất ít thi đầu trực tiếp nhưng lão dám tự tin thủ thuật vừa nêu ra khắp võ lâm không ai sánh nổi mình.
Ngay cả vị sư thúc Không Trần lão thiền sư cũng thừa nhận khinh công của mình không bằng Chưởng môn sư điệt.
Bởi vậy khi bắt buộc tính đến chuyện phải đấu với Bộc Dương Duy, lão đã nghĩ tới cách đấu này.
Chỉ cần đối phương chấp nhận, lão tin rằng ít nhất mình thắng được một trường nếu như có hòa trường tỉ võ thì chung cuộc vẫn thắng.
Đương nhiên lão cũng đã dự phòng đối phương không chấp thuận mà đề ra phương sách thi đấu khác, khi đó lão sẽ được quyền chọn cách tỷ võ có lợi cho mình.
Bộc Dương Duy cũng đoán ra rằng Bách Nhẫn đại sư đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước, tất sở trường về công phu này và nhất định lão sẽ thực hiện thành công những điều kiện đặt ra trong cuộc đấu.
Chàng chưa thử cách đó bao giờ nhưng từ khi nghe cách thức, chàng liên hệ với khinh công mà mình đã luyện thành, không tin mình không thực hiện được.
Hơn nữa bản tính vốn cao ngạo tuổi trẻ vốn cuồng ngông, chàng đâu thể khước từ.cũng gần như là tự nhận mình thua kém đối thủ.
Vừa nghe hỏi, chàng liền cười đáp :
- Phát minh ra Trúc Tơ Dẫn Độ của Đại sư quả là một kiệt tác về kiểm nghiệm khinh công! Nó vừa tinh tế, ngoạn mục, vừa là sự đánh giá chính xác khách quan trình độ của từng đối thủ. Tại hạ tuy không dám tin chắc mình đủ khả năng thành công nhưng cứ thử một chuyến xem!
Bách Nhẫn đại sư cười khiêm tốn nói :
- Bộc Dương thí chủ quá khen! Nếu thí chủ đã không phản đối thì chúng ta có thể bắt đầu!
Nói xong cởi tấm cà sa màu hồng thêu kim tuyến ra đưa cho một tên đệ tử, chỉ còn lại một chiếc tăng y mỏng.
Bộc Dương Duy không cởi áo khoác bằng da cáo, đứng vào giữa vòng cây trúc cười nói :
- Xin Đại sư biểu diễn trước đi!
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên nét mặt đầy lo lắng khẽ giọng nói với sư phụ :
- Lão nhân gia thấy thế nào? Đệ tử chỉ lo cho Bang chủ mắc phải bẫy của tên hòa thượng kia...
Đại Lực Tôn Giả đáp :
- Hài tử ngốc nghếch! Ngươi không thấy Bang chủ của mình thản nhiên phong dật thế nào hay sao? Nếu không tin chắc vào bản lĩnh của mình thì ai có được thần thái ung dung như thế? Thật là một thiếu niên anh tài! Trong đời sư phụ chưa từng gặp được một người nào như thế cả!
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên bấy giờ mới yên tâm cười nói :
- Đệ tử tin! Đệ tử tin chắc Bang chủ nhất định không thua tên lừa trọc đó!
Nhưng cứ nhìn cái trò khỉ Trúc Tơ Dẫn Độ mà rùng mình! Người ta chứ có phải là con kiến đâu mà bò đi trên sợi chỉ mảnh đó? Nên nói là Diêm Vương dẫn độ thì đúng hơn!
Nói xong buông một câu văng tục.
Lúc đó Bách Nhẫn đại sư đã bắt đầu cuộc đấu.
Chỉ thấy lão tung mình, thân ảnh to lớn nhảy vút lên không vừa đúng tầm cao của ngọn trúc, đặt chân xuống nhẹ như cánh lá không làm cho cây trúc nhỏ lay động một phân!
Mấy chục cặp mắt trong sảnh chăm chú nhìn từng động tác của vị Phương trượng, thấy vậy cùng thốt lên thán phục :
- Khinh công thật trác tuyệt!
- Chỉ e trong thiên hạ không còn ai kỳ diệu hơn.
- Giống như không có trọng lượng vậy!
Bách Nhẫn đại sư đứng yên trên đầu ngọn trúc khoảnh khắc rồi bắt đầu cử bước di chuyển trên sợi chỉ.
Nói rằng bước đi thì không đúng vì chỉ thấy hai bàn chân là là mà không dừng lại ở một điểm nào giống như đang bay.
Trong sảnh đường lặng phắc.
Mọi người theo dõi với sự căng thẳng tột độ.
Đột nhiên lão Phương trượng quát to một tiếng, hai tay vung lên.
Lập tức kình phong nổi lên như dông bão.
Đó là Bách Nhẫn đại sư bắt đầu thi triển Thập bát La Hán chưởng.
Kình phong là cho sáu cây trúc và sợi chỉ lắc lư dữ dội, nhưng đôi chân của vị Phương trượng vẫn không rời sợi dây.
Thi triển hết ba chiêu quyền, Bách Nhẫn đại sư mới đến đầu ngọn trúc thứ hai.
Cứ như thế cuộc biểu diễn khinh công thượng thừa lại tiếp tục trông mỹ diệu vô cùng.
Bách Nhẫn đại sư đi hết một vòng, tung mình đáp xuống giữa vòng không làm bay lên một hạt bụi!
Tiếng hoan hô nổi lên như sấm như muốn làm vỡ tung cả gian Diễn Võ đường.
- Phương trượng thắng rồi!
- Trong thiên hạ không ai làm được kỳ tích như vậy đâu!
Đương nhiên đó là những lời tán dương của chúng tăng vì chúng chưa bao giờ thấy Chưởng môn nhân của mình biểu diễn khinh công trác tuyệt này.
Quả thật khinh công thân pháp đó đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa.
Ngay cả Thát Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Lực bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên cũng đâm lo không biết Bang chủ của mình có đủ bản lĩnh làm như vậy không?
Tuy họ rất tin tưởng vào Bộc Dương Duy, tin rằng công phu của chàng không hề thua kém bất cứ người nào trong võ lâm nhưng biết rằng Chưởng môn Thiếu Lâm đưa ra hình thức thi đấu đó ắt phù hợp với sở trường của mình.
Đã nói biểu diễn, tức ngoài công phu ra còn phải có xảo thuật. Tuy xảo thuật không khó nhưng phải khổ luyện qua để quen động tác.
Tỉ như có người khinh công trác tuyệt có thể lướt đi trên những ngọn cây như gió nhưng lại không vượt qua được một khúc sông rộng bảy tám trượng, nếu như chưa luyện qua thuật Lăng ba hư bộ hoặc Đạp bình độ thủy.
Ngô Nam Vân và Du Đại Nguyên biết rõ thân pháp Ưng Hồi Cửu Chuyển là độc bá võ lâm, đừng nói đáp lên ngọn trúc cao hai trượng mà cho dù đáp lên một cọng lá trên cành cây cao bảy tám trượng không thành vấn đề, nhưng có thể giữ mình đi thật chậm trên sợi chỉ, vừa di chuyển vừa thi triển quyền chưởng hay không lại là chuyện khác.
Bộc Dương Duy đến trước Bách Nhẫn đại sư, ôm quyền cười nói :
- Đại sư khinh công trác tuyệt khiến ai ai cũng phải ngưỡng phục. Có lẽ tại hạ không bằng được một phần nhỏ của Đại sư đâu.
Vị Phương trượng Thiếu Lâm chắp tay khiêm tốn đáp :
- Bộc Dương thí chủ quá khen! Chỉ là một chút xảo thuật để mua vui trong khoảnh khắc thôi, đâu đáng gọi là khinh công trác tuyệt? Tin rằng Bộc Dương thí chủ sẽ còn cống hiến thần thuật ngoạn mục hơn.
Bộc Dương Duy chắp tay đáp :
- Không dám!
Chàng đưa mắt nhìn Ngô Nam Vân và Du Đại Nguyên, môi thoáng nụ cười vẻ tự tin.
Chính nụ cười này đã truyền thêm sự tin tưởng rất nhiều cho hai cao thủ Lãnh Vân bang và Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành.
Bộc Dương Duy không cần nhìn vào mục tiêu, chợt nhảy vút lên không.
Chàng không hướng tới ngọn trúc nào mà nhằm vào giữa đoạn dây.
Hơn hai chục đệ tử Thiếu Lâm thấy vậy nghĩ thầm :
- Xem ra tiểu tử này đã mất tinh thần...
Có người kêu lên :
- Phạm quy, phạm quy rồi!
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên lo lắng nhìn Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nói :
- Ngô hình đường! Chẳng lẽ Bang chủ định đáp ngay trên sợi chỉ hay sao?
Ngô Nam Vân lắc đầu :
- Không phải đâu! Đại hộ pháp cứ hướng sáu lần, sau đó mới đáp lên đầu một cây trúc, dừng lại trên đó hồi lâu.
Chúng tăng ngưng mục nhìn chàng, mắt muốn lồi ra.
Trong Diễn Võ đường đều là đệ tử thuộc hàng chữ Liễu trở lên, võ công rất cao, nhưng nhìn Bộc Dương Duy biểu diễn khinh công, mọi người không chỉ thán phục mà còn kinh hãi.
Chỉ riêng biểu diễn thức đầu tiên đủ thấy thân pháp của chàng còn trác tuyệt hơn vị Phương trượng Thiếu Lâm mấy phần!
Tiếp theo là phần biểu diễn đi trên sợi chỉ phát quyền.
Bộc Dương Duy lướt đi như đứng trên đất bằng, đặc biệt khi phát chưởng tuy Thiên Ma thập nhị thức đánh ra như bão táp làm kình khí nổi lên như bão làm bọn đệ tử Thiếu Lâm không đứng vững nhưng không biết chàng dùng phương thức truyền lực thế nào, sợi chỉ và sáu cây trúc không hề lay động.
Bách Nhẫn đại sư thấy vậy mặt hơi nóng lên, nghĩ thầm :
- Không ngờ mình đặt ra phương thức này để hắn thi thố tài ba! Trường văn đấu này Ngọc Diện Tu La đã chiếm ưu thế mất rồi.
Vị cao tăng duy nhất còn lại trong hàng chữ Không của phái Thiếu Lâm Không Trần lão thiền sư lúc Bách Nhẫn đại sư biểu diễn chỉ liếc nhìn qua mà không chú ý lắm nhưng lúc này mở to mắt nhìn Bộc Dương Duy không bỏ qua một động tác nào, vẻ mặt tỏ ra vô cùng kinh dị.
Đã mấy chục năm qua chưa bao giờ Bách Nhẫn đại sư thấy sư thúc mình có biểu hiện như thế...
Lão đang nghĩ ngợi thì Bộc Dương Duy đã hoàn thành xong phần biểu diễn, đáp nhẹ xuống trước mặt.
Trong sảnh đường đang lặng phăng phắc, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Nên biết Thiếu Lâm là môn phái rất tự kiêu, luôn vỗ ngực cho rằng mình có bảy mươi hai loại thần công cái thế độc bá võ lâm, kể từ ngày Đạt Ma lão tổ lập phái đến nay đã mấy trăm năm luôn luôn được coi là lãnh tụ giang hồ, đời nào cũng có cao thủ tuyệt đỉnh.
Thế mà nay nhiệt liệt tán dương người của một môn phái khác, đặc biệt trong khi người đó đấu với Chưởng môn nhân của mình, đó là một ngoại lệ.
Thậm chí có thể coi là sự lăng nhục.
Bách Nhẫn đại sư cười không chút tự nhiên nói :
- Xin chúc mừng Bộc Dương thí chủ đã hoàn thành xuất sắc phần biểu diễn khinh công trác tuyệt của mình! Lão nạp xin bái phục!
Đó là lời chân thành xuất từ nội tâm nhưng trong đó vẫn hàm chứa sự đố kỵ.
Bộc Dương Duy đáp :
- Không dám! Tại hạ biết rằng mình chỉ múa rìu quá mặt thợ thôi, hổ thẹn không bằng Đại sư!
Vị Phương trượng Thiếu Lâm nói :
- Bây giờ chúng ta đều đã vượt qua trường văn đấu. Vừa rồi lão nạp đã định ra phương thức một trường. Bây giờ trường võ đấu nên để Bộc Dương thí chủ đề xuất chủ kiến mới công bình!
Bộc Dương Duy đáp :
- Cái chính là bản lĩnh và thực tài thực học, cách thức thế nào cũng như nhau cả thôi. Đại sư đi khắp giang hồ, kiến văn quảng bác, trí tuệ hơn người nên có phương cách vừa thanh nhã vừa phù hợp, lại đánh giá rất chính xác trình độ của mỗi người. Trường văn đấu vừa rồi đã chứng tỏ điều đó. Trường còn lại xin Đại sư định luôn phương thức đi. Tại hạ hoàn toàn tán thành.
Bách Nhẫn đại sư gật đầu nói :
- Bộc Dương thí chủ đã hào sảng như thế, lão nạp cung kính không bằng theo mệnh vậy!
Theo ý lão nạp, vừa rồi chúng ta đều đã biểu diễn quyền chưởng, nay tới lượt dùng binh khí tiến hành võ đấu. Đồng thời lão nạp biết rằng thí chủ được lệnh sư truyền lại Tu La kiếm là vật chí bảo võ lâm, Tu La Thất Tuyệt là võ công độc tôn thiên hạ, nhân đây xin thí chủ cho đệ tử phái Thiếu Lâm được mở rộng nhãn quan!
Bộc Dương Duy cười đáp :
- Đại sư nói rất đúng. Vì gọi là ấn chứng võ công nên càng thi đấu nhiều loại võ học càng phong phú. Quyền chưởng chúng ta đã thi triển, bây giờ nên dùng binh khí là phải. Tuy nhiên vừa rồi Đại sư có ý định dùng Thiên Hành trượng để chỉ giáo, tại hạ cũng xin dùng trượng để hầu tiếp!
Bách Nhẫn nhíu mày thầm nghĩ :
- Tên này thật giảo hoạt! Nhưng không biết hắn dùng loại trượng gì? Mấy năm nay Ngọc Diện Tu La lừng danh giang hồ vì Tu La kiếm, Thiên Ma thập nhị thức và Tu La Thất Tuyệt chưa nghe ai nói hắn dùng trượng pháp nào.
Chẳng lẽ tên này dám dùng sở đoản đấu với sở trường của ta?
Nghĩ thế chỉ gật đầu rồi đưa tay ra hiệu cho hoàng y tăng đứng phía sau.
Vị này pháp hiệu Vô Vi liền ra khỏi sảnh, lát sau mang đến một cây kim trượng dài bảy thước, to bằng nắp tay, một đầu bằng, đầu kia dẹt và nhọn sắc như gươm nhưng rộng tới năm tấc.
Đầu trượng chạm hoa văn rất công phu còn đính thêm chín vòng kim hoàn lớn, trông rất khí phái.
Đó là Thiên Hành trượng binh khí trấn sơn của Thiếu Lâm tự.
Bách Nhẫn đại sư lúc này đã khoác tấm cà sa màu hồng thêu kim tuyến vào, đưa tay cầm lấy kim trượng.
Binh khí này nặng ít nhất bảy tám mươi cân, nhưng Bách Nhẫn cầm lên trông nhẹ bỗng như đó là một cây trúc trượng.
Bộc Dương Duy khẽ mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên.
Vị Hộ pháp cởi chiếc túi gấm nhỏ dài đeo trên lưng xuống lấy ra một cây kim trượng dài chừng sáu thước, nặng hơn bốn mươi cân bước ra trường đấu giao cho Bang chủ.
Cây kim trượng này gọi là Xích Thủ kim trượng cũng là binh khí truyền phái do Độc Thủ Ma Quân truyền lại cho đồ đệ.
Bách Nhẫn đại sư tay trái cầm Thiên Hành trượng, tay phải đưa lên ngực, cao giọng nói :
- Xin Bộc Dương thí chủ ra chiêu!
Bộc Dương Duy cầm lấy Xích Thủ kim trượng bước tới cách Bách Nhẫn hơn một trượng thì dừng lại, hai tay ôm trượng ghì vào ngực, mắt nhìn đối phương nhưng không nói gì, thần thái trang nghiêm.
Bách Nhẫn đại sư nhìn chàng trong lòng bỗng nhiên rúng động!
Vì thần thái và cử chỉ của Bộc Dương Duy đã làm lão nhớ lại truyền ngôn về vị dị nhân Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị trước đây, đồng thời cũng nhớ ra lai lịch của cây Xích Thủ kim trượng!
Ba bốn mươi năm trước, Độc Thủ Ma Quân không những nổi danh vì Thiên Ma thập nhị thức mà còn có Thiên Ma thập bát trượng cũng được coi là võ lâm nhất tuyệt.
Chỉ khi gặp cường địch, Độc Thủ Ma Quân mới dùng Thiên Ma thập bát trượng và chưa bao giờ bại thủ.
Chỉ là rất ít người biết về tuyệt học này, bởi vì trong đời Độc Thủ Ma Quân chỉ dùng kim trượng ba lần.
Vì đối phó với những nhân vật tuyệt đỉnh võ lâm, vị quái kiệt này mới phải dùng đến Thiên Ma thập bát trượng nên cũng chỉ ba lần Độc Thủ Ma Quân dùng cách thi lễ như Bộc Dương Duy vừa rồi.
Phát hiện này làm Bách Nhẫn đại sư chấn động, không chỉ vì lão ngộ ra mình đã nhầm khi cho rằng đối phương dùng sở đoản đấu với sở trường của mình mà còn nhận thức chàng đang dùng trọng lễ đối với mình.
Đương nhiên Bộc Dương Duy cũng tuân theo lễ nghi của bổn phái, từ khi hạ sơn tới nay cũng chỉ mới dùng trọng lễ hai lần, lần đầu là trước khi đấu với Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân.
Bách Nhẫn đại sư thấy vậy liền lấy vẻ mặt trang nghiêm, tay cầm Thiên Hành trượng hoành ngang trước ngực, tay kia vẫn đưa ra hợp thập nhưng ép chặt hơn.
Đó cũng là đại lễ của Phương trượng Thiếu Lâm dùng cho các bậc thượng khách.
Không Trần lão thiền sư thấy vậy hơi nhíu mày nhưng khi nhìn lại hai đối thủ thì khẽ gật đầu.
Còn chúng tăng thì đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trong tự ai cũng biết đó là đại lễ của Phương trượng phái Thiếu Lâm chỉ trong những lần đại lễ, trước đông đủ chúng tăng, Bách Nhẫn đại sư mới dùng lễ này đối với sư thúc, ngay cả khi tiếp Chưởng môn nhân Cửu đại môn phái không phải đối với ai Bách Nhẫn đại sư cũng dùng lễ này.
Lễ tiết xong, Bộc Dương Duy nói :
- Tại hạ xin đắc tội!
Dứt lời nhảy vút lên cao vung Xích Thủ kim trượng bổ xuống.
Bách Nhẫn đại sư cười nói :
- Đánh rất hay!
Đồng thời vận công đưa Thiên Hành trượng lên đón đỡ.
Chỉ nghe choang một tiếng, hai thanh trượng tiếp nhau bùng lên một quầng lửa và tiếng nổ rền như sấm.
Bộc Dương Duy đáp xuống đất, tiếp tục thi xuất ba chiêu Thượng Thiên Nhập Địa, Thái Vân Mật Hợp và Hỗn Nguyên Sơ Khai tiếp tục tấn công.
Đó là những những chiêu đầu tiên trong Thiên Ma thập bát trượng.
Bách Nhẫn đại sư không chút lúng túng, đáp trả bằng ba chiêu tuyệt học Na Tra Giác Hải, Liệt Hỏa Huy Kim và Tiềm Long Thăng Thiên.
Hai thanh kim trượng đánh vào nhau phát ra những ánh kim quang rợp mắt, tiếng nổ vang rền đinh tai nhức óc, ngay những chiêu đầu tiên đã báo hiệu trận long tranh hổ đấu sắp tới sẽ kịch liệt như thế nào.
Sau ba chiêu vẫn không ai chịu lùi, tiếp tục phát ra những kỳ chiêu khác.
Bộc Dương Duy trường kiếm Thiên Ma thập bát trượng còn Bách Nhẫn đại sư dùng tuyệt học Vệ Đà Kim Cương trượng bên tám lạng bên nửa cân, uy phong ảo diệu chẳng kém gì nhau.
Vệ Đà Kim Cương trượng có tới tám mươi mốt chiêu và rất nhiều biến hóa, còn Thiên Ma thập bát trượng cũng có hơn một trăm năm mươi thức.
Hai đối thủ xuất hết chiêu này đến chiêu kia tưởng chừng như không bao giờ dứt.
Sáu cây trúc và những đoạn chỉ đã bị thổi bay đi từ lâu, giữa trường đấu chỉ còn trượng ảnh tung hoành tỏa ra muôn ánh hào quang chói lọi, kình phong nổi lên làm gian sảnh đường rộng thênh thang chuyển mình răng rắc tưởng chừng sắp sụp đổ ụp xuống!
Trong sảnh ngoài Đại Lực Tôn Giả và hai cao thủ Lãnh Vân bang, còn lại đều là cao tăng thượng tuyển của phái Thiếu Lâm nhưng vẫn thấy áp lực dồn tới làm huyết mạch căng lên.
Chốc lát đã qua ngoài trăm chiêu nhưng hai cao thủ càng đánh càng quyết liệt, chiêu thức phát ra không chậm lại chút nào mà trái lại còn nhanh hơn, loang loáng không còn thấy rõ nữa.
Quả là một cuộc đấu không tiền khoáng hậu!
Bách Nhẫn đại sư tỏ ra rất kinh dị.
Từ khi chấp Chưởng môn pháo Thiếu Lâm tới nay với cây Thiên Hành trượng trong tay, trong số bảy mươi hai loại thần công của bổn phái thì đã luyện thành hai mươi bốn tuyệt chi, lão đã từng đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm và chưa từng bại thủ dưới tay người nào.
Đương nhiên vị cao tăng đức cao vọng trọng đó chỉ trong những trường hợp thật cần thiết mới phải giao chiến vì đi bên cạnh Chưởng môn bao giờ cũng có cao thủ các bộ phận khác nhau, mấy khi cần đích thân Phương trượng động thủ?
Quả tình từ khi trở thành Phương trượng, lão chưa giao thủ với lớp hậu nhân vãn bối bao giờ.
Đặc biệt Bách Nhẫn đại sư nhớ rằng mình chỉ dùng Thiên Hành trượng có năm lần đều đấu với cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm và bao giờ cũng thắng.
Trong năm lần đó chỉ có một lần đấu với Mang Sơn nhị tẩu lão mới đấu qua ngoài trăm chiêu, còn lại chỉ mấy chục chiêu là kết thúc.
Thế mà nay đấu với một thiếu niên mới hăm hai hăm ba tuổi, Bách Nhẫn đại sư đã dốc hết bản lĩnh sở học, ngoài trăm chiêu vẫn chưa giành được chút ưu thế nào.
Chẳng những thế, xem ra trượng pháp của đối phương có phần lợi hại hơn, thần thái ung dung hơn.
Lão thừa nhận bộc dương duy là đệ nhất kình địch của mình trong suốt ba mươi năm qua.
Thiếu niên này nhiều lắm chỉ mới luyện võ được mười lăm mười sáu năm, lấy đâu ra công lực thâm hậu như thế?
Mặt khác, Vệ Đà Kim Cương trượng của phái Thiếu Lâm là võ học bí truyền chỉ có Chưởng môn nhân các đời mới được học vì sao thiếu niên này có vẻ rất thành thục dễ dàng hóa giải được nó?
Bách Nhẫn đại sư không biết rằng trong khi phát minh ra Thiên Ma thập bát trượng, Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị đã lĩnh giáo hầu như tất cả các trượng pháp của các phái trong giang hồ, đặc biệt là Cái bang và Thiếu Lâm.
Hai phái này được coi là trượng pháp tinh diệu nhất.
Chừng ba mươi lăm năm trước, Độc Thủ Ma Quân từng mật đấu với Phương trượng tiền nhiệm của phái Thiếu Lâm.
Đó cũng là một vụ ấn chứng võ công, kèm theo một điều kiện là việc này dù ai thắng ai bại cũng không được để tin tức tiết lộ ra giang hồ.
Kết quả qua ngoài năm trăm chiêu, không ai giành được thắng lợi, cuối cùng đành chấp nhận bình thủ và sau này không ai nhắc tới việc đó nữa.
Độc Thủ Ma Quân có phần cay cú nhưng lại là người tuân thủ rất nghiêm ngặt các điều ước nên không thách chiến nữa.
Sau một thời gian, lão rút kinh nghiệm về Vệ Đà Kim Cương trượng của Thiếu Lâm mà hoàn thiện Thiên Ma thập bát trượng. Cũng có lần định thách vị Chưởng môn kia tái đấu nhưng vị này đã mãn nhiệm, sau đó chính mình cũng bị nạn nên không bao giờ có dịp đấu trượng với phái Thiếu Lâm nữa...
Chính nhờ cuộc đấu đó mà Thiên Ma thập bát trượng có thể coi là khắc tinh của hai loại trượng pháp của Thiếu Lâm và Cái bang.
Có nhiều lý do làm cho lão phải cân nhắc việc này.
Về thắng phụ, lão biết sư đệ chưa chắc đã thắng nổi vị Hình đường chủ Lãnh Vân bang Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, nói gì đến Ngọc Diện Tu La?
Như vậy, cuộc đấu giữa hai vị Chưởng môn sẽ vẫn tiếp tục.
Nếu bậy giờ chấp nhận để Bộc Dương Duy đấu với Huyết Chí Thiết Đảm, hậu quả sẽ thế nào?
Về mặt thể lực, dù ít dù nhiều, đối phương cũng hao tổn một phần chân khí.
Một khi chấp nhận, việc truyền ra giang hồ, há lại không mang tiếng là Chưởng môn Thiếu Lâm dùng chiến thuật xa luân chiến để thắng đối phương?
Mặt khác, việc Huyết Chí Thiết Đảm bị bại là điều gần như là cầm chắc, sẽ đẩy Thiếu Lâm vào tình thế khó khăn.
Ba trường đấu vừa rồi Thiếu Lâm đã kém thế, nay thêm một trận bại, cho dù sau này Bách Nhẫn đại sư có thắng cũng không đem lại thắng lợi chung cuộc cho Thiếu Lâm.
Nhưng một bên đã công khai thách chiến, bên kia đã chấp nhận, từ chối làm sao được nữa?
Dù không muốn chút nào, Bách Nhẫn đại sư đành phải gật đầu chấp thuận.
Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không hòa thượng chắp tay nói :
- Đa tạ Chưởng môn sư huynh!
Nói xong bước ra đấu trường.
Trước đây, khi Bách Không thắng Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên, nhìn thái độ dương dương tự đắc của đối phương, Bộc Dương Duy chỉ muốn đánh bại lão ta, trả thù cho Du Đại Nguyên.
Chờ khi Bách Không hòa thượng ra tới đấu trường dừng lại, Bộc Dương Duy đứng lên tung mình nhảy vút lên cao ba trượng, lộn người lại đáp xuống ngay trước mặt đối phương cách hai trượng.
Không Trần lão thiền sư thấy vậy giật mình chấn động, nghĩ thầm :
- Thân pháp Tế Liễu Phong huyền ảo bậc nhất võ lâm! Thiếu niên này không phải là nhân vật bình thường đâu! Bách Không còn lâu mới xứng là đối thủ của hắn!
Bách Không hòa thượng mặt cũng biến sắc, nốt ruồi son giữa Mi Tâm huyệt càng đỏ bầm lại.
Tuy vậy sau một thoáng lão trấn tĩnh lại ngay, cười nói :
- Khinh công Tế Liễu Phong của thí chủ đạt tới trình độ thặng thừa như thế, lão nạp vô cùng khâm phục!
Bộc Dương Duy đáp :
- Đại sư quá khen! Xin xuất chiêu đi!
Bách Không hòa thượng chợt quát lên :
- Lão nạp thất lễ!
Dứt lời lao tới, từ cách mặt đất năm thước đánh ra một lúc chín cước và mười sáu chưởng.
Thân pháp nhanh, song chưởng phát ra như chớp không kịp nhìn rõ, kình lực mạnh, chỉ một chiêu này trong giang hồ khó tìm ra địch thủ.
Bộc Dương Duy không hoàn thủ, chỉ nhếch môi cười lạt rối lướt mình, sau chốc lát đã đứng sau lưng đối thủ!
Bách Nhẫn đại sư kinh hãi nghĩ thầm :
- Thiếu niên này khinh công thật lợi hại! Thậm chí mình không kịp nhận ra y dùng loại thân pháp gì nữa!
Giá lúc này mà Bộc Dương Duy xuất thủ thì chỉ một chưởng đánh vào hậu tâm là đủ đánh ngã đối phương.
Nhưng chàng đã không làm điều đó.
Kể ra Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không hòa thượng phản ứng cũng thật nhanh.
Đang phát chưởng, không nhìn thấy đối phương đâu, lão vội lách mình sang một bên tránh bị đánh tập hậu.
Bộc Dương Duy cười nói :
- Nếu lần sau, tại hạ sẽ không bỏ lỡ cơ hội, khi ấy chỉ sợ Đại sư có tránh cũng không kịp đâu!
Không Trần lão thiền sư và Phương trượng Bách Nhẫn đại sư cùng buông tiếng thở dài.
Huyết Chí Thiết Đảm mặt đỏ bừng vì thẹn và tức, lại xông vào đánh tiếp.
Lần này Bộc Dương Duy bắt đầu hoàn thủ.
Trong lúc Huyết Chí Thiết Đảm thi triển Bách Bộ thần quyền đến mức lâm ly thì Bộc Dương Duy dùng Thiên Ma thập nhị thức bình tĩnh hóa giải.
Sau một lúc tấn công không có kết quả, thậm chí còn bị đánh lui, lão hòa thượng nổi giận thét vang, đồng thời đánh ra ba chiêu Như Lai Thống Bối, Kim Cương Phục Hổ, Liên Hoa Tường Vân với ba mươi sáu quyền công sang cả ba phía tả hữu và trước mặt đối phương.
Bộc Dương Duy quát :
- Đại sư cẩn thận!
Dứt lời cũng phát ba chiêu trong Thiên Ma thập nhị thức.
Chưởng quyền tiếp nhau nổ vang thành một chuỗi làm rung chuyển cả tòa Diễn Võ đường.
Bách Không bị chưởng lực đánh bật lùi ba bước.
Với nội lực thâm hậu, lão vẫn không bị nội thương, lại xông vào phát chưởng.
Bộc Dương Duy Hừ một tiếng nói :
- Các hạ thật không biết tiến thoái!
Nói xong nhún mình mất đi tăm ảnh.
Bách Nhẫn đại sư và chúng tăng trong sảnh tuy chăm chú nhìn, nhưng chỉ thấy bóng trắng lóe lên mà không thấy chàng thi triển thân pháp thế nào.
Riêng Không Trần lão thiền sư thở dài nói :
- Bách Không bị lặp lại chiêu đầu tiên rồi! Nhưng lần này không được tiện nghi như lần trước nữa đâu!
Quả nhiên...
Huyết Chí Thiết Đảm đang phát chưởng thì không thấy đối phương đâu cả, lần này đã cảnh giác hơn, không tránh sang bên nữa mà lao tới hai trượng quay lại...
Mặc dù phản ứng như vậy là thần tốc, nhưng dù sao cũng chậm mất nửa bước.
Vừa mới quay lại, lão hòa thượng đã thấy đối phương đứng sừng sững trước mặt.
Còn may mà chàng không xuất thủ trước đó, chỉ cười nói :
- Đại hòa thượng chuẩn bị hoàn thủ!
Nói xong mới xuất chưởng đánh ra.
Cả hai chưởng vận tám thành công lực đánh ra ba chiêu cuối cùng trong Thiên Ma thập nhị thức!
Thấy xung quanh trùng trùng chưởng ảnh, Huyết Chí Thiết Đảm không biết tránh cách nào, cũng không đủ sức hóa giải đành dùng Bách Bộ thần quyền đánh trả lại.
- Bình, bình, bình!
Ba tiếng nổ liên tiếp nổ vang, sau đó tất cả đình chỉ.
Bộc Dương Duy đứng văn phong nguyên chỗ cũ, chưởng đã thu lại, trên môi thoáng nụ cười kiêu hãnh.
Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không hòa thượng bị đánh bật lùi năm bước, không đứng vững ngồi phịch xuống nền sảnh, khóe môi rỉ máu, hai tay bất lực rủ xuống, không sao nâng lên được.
Lão giương mắt nhìn đối phương, trong ánh mắt không có sự hậm hực oán hận như hai vị sư huynh Bách Khuyết và Bách Thiện trước đây mà chứa đầy nỗi thống khổ.
Chúng tăng vẫn im phăng phắc không ai thốt lên tiếng nào. Mọi ánh mắt đều dồn vào Bách Không hòa thượng, thần thái tỏ ra lo lắng, không biết vị này thương thế ra sao.
Chỉ riêng Không Trần lão thiền sư và Bách Nhẫn đại sư là không tỏ thái độ gì, chỉ lắc đầu thở dài.
Bộc Dương Duy bước lại gần đối thủ nói :
- Đại sư không bị thương đâu. Tại hạ chỉ dùng thủ pháp Tá Mạch Bế Huyệt tạm thời khống chế các kinh mạch trên hai tay nên không cử động được mà thôi. Lát nữa sẽ phục hồi lại như cũ.
Bách Không hòa thượng nghe nói liền vận khí Đan Điền chuyển lên các huyệt mạch trên khắp cơ thể, quả nhiên chỉ một lúc đã hồi phục lại như cũ không có thương tích gì.
Lão nặng nề đứng lên, thở dài nói :
- Bộc Dương bang chủ thần công cái thế, bây giờ lão nạp đã tâm phục khẩu phục!
Thấy vẻ mặt ảm đạm của vị cao tăng, Bộc Dương Duy nghĩ thầm :
- Trong ba vị trưởng lão thì chỉ có vị hòa thượng này là người hào sảng, không oán độc... Tuy nhiên với uy danh Huyết Chí Thiết Đảm lừng lẫy giang hồ, bị một cú nặng như thế là một đòn quá nặng!
Chàng chắp tay nói :
- Tại hạ xin Đại sư bỏ quá vì đã mạo phạm. Nhưng... lúc này chắc Đại sư đã lĩnh hội được tâm trạng của người bị bại dưới tay người cũng không dễ chịu hơn đâu!
Nói xong quay người trở lại chỗ ngồi.
Bách Không hòa thượng trầm mặc nhìn theo vẻ ảm đạm trên mặt bớt đi rất nhiều, cũng quay về chỗ cũ.
Bách Nhẫn đại sư đứng lên, bước tới gần Không Trần lão thiền sư thấp giọng bàn bạc một lúc.
Diễn Võ Dường lúc ấy tĩnh lặng đến xuất kỳ.
Cả quần tăng lẫn bốn vị khách đều hết sức căng thẳng, chờ cuộc long tranh hổ đấu của hai cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm sắp bắt đầu.
Tất cả vừa lo lắng vừa náo nức.
Lo lắng vì tính chất cuộc đấu sẽ rất nghiêm trọng, còn náo nức vì có lẽ suốt đời mỗi người chỉ được chứng kiến một cuộc đấu như thế mà thôi.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân quay sang Bộc Dương Duy thấp giọng nói :
- Sắp tới đây, nhất định Bách Nhẫn đại sư sẽ lại thách chiến. Ty chức hết lòng cầu chúc cho Bang chủ thắng trận này.
Bộc Dương Duy cười đáp :
- Cám ơn huynh, Nam Vân! Vì uy danh của toàn bang và bản thân, tiểu đệ sẽ dốc tận lực.
Bấy giờ đã thấy Phương trượng Thiếu Lâm Bách Nhẫn đại sư đứng lên hướng sang Bộc Dương Duy chắp tay nói :
- Một lần nữa, lão nạp xin được cùng Bộc Dương thí chủ ấn chứng võ công mấy chiêu, hy vọng thí chủ không để lão nạp thất vọng!
Bộc Dương Duy đứng lên ôm quyền hoàn lễ đáp :
- Đại sư quá khách khí! Tại hạ vô cùng hân hạnh được Đại sư chỉ giáo tuyệt học, lẽ nào còn từ chối!
Bách Nhẫn đại sư quay lại dặn bảo một tên đệ tử bận hoàng y bối phận hàng chữ Vô mấy câu.
Tên này Dạ một tiếng đi ra khỏi Diễn Võ đường.
Lúc đó Bách Nhẫn đại sư bước ra đấu trường trước, sau đó Bộc Dương Duy cũng rời ghế tới đứng đối diện hỏi :
- Xin hỏi Đại sư, chúng ta tỉ đấu bằng phương pháp gì?
Bách Nhẫn đáp :
- Theo ý lão nạp thì chúng ta nên chia thành hai trường đấu, một trường văn, một trường võ. Không biết thí chủ có đồng ý không?
Bộc Dương Duy cười đáp :
- Đại sư đã có nhã hứng như thế, tại hạ xin vui lòng hầu giáo. Xin cho biết phương thức cụ thể từng trận!
Vị Phương trượng Thiếu Lâm chừng như đã có sẵn kế hoạch từ trước, liền trả lời ngay :
- Trường văn đấu thực ra là một cuộc biểu diễn khinh công. Lão nạp sẽ cắm mấy cây trúc rồi nối chúng với nhau bằng một sợi chỉ. Chúng ta thi triển khinh công đi trên sợi chỉ đó, vừa đi vừa thi triển chưởng pháp, quyền pháp...
Bộc Dương Duy cười nói :
- Đại sư nghĩ ra cách đấu này thật là văn nhã! Tại hạ đồng ý!
Bách Nhẫn đại sư nói tiếp :
- Còn trường võ đấu thì đơn giản hơn. Khi văn đấu đã biểu diễn chưởng quyền lúc võ đấu, lão nạp sẽ dùng Thiện Hành Trượng của bổn môn thỉnh giáo tuyệt học của Bộc Dương thí chủ.
Bộc Dương Duy gật đầu tán thưởng :
- Rất tốt! Quả là đấu pháp rất hay!
Vừa nói cách thức xong thì vị hòa thượng bận hoàng y vừa mới đi ra trước đó bước vào sảnh, tay cầm một bó trúc chì nhỏ bằng ngón tay dài hơn hai trượng, bước đến đặt giữa hai đấu thủ, đồng thời lấy trong túi ra một cuộn chỉ trắng cung kính giao cho Phương trượng rối đứng lùi ra.
Bách Nhẫn đại sư nhếch môi cười bí ẩn, lấy bó trúc gốm sáu ống vận công cắm xuống nền gạch.
Chỉ chốc lát, cả sáu ống trúc cắm sâu xuống sâu tới một thước, tạo thành hình lục giác mỗi ống cách nhau chừng hai trượng.
Riêng việc vận công cắm ống trúc xuống nền gạch đủ thấy nội công thâm hậu tới đâu rồi.
Nhưng đó chưa phải là kỳ.
Cắm xong mấy ống trúc, Bách Nhẫn đại sư cầm cuộn chỉ ném vút đi.
Chỉ thấy vệt trắng bay ra loang loáng không biết bằng cách thần kỳ nào, cuộn chỉ quấn vào đầu ngọn trúc một vòng rồi bay sang đầu ngọn thứ hai cuốn thêm một vòng nữa tạo thành đường chỉ căng như sợi dây đàn.
Bách Nhẫn đại sư bước tới tiếp tục biểu diễn thủ pháp đó cho đến khi cả sáu ngọn trúc được nối liền với nhau bằng cuộn chỉ.
Bộc Dương Duy bình thản nhìn Bách Nhẫn đại sư bố trí hiện trường, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.
Vị Phương trượng làm xong cười nói :
- Bộc Dương Duy thí chủ! Lão nạp nghĩ ra thứ trò chơi này gọi là Trúc tơ dẫn độ...
Lúc đó Bộc Dương Duy đã hình dung ra cách thức của trò chơi nên không hỏi.
Nhưng Bách Nhẫn đại sư vẫn giải thích rõ thêm :
- Phương thức chơi rất đơn giản. Người tỷ đấu cứ lần lượt thi triển khinh công nhảy lên đứng đầu ngọn trúc, sau đó đi theo sợi chỉ sang đầu thứ hai cho đến khi hết cả vòng.
Chúng nhân nghe nói đều vô cùng kinh hãi.
Mỗi ống trúc chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, cao hai trượng, vì trong phòng không có gió nên vẫn đứng thẳng, nếu cắm ở ngoài tất đã rung lên bần bật, làm sao người ta đứng lên đó được?
Mặt khác, sợi chỉ nối các đầu ngọn trúc là loại chỉ may thông thường, ngay đến một con chim sẽ đỗ lên cũng đủ đứt, người ta làm sao mà đi trên đó được?
Bách Nhẫn đại sư nói tiếp :
- Một điều kiện bắt buộc khác là khi di chuyển trên sợi chỉ từ đầu ngọn trúc này đến đầu kia, mỗi người phải thi triển ít nhất là ba chiêu quyền chưởng tùy ý...
Điều kiện này càng làm cho đối thủ khó khăn gấp bội phần.
Suy cho cùng thì có một vài cao thủ khinh công tuyệt đỉnh đủ khả năng đáp lên được ngọn trúc từ đó thi triển khinh công Đạp Bình Độ Thủy lướt trên dây đến đầu kia.
Nhưng công phu Đạp Bình Độ Thủy cần phải thi triển nhanh không được dừng lại, ở đây bắt buộc vừa đi vừa thi triển ít nhất là ba chiêu quyền chưởng thì đâu thể ứng dụng công phu đó?
Chúng nhân trong sảnh, ngoài Bộc Dương Duy và Không Trần lão thiền sư tất cả những người còn lại đều biến sắc.
Thậm chí những đệ tử Thiếu Lâm còn nghi ngờ rằng chính Phương trượng của mình cũng khó mà thực hiện được việc này.
Mấy vị tự coi mình khinh công cao tuyệt như Thát Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Huyết Chí Thiết Đảm Bách Không đại sư đều thừa nhận việc đó vượt xa khả năng của mình.
Giải thích cặn kẽ xong, Bách Nhẫn đại sư nhìn đối phương hỏi :
- Bộc Dương thí chủ thấy thế nào?
Giọng nói của vị Chưởng môn không giấu được vẻ đắc ý.
Nên biết rằng trong bảy mươi hai loại võ công thặng thừa của phái Thiếu Lâm rất chú trọng đến khinh công thân pháp, bản thân Bách Nhẫn đại sư càng tâm đắc với thứ công phu này nên bỏ nhiều thời gian khổ luyện.
Tuy rất ít thi đầu trực tiếp nhưng lão dám tự tin thủ thuật vừa nêu ra khắp võ lâm không ai sánh nổi mình.
Ngay cả vị sư thúc Không Trần lão thiền sư cũng thừa nhận khinh công của mình không bằng Chưởng môn sư điệt.
Bởi vậy khi bắt buộc tính đến chuyện phải đấu với Bộc Dương Duy, lão đã nghĩ tới cách đấu này.
Chỉ cần đối phương chấp nhận, lão tin rằng ít nhất mình thắng được một trường nếu như có hòa trường tỉ võ thì chung cuộc vẫn thắng.
Đương nhiên lão cũng đã dự phòng đối phương không chấp thuận mà đề ra phương sách thi đấu khác, khi đó lão sẽ được quyền chọn cách tỷ võ có lợi cho mình.
Bộc Dương Duy cũng đoán ra rằng Bách Nhẫn đại sư đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước, tất sở trường về công phu này và nhất định lão sẽ thực hiện thành công những điều kiện đặt ra trong cuộc đấu.
Chàng chưa thử cách đó bao giờ nhưng từ khi nghe cách thức, chàng liên hệ với khinh công mà mình đã luyện thành, không tin mình không thực hiện được.
Hơn nữa bản tính vốn cao ngạo tuổi trẻ vốn cuồng ngông, chàng đâu thể khước từ.cũng gần như là tự nhận mình thua kém đối thủ.
Vừa nghe hỏi, chàng liền cười đáp :
- Phát minh ra Trúc Tơ Dẫn Độ của Đại sư quả là một kiệt tác về kiểm nghiệm khinh công! Nó vừa tinh tế, ngoạn mục, vừa là sự đánh giá chính xác khách quan trình độ của từng đối thủ. Tại hạ tuy không dám tin chắc mình đủ khả năng thành công nhưng cứ thử một chuyến xem!
Bách Nhẫn đại sư cười khiêm tốn nói :
- Bộc Dương thí chủ quá khen! Nếu thí chủ đã không phản đối thì chúng ta có thể bắt đầu!
Nói xong cởi tấm cà sa màu hồng thêu kim tuyến ra đưa cho một tên đệ tử, chỉ còn lại một chiếc tăng y mỏng.
Bộc Dương Duy không cởi áo khoác bằng da cáo, đứng vào giữa vòng cây trúc cười nói :
- Xin Đại sư biểu diễn trước đi!
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên nét mặt đầy lo lắng khẽ giọng nói với sư phụ :
- Lão nhân gia thấy thế nào? Đệ tử chỉ lo cho Bang chủ mắc phải bẫy của tên hòa thượng kia...
Đại Lực Tôn Giả đáp :
- Hài tử ngốc nghếch! Ngươi không thấy Bang chủ của mình thản nhiên phong dật thế nào hay sao? Nếu không tin chắc vào bản lĩnh của mình thì ai có được thần thái ung dung như thế? Thật là một thiếu niên anh tài! Trong đời sư phụ chưa từng gặp được một người nào như thế cả!
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên bấy giờ mới yên tâm cười nói :
- Đệ tử tin! Đệ tử tin chắc Bang chủ nhất định không thua tên lừa trọc đó!
Nhưng cứ nhìn cái trò khỉ Trúc Tơ Dẫn Độ mà rùng mình! Người ta chứ có phải là con kiến đâu mà bò đi trên sợi chỉ mảnh đó? Nên nói là Diêm Vương dẫn độ thì đúng hơn!
Nói xong buông một câu văng tục.
Lúc đó Bách Nhẫn đại sư đã bắt đầu cuộc đấu.
Chỉ thấy lão tung mình, thân ảnh to lớn nhảy vút lên không vừa đúng tầm cao của ngọn trúc, đặt chân xuống nhẹ như cánh lá không làm cho cây trúc nhỏ lay động một phân!
Mấy chục cặp mắt trong sảnh chăm chú nhìn từng động tác của vị Phương trượng, thấy vậy cùng thốt lên thán phục :
- Khinh công thật trác tuyệt!
- Chỉ e trong thiên hạ không còn ai kỳ diệu hơn.
- Giống như không có trọng lượng vậy!
Bách Nhẫn đại sư đứng yên trên đầu ngọn trúc khoảnh khắc rồi bắt đầu cử bước di chuyển trên sợi chỉ.
Nói rằng bước đi thì không đúng vì chỉ thấy hai bàn chân là là mà không dừng lại ở một điểm nào giống như đang bay.
Trong sảnh đường lặng phắc.
Mọi người theo dõi với sự căng thẳng tột độ.
Đột nhiên lão Phương trượng quát to một tiếng, hai tay vung lên.
Lập tức kình phong nổi lên như dông bão.
Đó là Bách Nhẫn đại sư bắt đầu thi triển Thập bát La Hán chưởng.
Kình phong là cho sáu cây trúc và sợi chỉ lắc lư dữ dội, nhưng đôi chân của vị Phương trượng vẫn không rời sợi dây.
Thi triển hết ba chiêu quyền, Bách Nhẫn đại sư mới đến đầu ngọn trúc thứ hai.
Cứ như thế cuộc biểu diễn khinh công thượng thừa lại tiếp tục trông mỹ diệu vô cùng.
Bách Nhẫn đại sư đi hết một vòng, tung mình đáp xuống giữa vòng không làm bay lên một hạt bụi!
Tiếng hoan hô nổi lên như sấm như muốn làm vỡ tung cả gian Diễn Võ đường.
- Phương trượng thắng rồi!
- Trong thiên hạ không ai làm được kỳ tích như vậy đâu!
Đương nhiên đó là những lời tán dương của chúng tăng vì chúng chưa bao giờ thấy Chưởng môn nhân của mình biểu diễn khinh công trác tuyệt này.
Quả thật khinh công thân pháp đó đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa.
Ngay cả Thát Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Lực bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên cũng đâm lo không biết Bang chủ của mình có đủ bản lĩnh làm như vậy không?
Tuy họ rất tin tưởng vào Bộc Dương Duy, tin rằng công phu của chàng không hề thua kém bất cứ người nào trong võ lâm nhưng biết rằng Chưởng môn Thiếu Lâm đưa ra hình thức thi đấu đó ắt phù hợp với sở trường của mình.
Đã nói biểu diễn, tức ngoài công phu ra còn phải có xảo thuật. Tuy xảo thuật không khó nhưng phải khổ luyện qua để quen động tác.
Tỉ như có người khinh công trác tuyệt có thể lướt đi trên những ngọn cây như gió nhưng lại không vượt qua được một khúc sông rộng bảy tám trượng, nếu như chưa luyện qua thuật Lăng ba hư bộ hoặc Đạp bình độ thủy.
Ngô Nam Vân và Du Đại Nguyên biết rõ thân pháp Ưng Hồi Cửu Chuyển là độc bá võ lâm, đừng nói đáp lên ngọn trúc cao hai trượng mà cho dù đáp lên một cọng lá trên cành cây cao bảy tám trượng không thành vấn đề, nhưng có thể giữ mình đi thật chậm trên sợi chỉ, vừa di chuyển vừa thi triển quyền chưởng hay không lại là chuyện khác.
Bộc Dương Duy đến trước Bách Nhẫn đại sư, ôm quyền cười nói :
- Đại sư khinh công trác tuyệt khiến ai ai cũng phải ngưỡng phục. Có lẽ tại hạ không bằng được một phần nhỏ của Đại sư đâu.
Vị Phương trượng Thiếu Lâm chắp tay khiêm tốn đáp :
- Bộc Dương thí chủ quá khen! Chỉ là một chút xảo thuật để mua vui trong khoảnh khắc thôi, đâu đáng gọi là khinh công trác tuyệt? Tin rằng Bộc Dương thí chủ sẽ còn cống hiến thần thuật ngoạn mục hơn.
Bộc Dương Duy chắp tay đáp :
- Không dám!
Chàng đưa mắt nhìn Ngô Nam Vân và Du Đại Nguyên, môi thoáng nụ cười vẻ tự tin.
Chính nụ cười này đã truyền thêm sự tin tưởng rất nhiều cho hai cao thủ Lãnh Vân bang và Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành.
Bộc Dương Duy không cần nhìn vào mục tiêu, chợt nhảy vút lên không.
Chàng không hướng tới ngọn trúc nào mà nhằm vào giữa đoạn dây.
Hơn hai chục đệ tử Thiếu Lâm thấy vậy nghĩ thầm :
- Xem ra tiểu tử này đã mất tinh thần...
Có người kêu lên :
- Phạm quy, phạm quy rồi!
Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên lo lắng nhìn Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nói :
- Ngô hình đường! Chẳng lẽ Bang chủ định đáp ngay trên sợi chỉ hay sao?
Ngô Nam Vân lắc đầu :
- Không phải đâu! Đại hộ pháp cứ hướng sáu lần, sau đó mới đáp lên đầu một cây trúc, dừng lại trên đó hồi lâu.
Chúng tăng ngưng mục nhìn chàng, mắt muốn lồi ra.
Trong Diễn Võ đường đều là đệ tử thuộc hàng chữ Liễu trở lên, võ công rất cao, nhưng nhìn Bộc Dương Duy biểu diễn khinh công, mọi người không chỉ thán phục mà còn kinh hãi.
Chỉ riêng biểu diễn thức đầu tiên đủ thấy thân pháp của chàng còn trác tuyệt hơn vị Phương trượng Thiếu Lâm mấy phần!
Tiếp theo là phần biểu diễn đi trên sợi chỉ phát quyền.
Bộc Dương Duy lướt đi như đứng trên đất bằng, đặc biệt khi phát chưởng tuy Thiên Ma thập nhị thức đánh ra như bão táp làm kình khí nổi lên như bão làm bọn đệ tử Thiếu Lâm không đứng vững nhưng không biết chàng dùng phương thức truyền lực thế nào, sợi chỉ và sáu cây trúc không hề lay động.
Bách Nhẫn đại sư thấy vậy mặt hơi nóng lên, nghĩ thầm :
- Không ngờ mình đặt ra phương thức này để hắn thi thố tài ba! Trường văn đấu này Ngọc Diện Tu La đã chiếm ưu thế mất rồi.
Vị cao tăng duy nhất còn lại trong hàng chữ Không của phái Thiếu Lâm Không Trần lão thiền sư lúc Bách Nhẫn đại sư biểu diễn chỉ liếc nhìn qua mà không chú ý lắm nhưng lúc này mở to mắt nhìn Bộc Dương Duy không bỏ qua một động tác nào, vẻ mặt tỏ ra vô cùng kinh dị.
Đã mấy chục năm qua chưa bao giờ Bách Nhẫn đại sư thấy sư thúc mình có biểu hiện như thế...
Lão đang nghĩ ngợi thì Bộc Dương Duy đã hoàn thành xong phần biểu diễn, đáp nhẹ xuống trước mặt.
Trong sảnh đường đang lặng phăng phắc, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Nên biết Thiếu Lâm là môn phái rất tự kiêu, luôn vỗ ngực cho rằng mình có bảy mươi hai loại thần công cái thế độc bá võ lâm, kể từ ngày Đạt Ma lão tổ lập phái đến nay đã mấy trăm năm luôn luôn được coi là lãnh tụ giang hồ, đời nào cũng có cao thủ tuyệt đỉnh.
Thế mà nay nhiệt liệt tán dương người của một môn phái khác, đặc biệt trong khi người đó đấu với Chưởng môn nhân của mình, đó là một ngoại lệ.
Thậm chí có thể coi là sự lăng nhục.
Bách Nhẫn đại sư cười không chút tự nhiên nói :
- Xin chúc mừng Bộc Dương thí chủ đã hoàn thành xuất sắc phần biểu diễn khinh công trác tuyệt của mình! Lão nạp xin bái phục!
Đó là lời chân thành xuất từ nội tâm nhưng trong đó vẫn hàm chứa sự đố kỵ.
Bộc Dương Duy đáp :
- Không dám! Tại hạ biết rằng mình chỉ múa rìu quá mặt thợ thôi, hổ thẹn không bằng Đại sư!
Vị Phương trượng Thiếu Lâm nói :
- Bây giờ chúng ta đều đã vượt qua trường văn đấu. Vừa rồi lão nạp đã định ra phương thức một trường. Bây giờ trường võ đấu nên để Bộc Dương thí chủ đề xuất chủ kiến mới công bình!
Bộc Dương Duy đáp :
- Cái chính là bản lĩnh và thực tài thực học, cách thức thế nào cũng như nhau cả thôi. Đại sư đi khắp giang hồ, kiến văn quảng bác, trí tuệ hơn người nên có phương cách vừa thanh nhã vừa phù hợp, lại đánh giá rất chính xác trình độ của mỗi người. Trường văn đấu vừa rồi đã chứng tỏ điều đó. Trường còn lại xin Đại sư định luôn phương thức đi. Tại hạ hoàn toàn tán thành.
Bách Nhẫn đại sư gật đầu nói :
- Bộc Dương thí chủ đã hào sảng như thế, lão nạp cung kính không bằng theo mệnh vậy!
Theo ý lão nạp, vừa rồi chúng ta đều đã biểu diễn quyền chưởng, nay tới lượt dùng binh khí tiến hành võ đấu. Đồng thời lão nạp biết rằng thí chủ được lệnh sư truyền lại Tu La kiếm là vật chí bảo võ lâm, Tu La Thất Tuyệt là võ công độc tôn thiên hạ, nhân đây xin thí chủ cho đệ tử phái Thiếu Lâm được mở rộng nhãn quan!
Bộc Dương Duy cười đáp :
- Đại sư nói rất đúng. Vì gọi là ấn chứng võ công nên càng thi đấu nhiều loại võ học càng phong phú. Quyền chưởng chúng ta đã thi triển, bây giờ nên dùng binh khí là phải. Tuy nhiên vừa rồi Đại sư có ý định dùng Thiên Hành trượng để chỉ giáo, tại hạ cũng xin dùng trượng để hầu tiếp!
Bách Nhẫn nhíu mày thầm nghĩ :
- Tên này thật giảo hoạt! Nhưng không biết hắn dùng loại trượng gì? Mấy năm nay Ngọc Diện Tu La lừng danh giang hồ vì Tu La kiếm, Thiên Ma thập nhị thức và Tu La Thất Tuyệt chưa nghe ai nói hắn dùng trượng pháp nào.
Chẳng lẽ tên này dám dùng sở đoản đấu với sở trường của ta?
Nghĩ thế chỉ gật đầu rồi đưa tay ra hiệu cho hoàng y tăng đứng phía sau.
Vị này pháp hiệu Vô Vi liền ra khỏi sảnh, lát sau mang đến một cây kim trượng dài bảy thước, to bằng nắp tay, một đầu bằng, đầu kia dẹt và nhọn sắc như gươm nhưng rộng tới năm tấc.
Đầu trượng chạm hoa văn rất công phu còn đính thêm chín vòng kim hoàn lớn, trông rất khí phái.
Đó là Thiên Hành trượng binh khí trấn sơn của Thiếu Lâm tự.
Bách Nhẫn đại sư lúc này đã khoác tấm cà sa màu hồng thêu kim tuyến vào, đưa tay cầm lấy kim trượng.
Binh khí này nặng ít nhất bảy tám mươi cân, nhưng Bách Nhẫn cầm lên trông nhẹ bỗng như đó là một cây trúc trượng.
Bộc Dương Duy khẽ mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho Lực Bạt Cửu Nhạc Du Đại Nguyên.
Vị Hộ pháp cởi chiếc túi gấm nhỏ dài đeo trên lưng xuống lấy ra một cây kim trượng dài chừng sáu thước, nặng hơn bốn mươi cân bước ra trường đấu giao cho Bang chủ.
Cây kim trượng này gọi là Xích Thủ kim trượng cũng là binh khí truyền phái do Độc Thủ Ma Quân truyền lại cho đồ đệ.
Bách Nhẫn đại sư tay trái cầm Thiên Hành trượng, tay phải đưa lên ngực, cao giọng nói :
- Xin Bộc Dương thí chủ ra chiêu!
Bộc Dương Duy cầm lấy Xích Thủ kim trượng bước tới cách Bách Nhẫn hơn một trượng thì dừng lại, hai tay ôm trượng ghì vào ngực, mắt nhìn đối phương nhưng không nói gì, thần thái trang nghiêm.
Bách Nhẫn đại sư nhìn chàng trong lòng bỗng nhiên rúng động!
Vì thần thái và cử chỉ của Bộc Dương Duy đã làm lão nhớ lại truyền ngôn về vị dị nhân Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị trước đây, đồng thời cũng nhớ ra lai lịch của cây Xích Thủ kim trượng!
Ba bốn mươi năm trước, Độc Thủ Ma Quân không những nổi danh vì Thiên Ma thập nhị thức mà còn có Thiên Ma thập bát trượng cũng được coi là võ lâm nhất tuyệt.
Chỉ khi gặp cường địch, Độc Thủ Ma Quân mới dùng Thiên Ma thập bát trượng và chưa bao giờ bại thủ.
Chỉ là rất ít người biết về tuyệt học này, bởi vì trong đời Độc Thủ Ma Quân chỉ dùng kim trượng ba lần.
Vì đối phó với những nhân vật tuyệt đỉnh võ lâm, vị quái kiệt này mới phải dùng đến Thiên Ma thập bát trượng nên cũng chỉ ba lần Độc Thủ Ma Quân dùng cách thi lễ như Bộc Dương Duy vừa rồi.
Phát hiện này làm Bách Nhẫn đại sư chấn động, không chỉ vì lão ngộ ra mình đã nhầm khi cho rằng đối phương dùng sở đoản đấu với sở trường của mình mà còn nhận thức chàng đang dùng trọng lễ đối với mình.
Đương nhiên Bộc Dương Duy cũng tuân theo lễ nghi của bổn phái, từ khi hạ sơn tới nay cũng chỉ mới dùng trọng lễ hai lần, lần đầu là trước khi đấu với Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân.
Bách Nhẫn đại sư thấy vậy liền lấy vẻ mặt trang nghiêm, tay cầm Thiên Hành trượng hoành ngang trước ngực, tay kia vẫn đưa ra hợp thập nhưng ép chặt hơn.
Đó cũng là đại lễ của Phương trượng Thiếu Lâm dùng cho các bậc thượng khách.
Không Trần lão thiền sư thấy vậy hơi nhíu mày nhưng khi nhìn lại hai đối thủ thì khẽ gật đầu.
Còn chúng tăng thì đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trong tự ai cũng biết đó là đại lễ của Phương trượng phái Thiếu Lâm chỉ trong những lần đại lễ, trước đông đủ chúng tăng, Bách Nhẫn đại sư mới dùng lễ này đối với sư thúc, ngay cả khi tiếp Chưởng môn nhân Cửu đại môn phái không phải đối với ai Bách Nhẫn đại sư cũng dùng lễ này.
Lễ tiết xong, Bộc Dương Duy nói :
- Tại hạ xin đắc tội!
Dứt lời nhảy vút lên cao vung Xích Thủ kim trượng bổ xuống.
Bách Nhẫn đại sư cười nói :
- Đánh rất hay!
Đồng thời vận công đưa Thiên Hành trượng lên đón đỡ.
Chỉ nghe choang một tiếng, hai thanh trượng tiếp nhau bùng lên một quầng lửa và tiếng nổ rền như sấm.
Bộc Dương Duy đáp xuống đất, tiếp tục thi xuất ba chiêu Thượng Thiên Nhập Địa, Thái Vân Mật Hợp và Hỗn Nguyên Sơ Khai tiếp tục tấn công.
Đó là những những chiêu đầu tiên trong Thiên Ma thập bát trượng.
Bách Nhẫn đại sư không chút lúng túng, đáp trả bằng ba chiêu tuyệt học Na Tra Giác Hải, Liệt Hỏa Huy Kim và Tiềm Long Thăng Thiên.
Hai thanh kim trượng đánh vào nhau phát ra những ánh kim quang rợp mắt, tiếng nổ vang rền đinh tai nhức óc, ngay những chiêu đầu tiên đã báo hiệu trận long tranh hổ đấu sắp tới sẽ kịch liệt như thế nào.
Sau ba chiêu vẫn không ai chịu lùi, tiếp tục phát ra những kỳ chiêu khác.
Bộc Dương Duy trường kiếm Thiên Ma thập bát trượng còn Bách Nhẫn đại sư dùng tuyệt học Vệ Đà Kim Cương trượng bên tám lạng bên nửa cân, uy phong ảo diệu chẳng kém gì nhau.
Vệ Đà Kim Cương trượng có tới tám mươi mốt chiêu và rất nhiều biến hóa, còn Thiên Ma thập bát trượng cũng có hơn một trăm năm mươi thức.
Hai đối thủ xuất hết chiêu này đến chiêu kia tưởng chừng như không bao giờ dứt.
Sáu cây trúc và những đoạn chỉ đã bị thổi bay đi từ lâu, giữa trường đấu chỉ còn trượng ảnh tung hoành tỏa ra muôn ánh hào quang chói lọi, kình phong nổi lên làm gian sảnh đường rộng thênh thang chuyển mình răng rắc tưởng chừng sắp sụp đổ ụp xuống!
Trong sảnh ngoài Đại Lực Tôn Giả và hai cao thủ Lãnh Vân bang, còn lại đều là cao tăng thượng tuyển của phái Thiếu Lâm nhưng vẫn thấy áp lực dồn tới làm huyết mạch căng lên.
Chốc lát đã qua ngoài trăm chiêu nhưng hai cao thủ càng đánh càng quyết liệt, chiêu thức phát ra không chậm lại chút nào mà trái lại còn nhanh hơn, loang loáng không còn thấy rõ nữa.
Quả là một cuộc đấu không tiền khoáng hậu!
Bách Nhẫn đại sư tỏ ra rất kinh dị.
Từ khi chấp Chưởng môn pháo Thiếu Lâm tới nay với cây Thiên Hành trượng trong tay, trong số bảy mươi hai loại thần công của bổn phái thì đã luyện thành hai mươi bốn tuyệt chi, lão đã từng đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm và chưa từng bại thủ dưới tay người nào.
Đương nhiên vị cao tăng đức cao vọng trọng đó chỉ trong những trường hợp thật cần thiết mới phải giao chiến vì đi bên cạnh Chưởng môn bao giờ cũng có cao thủ các bộ phận khác nhau, mấy khi cần đích thân Phương trượng động thủ?
Quả tình từ khi trở thành Phương trượng, lão chưa giao thủ với lớp hậu nhân vãn bối bao giờ.
Đặc biệt Bách Nhẫn đại sư nhớ rằng mình chỉ dùng Thiên Hành trượng có năm lần đều đấu với cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm và bao giờ cũng thắng.
Trong năm lần đó chỉ có một lần đấu với Mang Sơn nhị tẩu lão mới đấu qua ngoài trăm chiêu, còn lại chỉ mấy chục chiêu là kết thúc.
Thế mà nay đấu với một thiếu niên mới hăm hai hăm ba tuổi, Bách Nhẫn đại sư đã dốc hết bản lĩnh sở học, ngoài trăm chiêu vẫn chưa giành được chút ưu thế nào.
Chẳng những thế, xem ra trượng pháp của đối phương có phần lợi hại hơn, thần thái ung dung hơn.
Lão thừa nhận bộc dương duy là đệ nhất kình địch của mình trong suốt ba mươi năm qua.
Thiếu niên này nhiều lắm chỉ mới luyện võ được mười lăm mười sáu năm, lấy đâu ra công lực thâm hậu như thế?
Mặt khác, Vệ Đà Kim Cương trượng của phái Thiếu Lâm là võ học bí truyền chỉ có Chưởng môn nhân các đời mới được học vì sao thiếu niên này có vẻ rất thành thục dễ dàng hóa giải được nó?
Bách Nhẫn đại sư không biết rằng trong khi phát minh ra Thiên Ma thập bát trượng, Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị đã lĩnh giáo hầu như tất cả các trượng pháp của các phái trong giang hồ, đặc biệt là Cái bang và Thiếu Lâm.
Hai phái này được coi là trượng pháp tinh diệu nhất.
Chừng ba mươi lăm năm trước, Độc Thủ Ma Quân từng mật đấu với Phương trượng tiền nhiệm của phái Thiếu Lâm.
Đó cũng là một vụ ấn chứng võ công, kèm theo một điều kiện là việc này dù ai thắng ai bại cũng không được để tin tức tiết lộ ra giang hồ.
Kết quả qua ngoài năm trăm chiêu, không ai giành được thắng lợi, cuối cùng đành chấp nhận bình thủ và sau này không ai nhắc tới việc đó nữa.
Độc Thủ Ma Quân có phần cay cú nhưng lại là người tuân thủ rất nghiêm ngặt các điều ước nên không thách chiến nữa.
Sau một thời gian, lão rút kinh nghiệm về Vệ Đà Kim Cương trượng của Thiếu Lâm mà hoàn thiện Thiên Ma thập bát trượng. Cũng có lần định thách vị Chưởng môn kia tái đấu nhưng vị này đã mãn nhiệm, sau đó chính mình cũng bị nạn nên không bao giờ có dịp đấu trượng với phái Thiếu Lâm nữa...
Chính nhờ cuộc đấu đó mà Thiên Ma thập bát trượng có thể coi là khắc tinh của hai loại trượng pháp của Thiếu Lâm và Cái bang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook