Tu La Kiếm Thần
-
Chương 313: Mùi rượu thật quen thuộc
Cố Thiên Mệnh hơi nheo mắt, nhìn thật sâu vào Tống Thi Vân duyên dáng, sao có thể không biết trong lòng nàng ta đang suy tính gì? Muốn Cố Thiên Mệnh hắn nợ ân tình nào có dễ dàng như vậy.
"Không cần, tuy tiền rượu đắt đỏ nhưng ta vẫn trả được ', Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng, cười đến thanh nhã.
Một lúc sau ba người thị nữ xinh xắn bê ba vò rượu tới trước người Cố Thiên Mệnh.
"Thiên Vũ Hầu là anh hào cái thế trong thiên hạ ngày nay, ta và Liễu Trần các đã sớm ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay có thể gặp được người thật, không có cách nào có thể bày tỏ sự ngưỡng mộ trong lòng, chỉ có thể dùng vài vò Bách Hoa Túy này để tỏ thành ý, hy vọng Thiên Vũ Hầu không trách móc”.
Tống Thi Vân lúc này đã không quan tâm đến ngân phiếu mấy chục ngàn lượng nữa, mà cực kỳ khách khí cười dịu hiền với Cố Thiên Mệnh.
“Nếu Thiên Vũ Hầu không chê phòng ốc thô sơ của Liễu Trần các, vậy để đích thân ta rót rượu phục vụ cho ngài, chuộc lỗi một phen, thế nào?”, giây tiếp theo, Tống Thi Vân lại hơi nghiêng người, cất tiếng lanh lảnh.
Dáng vẻ mê hoặc quyến rũ này của nàng ta khiến không ít người đang có mặt nhịn không được nuốt nước bọt khan, có chút miệng đắng lưỡi khô. Nhưng Cố Thiên Mệnh lại không hề nao núng mà mỉm cười, đáp: “Không cần, ta lấy rượu liền rời đi”.
Thật quá không biết thương tiếc giai nhân rồi!
Đây là nhận định của tất cả mọi người dành cho Cố Thiên Mệnh, đều thầm thở dài và lắc đầu, có chút tiếc nuối.
Tuy nhiên, không ai trong số họ dám lên tiếng quấy rầy, bởi người trước mắt này là Thiên Vũ Hầu nổi danh khắp chốn!
Không nói đến thế lực đằng sau của hắn, chỉ dựa vào uy danh lừng lẫy của hắn cũng đã đứng trên đầu đám đông ở đây. Có lẽ chỉ trưởng bối trong nhà của một vài công tử đang có mặt mới có thể miễn cưỡng tiếp lời.
“Thiên Vũ Hầu là đang trách cứ Liễu Trần các ta trước đó tiếp đãi không chu toàn sao?”, Tống Thi Vân hoàn toàn nhìn không thấu tâm trạng của Cố Thiên Mệnh, trước mắt giống như bị một tầng sa mỏng che mờ vậy.
Nàng ta có chút lo lắng bản thân và Liễu Trần các đã khiến Cố Thiên Mệnh ghi hận, vậy đúng là được không bù mất rồi. Vì vậy liền vội vàng đi đến bên cạnh thị nữ, nâng một ly rượu rồi uống cạn: “Có chỗ nào tiếp đãi sơ sót vẫn mong Thiên Vũ Hầu đừng để trong lòng, ta xin tự mình phạt ba ly”.
Trong nháy mắt, Tống Thi Vân đã uống liên tiếp ba ly, khóe môi đỏ mọng còn vương vài giọt rượu óng ánh, càng tô điểm thêm cho dáng vẻ xinh tươi khiến hồn phách nhiều người phải chao đảo kia.
Có lẽ bốn chữ ‘nữ trung hào kiệt’ mới có thể hình dung một cô nương như nàng ta! Từng lời nói cử chỉ đều khó khiến người đối diện sinh ra được tia chán ghét, thủ đoạn quả thật cao cường.
“Không sao”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng, quay đầu nói với với ông lão điên nãy giờ vẫn hạ mi trầm mặc: “Thanh Phong, rượu cũng đã mua rồi, hiện chỉ còn ba vò, chúng ta đi thôi!”
Nghe thấy Cố Thiên Mệnh gọi tên, ông lão điên lập tức giãy giụa thoát khỏi trầm tư ngây ngẩn, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn cùng ba vò rượu, nhe răng cười: "Hì hì… ồ”.
Lúc này, mọi người mới sực nhớ tới còn có sự tồn tại của ông lão điên này. Không còn cách nào khác, khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh nói ra tên tuổi thực sự khiến họ kinh hãi không thôi, bất giác quên bẵng ông lão này.
Hiện tại ánh mắt họ nhìn ông lão điên đều trở nên có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, theo cạnh Thiên Vũ Hầu nổi danh không nên có một lão ăn mày bình thường có quan hệ thân thiết như vậy được!
Vậy thì…
Đôi mày lá liễu của Tống Thi Vân khẽ nhướng, thân thể yêu kiều nhất thời cứng đờ rồi rùng mình, tựa hồ nghĩ đến một vài lời đồn nào đó. Đôi mắt đẹp nhìn bóng dáng lếch thếch của ông dần phủ đầy khủng hoảng.
“Chẳng lẽ ngài chính là tiền bối bảo vệ của Thiên Vũ Hầu?”
Tống Thi Vân hít một hơi thật sâu, sau đó cúi rạp người hành lễ với ông lão điên, cung kính hỏi. Nàng ta bỗng nhiên nhớ tới lời miêu tả trong lời đồn đại: người bảo vệ bên cạnh Thiên Vũ Hầu ăn mặc lôi thôi rách rưới, giống như một lão ăn mày khốn khổ nhưng thực lực lại đã đạt tới Địa Huyền đỉnh phong.
Lời này của Tống Thi Vân vừa vang lên, tất cả đều há hốc mồm, không khỏi kinh hãi lui về phía sau nửa bước.
Không… không thể nào! Lão ăn mày trước mắt chính là cường giả tuyệt thế kinh động toàn thiên hạ kia sao?
Mấy công tử thế gia như An Hưng Bá cả người lạnh toát, nhìn bóng dáng của ông lão điên mà cổ họng mỗi lúc như thắt chặt lại, dường như tử vong đã ập xuống đỉnh đầu vậy.
Ông lão điên như không nghe thấy câu hỏi của Tống Thi Vân, mà vươn bàn tay thô kệch cuốn lấy ba vò Bách Hoa Túy ôm vào trong ngực, lẩm bẩm: “Mùi rượu thật quen thuộc…”
"Không cần, tuy tiền rượu đắt đỏ nhưng ta vẫn trả được ', Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng, cười đến thanh nhã.
Một lúc sau ba người thị nữ xinh xắn bê ba vò rượu tới trước người Cố Thiên Mệnh.
"Thiên Vũ Hầu là anh hào cái thế trong thiên hạ ngày nay, ta và Liễu Trần các đã sớm ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay có thể gặp được người thật, không có cách nào có thể bày tỏ sự ngưỡng mộ trong lòng, chỉ có thể dùng vài vò Bách Hoa Túy này để tỏ thành ý, hy vọng Thiên Vũ Hầu không trách móc”.
Tống Thi Vân lúc này đã không quan tâm đến ngân phiếu mấy chục ngàn lượng nữa, mà cực kỳ khách khí cười dịu hiền với Cố Thiên Mệnh.
“Nếu Thiên Vũ Hầu không chê phòng ốc thô sơ của Liễu Trần các, vậy để đích thân ta rót rượu phục vụ cho ngài, chuộc lỗi một phen, thế nào?”, giây tiếp theo, Tống Thi Vân lại hơi nghiêng người, cất tiếng lanh lảnh.
Dáng vẻ mê hoặc quyến rũ này của nàng ta khiến không ít người đang có mặt nhịn không được nuốt nước bọt khan, có chút miệng đắng lưỡi khô. Nhưng Cố Thiên Mệnh lại không hề nao núng mà mỉm cười, đáp: “Không cần, ta lấy rượu liền rời đi”.
Thật quá không biết thương tiếc giai nhân rồi!
Đây là nhận định của tất cả mọi người dành cho Cố Thiên Mệnh, đều thầm thở dài và lắc đầu, có chút tiếc nuối.
Tuy nhiên, không ai trong số họ dám lên tiếng quấy rầy, bởi người trước mắt này là Thiên Vũ Hầu nổi danh khắp chốn!
Không nói đến thế lực đằng sau của hắn, chỉ dựa vào uy danh lừng lẫy của hắn cũng đã đứng trên đầu đám đông ở đây. Có lẽ chỉ trưởng bối trong nhà của một vài công tử đang có mặt mới có thể miễn cưỡng tiếp lời.
“Thiên Vũ Hầu là đang trách cứ Liễu Trần các ta trước đó tiếp đãi không chu toàn sao?”, Tống Thi Vân hoàn toàn nhìn không thấu tâm trạng của Cố Thiên Mệnh, trước mắt giống như bị một tầng sa mỏng che mờ vậy.
Nàng ta có chút lo lắng bản thân và Liễu Trần các đã khiến Cố Thiên Mệnh ghi hận, vậy đúng là được không bù mất rồi. Vì vậy liền vội vàng đi đến bên cạnh thị nữ, nâng một ly rượu rồi uống cạn: “Có chỗ nào tiếp đãi sơ sót vẫn mong Thiên Vũ Hầu đừng để trong lòng, ta xin tự mình phạt ba ly”.
Trong nháy mắt, Tống Thi Vân đã uống liên tiếp ba ly, khóe môi đỏ mọng còn vương vài giọt rượu óng ánh, càng tô điểm thêm cho dáng vẻ xinh tươi khiến hồn phách nhiều người phải chao đảo kia.
Có lẽ bốn chữ ‘nữ trung hào kiệt’ mới có thể hình dung một cô nương như nàng ta! Từng lời nói cử chỉ đều khó khiến người đối diện sinh ra được tia chán ghét, thủ đoạn quả thật cao cường.
“Không sao”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng, quay đầu nói với với ông lão điên nãy giờ vẫn hạ mi trầm mặc: “Thanh Phong, rượu cũng đã mua rồi, hiện chỉ còn ba vò, chúng ta đi thôi!”
Nghe thấy Cố Thiên Mệnh gọi tên, ông lão điên lập tức giãy giụa thoát khỏi trầm tư ngây ngẩn, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn cùng ba vò rượu, nhe răng cười: "Hì hì… ồ”.
Lúc này, mọi người mới sực nhớ tới còn có sự tồn tại của ông lão điên này. Không còn cách nào khác, khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh nói ra tên tuổi thực sự khiến họ kinh hãi không thôi, bất giác quên bẵng ông lão này.
Hiện tại ánh mắt họ nhìn ông lão điên đều trở nên có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, theo cạnh Thiên Vũ Hầu nổi danh không nên có một lão ăn mày bình thường có quan hệ thân thiết như vậy được!
Vậy thì…
Đôi mày lá liễu của Tống Thi Vân khẽ nhướng, thân thể yêu kiều nhất thời cứng đờ rồi rùng mình, tựa hồ nghĩ đến một vài lời đồn nào đó. Đôi mắt đẹp nhìn bóng dáng lếch thếch của ông dần phủ đầy khủng hoảng.
“Chẳng lẽ ngài chính là tiền bối bảo vệ của Thiên Vũ Hầu?”
Tống Thi Vân hít một hơi thật sâu, sau đó cúi rạp người hành lễ với ông lão điên, cung kính hỏi. Nàng ta bỗng nhiên nhớ tới lời miêu tả trong lời đồn đại: người bảo vệ bên cạnh Thiên Vũ Hầu ăn mặc lôi thôi rách rưới, giống như một lão ăn mày khốn khổ nhưng thực lực lại đã đạt tới Địa Huyền đỉnh phong.
Lời này của Tống Thi Vân vừa vang lên, tất cả đều há hốc mồm, không khỏi kinh hãi lui về phía sau nửa bước.
Không… không thể nào! Lão ăn mày trước mắt chính là cường giả tuyệt thế kinh động toàn thiên hạ kia sao?
Mấy công tử thế gia như An Hưng Bá cả người lạnh toát, nhìn bóng dáng của ông lão điên mà cổ họng mỗi lúc như thắt chặt lại, dường như tử vong đã ập xuống đỉnh đầu vậy.
Ông lão điên như không nghe thấy câu hỏi của Tống Thi Vân, mà vươn bàn tay thô kệch cuốn lấy ba vò Bách Hoa Túy ôm vào trong ngực, lẩm bẩm: “Mùi rượu thật quen thuộc…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook