Tu La Kiếm Thần
-
Chương 297: Đòi người
Không còn cách nào khác, Trấn Tây Vương Phủ của Mạch Dương quốc nhà to nghiệp lớn, cao thủ dưới trướng như mây, tướng mạnh nhiều như biển rộng, hoàn toàn không để ý tới một thiên kiêu còn chưa chân chính trưởng thành.
Tiêu Vĩnh Vinh có thể cung kính không thôi mời Cố Thiên Mệnh vào trong, còn thông báo cho chủ quản của vương phủ đều là nhờ vào ông lão điên.
“Tiền bối chính là cường giả vô song ẩn cư tại Thiên Phong quốc sao? Vãn bối Bạch Hạo Hạ, là người kế thừa của Trấn Tây Vương Phủ”, ánh mắt của người đàn ông trung niên ghim chặt lên người ông lão điên, hơi chắp tay, khàn giọng nói.
Bạch Hạo Hạ trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của Cố Thiên Mệnh, giống như hắn còn không có tư cách để ông ta liếc tới vậy, chỉ lặng lẽ ôm quyền nhìn chằm chằm vào ông lão điên.
Ông lão điên tùy ý liếc Bạch Hạo Hạ một cái sau đó liền tiếp tục cúi đầu thưởng thức rượu ngon của mình, hoàn toàn không có ý định đáp lại.
Nhất thời bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh và gượng gạo, mang theo chút áp bách.
Cố Thiên Mệnh ở bên cạnh cũng không để tâm tới thái độ của Trấn Tây Vương Phủ dành cho mình, hắn tới đây chỉ vì Yến Hàn mà thôi. Về phần những thứ khác có hay không không quan trọng.
“Bạch lão gia, hôm ta ta ghé thăm Trấn Tây Vương Phủ là có một chuyện muốn hỏi”, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng mở lời đánh vỡ bầu khí ngột ngạt này với gương mặt không cảm xúc.
Sau khi lời nói của Cố Thiên Mệnh phiêu đãng hồi lâu, Bạch Hạo Hạ mới đưa mắt nhìn sang hắn, eo hơi dựng thẳng lên, nghiêm nghị đáp: “Không biết Thiên Vũ Hầu đường xá xa xôi tới Trấn Tây Vương Phủ ta có chuyện gì?”
Cho dù danh tiếng của Cố Thiên Mệnh vang xa tới đâu, trong mắt Bạch Hạo Hạ hắn cũng chỉ là một tên vãn bối mà thôi. Nếu không phải nể mặt vị cường giả kia, e rằng ông ta đã không xuất hiện gặp mặt.
Bây giờ giữa Cố Thiên Mệnh và ông lão điên rõ ràng có mối quan hệ nhất định, Bạch Hạo Hạ cũng không thể quá ngạo mạn nữa, vẫn nên đáp một tiếng.
“Không biết trong khoảng thời gian này Trấn Tây Vương Phủ có chiêu đãi một vài vị khách đặc biệt nào không?”, Cố Thiên Mệnh không vòng vo với mấy người Bạch Hạo Hạ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi đầy thâm ý.
“Lời này của Thiên Vũ Hầu là có ý gì?”, tuy rằng Bạch Hạo Hạ đáp lời Cố Thiên Mệnh nhưng sự kiêu căng trong mắt chẳng hề giảm bớt, lạnh giọng hỏi.
“Người ngay không nói lời mờ ám, hôm nay ta tới Trấn Tây Vương Phủ là để tìm một người, hy vọng Bạch lão gia có thể đồng ý”, Cố Thiên Mệnh chậm chạp đứng lên từ trên ghế, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Bạch Hạo Hạ.
“Tìm người? Tìm ai?”
Khí thế của Bạch Hạo Hạ trong nháy mắt âm trầm hẳn xuống, có một loại ý vị hùng hổ dọa người, lạnh lùng hỏi ngược lại.
Quản gia của Trấn Tây Vương phủ, Tiêu Vĩnh Vinh nghe vậy thì nheo mắt lại như như đang nhớ lại điều gì đó, trong con ngươi không mang theo ý tốt nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc, trầm mặc không nói.
“Không biết Trấn Tây Vương phủ đã từng nghe nói tới Yến Hàn người này chưa?”, Cố Thiên Mệnh vẫn giữ nguyên nét trấn tĩnh nhìn thẳng vào Bạch Hạo Hạ, không chút sợ hãi hỏi thẳng thừng.
Trong chốc lát, Bạch Hạo Hạ và quản gia Tiêu Vĩnh Vinh hai mặt nhìn nhau, sau đó liếc Cố Thiên Mệnh và ông lão điên bên cạnh, sắc mặt tối sầm lại, thấp giọng đáp: “Chưa từng nghe qua”.
Có lẽ, nếu không phải kiêng dè ông lão điên, Trấn Tây Vương phủ tuyệt đối sẽ không khách khí với Cố Thiên Mệnh như vậy. Một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong với thanh thế người người khiếp sợ khiến họ không dám manh động, chỉ có thể tận lực tiếp đãi trả lời.
Ông lão điên vẫn tu rượu như ở chốn không người, thoải mái không thôi.
"Ồ? Thật sao?", tia sắc bén xẹt qua đáy mắt Bạch Hạo Hạ vừa rồi không thoát khỏi con mắt tinh tường của Cố Thiên Mệnh, hắn liền biết ông ta đang nói dối.
"Đương nhiên”, Bạch Hạo Hạ khẳng định chắc nịch.
“Bạch lão gia, ta không thích cùng các người nói nhảm, ta nói lại lần nữa, thả người”, cho dù thân ở Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương quốc thì đã thế nào? Cố Thiên Mệnh hoàn toàn không quan tâm, chứ đừng nói tới việc nể nang Trấn Tây Vương phủ.
Lời nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại toát ra lạnh lẽo vô tận cùng khí thế không thể nghi ngờ, khiến toàn bộ Trấn Tây Vương phủ lặng ngắt như tờ, bức bối tới cực điểm.
Bạch Hạo Hạ cùng Tiêu Vĩnh Vinh nghe vậy thì ngẩn người, bọn họ không phải là bị kinh hãi mà là đã rất lâu rồi chưa gặp ai dám nói chuyện với Trấn Tây Vương phủ và bọn họ như vậy.
Một hầu gia của hoàng triều cấp trung tầm thường lại dám buông lời hỗn xược tại Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương quốc, điều này không đơn giản là một sự khiêu khích đơn thuần nữa.
“Thiên Vũ Hầu phải không! Ngươi tưởng rằng có sự che chở của vị tiền bối này liền có thể tự phụ càn rỡ tại Trấn Tây Vương phủ ta sao?”, Bạch Hạo Hạ ưỡn ngực, hung hăng giậm chân phải, hằm hằm nhìn Cố Thiên Mệnh.
Đột nhiên, toàn bộ đại sảnh tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, như thể sắp nuốt chửng lấy Cố Thiên Mệnh vậy.
Tiêu Vĩnh Vinh có thể cung kính không thôi mời Cố Thiên Mệnh vào trong, còn thông báo cho chủ quản của vương phủ đều là nhờ vào ông lão điên.
“Tiền bối chính là cường giả vô song ẩn cư tại Thiên Phong quốc sao? Vãn bối Bạch Hạo Hạ, là người kế thừa của Trấn Tây Vương Phủ”, ánh mắt của người đàn ông trung niên ghim chặt lên người ông lão điên, hơi chắp tay, khàn giọng nói.
Bạch Hạo Hạ trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của Cố Thiên Mệnh, giống như hắn còn không có tư cách để ông ta liếc tới vậy, chỉ lặng lẽ ôm quyền nhìn chằm chằm vào ông lão điên.
Ông lão điên tùy ý liếc Bạch Hạo Hạ một cái sau đó liền tiếp tục cúi đầu thưởng thức rượu ngon của mình, hoàn toàn không có ý định đáp lại.
Nhất thời bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh và gượng gạo, mang theo chút áp bách.
Cố Thiên Mệnh ở bên cạnh cũng không để tâm tới thái độ của Trấn Tây Vương Phủ dành cho mình, hắn tới đây chỉ vì Yến Hàn mà thôi. Về phần những thứ khác có hay không không quan trọng.
“Bạch lão gia, hôm ta ta ghé thăm Trấn Tây Vương Phủ là có một chuyện muốn hỏi”, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng mở lời đánh vỡ bầu khí ngột ngạt này với gương mặt không cảm xúc.
Sau khi lời nói của Cố Thiên Mệnh phiêu đãng hồi lâu, Bạch Hạo Hạ mới đưa mắt nhìn sang hắn, eo hơi dựng thẳng lên, nghiêm nghị đáp: “Không biết Thiên Vũ Hầu đường xá xa xôi tới Trấn Tây Vương Phủ ta có chuyện gì?”
Cho dù danh tiếng của Cố Thiên Mệnh vang xa tới đâu, trong mắt Bạch Hạo Hạ hắn cũng chỉ là một tên vãn bối mà thôi. Nếu không phải nể mặt vị cường giả kia, e rằng ông ta đã không xuất hiện gặp mặt.
Bây giờ giữa Cố Thiên Mệnh và ông lão điên rõ ràng có mối quan hệ nhất định, Bạch Hạo Hạ cũng không thể quá ngạo mạn nữa, vẫn nên đáp một tiếng.
“Không biết trong khoảng thời gian này Trấn Tây Vương Phủ có chiêu đãi một vài vị khách đặc biệt nào không?”, Cố Thiên Mệnh không vòng vo với mấy người Bạch Hạo Hạ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi đầy thâm ý.
“Lời này của Thiên Vũ Hầu là có ý gì?”, tuy rằng Bạch Hạo Hạ đáp lời Cố Thiên Mệnh nhưng sự kiêu căng trong mắt chẳng hề giảm bớt, lạnh giọng hỏi.
“Người ngay không nói lời mờ ám, hôm nay ta tới Trấn Tây Vương Phủ là để tìm một người, hy vọng Bạch lão gia có thể đồng ý”, Cố Thiên Mệnh chậm chạp đứng lên từ trên ghế, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Bạch Hạo Hạ.
“Tìm người? Tìm ai?”
Khí thế của Bạch Hạo Hạ trong nháy mắt âm trầm hẳn xuống, có một loại ý vị hùng hổ dọa người, lạnh lùng hỏi ngược lại.
Quản gia của Trấn Tây Vương phủ, Tiêu Vĩnh Vinh nghe vậy thì nheo mắt lại như như đang nhớ lại điều gì đó, trong con ngươi không mang theo ý tốt nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc, trầm mặc không nói.
“Không biết Trấn Tây Vương phủ đã từng nghe nói tới Yến Hàn người này chưa?”, Cố Thiên Mệnh vẫn giữ nguyên nét trấn tĩnh nhìn thẳng vào Bạch Hạo Hạ, không chút sợ hãi hỏi thẳng thừng.
Trong chốc lát, Bạch Hạo Hạ và quản gia Tiêu Vĩnh Vinh hai mặt nhìn nhau, sau đó liếc Cố Thiên Mệnh và ông lão điên bên cạnh, sắc mặt tối sầm lại, thấp giọng đáp: “Chưa từng nghe qua”.
Có lẽ, nếu không phải kiêng dè ông lão điên, Trấn Tây Vương phủ tuyệt đối sẽ không khách khí với Cố Thiên Mệnh như vậy. Một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong với thanh thế người người khiếp sợ khiến họ không dám manh động, chỉ có thể tận lực tiếp đãi trả lời.
Ông lão điên vẫn tu rượu như ở chốn không người, thoải mái không thôi.
"Ồ? Thật sao?", tia sắc bén xẹt qua đáy mắt Bạch Hạo Hạ vừa rồi không thoát khỏi con mắt tinh tường của Cố Thiên Mệnh, hắn liền biết ông ta đang nói dối.
"Đương nhiên”, Bạch Hạo Hạ khẳng định chắc nịch.
“Bạch lão gia, ta không thích cùng các người nói nhảm, ta nói lại lần nữa, thả người”, cho dù thân ở Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương quốc thì đã thế nào? Cố Thiên Mệnh hoàn toàn không quan tâm, chứ đừng nói tới việc nể nang Trấn Tây Vương phủ.
Lời nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại toát ra lạnh lẽo vô tận cùng khí thế không thể nghi ngờ, khiến toàn bộ Trấn Tây Vương phủ lặng ngắt như tờ, bức bối tới cực điểm.
Bạch Hạo Hạ cùng Tiêu Vĩnh Vinh nghe vậy thì ngẩn người, bọn họ không phải là bị kinh hãi mà là đã rất lâu rồi chưa gặp ai dám nói chuyện với Trấn Tây Vương phủ và bọn họ như vậy.
Một hầu gia của hoàng triều cấp trung tầm thường lại dám buông lời hỗn xược tại Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương quốc, điều này không đơn giản là một sự khiêu khích đơn thuần nữa.
“Thiên Vũ Hầu phải không! Ngươi tưởng rằng có sự che chở của vị tiền bối này liền có thể tự phụ càn rỡ tại Trấn Tây Vương phủ ta sao?”, Bạch Hạo Hạ ưỡn ngực, hung hăng giậm chân phải, hằm hằm nhìn Cố Thiên Mệnh.
Đột nhiên, toàn bộ đại sảnh tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, như thể sắp nuốt chửng lấy Cố Thiên Mệnh vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook