Tu La Kiếm Thần
-
Chương 315: Ông lão điên rời đi
Tất cả lập tức đờ đẫn ngoái đầu nhìn theo phương hướng rời đi của Cố Thiên Mệnh với đầu óc trống rỗng, đôi môi trắng bệch run rẩy.
Là người dân của Mạch Dương quốc, họ không thể không hiểu ý nghĩa của tấm lệnh bài của Trấn Tây Vương phủ.
Vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay, Cố gia Thiên Phong quốc đã chân chính đứng trên đỉnh cao của Bách Quốc Chi Địa. Không chỉ có một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong bảo vệ mà còn nhận được sự che chở từ Trấn Tây Vương phủ, tương lai sáng lạn vô hạn.
"Thiên Vũ Hầu…", trong mắt Tống Thi Vân ngổn ngang suy tư, nàng ta có một cảm giác mãnh liệt muốn tìm hiểu về Cố Thiên Mệnh: "Cố gia Cố Thiên Mệnh, ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Vậy mà có thể khiến Trấn Tây Vương phủ đối đãi trọng hậu như vậy…."
Sau khi rời khỏi Liễu Trần các, mấy người Cố Thiên Mệnh liền đi thẳng ra khỏi thủ đô Mạch Dương quốc, khởi hành về hướng Thiên Phong quốc.
Ông lão điên ôm theo ba vò Bách Hoa Túy, đáng ngạc nhiên là không nóng ruột mở nắp nhấm nháp như thường ngày mà một mực cúi đầu nhìn vò rượu, bộ dáng đờ đẫn này khiến Cố Thiên Mệnh không khỏi có chút lo lắng.
"Thanh Phong ông sao thế? Sao lại không uống?", nếu là trước kia ông ta đã sớm uống cho thỏa thích, nhưng hiện tại lại suy tư ôm chặt ba vò rượu, không có bất kỳ cảm giác thèm khát nào.
Ông lão điên ngước lên đôi mắt đục ngầu, nhìn Cố Thiên Mệnh khàn giọng đáp: "Không biết vì sao ta lại có chút không nỡ".
"Không nỡ?"
Cố Thiên Mệnh hơi nhíu mày, càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Yến Hàn theo sát phía sau Cố Thiên Mệnh im lặng không nói, cứ như vậy lặng lẽ nhìn ông lão điên, không biết trong lòng đang suy nghĩ những gì.
"Ta sợ uống hết sẽ không còn nữa", bản thân ông lão điên cũng không biết vì sao lại có cảm giác này, ông ta cúi đầu nhìn ngắm ba vò rượu trong ngực, chúng luôn khơi gợi một loại thân quen như ẩn như hiện vi diệu.
Cố Thiên Mệnh thấy vậy thầm phỏng đoán: "Không lẽ ông ta cùng Bách Hoa Túy này có liên hệ với nhau? Nghe nói rượu này được ủ từ trăm năm trước…"
Ông lão điên chậm rãi cụp mắt nhìn xuống vò rượu trong ngực, ngốc nghếch mím lại đôi môi nứt nẻ, dường như đang tự nói với chính mình.
Cố Thiên Mệnh dựa gần vào ông ta vài bước, muốn nghe thử xem ông ta đang lẩm bẩm những gì.
"Ta… là ai?", bỗng nhiên hai mắt ông ta đỏ bừng một vòng, cực kỳ nghiêm trọng nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc.
Cố Thiên Mệnh bị câu hỏi đột ngột này của ông ta làm ngẩn ra, sau đó nhíu mày chậm rãi đáp: "Ông là Thanh Phong".
"Ta… là Thanh Phong, vậy ngươi lại là ai?", trong đôi mắt già nua của ông lão điên đong đầy ngờ vực, cấp bách hỏi.
"Ta là Cố Thiên Mệnh", Cố Thiên Mệnh cảm thấy cảm xúc ông ta có chút bất ổn, thậm chí còn có dấu hiệu phát cuồng.
"Thanh Phong là ai?", ông lão điên lập tức vặn hỏi.
Đôi mắt của ông lão điên càng lúc càng tối tăm trống rỗng, cúi đầu nhìn ba vò Bách Hoa Túy trong ngực, luôn cảm thấy có một sợi dây mơ hồ đang quấn lấy mình.
“Thanh Phong là ông”, Cố Thiên Mệnh nhìn cảm xúc biến hóa của ông lão điên thì nín chặt hô hấp, ngưng trọng nói.
“Ta là ai?”, ông lão điên tựa hồ không nghe thấy những gì hắn nói, một mực rũ mi tự hỏi, dường như đang hỏi Cố Thiên Mệnh, cũng như đang tự hỏi chính mình.
Thấy vậy, Cố Thiên Mệnh định vận chuyển huyền khí để niệm thanh tâm chú, khiến tâm trí rối loạn của ông lão điên nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nhưng đúng lúc này, đầu tóc rối tung của ông ta theo cuồng phong mà cuộn bay, hơi thở trên người cũng mỗi lúc một dâng cao, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
"A…”, bỗng nhiên ông ta ngẩng đầu gầm lên một tiếng, chấn động tới mức bức lui Cố Thiên Mệnh nửa bước, còn Yến Hàn bên cạnh cũng kinh hãi lùi lại mười mấy mét mới miễn cưỡng đứng vững được thân hình.
Trong nháy mắt, ông lão điên liền ôm theo ba vò rượu xộc thẳng vào hư không, ngẩng đầu nhìn vòm trời đầy ngờ vực: “Ta là ai, ta là ai, ta rốt cuộc là ai…”
“Thanh Phong!”, Cố Thiên Mệnh có chút lo lắng trạng thái điên cuồng này của ông ta, nhịn không được ngẩng đầu hét lớn.
Nhưng ông lão điên như thể đã cô lập mình với mọi thứ, căn bản không nghe thấy tiếng gọi của Cố Thiên Mệnh.
Ngay khi Cố Thiên Mệnh định vận chuyển An tâm chú để xoa dịu ông ta thì thân hình của ông ta lóe lên như tia chớp lướt về phía xa, chỉ để lại tàn ảnh đang gầm rống trong khoảng không.
“Chủ thượng, để ta đuổi theo ông ta xem sao”.
Yến Hàn cực kỳ kinh hãi, không ngờ khí thế của ông lão điên lại mạnh mẽ đến vậy, hắn ta vẫn luôn tưởng rằng ông ta chỉ là một lão ăn mày điên dại, lúc này được chứng kiến một màn kinh người như vậy liền muốn chạy theo xem xem.
“Không cần”, Cố Thiên Mệnh ngăn cản Yến Hàn, ánh mắt vẫn dõi về hướng chân trời nơi ông lão điên biến mất, trầm giọng nói: “Nếu ông ta muốn đi, phóng mắt khắp Bách Quốc Chi Địa này cũng không có ai có thể cản bước. Cứ để mặc ông ta đi! Có lẽ ông ta đã tìm thấy một phần ký ức….”
Là người dân của Mạch Dương quốc, họ không thể không hiểu ý nghĩa của tấm lệnh bài của Trấn Tây Vương phủ.
Vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay, Cố gia Thiên Phong quốc đã chân chính đứng trên đỉnh cao của Bách Quốc Chi Địa. Không chỉ có một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong bảo vệ mà còn nhận được sự che chở từ Trấn Tây Vương phủ, tương lai sáng lạn vô hạn.
"Thiên Vũ Hầu…", trong mắt Tống Thi Vân ngổn ngang suy tư, nàng ta có một cảm giác mãnh liệt muốn tìm hiểu về Cố Thiên Mệnh: "Cố gia Cố Thiên Mệnh, ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Vậy mà có thể khiến Trấn Tây Vương phủ đối đãi trọng hậu như vậy…."
Sau khi rời khỏi Liễu Trần các, mấy người Cố Thiên Mệnh liền đi thẳng ra khỏi thủ đô Mạch Dương quốc, khởi hành về hướng Thiên Phong quốc.
Ông lão điên ôm theo ba vò Bách Hoa Túy, đáng ngạc nhiên là không nóng ruột mở nắp nhấm nháp như thường ngày mà một mực cúi đầu nhìn vò rượu, bộ dáng đờ đẫn này khiến Cố Thiên Mệnh không khỏi có chút lo lắng.
"Thanh Phong ông sao thế? Sao lại không uống?", nếu là trước kia ông ta đã sớm uống cho thỏa thích, nhưng hiện tại lại suy tư ôm chặt ba vò rượu, không có bất kỳ cảm giác thèm khát nào.
Ông lão điên ngước lên đôi mắt đục ngầu, nhìn Cố Thiên Mệnh khàn giọng đáp: "Không biết vì sao ta lại có chút không nỡ".
"Không nỡ?"
Cố Thiên Mệnh hơi nhíu mày, càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Yến Hàn theo sát phía sau Cố Thiên Mệnh im lặng không nói, cứ như vậy lặng lẽ nhìn ông lão điên, không biết trong lòng đang suy nghĩ những gì.
"Ta sợ uống hết sẽ không còn nữa", bản thân ông lão điên cũng không biết vì sao lại có cảm giác này, ông ta cúi đầu nhìn ngắm ba vò rượu trong ngực, chúng luôn khơi gợi một loại thân quen như ẩn như hiện vi diệu.
Cố Thiên Mệnh thấy vậy thầm phỏng đoán: "Không lẽ ông ta cùng Bách Hoa Túy này có liên hệ với nhau? Nghe nói rượu này được ủ từ trăm năm trước…"
Ông lão điên chậm rãi cụp mắt nhìn xuống vò rượu trong ngực, ngốc nghếch mím lại đôi môi nứt nẻ, dường như đang tự nói với chính mình.
Cố Thiên Mệnh dựa gần vào ông ta vài bước, muốn nghe thử xem ông ta đang lẩm bẩm những gì.
"Ta… là ai?", bỗng nhiên hai mắt ông ta đỏ bừng một vòng, cực kỳ nghiêm trọng nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc.
Cố Thiên Mệnh bị câu hỏi đột ngột này của ông ta làm ngẩn ra, sau đó nhíu mày chậm rãi đáp: "Ông là Thanh Phong".
"Ta… là Thanh Phong, vậy ngươi lại là ai?", trong đôi mắt già nua của ông lão điên đong đầy ngờ vực, cấp bách hỏi.
"Ta là Cố Thiên Mệnh", Cố Thiên Mệnh cảm thấy cảm xúc ông ta có chút bất ổn, thậm chí còn có dấu hiệu phát cuồng.
"Thanh Phong là ai?", ông lão điên lập tức vặn hỏi.
Đôi mắt của ông lão điên càng lúc càng tối tăm trống rỗng, cúi đầu nhìn ba vò Bách Hoa Túy trong ngực, luôn cảm thấy có một sợi dây mơ hồ đang quấn lấy mình.
“Thanh Phong là ông”, Cố Thiên Mệnh nhìn cảm xúc biến hóa của ông lão điên thì nín chặt hô hấp, ngưng trọng nói.
“Ta là ai?”, ông lão điên tựa hồ không nghe thấy những gì hắn nói, một mực rũ mi tự hỏi, dường như đang hỏi Cố Thiên Mệnh, cũng như đang tự hỏi chính mình.
Thấy vậy, Cố Thiên Mệnh định vận chuyển huyền khí để niệm thanh tâm chú, khiến tâm trí rối loạn của ông lão điên nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nhưng đúng lúc này, đầu tóc rối tung của ông ta theo cuồng phong mà cuộn bay, hơi thở trên người cũng mỗi lúc một dâng cao, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
"A…”, bỗng nhiên ông ta ngẩng đầu gầm lên một tiếng, chấn động tới mức bức lui Cố Thiên Mệnh nửa bước, còn Yến Hàn bên cạnh cũng kinh hãi lùi lại mười mấy mét mới miễn cưỡng đứng vững được thân hình.
Trong nháy mắt, ông lão điên liền ôm theo ba vò rượu xộc thẳng vào hư không, ngẩng đầu nhìn vòm trời đầy ngờ vực: “Ta là ai, ta là ai, ta rốt cuộc là ai…”
“Thanh Phong!”, Cố Thiên Mệnh có chút lo lắng trạng thái điên cuồng này của ông ta, nhịn không được ngẩng đầu hét lớn.
Nhưng ông lão điên như thể đã cô lập mình với mọi thứ, căn bản không nghe thấy tiếng gọi của Cố Thiên Mệnh.
Ngay khi Cố Thiên Mệnh định vận chuyển An tâm chú để xoa dịu ông ta thì thân hình của ông ta lóe lên như tia chớp lướt về phía xa, chỉ để lại tàn ảnh đang gầm rống trong khoảng không.
“Chủ thượng, để ta đuổi theo ông ta xem sao”.
Yến Hàn cực kỳ kinh hãi, không ngờ khí thế của ông lão điên lại mạnh mẽ đến vậy, hắn ta vẫn luôn tưởng rằng ông ta chỉ là một lão ăn mày điên dại, lúc này được chứng kiến một màn kinh người như vậy liền muốn chạy theo xem xem.
“Không cần”, Cố Thiên Mệnh ngăn cản Yến Hàn, ánh mắt vẫn dõi về hướng chân trời nơi ông lão điên biến mất, trầm giọng nói: “Nếu ông ta muốn đi, phóng mắt khắp Bách Quốc Chi Địa này cũng không có ai có thể cản bước. Cứ để mặc ông ta đi! Có lẽ ông ta đã tìm thấy một phần ký ức….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook