Tu La Kiếm Thần
-
Chương 287: Giọng điệu thật cuồng vọng
Tào Gia Hải đơ như tượng nhìn ông lão điên chăm chăm, con ngươi co rụt lại vì run rẩy.
"Xin hỏi tiền bối, có phải là đã một quyền giết chết trưởng lão của Yến Vũ quốc, Văn Nhân Ngọc Lương?", bàn chân Tào Gia Hải không nghe theo sai bảo mà tiến về phía ông lão điên nửa bước, sau đó hơi khom người thắc mắc, giọng điệu cung kính có thừa.
Ông lão điên liếm miệng vò rượu, liếc Cố Thiên Mệnh một cái, lại nhìn sang Tào Gia Hải rồi cau mày khàn giọng hỏi: “Ngươi là ai?"
Bùm!
Nghe vậy, trái tim Tào Gia Hải nhất thời chìm xuống, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, lập tức cúi đầu kinh hãi đáp: “Tiền bối, xin đừng nóng giận, là vãn bối làm phiền rồi”.
Theo góc nhìn của Tào Gia Hải, câu nói ‘ngươi là ai’ này của ông lão điên là biểu hiện cho sự không nhẫn nại cực độ. Vì vậy ông ta đương nhiên rơi vào khiếp sợ mà vội vàng xin lỗi, cũng không dám lấy cái mạng nhỏ ra đặt cược xem ông lão điên rốt cuộc có phải là cường giả tuyệt thế kia hay không.
Nếu ông ta vì đắc tội một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong tuyệt thế mà bỏ mạng tại đây, cho dù là hoàng triều cao cấp như Mạch Dương quốc e rằng cũng chưa chắc sẽ vì chuyện này mà chọc giận một cường giả.
Tuy nhiên, làm thế nào ông ta cũng không ngờ tới ông lão điên thực sự chỉ đặt một câu hỏi đơn thuần mà thôi. Bởi đối với ông lão điên mà nói, tất cả đều là xa lạ, chỉ có rượu ngon là bầu bạn bên mình.
Thấy Tào Gia Hải như vậy, ông lão điên cũng không thèm để ý nữa, chỉ tự mình ngồi xuống một góc ở tiền điện, như chốn không người mà nhâm nhi chút rượu ít ỏi còn sót lại.
Tào Gia Hải khẽ nâng mi liếc ông lão điên đang nằm trong góc, trái tim treo lơ lửng mới từ từ buông lỏng vài phần, âm thầm thở phào một hơi.
“Ta biết Mạch Dương quốc các ông đang suy nghĩ cái gì, chỉ là muốn tìm hiểu vị cường giả trong lời đồn kia, xem xem có thể sử dụng cho mình hay không”.
Cố Thiên Mệnh nhìn Cố Ưu Mặc đang thực hiện nghi lễ ở phía xa, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn Tào Gia Hải, nở nụ cười lạnh nhạt: “Về việc chúc mừng cho hôn lễ của nhị thúc ta chỉ là cái cớ quang minh chính đại để các người bước chân lên lãnh thổ của Thiên Phong quốc ta mà thôi”.
“Cũng không phải hoàn toàn như vậy”, Tào Gia Hải rất nhanh đã áp chế nỗi sợ hãi vừa rồi, nhìn Cố Thiên Mệnh đăm đăm, nhẹ giọng đáp.
"Ồ?", Cố Thiên Mệnh có chút nghi hoặc.
“Nghe đồn tiểu công tử Cố gia của Thiên Phong quốc tư chất hơn người, là thiên tài hiếm có, được sắc phong làm Thiên Vũ Hầu, lần này ghé thăm quý quốc cũng là muốn chiêm ngưỡng phong thái anh hùng của Thiên Vũ Hầu”.
Tào Gia Hải nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chằm, muốn khắc sâu bóng dáng cùng dung mạo của hắn vào trong đầu, như muốn nhìn ra thực lực của hắn vậy.
“Mạch Dương quốc thế nhưng là hoàng triều cao cấp, thiên tài nhiều vô kể, sao có thể sinh ra hứng thú với ta đây?”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng hỏi ngược lại.
“Thiên Vũ Hầu nói đùa rồi, nếu một thiên tài yêu nghiệt như ngài là người bình thường thì e rằng Mạch Dương quốc ta cũng toàn kẻ vô dụng rồi”, Tào Gia Hải không tin rằng Cố Thiên Mệnh chỉ là một người bình thường, thận trọng đáp.
Khoảng nửa năm trước, có tin đồn rằng tiểu công tử Cố gia dựa vào tu vi Linh Huyền trung kỳ một kiếm chém chết tướng Nam Uyên, hôm nay đã qua một khoảng thời gian, chẳng ai biết hắn rốt cuộc đã mạnh tới mức nào.
Do đó Tào Gia Hải không dám coi Cố Thiên Mệnh thành kẻ bề dưới để đối đãi mà cực kỳ cẩn thận đối đáp, điều quan trọng nhất là, vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong chưa xác định kia tựa hồ rất dựa dẫm vào hắn, điều này có chút kỳ lạ.
"Được rồi, chúng ta cũng không cần phải nói những lời sáo rỗng này nữa”, Cố Thiên Mệnh liếc Tào Gia Hải một cái, trầm giọng nói: “Cho dù là thăm dò cũng được, nhưng phải biết chừng mực. Bằng không nếu vượt quá giới hạn nào đó, không chỉ là ông mà Mạch Dương quốc sau lưng ông cũng không có cách nào gánh chịu hậu quả đâu”.
Giọng điệu thật cuồng vọng!
Đáy mắt Tào Gia Hải xẹt qua một tia lạnh lẽo sắc bén.
Cho dù Thiên Phong quốc hiện tại có một vị cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong hư thực bảo hộ, nhưng cũng chỉ thu hút được chút ít sự chú ý từ Mạch Dương quốc mà thôi. Suy cho cùng, Mạch Dương quốc vẫn là hoàng triều cao cấp, trấn thủ bên trong là vài vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong.
“Thiên Vũ Hầu, khẩu khí của ngươi thật sự có chút ngông cuồng rồi đó! Cho dù có vị tiền bối này trấn giữ cho Thiên Phong quốc các người, nhưng, ngươi tưởng rằng nó đã đủ để làm lay chuyển Mạch Dương quốc ta sao?”
Tào Gia Hải có chút không thích dáng vẻ kiêu ngạo này của Cố Thiên Mệnh, lạnh giọng nhắc nhở.
"Chỉ là một lời cảnh cáo mà thôi, về phần nghe có lọt tai hay không thì phải xem bản thân các người rồi”, Cố Thiên Mệnh không có tâm sức giải thích cùng ông ta, chỉ cười nhạt một tiếng.
"Xin hỏi tiền bối, có phải là đã một quyền giết chết trưởng lão của Yến Vũ quốc, Văn Nhân Ngọc Lương?", bàn chân Tào Gia Hải không nghe theo sai bảo mà tiến về phía ông lão điên nửa bước, sau đó hơi khom người thắc mắc, giọng điệu cung kính có thừa.
Ông lão điên liếm miệng vò rượu, liếc Cố Thiên Mệnh một cái, lại nhìn sang Tào Gia Hải rồi cau mày khàn giọng hỏi: “Ngươi là ai?"
Bùm!
Nghe vậy, trái tim Tào Gia Hải nhất thời chìm xuống, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, lập tức cúi đầu kinh hãi đáp: “Tiền bối, xin đừng nóng giận, là vãn bối làm phiền rồi”.
Theo góc nhìn của Tào Gia Hải, câu nói ‘ngươi là ai’ này của ông lão điên là biểu hiện cho sự không nhẫn nại cực độ. Vì vậy ông ta đương nhiên rơi vào khiếp sợ mà vội vàng xin lỗi, cũng không dám lấy cái mạng nhỏ ra đặt cược xem ông lão điên rốt cuộc có phải là cường giả tuyệt thế kia hay không.
Nếu ông ta vì đắc tội một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong tuyệt thế mà bỏ mạng tại đây, cho dù là hoàng triều cao cấp như Mạch Dương quốc e rằng cũng chưa chắc sẽ vì chuyện này mà chọc giận một cường giả.
Tuy nhiên, làm thế nào ông ta cũng không ngờ tới ông lão điên thực sự chỉ đặt một câu hỏi đơn thuần mà thôi. Bởi đối với ông lão điên mà nói, tất cả đều là xa lạ, chỉ có rượu ngon là bầu bạn bên mình.
Thấy Tào Gia Hải như vậy, ông lão điên cũng không thèm để ý nữa, chỉ tự mình ngồi xuống một góc ở tiền điện, như chốn không người mà nhâm nhi chút rượu ít ỏi còn sót lại.
Tào Gia Hải khẽ nâng mi liếc ông lão điên đang nằm trong góc, trái tim treo lơ lửng mới từ từ buông lỏng vài phần, âm thầm thở phào một hơi.
“Ta biết Mạch Dương quốc các ông đang suy nghĩ cái gì, chỉ là muốn tìm hiểu vị cường giả trong lời đồn kia, xem xem có thể sử dụng cho mình hay không”.
Cố Thiên Mệnh nhìn Cố Ưu Mặc đang thực hiện nghi lễ ở phía xa, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn Tào Gia Hải, nở nụ cười lạnh nhạt: “Về việc chúc mừng cho hôn lễ của nhị thúc ta chỉ là cái cớ quang minh chính đại để các người bước chân lên lãnh thổ của Thiên Phong quốc ta mà thôi”.
“Cũng không phải hoàn toàn như vậy”, Tào Gia Hải rất nhanh đã áp chế nỗi sợ hãi vừa rồi, nhìn Cố Thiên Mệnh đăm đăm, nhẹ giọng đáp.
"Ồ?", Cố Thiên Mệnh có chút nghi hoặc.
“Nghe đồn tiểu công tử Cố gia của Thiên Phong quốc tư chất hơn người, là thiên tài hiếm có, được sắc phong làm Thiên Vũ Hầu, lần này ghé thăm quý quốc cũng là muốn chiêm ngưỡng phong thái anh hùng của Thiên Vũ Hầu”.
Tào Gia Hải nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chằm, muốn khắc sâu bóng dáng cùng dung mạo của hắn vào trong đầu, như muốn nhìn ra thực lực của hắn vậy.
“Mạch Dương quốc thế nhưng là hoàng triều cao cấp, thiên tài nhiều vô kể, sao có thể sinh ra hứng thú với ta đây?”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng hỏi ngược lại.
“Thiên Vũ Hầu nói đùa rồi, nếu một thiên tài yêu nghiệt như ngài là người bình thường thì e rằng Mạch Dương quốc ta cũng toàn kẻ vô dụng rồi”, Tào Gia Hải không tin rằng Cố Thiên Mệnh chỉ là một người bình thường, thận trọng đáp.
Khoảng nửa năm trước, có tin đồn rằng tiểu công tử Cố gia dựa vào tu vi Linh Huyền trung kỳ một kiếm chém chết tướng Nam Uyên, hôm nay đã qua một khoảng thời gian, chẳng ai biết hắn rốt cuộc đã mạnh tới mức nào.
Do đó Tào Gia Hải không dám coi Cố Thiên Mệnh thành kẻ bề dưới để đối đãi mà cực kỳ cẩn thận đối đáp, điều quan trọng nhất là, vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong chưa xác định kia tựa hồ rất dựa dẫm vào hắn, điều này có chút kỳ lạ.
"Được rồi, chúng ta cũng không cần phải nói những lời sáo rỗng này nữa”, Cố Thiên Mệnh liếc Tào Gia Hải một cái, trầm giọng nói: “Cho dù là thăm dò cũng được, nhưng phải biết chừng mực. Bằng không nếu vượt quá giới hạn nào đó, không chỉ là ông mà Mạch Dương quốc sau lưng ông cũng không có cách nào gánh chịu hậu quả đâu”.
Giọng điệu thật cuồng vọng!
Đáy mắt Tào Gia Hải xẹt qua một tia lạnh lẽo sắc bén.
Cho dù Thiên Phong quốc hiện tại có một vị cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong hư thực bảo hộ, nhưng cũng chỉ thu hút được chút ít sự chú ý từ Mạch Dương quốc mà thôi. Suy cho cùng, Mạch Dương quốc vẫn là hoàng triều cao cấp, trấn thủ bên trong là vài vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong.
“Thiên Vũ Hầu, khẩu khí của ngươi thật sự có chút ngông cuồng rồi đó! Cho dù có vị tiền bối này trấn giữ cho Thiên Phong quốc các người, nhưng, ngươi tưởng rằng nó đã đủ để làm lay chuyển Mạch Dương quốc ta sao?”
Tào Gia Hải có chút không thích dáng vẻ kiêu ngạo này của Cố Thiên Mệnh, lạnh giọng nhắc nhở.
"Chỉ là một lời cảnh cáo mà thôi, về phần nghe có lọt tai hay không thì phải xem bản thân các người rồi”, Cố Thiên Mệnh không có tâm sức giải thích cùng ông ta, chỉ cười nhạt một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook